Là điện thoại của Hạ Hồng Quân gọi tới:
- Đỗ Long, Lâm Diễm có động tĩnh rồi, y một mình lái xe rời khỏi nhà, sau đó đổi sang đi xe taxi, đang vòng vèo ở trong nội thành.
Đỗ Long đi đến một bên, nói:
- Nhanh như vậy y đã không thể kiềm chế được cơn giận nữa sao? Tôi đoán y đang thử chúng ta đấy, không cần để ý đến y, theo dõi từ xa là được rồi, có điều gì không bình thường thì hãy nói sau.
Lúc vừa tắt máy xong thì điện thoại lại vang lên, lần này là do Nhạc Băng Phong gọi tới:
- Đỗ Long, ngân hàng vừa mới gọi điện thông báo Lâm Diễm muốn chuyển hai trăm ngàn tệ sang tài khoản nước ngoài, có nên chặn khoản tiền này hay không?
Đỗ Long nói:
- Y đang muốn thử chúng ta đấy, không nên rút dây động rừng, chờ lúc y rút một lần ra hơn năm triệu rồi hẵng nói.
Đỗ Long quay đầu lại, phát hiện Bạch Nhạc Tiên đang nhìn mình, hắn cười, nói:
- Sao vậy? Trên mặt anh có hoa à?
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Anh lại đang điều tra ai vậy? Một lần rút ra hơn năm triệu, có lẽ gã là một tên tham quan lớn rồi?
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Đầu năm nay những tên tham quan liên tiếp xuất hiện, đúng rồi, đang nói chuyện đến đâu rồi nhỉ? Em muốn chuyển đến làm ở toà án sao? Ừ, như thế cũng tốt, không cần cả ngày phải phơi nắng, khi nào thì đi? Anh sẽ gọi cho mọi người làm một bữa tiễn đưa thật vui vẻ.
Bạch Nhạc Tiên bĩu môi một cái, nói:
- Anh muốn đuổi em đi lắm hay sao? Hừ, em lại không muốn làm đúng ý của anh! Em muốn trông chừng anh thật kỹ, phòng ngừa anh lại đi lạc đường!
Đỗ Long cười nói:
- Không đi thì tốt rồi, kỳ thật anh cũng không hy có một nữ cảnh sát xinh đẹp đi cùng khắp nơi, còn có thể sai em làm việc, chuyện tốt như thế em nói tôi đi nơi nào tìm đây?
- Đi chết đi!
Bạch Nhạc Tiên hung hăng lấy một chiếc gối ném vào người Đỗ Long.
Đang vui vẻ thì Dương Minh Huy đi đến, y một cái liếc mắt cũng không nhìn Đỗ Long, nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Chị Tiên, cô Triệu gọi bảo chị nên nghỉ ngơi sớm một chút, không thì mệt. Đỗ Long, thời gian cũng không còn sớm, anh cũng nên đi về nghỉ ngơi đi.
Bạch Nhạc Tiên trừng mắt nhìn y, nói:
- Tiểu Huy, từ khi nào đã đến em để ý đến chuyện của chị vậy? Em xem bộ dạng hiện tại của chị như thế nào? Chị đang định tìm người làm thủ tục xuất viện mà còn chưa được, chị cũng không thể giống người nào đó không có bệnh mà cả ngày rên rỉ nằm lại trong bệnh viện được...
Đêm đó, Bạch Nhạc Tiên thật sự làm thủ tục xuất viện trở về nhà, phát sốt cũng không phải là bệnh nặng, sau khi hạ sốt nghỉ ngơi thật tốt thì cơ thể khôi phục rất nhanh. Ngày hôm sau đã Bạch Nhạc Tiên đi làm với tinh thần phấn chấn.
- Đỗ Long, vụ án kia có tiến triển gì không?
Uẩn Cảnh Huy mỗi lần nhìn thấy Đỗ Long đều hỏi cùng một vấn đề, vụ án này vẫn trì trệ mãi không có tiến triển gì, khiến Phòng công an quận Bạch Hoa thậm chí toàn bộ cục Công an thành phố Ngọc Minh đều cảm thấy rất áp lực.
- Có đôi khi phá án cần có đôi chút may mắn, lúc này vận khí của chúng ta không tốt lắm, nên vụ án này vẫn phải chờ đợi.
Lời này của Đỗ Long mọi người ở đấy đều nghe thấy, có người rất đồng tình, có người lại cười nhạt. Đỗ Long cũng mặc kệ người khác đáng giá về hắn như thế nào, vẫn cứ làm theo ý mình như cũ, khiến cho người khác tưởng rằng hắn đã hoàn toàn buông vụ án này, sự thật như thế nào chỉ có mình Đỗ Long rõ ràng.
Lại qua hai ngày, Lâm Diễm vốn giống như chim sợ cành cong cuối cùng cũng thực sự hành động. Đầu tiên, Lâm Diễm đưa vợ, đứa con trước sau xuất ngoại, lý do theo thứ tự là du lịch và việc buôn bán. Sau đó Lâm Diễm liên tiếp hoạt động, số tiền tham ô được y đưa hết ra nước ngoài, kế tiếp Lâm Diễm lại hoá trang thành một người thần bí xuất hiện tại ngân hàng Trung Quốc, từ trong tủ bảo hiểm ngân hàng Trung Quốc lấy ra một cặp công văn.
Sau khi lấy được cặp công văn Lâm Diễm lập tức rời khỏi ngân hàng, ra đến cửa ngân hàng thì thấy Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Lưu Minh Khánh. Sắc mặt Lâm Diễm đột nhiên trở nên trắng như tuyết, bởi vì việc này cũng không phải tình cờ mà gặp mặt. Thần sắc Lưu Minh Khánh rất nghiêm trọng, sau lưng còn có hai cảnh sát được vũ trang đầy đủ...
Ánh mắt Lưu Minh Khánh có chút thương tiếc nhìn Lâm Diễm, nói:
- Lâm Diễm, anh hiện giờ bị tình nghi là tham ô, mời anh trở về Ủy ban Kỷ luật phối hợp điều tra.
Lâm Diễm buông cặp công văn trong tay khiến nó rơi xuống đất, hai cảnh sát tiến lên khống chế Lâm Diễm ngay lập tức, cặp công văn cũng bị Lưu Minh Khánh thu giữ. Lưu Minh Khánh mở cặp công văn ra tùy tiện nhìn thoáng qua, bên trong ngoại trừ một cuốn sổ thì các giấy tờ còn lại chính là các loại sổ tiết kiệm trong nước và ngoài nước, chi phiếu,… Chỉ từ số lượng và chủng loại của các loại thẻ, giấy tờ là có thể nhìn ra Lâm Diễm tham ô lớn tới mức nào.
- Lâm Diễm, tôi cùng Bí thư đều đã nhìn lầm người rồi, mang đi!
Lưu Minh Khánh quát, Lâm Diễm cúi đầu ủ rũ đi đến xe của Ủy ban Kỷ luật, nhưng y đột nhiên nhìn thấy một người đeo kính râm đi tới. Lâm Diễm ngẩn ra, bởi vì người kia thoạt nhìn cực kỳ giống Đỗ Long, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải. Người nọ mỉm cười gật đầu với Lâm Diễm, miệng khẽ mấp máy, Lâm Diễm mơ hồ đoán ra được đó là hai chữ ‘chiếu tướng’.
- Chiếu tướng?
Thường ngày Lâm Diễm cũng rất ham đánh cờ vua, y thích nhất chính là xuất kỳ bất ý đột nhiên giết chết đối phương, không nghĩ tới hôm nay lại bị người khác lấy làm quân cờ, lúc này y cũng không thể lật ngược thế cờ nữa.
Lâm Diễm bị đưa đến biệt thự Ủy ban Kỷ luật chỉ định, y thấy vợ của mình ở đó, bọn họ sớm đã bị Ủy ban Kỷ luật khống chế, căn bản chưa rời khỏi biên giới, những cuộc điện thoại báo bình an hoàn toàn là giả dối. Số tiền mà Lâm Diễm gửi ra nước ngoài cũng được chuyển vào tài khoản của Ủy ban Kỷ luật, lần này Ủy ban Kỷ luật đã nhận được tin tình báo chính xác nên có sự chuẩn bị đầy đủ, sớm bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ Lâm Diễm tự mình hiện thân mà thôi.
- Lâm Diễm, chúng tôi đã thu thập đầy đủ chứng cớ về các việc của anh, tốt nhất là anh nên thành thật khai báo, tranh thủ sự khoan dung của pháp luật, bằng không...
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Thái Bác Thắng uy nghiêm nói.
Vấn đề của Lâm Diễm so với Đổng Kỳ Cương nghiêm trọng hơn rất nhiều, Bí thư Thành ủy Vương Thư Vĩ bất đắc dĩ phải tìm lãnh đạo tỉnh để trực tiếp kiểm tra, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng trực tiếp tham gia vụ án này. Trong một ngày số người ở thành phố Ngọc Minh bị Ủy ban Kỷ luật sờ gáy lên đến hai con số, khiến cho Phó Chủ tịch thường trực thành phố Ngọc Minh Phùng Kiếm Văn cùng với Vương Thư Vĩ bị gọi tới văn phòng để nói chuyện thật lâu.
Vài vị Phó cục trưởng cục Tài chính thành phố Ngọc Minh và Chánh văn phòng, Trưởng phòng phòng Tổng hợp và một nhóm người bị thất thế khác tụ tập lại một chỗ. Vì sự kiện Lý Bằng Huy đánh người nên trưởng phòng phòng thương mại cục Tài chính Từ Giang Lâm mới được điều đến thành phố Ngọc Minh do không có quan hệ với Lâm Diễm mà được thăng chức, trở thành cục trưởng cục Tài chính mới của thành phố Ngọc Minh. Hơn nữa Lý Bằng Huy có công tố giác Trưởng phòng tham ô nên cũng được đề bạt thăng chức, trở thành Trưởng phòng phòng thương mại.
Thành phố Ngọc Minh liên tiếp xuất hiện hai vụ án tham ô nhận hối lộ với một số tiền lớn như thế, khiến cho Tỉnh ủy cực kỳ coi trọng, Bí thư Tỉnh ủy Lưu Ích Dương tự mình phê chỉ thị nhất định phải điều tra vụ việc tới cùng.
Phó Chủ tịch thành phố Hoàng Vĩnh Cường do có liên luỵ tới Lâm Diễm nên bị bắt giam. Nhưng do gã nhanh chóng khai báo tình huống và nộp lên trên số tiền nhận hối lộ, số tiền đó cũng không tính là quá lớn, bởi vậy Ủy ban Kỷ luật tỉnh chỉ bãi chức Ủy viên thường vụ thành phố Ngọc Minh của gã mà thôi. Còn trong Đảng thì gã bị cảnh cáo xử phạt nghiêm khắc, tuy vậy cũng không bị mất chức.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố Phùng Kiếm Văn bị điều đi làm Chủ tịch thạm thời của thành phố cấp ba Song Môn, mà thành phố Ngọc Minh là thành phố trực thuộc tỉnh, cho nên y thật ra chỉ bị hạ chức mà thôi, hơn nữa đến cuối cùng có phải chuyển đi hay không còn rất khó nói.
Sau khi Lâm Diễm bị hạ bệ đã liên lụy tới một số nhân vật lớn, thậm chí khiến cho trong một đêm mà Bí thư Thành ủy Vương Thư Vĩ giống như già đi rất nhiều. Đổng Kỳ Cương và Lâm Diễm đều từng là cấp dưới của ông ta, dường như bọn chúng không coi Vương Thư Vĩ vào đâu nên thoải mái tham ô, nhận hối lộ nhiều như vậy. Không ngờ Vương Thư Vĩ hoàn toàn không biết gì cả, đối với một người lãnh đạo tự cho là mình nắm giữ hết thảy như ông ta mà nói thật sự là một đả kích là vô cùng trầm trọng.
Người đoạt được lợi ích lớn nhất là Mã Quang Minh cũng không đắc chí vừa lòng, trong quan trường bất cứ lúc nào cũng không thể lơ là mất cảnh giác, từng bước đều phải rất cẩn thận. Huống chi trong ngày Phùng Kiếm Văn bị điều đi, Vương Thư Vĩ gọi lên ông ta văn phòng, nhìn ông ta thật lâu, nhưng chỉ nói một câu không đến đầu đến đuôi:
- Anh làm rất khá.
Sau đó đuổi Mã Quang Minh ra khỏi văn phòng.
Mã Quang Minh biết Vương Thư Vĩ đối với ông ta rất có ý kiến, nhớ tới những lời Vương Thư Vĩ đã nói từ trước, chuyện sang năm Mã Quang Minh thuận lợi kế nhiệm chức Bí thư Thành ủy đột nhiên lại có chút mắc mứu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...