Cảnh Lộ Quan Đồ

Trì Khánh Bân nhíu mày, Trương Văn Diệu thần sắc lại không thay đổi gì, Đỗ Long khen ngợi:

– Không hổ là đội trưởng Hoàng dẫn về, cũng không hổ là các đàn anh của tôi. Anh nói rất đúng, tám mươi mốt thanh niên cùng mất tích, hơn nữa đặc điểm của thành phố Song Môn là nhà máy hầm mỏ dày khắp. Tôi nghi ngờ những người này rất có khả năng bị một số chủ mỏ lòng dạ hiểm độc, hoặc là những ông chủ nhà máy lậu bắt đi làm lao động giá rẻ.

Nguyễn Minh Quân nghi ngờ nói:

– Khả năng này không lớn, ai mà to gan như vậy, dám bắt cóc nhiều người như vậy đi làm nô lệ lao động.?

Đỗ Long nói:

– Điều này không có gì là kì lạ, mấy năm trước sự kiện nô lệ lao động xảy ra ở Sơn Tây chấn động toàn quốc, cục trưởng Nguyễn chưa từng quan tâm sao? Lần đó chừng hơn năm trăm nô lệ lao động được giải cứu, Sơn Tây là tỉnh có tài nguyên lớn, tài nguyên của thành phố Song Môn cũng rất phong phú, nhiều nhà máy khai thác. Quản đốc xưởng hoặc là chủ mỏ tâm địa đen tối, bắt cóc mấy chục người đào mỏ cho họ cũng không có gì ngạc nhiên. Trên thực tế có rất nhiều nơi đều tồn tại hiện tượng nô lệ lao động, chỉ có điều vẫn chưa bị vạch trần ra mà thôi. Hàng năm trẻ em Hoa Hạ mất tích đến mấy chục nghìn, người trưởng thành mất tích cũng tính bằng chục nghìn. Có trời mới biết những người mất tích sống không thấy người chết không thấy xác cuối cùng là chết rồi, hay bị đưa đi làm nô lệ lao động rồi hay là thế nào rồi.

Nguyễn Minh Quân bị Đỗ Long phản bác không còn lời nào để nói, Trương Văn Diệu nhíu mày nói:

– Dựa vào số người mất tích đều là thanh niên mà phán đoán như vậy có qua loa đại khái quá hay không?


Đỗ Long hỏi ngược lại:

– Cục trưởng Trương còn có lý giải gì tốt hơn sao? Mọi người chúng tôi rửa tai lắng nghe.

Trương Văn Diệu nói:

– Tôi cũng không có giải thích tốt hơn, nhưng tôi cho rằng chỉ như vậy mà đưa ra phán đoán thì hơi võ đoán.

Trì Khánh Bân nói:

– Có gan điều tra suy luận cẩn thận, đây không phải là mấu chốt phá án sao? Tôi thấy Đỗ Long phân tích rất có lý, mọi người cứ dựa theo suy luận này trước tiên điều tra đi. Nếu phát hiện đầu mối mới hoặc chứng minh được suy luận này là sai thì nói sau. Đỗ Long, cậu tiếp tục đi.

Đỗ Long nói:

– Được, dựa theo suy luận này, chúng ta phải phát động các đồn công an và các cơ sở tổ chức chính phủ đến các nơi điều tra, đặc biệt là những nơi xa khu hành chính. Đặc biệt chú ý đến những nhà máy hoặc là những mỏ mới mở nửa năm trước…


Đỗ Long chỉ ra mấy cái trọng điểm quan trọng cần chú ý, ví dụ như thường xuyên có một chiếc xe bí ẩn hợp thành đội đến và đi trên đường núi, hoặc là người không biết lai lịch nhưng lại thường đến mua đồ ăn, công cụ sản xuất hoặc đồ dùng sinh hoạt…

Sau khi nói xong tình hình loại thứ nhất Đỗ Long ngừng một chút, hỏi mọi người còn có gì cần bổ sung. Trên thực tế mọi người đều là hôm nay mới đến, bỗng nhiên nhận được một đống án mất tích như vậy, không có mấy người đầu óc còn tỉnh táo. Đỗ Long phân tích cho họ mạch lạc rõ ràng, trong lúc nhất thời bọn họ chỉ có tràn đầy lòng khâm phục, làm sao còn có thể đưa ra ý kiến gì?

Đỗ Long thấy tất cả mọi người không có ý kiến gì, liền chỉ đích danh nói:

– Băng Thanh, có phải anh muốn nói gì? Nói đi.

Thẩm Băng Thanh có chút bất ngờ nói:

– Tôi chỉ có chút không tán thành, tôi cảm thấy làm được chuyện như vậy không thể mấy tháng đều không kinh động đến bất cứ kẻ nào, những người này nhất định là có người bảo hộ đấy, nếu không không thể nào làm được mà không khiến ai chú ý. Cho nên mọi người trong lúc điều tra nhất định phải mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, không ngừng theo sát người thu thập tin tức, cảnh sát của đồn công an dẫn đường cho mọi người hoặc là Ban quản lý thôn dân cũng không thể phớt lờ. Bởi vì bọn họ có thể chính là một trong những thành viên bảo vệ, nếu làm không tốt thì điều tra viên được phái đi có thể bị bắt đi làm nô lệ lao động rồi…

Có người cười rộ lên, Thẩm Băng Thanh vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện, anh ta nói:

– Suy nghĩ của tôi có thể hơi vớ vẩn, mọi người cứ coi như tôi chưa nói.


Đỗ Long nói:

– Ý kiến của anh rất tốt, không vớ vẩn chút nào, tôi cảm thấy anh nói rất đúng. Ban quản lý thôn và công an địa phương không thể không biết có người ở trên núi khởi công nhà máy quặng. Nguồn gốc của công nhân đối với họ cũng không thể không quan tâm, sở dĩ không ai báo cáo lên nhất định là có người thay bọn họ che giấu. Giống như rất nhiều nông thôn mua vợ mua con cả thôn đều hỗ trợ che đậy cho nhau, mọi người đi những nơi đó tuyệt đối không thể coi nhẹ, cho dù có phát hiện gì cũng không thể lập tức vạch trần mà hãy coi như không có gì mau đem tin tức trở về. Bằng không sẽ như Băng Thanh nói, mọi người có thể gặp nguy hiểm, bị bắt đi làm nô lệ hai ngày cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu như bị cả người đẩy xuống vách núi nào đó… Kết cục như vậy không ai hy vọng nhìn thấy.

Mọi người nghiêm nghị gật đầu, trong lòng đều rất nghiêm túc, Đỗ Long nói:

– Được rồi, loại thứ nhất tạm thời nói đến đây, bây giờ tôi nói một chút đến loại thứ hai. Người mất tích loại này đều khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi, trải qua sắp xếp cùng loại hình có đúng mười ba người, ảnh của bọn họ mọi người có thể thông qua máy chiếu nhìn một chút, mọi người sẽ phát hiện ra ngay mười ba người này đều tai to mặt lớn, thậm chí khuôn mặt có vài phần tương tự…

Nhạc Băng Phong thiết lập hình ảnh lên máy chiếu, nhìn thấy những tấm ảnh này, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý với lời nói của Đỗ Long… Những người đó quả thật đều rất giống nhau…

Đỗ Long nói:

– Mọi người xem thêm một chút, thời gian mất tích của mười ba người này có phải là có chút đặc biệt…

Ảnh bên trong đèn chiếu biến thành một bảng, bên trên liệt kê thông tin sự kiện và tên người mất tích. Vừa so sánh, mọi người rất nhanh liền phát hiện ra vấn đề, vẫn là Mạnh Hạo kêu lên đầu tiên:

– Tôi hiểu rồi, thời gian mất tích của bọn họ cách nhau khoảng hai tuần, thì ra là nửa tháng một.


Đỗ Long nói:

– Đúng vậy, cùng loại hình, thời gian xuống tay ổn định, đây mới là đặc thù của sát thủ liên hoàn. Loại thứ nhất tôi có thể kết luận bọn họ đa số còn sống, mười ba người này tôi cho rằng hy vọng còn sống vô cùng xa vời. Mọi người chú ý một chút, thời gian mất tích của người cuối cùng cách hôm nay bao nhiêu ngày rồi?

Dưới sự nhắc nhở của Đỗ Long, mọi người đều nhìn đến thời gian kia, lập tức tất cả mọi người đều như hít phải một luồng khí lạnh, bởi vì thời gian của người mất tích này đã được hai tuần. Nếu suy luận của Đỗ Long là đúng … như vậy rất có thể tên sát thủ liên hoàn kia đang tìm kiếm mục tiêu kế tiếp và có thể ra tay bất cứ lúc nào!

Đỗ Long nói:

– Tất cả mọi người phát hiện ra chưa? Thời gian cấp bách, đầu tiên phá án và bắt giam nên là vụ sát thủ liên hoàn này mới đúng! Bây giờ tôi phân tích một chút vụ án này cho mọi người…

Được Đỗ Long quy vào loại thứ hai là những người mất tích có độ tuổi trong khoảng bốn mươi đến năm mươi, bọn họ dáng người mập nhưng khỏe mạnh cường tráng, bắt cóc bọn họ cũng không phải chuyện đơn giản. Hung thủ hẳn là thân thể cường tráng hoặc là có vũ khí gì trí mạng và phải có xe bốn bánh, nếu không không thể có khả năng thuận lợi bắt cóc và vứt xác.

Gia đình của loại mất tích này có mức sống khá, hoặc là khó khăn, người thì vẫn đang làm việc người thì đã nghỉ hưu. Bởi vậy Đỗ Long phán đoán lúc hung thủ chọn mục tiêu thì lấy ngoại hình làm tiêu chuẩn.

Đỗ Long tiếp tục phân tích:

– Phương thức lựa chọn mục tiêu của sát thủ liên hoàn bình thường có hai loại, bọn họ có khi bởi vì nội tâm yếu đuối, đem đối tượng căm hận trong lòng chuyển thành mục tiêu thật sự… Có khi lại bởi vì yêu trong lòng mà tìm kiếm mục tiêu, đương nhiên còn có đặc thù khác, đó thuộc loại hiện tượng cá biệt. Sát thủ liên hoàn lần này chúng ta gặp phải hiển nhiên không thuộc loại cá biệt này…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui