Thẩm Băng Thanh uống vào mấy cốc bia, nên ngủ không bao lâu bí tiểu phải trở dậy đi WC, nhìn thấy phòng Đỗ Long vẫn sang đèn, y nhẹ nhàng đi qua, lúc trở lại, nhìn vào phòng Đỗ Long dò xét, chỉ thấy hắn đứng cúi người trên bàn, không biết đang làm gì.
- Anh còn chưa ngủ à? Không phải a nói phải nghỉ sớm một chút mới có linh cảm sao?
Thẩm Băng Thanh nói
Đỗ Long quay đầu nhìn lại, nói:
- Đột nhiên tôi có chút linh cảm, nên dậy ngâm cứu một lúc.
- Linh cảm gì? Có cần tôi hỗ trợ gì không?
Thẩm Băng Thanh đi vào phòng Đỗ Long, phát hiện trên bàn bày ra một tấm bản đồ thành phố Ngọc Minh. Đỗ Long dùng com- pa vẽ một cái vòng tròn trên bản đồ ấy.
- Này, vòng này có nghĩa là gì?
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Đỗ Long giải thích:
- Tần Phong Hà nói mỗi lần sau khi Mạnh Hồng Vĩ giết người đều có xe máy đưa cô ta về nhà. Sau đó chừng một giờ lại gọi điện xác nhận cô ta an toàn. 1 giờ đấy cũng đủ Mạnh Hồng Vĩ xử lý bộ quần áo dính máu kia rồi. Tôi chợt nghĩ, a, Mạnh Hồng Vĩ nhất định đã phải an toàn thì mới gọi điện thoại cho Tần Phong Hà được. Như vậy, trong 1 giờ này, y có thể đi nơi nào để xử lí bộ quần áo dính máu đây?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cho nên anh mới lấy nhà Tần Phong Hà làm trung tâm, vẽ cái vòng này trên bản đồ? Một giờ đi xe máy, có thể gần, có thể xa, rất khó nói đấy. Hơn nữa trong nhóm này bao gồm nhà Mạnh Hồng Vĩ, chẳng lẽ y không trở về nhà mình để xử lí máu me sao?
Đỗ Long cười nói:
- Hiện tại thì nhìn cái vòng này đại khái tôi cũng chưa định ra được điều gì. Cụ thể còn phải tra xem video của cục Giao thông, hoặc là điểu tra những bất động sản đứng tên Mạnh gia, hoặc tư liệu về họ hàng thân thích của y, có lẽ mới tìm được chút ít manh mối... Không có khả năng Mạnh Hồng Vĩ về nhà xử lí quần áo dính máu, có thể làm cho cha y là một người bảo thủ sợ hãi. Trừ phi..., mà, khả năng y về nhà là không thể.
Thẩm Băng Thanh nhìn bản đồ, nói:
- Được rồi. Lúc Mạnh Hồng Vĩ giết người đã hơn 7 giờ. Sau khi đưa Tần Phong Hà về nhà rồi mới rời đi, lúc đó đã qua giờ tan tầm cao điểm rồi, nếu là dọc theo đại lộ, 1 giờ đã đủ ra khỏi thành phố rồi. Như vậy phạm vi rất rộng, dùng cách này làm sao tìm ra, hơn nữa... Bi quan mà nói, anh cảm thấy Mạnh Hồng Vĩ sẽ ngu như vậy sao? Đem vật chứng quan trọng như vậy cất giữ cho anh đến tìm ra sao? Nếu là tôi, tôi có hơn chục cách có thể làm biến mất không tăm hơi một bộ quần áo.
Đỗ Long khổ sở cười nói;
- Tôi biết, tuy nhiên trừ cách này ra, anh còn biện pháp nào có thể liên hệ được Mạnh Hồng Vĩ và hung thủ sao?
Thẩm Băng Thanh ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn lắc đầu, vụ án này ngay cả Đỗ Long cũng phải bó tay, y tự nhiên cũng không nghĩ ra cách gì khả thi hơn.
- Thôi, đi ngủ đi. Xe đến trước núi ắt có đường. Tôi tin tưởng tràn trề vào điều này.
Đỗ Long an ủi.
- Tràn trề tin tưởng, mà còn nửa đêm không ngủ đứng lên giằng co?
Thẩm Băng Thanh nói, ngáp một cái, đi ra ngoài:
- Ngày mai còn phải đi làm, anh cũng đi ngủ sớm đi.
Đỗ Long đáp một tiếng, mắt vẫn còn chăm chăm vào bản đồ, một lúc sau trên mặt hắn nở một nụ cười tự tin.
Sáng sớm Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cùng đến cơ quan. Khác với hôm trước, hôm nay Đỗ Long phân công Thẩm Băng Thanh và Triệu Hưng Chinh ở lại giúp hắn tra án. Việc này khiến nhiệm vụ của những người khác nặng hơn một chút nhưng cũng không ai dị nghị. Nếu Đỗ Long không kịp thời chứng minh Mạnh Hồng Vĩ là hung thủ, đến lúc đó, người mất mặt không chỉ có Đỗ Long, mà tổ 1 bọn họ đều sẽ cùng không ngóc đầu lên được, cho nên ai ai cũng rất ủng hộ hắn.
Sau khi những người khác đi rồi, Đỗ Long mới bắt đầu phân công:
- Thẩm Băng Thanh phụ trách liên hệ với cục Giao thông, từ ngân hàng camera video, điều tra video tại các ngã ba, ngã tư nội trong 2 giờ sau khi xảy ra hai vụ án, từ đó dò tìm hành tung của Mạnh Hồng Vĩ. Triệu Hưng Chinh đi điều tra hộ tịch các bất động sản của Mạnh gia, thậm chí là tư liệu bất động sản của bà con thân thích của Mạnh gia, có phát hiện gì lập tức báo cho tôi.
- Anh thì sao? Anh làm gì?
Triệu Hưng Chinh hỏi.
- Tôi đương nhiên là trấn thủ trung tâm...
Đỗ Long mới mở nút, nói:
- Tôi đến phòng Kỹ thuật điều tra, xem có phát hiện gì từ hai thanh dao nhỏ kia không.
Triệu Hưng Chinh đùa một câu:
- Anh thật là vẫn ham ăn biếng làm như cũ, chọn việc nhẹ nhàng nhất mà làm...
Đỗ Long đáp lễ, nói:
- Bày mưu tính kế mới là khó khăn nhất. Gia Cát Lượng cũng có ra trận đánh giặc đâu, mà có ai nói ông ta lười chứ?
Triệu Hưng Chinh liếc mắt, kéo Thẩm Băng Thanh đi rồi, Đỗ Long thấy Bạch Nhạc Tiên còn chưa đi làm, vội vàng đi ngay. Ngay cả thang máy hắn cũng không đi, trực tiếp đi cầu thang bộ đi xuống. Đợi hắn đi vào bãi đỗ xe, nhìn thấy Bạch Nhạc Tiên đang dựa vào xe hắn, hướng về phía hắn cười không ngừng.
- Nghe nói anh muốn đến phòng Kỹ thuật điều tra, tôi cũng muốn đến, đi thôi.
Bạch Nhạc Tiên nói.
Đỗ Long hơi đau đầu, cô bé kia thực là quấn chân.
Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên đi vào phòng Kỹ thuật điều tra, tìm được số phòng kiểm nghiệm. Vụ án này được lãnh đạo quan tâm, nên hung khí đưa tới liền lập tức bắt đầu kiểm nghiệm.
Trong ba hung khí thì chỉ có thanh đao sừng trâu phát hiện ở hiện trường thứ nhất là phát hiện có vết máu, qua xét nghiệm DNA và đối chiếu thì xác nhận được vết máu của người tử nạn.
Hung khí và vụ án có liên hệ trực tiếp, nhưng phải chứng minh nó liên quan tới Mạnh Hồng Vĩ thì chỉ có thể thông qua sự chứng nhận gián tiếp của Tần Phong Hà. Một mình Tần Phong Hà có thể có nhiều chỗ bị luật sư bác bỏ, nên điều này là chưa đủ. Đỗ Long bọn họ nhất định phải tìm được càng nhiều chứng cớ, hoặc là chỉ thẳng ra hung thủ, hoặc là hình thành đầy đủ các mắt xích của vụ án. Lúc này mới có thể hoàn toàn làm cho luật sư hết bác bỏ tại tòa.
Từ phòng kiểm nghiệm đi ra, Đỗ Long đi về phía tổ Kỹ thuật internet. Bạch Nhạc Tiên hừ nhẹ một tiếng ở sau lưng, nói:
- Tôi biết ngay anh muốn đi tìm Nhạc Băng Phong kia, anh tính nhờ cô ta dùng kỹ thuật hacker giúp anh chứ gì?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, hoặc là... Cô có chủ ý gì hay hơn sao?
Đỗ Long vừa đi tới cửa phòng tổ Kỹ thuật internet, một người đột nhiên từ trong đi ra, bốn mắt nhìn nhau, song phương đều hơi ngạc nhiên, người ấy không ngờ là Mạnh Hướng Đông - cha của Mạnh Hồng Vĩ.
Đỗ Long đưa tay ra về phía Mạnh Hướng Đông, nói:
- Mạnh sư phụ, chúng ta thực có duyên.
Mạnh Hướng Đông trừng mắt nhìn hắn, nặng nề hừ một tiếng. Sau đó ông ta lách qua Đỗ Long, không thèm liếc nhìn bàn tay đang giơ ra của Đỗ Long chút nào, dừng lại trên người Bạch Nhạc Tiên một chớp mắt, mày nhẹ nhàng động đậy, dường như nhận ra cô đến đây.
Đỗ Long lúng túng thu tay lại, hướng tới sau lưng Mạnh Hướng Đông cười nói:
- Mạnh sư phụ, đi thong thả.
- Sao anh khách khí đối với ông ta như vậy?
Bạch Nhạc Tiên bất mãn nói:
- Lão già kia thật không biết phân biệt, bộ dạng trông như muốn ăn đòn, tôi thật muốn bạt tai một cái.
Đỗ Long cười nói:
- Chúng ta là cảnh sát, bất kì lúc nào cũng phải chú ý tới việc làm và lời nói, không thể để cấp trên mất thể diện được.
Một mỹ nhân mặc trang phục cảnh sát từ trong phòng làm việc đi ra, nói tiếp lời Đỗ Long:
- Nói đúng, tuy rằng tôi cũng có nhiều điều không vừa ý với lời nói và việc làm cùa ông ta, nhưng cũng không cần phải tranh chấp, lại càng không nên đánh.
Bạch Nhạc Tiên ánh mắt như bị trói chặt ở Nhạc Băng Phong, đưa giọng điệu chất vấn ra hỏi:
- Cô chính là Nhạc Băng Phong? Quả nhiên rất được, khó tránh nhiều đàn ông nhớ cô mãi không quên như vậy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...