Mạnh Hướng Đông! Ông muốn làm gì?
Đỗ Long ở tầng 4 hét lên giận dữ.
Người nọ xoay người ngửa đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Đỗ Long. Người Đỗ Long hô chính là Mạnh Hướng Đông.
Bạch Nhạc Tiên xem ra chỉ là nhất thời kinh hãi, rất nhanh đứng dậy. Dưới sự bảo vệ của viên công an ở phía xa, Mạnh Hướng Đông đột nhiên xuất hiện, Đỗ Long nhanh chóng xuống lầu, đến trước cửa lớn. Hắn ân cần hỏi han Bạch Nhạc Tiên. Bạch Nhạc Tiên đáp cô đang thấy nhàm chán vì đứng lâu, đột nhiên thấy trước rừng trúc tự nhiên chuyển động, không nghĩ tới Mạnh Hướng Đông mà là vì ám ảnh cho nên sợ tới mức ngã một cái.
- Còn nói là đai đen sơ đẳng cơ đấy, không ngờ vì giật mình mà ngã một cái. Tôi còn tưởng cô bị làm sao chứ.
Đỗ Long nói.
Bạch Nhạc Tiên đỏ mặt, vì thể diện của bản thân, gân cổ cãi lại:
- Ai bảo ông ta lén lén lút lút trốn trong rừng trúc? Chỉ là do bất ngờ, nếu là ông ta trước mặt xông đến, tôi sớm đá cho một cước không biết văng đến đâu.
Đỗ Long không rảnh cùng cô rông dài, xoay người đi đến trước mặt Mạnh Hướng Đông nghiêm nghị nói:
- Xem ra ông rất quen thuộc nơi này?
Mạnh Hướng Đông lạnh nhạt nói:
- Cảnh sát Đỗ, muốn quy chụp tôi không dễ vậy đâu. Một chút thủ đoạn loại này cũng không cần thể hiện trước mặt tôi. Tôi có thể nói thật cho anh biết, rất nhiều năm trước tôi đã tới đây 1 lần, hôm nay thì là theo chân các anh.
- Ông theo dõi chúng tôi?
Đỗ Long lạnh nhạt hỏi.
- Làm thế nào mà tôi không thấy?
Mạnh Hướng Đông lạnh nhạt đáp:
- Cảnh sát Đỗ dọc đường đi chỉ chú ý vào Sĩ quan Bạch kia, có để ý tới cách xa một khoảng sau lưng có một chiếc xe máy theo sát?
Đỗ Long thật đúng là không chú ý có hay không có người theo dõi. Hắn hừ một tiếng, nói:
- Thì sao? Vậy ông đi theo chúng tôi làm gì? Có mưu đồ gây rối à?
Mạnh Hướng Đông vỗ vỗ cái máy ảnh treo trước ngực, nói:
- Cảnh sát Đỗ, anh không phải bừa bãi chụp mũ cho tôi. Là luật sư của con trai tôi đã nhắc nhở, phải thu thập bằng chứng cảnh sát các anh khi phá án không nghiêm khắc tuân thủ điều lệ chế độ thu thập chứng cứ, cho nên tôi mới theo đến đây. Anh có muốn xem qua ảnh tôi chụp không? Cảnh sát Đỗ đeo kính râm rất thời thượng!
Đỗ Long lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
- Tôi không hứng thú với mồm mép bịp bợm của ông. Mong ông đứng xa ra một chút, ít nhất là ở ngoài rừng trúc, đừng làm ảnh hưởng đến việc phá án của chúng tôi. Nếu gây trở ngại việc công, ông chạy không thoát đâu.
Mạnh Hướng Đông nhún vai, lạnh nhạt nói:
- Nếu là cảnh sát Đỗ giới hạn cách ly, tôi sẽ không mảy may xâm phạm. Anh đã nhắc, tôi sẽ đứng xa chút.
Mạnh Hướng Đông xoay người rời đi, Đỗ Long cười lạnh, nói:
- Đây không phải nhắc nhở, mà là cảnh cáo.
Mạnh Hướng Đông cũng không quay đầu lại phía Đỗ Long, khoát tay áo, đi một mạch đến ngoài rừng trúc mới quay đầu lại, một tiếng “tách” chụp ảnh Đỗ Long. Bạch Nhạc Tiên đến bên Đỗ Long, đầy oán ghét nói:
- Ông ta thật đáng ghê tởm. Lão cho mình là chủ tịch tỉnh à? Chủ tịch tỉnh cũng không có cái lối ngông cuồng như lão.
Đỗ Long cười nói:
- Người ta là phóng viên ảnh cho tạp chí du lịch, được xưng tụng “ông vua không ngai” lâu rồi. Cùng nam chí bắc đã đi, hạng người nào mà tôi chưa từng gặp. Chịu nói với viên công an quèn như tôi mấy câu đã rất nể mặt rồi.
Bạch Nhạc Tiên hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Phóng viên nho nhỏ mà tài giỏi sao? Một cái ngón út của tôi cũng đủ tiêu diệt hắn. Phóng viên tôi gặp cũng nhiều rồi, chưa thấy ai ngông cuồng như ông ta. Người này thật không vừa mắt tôi, chỉ cần tôi tìm người nói một tiếng, sẽ trực tiếp xách ông ta đày vào hang cùng ngõ hẻm.
- Đừng!
Đỗ Long cười nói
- Có người đồng ý chơi trò chơi với ta, còn mong gì nữa? Không có những kẻ mù này gây áp lực, thủ đoạn cao tay của ta sẽ không thể hiện ra được.
- Anh đừng có mà lật thuyền trong mương.
Bạch Nhạc Tiên khinh thường nói.
Lúc này viên công an đi đến trước mặt Đỗ Long, áy náy nói:
- Anh Đỗ, thực xin lỗi, là do tôi nhất thời sơ suất, khiến cho Bạch cảnh ty sợ hãi.
Đỗ Long nói:
- Không sao, cứ coi như đây là một bài học tốt, cũng may lão ta không có ác ý... Chúng tôi ở trên lầu đã phát hiện không ít chứng cớ và manh mối có liên quan đến vụ án. Hiện giờ nơi đây đã là hiện trường vụ án, xin đồn công an cử thêm vài đồng chí công an cảnh giới bốn phía, không phận sự miễn vào. Sĩ quan Bạch, cô đi cùng tôi lên xe lấy đai cảnh giới.
Bạch Nhạc Tiên đáp một tiếng, sau đó ba người cùng nhau rời khỏi rừng trúc. Quan hệ của hai người ngay cả viên công an cũng tò mò. Rõ ràng là sĩ quan cao hơn cảnh sát, nhưng tình huống hiện giờ trước mắt của 2 người này, lại hoàn toàn trái ngược.
- Tôi sẽ chú ý để mắt đến ông.
Lúc Đỗ Long đi ngang qua Mạnh Hướng Đông, hắn nói với ông ta như vậy. Câu trả lời của Mạnh Hướng Đông lại là một tiếng “tách” chụp ảnh Đỗ Long tiếp.
- Ông ta là Mạnh Hướng Đông?
Viên công an sau khi biết được thân phận thật của Mạnh Hướng Đông đã kinh ngạc thốt lên:
- Không phải ông ta đã mất tích sao? Sao lại đột nhiên quay trở lại?
Đỗ Long nói:
- Ông ta mất tích? Không, ông ta luôn luôn ở tại thành phố Ngọc Minh. Con hắn mới đó mà đã 30 tuổi rồi. À, anh sai người đi đến thôn Lan Gia khiêng Lan Lương Hùng tới đây, cho anh ta gặp mặt em rể. Bọn họ đã 30 năm không nhìn thấy nhau rồi. Trong thành phố, Mạnh Vệ Đông là một đại ký giả, cuộc sống trôi qua rất phát đạt đấy.
Viên công an đi rồi, Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Tốt nhất là mấy đứa con trai của Lan Lương Hùng đánh cho Mạnh Hướng Đông một trận. Lão già kia tôi nhìn thế nào cũng không vừa mắt, vừa rồi quả thật đã làm tôi giật mình.
Đỗ Long mỉm cười không nói, Bạch Nhạc Tiên trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Anh kêu người báo cho Lan Lương Hùng biết không phải là muốn chỉnh Mạnh Vệ Đông sao? Dám làm không dám chịu, không phải đại trượng phu.
Đỗ Long nói:
- Tôi thừa nhận tôi là tiểu nhân thì như thế nào? Trong lòng cô hiểu là được, cần gì phải nói ra thế? Người khác nghe thấy lời nói đó cũng không hay đâu.
- Thật là một tên hồ ly giảo hoạt.
Bạch Nhạc Tiên hạ kết luận như vậy về Đỗ Long. Đỗ Long không để ý tới cô, từ trên xe mang ra một đai cảnh giới, nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Cô gọi điện cho Trưởng phòng Uẩn, nói cho ông ấy biết nơi này đã trở thành hiện trường phạm tội, xin ông ấy phái thêm người đến. Hiện trường phát hiện nhiều thứ đều phải kiểm nghiệm, thậm chí cả chất bài tiết...
Bạch Nhạc Tiên lộ ra vẻ ghê tởm, nói :
- May là bản tiểu thư không đi vào đó.. Không phải quan hệ của anh và Trưởng phòng Uẩn rất tốt sao? Vì sao còn muốn tôi giúp anh gọi điện?
Đỗ Long giải thích:
- Với lãnh đạo chung phải chú ý cư xử. Không phải vì thân thuộc với lãnh đạo mà việc gì cũng có thể làm. Quan hệ của cô với lãnh đạo không xa cũng không gần, như vậy có thể tránh được lời ong tiếng ve, cũng sẽ không lưu lại ấn tượng phiền toái trong lòng ông ấy. Vả lại, thân phận của cô khá đặc thù, Trưởng phòng Uẩn nịnh bợ cô còn không kịp, cho nên có cô ra mặt so với tôi tốt hơn nhiều. Tuy rằng trước mắt kết quả giống nhau, nhưng về lâu dài thì kết quả sẽ khác nhau.
Bạch Nhạc Tiên tư lự một lúc, rồi nói:
- Hình như là đạo lý này, tuy nhiên... Anh học được từ đâu điều đó? Anh vốn không xâm nhập vào giới quan trường, vài ba năm càng không thể có được kinh nghiệm gì, có vẻ như còn quan thuộc hơn tôi.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi thích đọc sách. Tôi thích việc học. Điều đó có thể cô không bằng. Học cái gì dày đen, học quy tắc nhân sinh, cư xử như thế nào, đạo xử thế... Sách xử trí trong quan trường tôi cũng đã từng đọc. Đọc sách phá vạn cuốn, làm chuyện gì đều có chỗ tham khảo, dĩ nhiên là không gì làm không được rồi.
- Khoác lác quá rồi đấy!
Bạch Nhạc Tiên giọng khinh thường nói:
- Anh tính kế cả với tôi, tôi giúp anh ra mặt nói với lãnh đạo. Thế thì có ích gì với tôi chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...