Tết nhất đối với người lớn thực ra chỉ là hình thức, không ngừng chạy đi chúc tết, ai cũng mệt mỏi rã rời. Tuy nhiên cũng có những trường hợp ngoại lệ, nhà Đỗ Long không phải gốc ở thành phố Ngọc Minh, bởi vậy chẳng có người thân thích nào cả. Đỗ Long từ bé cũng không nhớ bố mẹ hắn đã từng đưa hắn đến nhà người thân nào, bởi vậy vào dịp tết hắn thường rất nhàn. Năm nay cũng không phải ngoại lệ.
Đợi mãi mới đến mùng ba Tết, Đỗ Long đến chúc Tết nhà Hạ Hồng Quân, sau đó gọi thêm Thẩm Băng Thanh ra, đây là lần đầu tiên ba người rảnh rỗi ngồi với nhau kể từ sau vụ án bắt cóc. Nói chuyện mãi rồi lại nói về vụ án bắt cóc trước đó.
- Đây là bí mật của tôi, chỉ nói cho các anh biết thôi... Bạn của tôi làm ở Bộ an ninh quốc gia.
Đỗ Long ra vẻ thần bí nói.
Thẩm Băng Thanh quả nhiên tin lời hắn ngay, nhưng Hạ Hồng Quân thì không dễ lừa như vậy. Nhưng may mà Hạ Hồng Quân cũng chẳng muốn biết sâu hơn, bởi vậy chủ đề này nhanh chóng bị bỏ qua.
- Tôi đang rất đau đầu.
Đỗ Long ra vẻ khổ sở:
- Bạn gái của tôi dường như đã đổi ý rồi, nhưng mà... bây giờ tôi lại...
- Cho anh chết!
Thẩm Băng Thanh không hề nể nang Đỗ Long chút nào, còn Hạ Hồng Quân chỉ nhún nhún vai, ra ý chẳng thể giúp gì được. Đỗ Long gượng cười, nói:
- Trước đây chẳng có cô nào thèm để ý đến tôi, bây giờ đột nhiên lại gặp số đào hoa, các anh bảo tôi phải làm thế nào?
Hạ Hồng Quân nói:
- Đã bảo anh đừng có động với gái nhà lành rồi, có nhu cầu thì đi quán bar kiếm một đứa có phải hay không? Xong chuyện ai đi đường nấy, chả ai nợ nần gì ai cả!
Đỗ Long gượng cười:
- Vấn đề là tôi không có hứng thú với loại phụ nữ đó. Tôi chỉ thích gái nhà lành thôi...
- Vậy thì chịu!
Hạ Hồng Quân nói.
Đỗ Long lắc đầu, nhìn Thẩm Băng Thanh, hỏi:
- Mã Ngọc Đường thi cuối kỳ thế nào?
- Bình thường...
Nghe Thẩm Băng Thanh nói vậy, Đỗ Long không khỏi nhíu mày. Nếu kết quả học tập của Mã Ngọc Đường mà không tốt, Mã Quang Minh chắc chắn sẽ tính sổ với hắn. Nào ngờ Thẩm Băng Thanh nói tiếp:
- Đứng thứ ba toàn khóa...
Đỗ Long “hả” một tiếng, rồi vừa cười vừa chửi:
- Đến cả anh cũng dám giở trò trêu tôi hả, đứng thứ ba toàn khóa, không tồi, xem ra sức mạnh của tình yêu quả nhiên vô cùng đáng sợ.
Thẩm Băng Thanh buồn bực nói:
- Yêu đương cái con khỉ, cứ lúc nào được nghỉ là lại bị cô ta lôi đến thư viện để giúp cô ta ôn tập, muốn nghỉ ngơi một ngày cũng không được. Kết quả của cô ta khá lên, còn tôi lại gầy mất 5 cân.
Đỗ Long cười hà hà:
- Như thế chẳng phải càng tốt hay sao? Người ta muốn giảm béo không được, anh bây giờ lại được làm miễn phí. Kết quả học tập của cô bé tốt như vậy, tôi cũng có mặt mũi để đến gặp bố cô ta rồi. Để tôi gọi điện thoại, xem bố cô ta ngày mai có thời gian không, tôi đến nhà xin bữa cơm.
- Tiểu nhân đắc chí...
Thẩm Băng Thanh dáng vẻ rất buồn bực, xem ra anh ta và Mã Ngọc Đường không hợp nhau lắm, nếu không phải là giúp Đỗ Long thì anh ta đã bỏ chạy từ lâu rồi.
- Chú Mã, chúc mừng năm mới!
Điện thoại vừa kết nối, Đỗ Long liền vui mừng hỏi thăm Mã Quang Minh.
Mã Quang Minh cười khà khà:
- Chúc mừng năm mới, Đỗ Long, tết sao không đến nhà chơi? Kết quả cuối kỳ của Ngọc Đường không tồi, tôi phải cám ơn cậu nhiều lắm.
Đỗ Long cười nói:
- Việc đó đều là việc cháu nên làm. Chú Mã, tối mai chú có nhà không, cháu muốn đến nhà chúc tết cô chú và em Ngọc Đường.
Mã Quang Minh nói:
- Tối mai à, bây giờ chưa biết được, để mai xem đã. Đúng rồi, 8h sáng mai cậu đến phòng làm việc của tôi nhé, cậu có tin vui đấy.
- Thật vậy sao? Tốt quá!
Đỗ Long vui mừng nói:
- Chú Mã, lần này thăng chức trực tiếp, hay phải chuyển sang bộ phận khác ạ?
Mã Quang Minh cười nói:
- Việc này sáng mai cậu đến tôi sẽ nói với cậu. Tôi bây giờ đang bận, thế đã nhé.
Đỗ Long cất điện thoại đi, sắc mặt lại chợt trầm xuống, dáng vẻ không vui. Hạ Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh nghe hắn nói điện thoại, nhìn thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Đỗ Long, tôi đang chuẩn bị chúc mừng anh thăng quan, sao anh lại lộ vẻ thất vọng như vậy?
Đỗ Long cười khổ:
- Thăng quan chưa chắc đã là việc tốt... Qua vụ án bắt cóc vừa rồi tôi cảm thấy, chỉ e tôi khó mà thuận lợi thăng quan được. Chủ tịch Mã bỗng nhiên nói tôi được thăng quan, tôi không những không thể vui được, mà còn cảm thấy có chút lo lắng...
- Anh cảm thấy Bí thư Bạch không dễ dàng để cho anh thăng quan sao? Tôi cảm thấy Bí thư Bạch không phải người như vậy.
Thẩm Băng Thanh nói.
Đỗ Long nâng cốc nói:
- Kệ nó đi, là phúc là họa ngày mai sẽ biết. Nhưng nếu bây giờ vì tôi mà các anh cũng bị liên lụy, các anh không hận tôi chứ?
Hạ Hồng Quân nói:
- Anh nghĩ huynh đệ là để làm gì? Nói như vậy là muốn ăn đánh hả?
Thẩm Băng Thanh cũng nói:
- Hồng Quân nói đúng lắm, huynh đệ có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, Đỗ Long, có phải anh nghe thấy tin phong thanh gì không?
Đỗ Long nói:
- Không, là linh cảm của tôi thôi. Nghe các anh nói vậy, dù trời có sập xuống tôi cũng không sợ. Nào, cạn li!
- Linh cảm cái con khỉ!
Thẩm Băng Thanh không thèm để ý, còn Hạ Hồng Quân lại nhìn Đỗ Long đầy ẩn ý một cái, sau đó cũng nâng cốc lên.
Sáng hôm sau, Đỗ Long mặt mày tươi cười đi đến phòng làm việc của Chủ tịch thành phố. Thư ký của Mã Quang Minh vẫn là Lư Thuận Vũ, anh ta nhìn thấy Đỗ Long đến, mỉm cười chỉ về phía phòng làm việc của Mã Quang Minh, nói:
- Đỗ Long đến rồi à, Chủ tịch dặn, cậu đến thì bảo cậu vào luôn.
Đỗ Long đưa một bao Hồng Tháp Sơn cho Lư Thuận Vũ, cười nói:
- Cám ơn!
Đỗ Long gõ cửa, rồi bước vào trong phòng làm việc của Mã Quang Minh. Lư Thuận Vũ cầm lấy bao thuốc, nhìn một cái, lẩm bẩm một câu “rác rưởi”, rồi ném thẳng vào thùng rác ở bên cạnh.
Đỗ Long không hề biết chuyện vừa xảy ra, khi hắn bước vào tron phòng làm việc của Mã Quang Minh, nhìn thấy ông đang tươi cười nhìn hắn. Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã, chúc mừng năm mới, hôm nay chú tươi cười rạng rỡ như vậy, chắc chắn là có chuyện vui gì rồi?
Mã Quang Minh cười nói:
- Đúng là có chuyện vui, là chuyện vui của cậu. Đỗ Long, chúc mừng năm mới, thăng quan phát tài.
Nụ cười của Mã Quang Minh vẫn thân thiết như ngày nào, nhưng Đỗ Long lại có cảm giác bất an, hắn cười hì hì nói:
- Chú Mã, lần này cháu thăng chức là ở ngay tại Đội điều tra hình sự, hay là phải chuyển đi nơi khác vậy à?
Mã Quang Minh cười nói:
- Đội trưởng chỗ các cậu đã có người rồi, thăng chức tại chỗ thế nào được. Tôi đã tìm cho cậu một chỗ, tuy hơi xa xôi một tí, nhưng là vị trí đứng đầu, chịu khó làm ở đấy mấy năm, chưa biết chừng lại được điều về làm Cục trưởng Cục công an đấy.
Mã Quang Minh vẽ ra một tương lai vô cùng tươi đẹp, nhưng Đỗ Long lại không hề tỏ vẻ vui mừng, hắn hỏi:
- Chú Mã, không biết chỗ xa xôi đó là chỗ nào? Vị trí đứng đầu đó là vị trí gì?
Mã Quang Minh mỉm cười:
- Xã Mãnh Tú, thành phố Thụy Bảo thuộc châu tự trị dân tộc Thái Đức Hồng, tuy hơi xa một chút nhưng Trưởng đồn công an là vị trí đầy quyền lực, trách nhiệm cũng rất lớn.
Đỗ Long chỉ từng nghe thấy châu tự trị dân tộc Thái Đức Hồng nằm ở khu vực gần biên giới, còn bên dưới nữa thì chưa từng nghe nói đến. Mã Quang Minh lần này bố trí “thăng chức” cho hắn quả là xa xôi thật.
Đỗ Long cười khổ:
- Chú Mã, chỗ này xa xôi quá, chú làm như vậy là muốn đá cháu đến nằm ở xó xỉnh đấy à? Lẽ nào đây chính là hành động ăn cháo đá bát như người ta vẫn nói? Tại sao chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...