Cảnh Lộ Quan Đồ

Nước mắt lập tức tuôn ra trong hốc mắt Trần Trung Thư, Đỗ Long vỗ vỗ bờ vai gã nói:

– Đừng có thương tâm quá, nói không chừng tôi dự đoán sai à? Vợ con anh không chừng đang hạnh phúc sống ở đâu đó, qua hai ngày nữa sẽ trở lại.

Trần Trung Thư lau nước mắt, nghẹn ngào nói;

– Không thể nào, cô ấy không quay về đâu, tôi biết, tôi sớm đã biết rồi… Cô ấy nhất định gặp phải điều bất trắc rồi. Nếu không cô ấy sẽ không thể cái gì cũng không mang chỉ đem con gái đi cùng…

Đỗ Long cũng không biết làm sao để an ủi được, đúng lúc này, Hoàng Nham từ trong nhà đi ra, nói với Đỗ Long:

– Cục trưởng, không có phát hiện gì, trang sức quần áo của Từ Kim Đán đều ở đây.

Trần Trung Thư nói:

– Tôi tự mình cũng tìm qua vô số lần rồi. Vợ tôi cô ấy không viết nhật ký cũng không dùng máy tính, điện thoại cũng mang đi rồi, đều không có đầu mối gì.

Đỗ Long nói:

– Anh đừng vội, đầu mối luôn sẽ có, Trần Trung Thư, con gái anh có máy tính không? Cô bé nghiền internet không?

Trần Trung Thư nói:

– Có thì có, nhưng máy tính con bé có mật mã, mở không được.

Đỗ Long nói với Nhạc Băng Phong:

– Băng Phong, em phải ra tay rồi.

Nhạc Băng Phong gật gật đầu, đi vào phòng ngủ của Hồ Thanh Thanh, Đỗ Long hỏi;


– Trần Trung Thư, Hồ Thanh Thanh không phải là con đẻ của anh sao?

Trần Trung Thư lắc đầu nói:

– Không phải, Kim Đán đem con bé theo khi được gả cho tôi, con bé đã được hơn 4 tuổi rồi. Con bé biết tôi không phải là ba đẻ của nó, nói gì nó cũng không chịu đổi họ, đối với tôi vẫn cứ lạnh lùng vậy, tôi thật sự quá thất bại rồi.

Đỗ Long nói:

– Anh sai rồi, anh là một người chồng tốt, một người cha tốt, chỉ là bọn họ không biết quý trọng mà thôi. Anh nghỉ ngơi chút đi, tôi vào trong phòng đi xem một chút.

Đỗ Long trước tiên đi vào phòng ngủ của Trần Trung Thư, bọn Thẩm Băng Thanh vẫn đang trong phòng cẩn thận tìm kiếm. Đỗ Long tìm ra manh mối so với bọn họ dễ dàng hơn nhiều.Vừa đưa mắt nhìn qua, hắn liền phát hiện trên mặt đất có một số điểm đáng ngờ. Thông qua cửu đồng (chín con ngươi), Đỗ Long phát hiện một chỗ trên mặt sàn gỗ có một mảnh trắng muốt phát sáng. Xem xét cẩn thận hơn, chân giường bên trong cùng với khe gạch men sứ phía trong vách tường đều có điểm đen nhỏ xíu, rất giống vết máu lưu lại.

– Băng Thanh, các cậu dùng kính lọc quang tra xét qua mọi nơi chưa?

Đỗ Long hỏi.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Chưa, dùng cái đó làm gì? Chẳng lẽ anh nghi ngờ…

Đỗ Long nói:

– Bất luận cái gì có thể đều không thể bỏ qua.

Thẩm Băng Thanh nói:

– Hứa Hải, đi lấy đồ trong hộp công cụ ra.

Hứa Hải cầm đến đèn tử quang và kính lọc quang, Tạ Ba kéo lên bức màn cửa sổ, trong phòng liền tối lại. Đèn tử quang vừa chiếu, Tạ Ba lập tức phát hiện ra vấn đề, cậu ta nói:


– Cục trưởng, đội trưởng, ở đây có một chỗ mầu sắc bất thường ạ.

Đỗ Long mang kính mắt lên nhìn, sau đó đưa kính cho Thẩm Băng Thanh, mọi người lần lượt nhìn xuống, Đỗ Long gọi Trần Trung Thư đến, nói:

– Trần Trung Thư, chỗ này là chuyện gì xảy ra?

Trần Trung Thư nghi hoặc hỏi:

– Cái gì sao lại thế này?

Hoàng Nham đem kính đưa cho Trần Trung Thư nói:

– Anh tự xem đi, cái khối kia là chuyện gì xảy ra?

Trần Trung Thư đeo kính mắt lên, lập tức trên trán từng hạt mồ hôi rịn ra. Hoàng Nhan liếc mắt hướng về hai thuộc hạ, hai người kia lập tức đi tới sau lưng Trần Trung Thư, chuẩn bị khống chế hắn bất cứ lúc nào được yêu cầu.

Đỗ Long nói:

– Trần Trung Thư, anh dùng cái gì lau chùi sàn nhà vậy? Trên sàn nhà có cái gì cần đến thuốc tẩy rửa vậy? Chỗ trắng đó, rất rõ ràng là dùng thuốc tẩy rửa qua.

Trần Trung Thư cười lớn nói:

– Chỗ đó… Ha ha. Hôm đó khi ăn đồ làm mì tôm rơi ra, mùi mì tôm nồng quá, dùng bột giặt hòa cùng nước giặt đều rửa không sạch, tôi chỉ còn cách dùng thuốc tẩy chà xuống…

Đỗ Long nói:

– Vậy sao? Các cậu cẩn thận điều tra xung quanh chỗ trắng đó có vết máu gì không. Trần Trung Thư, anh vẫn còn gì muốn nói không? Nếu không có… Cùng hai người bọn họ đi ra ngoài đi.


Trần Trung Thư dường như muốn nói nhưng lại thôi, có chút hồn bay phách lạc khi được hai người nhân viên điều tra hộ tống về phòng khách.

Không lâu sau Hứa Hải liền có phát hiện, cậu ta nói:

– Cục trưởng, phát hiện một điểm đen nhỏ, có thể là vết máu khô.

Đỗ Long nói:

– Lập tức lấy mẫu, mẫu nhiều không? Không nhiều thì đừng lãng phí, kiểm tra DNA yêu cầu một lượng mẫu nhất định.

Hứa Hải nói:

– Chỉ có một điểm nhỏ… Tôi tìm tiếp…

Trải qua tìm tòi kỹ lưỡng, Hứa Hải tìm thấy bảy tám giọt máu, cũng đủ để làm xét nghiệm DNA rồi. Sau đó Đỗ Long để cậu ta dùng chút dung dịch đặc thù hòa tan giọt máu khô, dùng miếng dán thử nghiệm một lần kiểm tra một chút. Khi kết quả vẫn chưa có, mọi người đều nín nặng chờ đợi, mãi cho đến khi trên miếng dán thử nghiệm dần dần xuất hiện biểu thị gạch thẳng phản ứng dương tính, điều này nói rõ kia là máu người.

Mọi người không hẹn mà cùng kêu lên một tiếng. Đỗ Long quay người trở lại phòng khách, nói với Trần Trung Thư đang ôm đầu ngồi trên sô pha:

– Trần Trung Thư, chúng tôi phát hiện bên cạnh sàn nhà chỗ anh rửa qua mấy giọt máu người. Chỉ cần đem đi làm nghiệm chứng DNA, thì biết đó có phải là máu của vợ anh hay không. Bây giờ anh dự định nói sự thật chưa?

Trần Trung Thư ngẩng đầu, cười khổ nói:

– Đỗ cục trưởng, nếu như tôi nói chỗ máu đó làm sao mà có tôi cũng không biết… Anh sẽ tin sao?

Đỗ Long nói:

– Chứng cứ sẽ chứng minh mọi thứ, chỉ cần anh nói sự thật, bất luận có bao nhiêu hoang đường, tôi đều có thể giúp anh chứng thực. Nếu như nói dối, tôi sẽ không chút lưu tình vạch trần anh. Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Trần Trung Thư cười khổ nói:

– Đó là mấy ngày trước, tôi đi làm về thì phát hiện trên sàn phòng ngủ có một vũng máu, lúc đó tôi cũng ngẩn cả người. Vốn định báo án, nhưng nếu tôi báo án nhất định sẽ thành nghi phạm mà bị bắt lại. Tôi liền nghĩ cách lau sạch chỗ máu đó. Tôi nói là sự thật, xin hãy tin tôi.

Trương Cửu Chú bật thốt lên nói:


– Rõ là nói hươu nói vượn, ai sẽ tin chứ. Nhất định là anh đem vợ con anh cùng giết rồi! Mau thành thật khai báo, thi thể anh xử lý như thế nào rồi?

Trần Trung Thư nắm lấy tóc của mình, gã đột nhiên dùng sức đập đầu của mình trên bàn trà, gã khóc gào lên nói:

– Tôi không có giết người, tôi không có giết người, tôi không có giết vợ con tôi… Xin hãy tin tôi…hu…

Hai người ngồi bên cạnh Trần Trung Thư đều ngăn không được gã. Mãi đến khi Đỗ Long tiến lên tát cho hắn một cái ngất đi, sau đó hắn lật xem một chút mí mắt của Trần Trung Thư nói;

– Đồng tử con ngươi hắn biến lớn, không thích hợp, các anh nhanh chóng đem anh ta đến bệnh viện cấp cứu.

Trần Trung Thư bị hai người cảnh sát có vũ trang vội vàng khiêng xuống. Đưa đến bệnh viện rồi, Đỗ Long phái Tạ Ba đi theo. Nhạc Băng Phong nghe được động tính đi ra, kinh ngạc nói:

– Anh ta sao vậy?

Đỗ Long lắc lắc đầu nói:

– Trước mắt vẫn chưa rõ, dường như tinh thần rối loạn, có khả năng ăn nhầm đồ rồi.

Trương Cửu Chú nói:

– Tôi xem anh ta đúng là bệnh thần kinh, bình thường thì ẩn núp, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Vợ con anh ta khẳng định là bị giết vào lúc hắn nổi điên.

Đỗ Long hỏi ngược lại:

– Anh không phải vẫn cho rằng vợ con anh ta là tự ý rời đi sao?

Trương Cửu Chú ngượng ngùng nói:

– Bây giờ có chứng cớ đương nhiên không giống nhau rồi.

Đỗ Long nói:

– Đừng có dễ dàng ra kết luận. Tôi xem vụ án này không có đơn giản như vậy. Đội hình sự các anh không phải đã đến xem qua sao? Tại sao không phát hiện ra vết máu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui