Cảnh Lộ Quan Đồ

Hoàng Kiệt Hào dẫn Đỗ Long xuống dưới lầu, nhét nửa túi chanh cho Đỗ Long rồi dặn dò:

- Đỗ Long này, số chanh này không phải dùng để ăn mà là để cậu ngâm nước tắm. Dùng xà phòng hay sữa tắm sẽ không tẩy sạch được mùi này đâu, chỉ có dùng nước chanh là hiệu quả nhất.

Đỗ Long cười nói:

- Tôi hiểu rồi, cảm ơn đội trưởng Hoàng. Tôi đang lo nửa đêm thế này không biết mua chanh ở đâu, không ngờ sếp Hoàng đã chuẩn bị sẵn cho tôi.

Hoàng Kiệt Hào cười nói:

- Tôi chỉ là nhân tiện từ chỗ lão Cảnh tới. Mà đúng rồi, ba của cậu cũng là cảnh sát hình sự phải không? Ông ấy làm việc ở đâu?

Đỗ Long lắc đầu nói:

- Tôi cũng không rõ lắm, ông ấy lúc nào cũng tỏ ra thần bí. Tôi chưa từng thấy ông ý mặc trang phục cảnh sát, chỉ là nghe mẹ tôi nói do nguyên nhân về công việc của ba tôi mà mấy lần phải chuyển nhà.

Hoàng Kiệt hào cười nói:

- Hóa ra là như vậy … thôi tôi đi trước đây, ngày mai cậu còn phải đi làm đúng không? Nghỉ ngơi sớm đi.

Đỗ Long về đến nhà, lấy chanh ngâm vào nước để khử sạch mùi hôi thối trên người, nhưng hắn không đi ngủ ngay mà khóa trái cửa rồi lôi mấy bức ảnh ra xem. Lần này hắn lật đi lật lại mấy bức ảnh xem rất cẩn thận.

Có thể khẳng định rằng người trong bức ảnh kia chính là chủ nhân. Xem cách bố trí trong phòng đây đích thị không phải là phòng khách sạn, tuổi tác của cô gái kia lại chênh lệch quá lớn, không thể nào là vợ chính thức của ông ta. Qua phân tích, Đỗ Long nghi ngờ rằng cô gái trong bức ảnh chính là bồ nhí —người được ông ta ngầm nuôi dưỡng. Địa điểm đương nhiên là một hang ổ bí mật do bọn họ tạo ra.

Đỗ Long thận trọng thu gom số ảnh lại, lòng thầm nghĩ: “Chuyện này không liên quan gì tới mình, tốt nhất có thời gian thì tiêu hủy chúng đi. Không cần biết Thẩm Ngọc Khiết và lão Trương kia muốn làm cái gì, chuyện này đều không liên quan tới mình, nhất định là không nên rước họa vào thân.”

Đỗ Long nằm trên giường, lại lấy cuốn “ Hoàng thư” (sách khiêu dâm) ra chăm chú đọc…


Ngày hôm sau Đỗ Long vẫn tiếp tục đi làm. Tháng 6 là tháng cao trào về an ninh trật tự, tất cả các cảnh sát trực ban đều phải sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào để lên phố đi tuần tra. Một ngày yên bình đã trôi qua. Khi tan làm, Đỗ Long nhận được điện thoại của mẹ bắt hắn phải đưa cô y tá nhỏ về nhà ăn cơm tối để nói rõ sự việc.

Đỗ Long ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Kỷ Quân San. Hôm đó là do hắn nhất thời kích động, sự việc sau đó cảm thấy rất có lỗi với con gái nhà người ta, cho nên trong vô thức hắn đều không nghĩ rằng sẽ gọi điện cho cô ta.

Kỷ Quân San nhận điện thoại, Đỗ Long nói:

- Quân San, tôi mới tan làm, cô có thời gian rảnh không? Tôi muốn mời cơm cô, tiện thể nói chuyện một chút, cô thấy thế nào?

Đầu dây điện thoại bên kia không có tín hiệu gì, Đỗ Long liền vội bổ sung:

- Nếu cô cảm thấy không tiện thì thôi vậy.

Kỷ Quân im lặng một lát rồi nhỏ giọng đáp:

- Được thôi, tôi hiện tại đang rảnh, chúng ta gặp nhau ở đâu ?

Đỗ Long trong lòng mừng thầm, vội nói:

- Sáu giờ tối gặp mặt tại công viên Thúy Hồ, cô thấy sao?

Sau khi Kỷ Quân San đồng ý, Đỗ Long lập tức tới đường vành đai phía Tây thành phố đợi xe buýt. Khi hắn tới cổng chính công viên Thúy Hồ, Kỷ Quân San vẫn chưa tới, Đỗ Long đành ngồi bên đường phía ngoài cổng lớn của công viên chờ đợi.

Tọa lạc tại trung tâm thành phố Ngọc Minh, công viên Thúy Hồ có phong cảnh tuyệt đẹp, di tích văn hóa nhiều và phong phú, thu hút lượng khách du lịch đông đảo. Đỗ Long đã từng rình bắt được không ít kẻ trộm ở quảng trường. Xuất phát từ khả năng mẫn cảm của nghề nghiệp, ánh mắt hắn không ngừng quan sát những người qua lại trong công viên.

Đột nhiên bả vai của Đỗ Long bị người ta vỗ một cái. Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh lấy điếu thuốc đưa cho Đỗ Long rồi cười nói:

- Chú em, cậu là người khu nào tới, trước đây tôi chưa từng gặp cậu?


Đỗ Long dùng ánh mắt cảnh giác nhìn gã đàn ông kia, nói:

- Anh là ai? Tôi không quen anh.

Người đàn ông trung niên cuời ha hả nói:

- Đừng căng thẳng, tôi là cảnh sát chìm thuộc đội chống móc túi khu vựa Bạch Hoa, tôi tên là Bành Vĩ.

Người đàn ông kia lặng lẽ rút thẻ cảnh sát ra, Đỗ Long lướt nhìn một lượt mới thoải mái nói:

- Tôi là Đỗ Long, là cảnh sát khu Tây Sơn, tôi tới đây đợi bạn gái, tại sao anh lại nhận ra tôi cũng là cảnh sát ?

Bành Vĩ nói:

- Kỹ năng quan trọng nhất để chúng ta bắt trộm chính là nhìn người. Không phải là tôi khoác lác nhưng trên con đường này có tới hàng trăm tên móc túi. Tôi liếc một cái có thể nhìn ra được chín mươi chín tên trộm. Những tên móc túi và chúng ta có một điểm khá tương đồng chính là ánh mắt không ngừng quan sát người khác! Nhìn cậu không giống một tên móc túi cho lắm, vậy ắt hẳn cậu là cảnh sát rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Ha ha, hóa ra là như vậy. Tôi chỉ là nhân thể bắt vài tên trộm, không ngờ rằng …

Đỗ Long mới nói được tới đây bỗng nghe thấy tiếng có người hô bắt trộm, sau đó có mấy thanh niên chạy dọc theo con đường, ở phía xa bọn họ lại có một cụ già tóc đã hoa râm thở hồng hộc đuổi theo.

- Chết tiệt, lại là mấy tên khốn kiếp.

Bành Vĩ ném điếu thuốc trên tay, chặn mấy tên thanh niên kia lại. Trông thấy Bành Vĩ, sắc mặt đám thanh niên kia có chút biến đổi. A……..! Đám thanh niên hùng hổ rút dao gọt hoa quả và các hung khí khác, hung tợn lao vào bao vây Bành Vĩ.


Đỗ Long thấy tình không ổn liền vội vàng chạy tới bên cạnh Bành Vĩ quát lớn:

- Các người muốn làm gì? Tôi là cảnh sát đây! Mau hạ vũ khí trong tay! Nếu không sẽ tự gánh hậu quả!

Mấy tên tiểu tử kia quát nói:

- Chúng tôi chính là muốn giết những tên cảnh sát thối chuyển quản việc người khác như các ngươi! Anh em đồng loạt xông lên, giết hết bọn chúng!

Mấy tên tiểu tử nhào tới, Bành Vĩ vội dặn dò:

- Cẩn thận hung khí của bọn chúng, đám tiểu tử này vẫn chưa đủ mười tám tuổi, căn bản là chưa biết trời cao đất dầy …

Trong khi mọi người xung quanh nháo nhào chạy nạn, Đỗ Long sải bước xông tới. Về căn bản Đỗ Long không hề để mắt tới bốn tên tiểu tử kia. Một tên có kiểu đầu chôm chôm cầm con dao hoa quả dài hơn nửa thước phi tới, Đỗ Long bay lên đá một cước vào khuỷu tay y, y lập tức kêu thảm thiết, con dao gọt hoa quả cũng bị văng ra xa tận hai, ba mét.

Bành Vĩ nhìn Đỗ Long một lát rồi tiếp tục xử lý mục tiêu, tinh thần bỗng nhiên hưng phấn lên. Một tên tóc vàng hoe bỗng đâm một dao hướng về phía ngực Bành Vĩ. Bành Vĩ liền vặn cổ tay tên tóc vàng hoe kia, tên này tức thì bị đánh mất dao ngã quỵ xuống đất. Khi Bành Vĩ nhìn theo hướng hai tên khác, hai tên này cũng đã bị Đỗ Long đánh gục dưới đất.

- Tay của tôi… gãy rồi! A…….!

Tên đầu chôm chôm bị Đỗ Long đánh thương khóc thét lên, hai tên còn lại cũng ôm tay khóc rống lên không ngừng. Bành Vĩ sau khi còng tay tên tiểu tử mình tóm được cũng còng luôn ba tên tiểu tử kia lại. Nhìn tình trạng thương tích của ba tên tiểu tử kia, Bành Vĩ không khỏi nhíu mày, Đỗ Long ra tay nặng quá, chỉ sợ tay của ba tên tiểu tử này đến nửa năm cũng chưa thể phục hồi được, thậm chí có khả năng tàn tật.

- Tôi muốn kiện chết các người! Các người dùng bạo lực chấp pháp! A…., mọi người đều nhìn thấy tay của tôi bị hắn đánh gãy!

Đầu chôm chôm oán hận hét lớn về phía Đỗ Long.

- Các người bị như vậy là đáng đời.

Đỗ Long lạnh lùng cười nói:

- Bây giờ không phải là phiên trực của tôi, tôi không mang theo đồ trang bị. Khi đối mặt với tên côn đồ mang vũ khí gây chết người trong tay, tôi cũng không có lựa chọn nào khác được. Đây là hành động tự vệ, nói không chừng còn có thể nhận được giải thưởng làm việc trượng nghĩa.

- Nói rất hay.


Mọi người xung quanh đều đứng lên đi tới, ai nấy đều rối rít vỗ tay khen ngợi, một phụ nữ trung niên thậm chí còn oán hận trách móc:

- Tháng trước ví tiền của tôi cũng bị bọn chúng móc trộm mất. Mấy tên trộm này đánh cho tàn tật là đáng đời, đánh chết lại càng tốt.

Những người bên ngoài cũng phụ họa theo, nói:

- Đúng vậy, pháp luật đã quá khoan dung đối với những tên trộm này rồi, mỗi lần bắt được ít nhất cũng phải giam một năm, tốt nhất là giống như Ả Rập Saudi, bắt được là xử trảm, xem bọn chúng còn dám trộm đồ nữa không!

- Tôi là y tá, hãy để tôi xem vết thương của họ ra sao ….

Đỗ Long chợt nghe thấy giọng nói rất quen thuộc, hắn quay đầu lại xem, chỉ nhìn thấy Kỷ Quân San bước ra từ trong đám đông, đến bên cạnh bốn người đang la hét kêu đau!

Trong lúc Kỷ Quân San ngồi xuống kiểm tra cho bốn tên trộm kia, ông cụ bị trộm mất đồ cuối cùng cũng chạy tới nơi, ông cụ nắm chặt tay Đỗ Long thở hổn hển nói:

- Cám ơn, cám ơn cậu, đồng chí cảnh sát …

Đỗ Long đáp:

- Không có gì, đây là việc cháu nên làm.

Ông cụ thở hổn hển hai cái rồi chỉ vào một tên trộm trong số đó:

- Chính là tên này! Túi của tôi bị nó trộm mất, khi tôi bắt được nó, ba người khác cùng xông tới … uơ…uơ….

Tay của ông cụ bỗng nhiên run cầm cập, chưa kịp nói dứt lời, những âm thanh uh.. uơ.. trong miệng đã yếu dần rồi ngã nhào xuống đất.

- Ông ơi! Ông ơi! Quân San, cô mau tới đây, cụ ông bên này hình như bị bệnh tim tái phát!

Đỗ Long nhanh tay nhanh mắt ôm lấy ông cụ trước khi ông ngã xuống đất. Kỷ Quân San sau khi nghe thấy vội vàng bỏ lại bốn tên trộm kia chạy lại phía ông cụ.

Trước tiên Kỷ Quân San quan sát tình hình của ông cụ, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt, chân tay có tình trạng co giật, phán đoán của Đỗ Long nghi ngờ ông cụ bị bệnh tim tái phát là chính xác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui