Nghe nói đội cảnh sát giao thông xảy ra chuyện, bệnh viện hoả tốc tiếp viện. Mấy chiếc xe cứu thương 120 nhanh chóng chạy tới. Sau khi tiến hành kiểm tra bước đầu cho bọn người Đỗ Long ngã trên đất, liền nhanh chóng đưa đến bệnh viện cứu trị.
Tình hình của Đỗ Long là nghiêm trọng nhất. Bác sĩ bước đầu phán đoán cơ năng khí quan của hắn suy kiệt, cần khẩn cấp cứu chạy. Vì thế Đỗ Long bị khẩn cấp đưa vào phòng cấp cứu.
Lúc Nhạc Băng Phong vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, chỉ thấy Đỗ Long nhắm mắt lại nằm ở trên giường bệnh. Hai bình truyền to đang truyền dịch vào tay trái của Đỗ Long, tay phải thì băng bó.
Nhạc Băng Phong thấy tình cảnh này, trong lòng đau nhói. Cô nhào vào mép giường của Đỗ Long, đau buồn kêu nói:
- Anh Long...
Đỗ Long không trả lời cô, vẫn hôn mê bất tỉnh. Cái vị cảnh sát vũ trang tên Lã Chính Quốc áy náy nói:
- Đều tại tôi, đã không bảo vệ tốt cho Phó cục trưởng... Nhạc tiểu thư cô đừng quá buồn, bác sĩ nói Phó cục Đỗ sẽ không sao đâu...
Nhạc Băng Phong biết tình hình bị thương của Đỗ Long. Ngoại trừ cánh tay phải bị gãy xương nhẹ ra, toàn thân hắn có bao nhiêu chỗ bầm tím, đặc biệt là ngực bụng và bộ vị. Bác sĩ nghi là bị đánh thương, bởi vậy nội tạng của Đỗ Long bị nhiều tổn thương chấn động. Tuy rằng đã được cấp cứu không bị nguy hiểm tính mạng nữa, nhưng tĩnh dưỡng chữa thương là không thể tránh khỏi. Về phần hắn sở dĩ hôn mê bất tỉnh, điều này chắc là có liên quan đến một gậy trên trán bị đánh.
Nhạc Băng Phong dưới sự an ủi của Lã Chính Quốc thoáng bình tĩnh trở lại, ngay sau đó cô chút nghi ngờ. Trong trí nhớ của cô, Đỗ Long không phải là người yếu ớt như vậy. Chỉ dựa vào mấy tên cảnh sát và mấy gã thanh niên say xỉn, có thể đánh Đỗ Long thành trọng thương đưa bệnh viện ư?
Nhạc Băng Phong trong lòng suy tư, nhẹ nhàng cầm cánh tay trái của Đỗ Long đặt ở ngoài chăn. Bởi vì bị tiêm, bàn tay của hắn không ấm áp như bình thường, Nhạc Băng Phong vô cùng đau lòng. Đột nhiên cảm giác ngón tay của Đỗ Long động một cái ở lòng bàn tay cô, Nhạc Băng Phong ngạc nhiên vui mừng dùng sức xoa bóp tay cho hắn, Đỗ Long từ từ mở mắt.
- Anh Long...
Nhạc Băng Phong ngạc nhiên vui mừng gọi, nói:
- Anh cảm thấy thế nào?
Đỗ Long hạ giọng nói nói:
- Đau, bởi vì nữ nhân của anh đang khóc...
Nhạc Băng Phong nháy mắt, xấu hổ đỏ mặt, cô sợ Lã Chính Quốc phát hiện. Chỉ xấu hổ bấm một cái trên tay Đỗ Long, nói:
- Anh tại sao lại không cẩn thận như vậy, không ngờ lại bị mấy tên cảnh sát đánh thành như vậy!
Đỗ Long thầm nghĩ:
- Bọn họ còn thảm hơn anh...
Lời này thì không cần phải nói cho Nhạc Băng Phong biết, Đỗ Long chỉ hạ giọng nói:
- Không như vậy sao có thể nhanh chóng hòa nhau một ván, chiếm thế thượng phong? Chuyện anh giao cho em đã xử lý xong chưa?
Nhạc Băng Phong gật đầu, nói:
- May mà anh nhắc sớm. Em vừa mới phục chế tư liệu cần thiết ra, thì liền có người xóa hết tất cả số liệu kiểm soát của hệ thống video và đèn đỏ rồi.
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Cái này gọi là ngọc che di chương. Kẻ làm chuyện xấu, khẳng định muốn lau sạch mông... Băng Phong, chắc em đã cảm nhận được rồi, nhiệm vụ lần này quả nhiên thật không đơn giản.
Nhạc Băng Phong nói:
- Đúng, em cũng thấy rất kỳ lạ. Một cục Công an cấp thành phố làm sao dám đối đãi với tổ chuyên án trong tỉnh điều tới như vậy? Đổi lại ở nơi khác, chỉ sợ đến Bí thư Thành ủy đều sẽ đích thân dẫn đội chạy tới đầu đường cao tốc nghênh đón tổ chuyên án đến ấy chứ. Hiện giờ lãnh đạo thành phố Song Môn không thấy ai cả, mặt Cục trưởng Cục Công an Trương Văn Diệu cũng chỉ là Cục Công an phía trước bày ra cái bộ dạng tùy tiện nghênh đón một chút. Những điều này đều là dấu hiệu rất khả nghi, em đoán không ra rốt cuộc là vì sao.
Đỗ Long hạ giọng nói:
- Đáp án rất đơn giản, sau lưng Trương Văn Diệu có người, một người mà ngay cả trong tỉnh cũng không thể dễ dàng đắc tội. Băng Phong, em có thể gọi điện thoại cho cha em không, nói cho ông ấy biết tình hình ở đây...
Đổi lại người khác nói Nhạc Băng Phong làm như vậy, cô sẽ không chút do dự cự tuyệt. Nhưng hôm nay là Đỗ Long yêu cầu, cô chỉ hơi do dự một chút liền đồng ý.
Nhạc Băng Phong rất nhanh liền ảo não đi trở về, cô nói:
- Anh Long, rất xin lỗi. Cha em nói ông ấy không giúp được anh.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân Quốc hội đích xác là không tiện trực tiếp hỏi đến việc này, ông ta ít nhất phải gọi điện thoại đến hỏi một tiếng. Nhạc Nhật Tân không phải người lỗ mãng, ông ấy không thể tùy tiện ra mặt thay Đỗ Long. Có lẽ ông ấy sẽ ngồi yên không để ý tới, có lẽ đang yên lặng theo dõi kỳ biến. Tóm lại ý định của Đỗ Long muốn mượn quan hệ của Nhạc Nhật Tân để gây áp lực vớiTrương Văn Diệu coi như là hỏng rồi.
- Không sao, sẽ có cách.
Đỗ Long an ủi Nhạc Băng Phong.
Đỗ Long vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên. Đỗ Long nhìn lên, phát hiện không ngờ là Lão Từ gọi tới. Đỗ Long kinh ngạc nhận nghe điện thoại, nói:
- Lão Từ, chào ông. Ông có khỏe không?...
LãoTừ trầm giọng nói:
- Tôi rất khỏe, chỉ có điều tôi nghe nói cậu không được khỏe. Tình hình như thế nào, không lưu lại di chứng gì về sau chứ?
Đỗ Long trong lòng khẽ động, lão Từ làm sao lại biết chuyện của mình? Chẳng lẽ là Bạch Tùng Tiết nói cho ông ta biết hay sao? Đỗ Long cười khổ nói:
- LãoTừ nói, tôi hôn mê vừa mới tỉnh lại. Cái trán bị trúng một gậy, cánh tay phải gãy xương, trên người nhiều chỗ máu ứ đọng. Bác sĩ nói nội tạng của tôi đều có ít nhiều tổn thương chấn động, bây giờ vẫn còn rất đau.
Lão Từ tiếp tục hỏi:
- Rốt cuộc sao lại thế này? Cậu nói cho tôi nghe từ đầu chí cuối.
Đỗ Long liền bắt đầu nói từ tổ chuyên án, nói đến khi mình bị đánh phải vào bệnh viện mới thôi. Lão Từ nghe xong cười lạnh:
- Thành phố Song Môn thật đúng là loạn. Được rồi, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương đi, một lát nữa tôi xả giận cho cậu!
Lão Từ nói xong liền cúp điện thoại, Nhạc Băng Phong tò mò hỏi:
- LãoTừ này là ai? Hình như rất có lai lịch.
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Em nghĩ kỹ đi, không khó đoán lắm đâu.
Nhạc Băng Phong ngẫm nghĩ một chút, bật thốt lên:
- Chẳng lẽ là ông ta...
Đỗ Long mỉm cười gật gật đầu, nói:
- Có lãoTừ ra mặt, việc này hẳn là rất nhanh sẽ có thể giải quyết.
Nhạc Băng Phong cũng gật đầu, nhưng mà lời nói kế tiếp của cô lại làm cho Đỗ Long dở khóc dở cười. Chỉ nghe cô rất chân thành, rất hoài nghi hỏi:
- Lão Từ... Có phải có một cô cháu gái gì gì đó trông rất đẹp phải không?
Đỗ Long dở khóc dở cười, đành phải đem chuyện giữa mình và lão Từ kể từ đầu chí cuối cho Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng Phong nghe nói hai người là vì đồ cổ mà kết bạn, lúc này mới chợt hiểu rồi cười.
Đỗ Long nằm ở trên giường nhàm chán, lại đem chuyện ngày đó lão Từ dẫn mình đi giẫm lên Vương Đạt Đào nói với Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong khinh cười rộ lên, nói:
- Đã lâu không gặp lãoTừ, không ngờ y trở nên như vậy... Thú vị...
Đỗ Long cười nói:
- Thời điểm đang tại vị, phải giữ gìn hình tượng bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên là có vẻ cứng nhắc một chút, sau khi về hưu lại mãn nguyện với cuộc sống của mình, đây mới là tính tình đích thực của lãoTừ.
Lúc Đỗ Long đang kể cho Nhạc Băng Phong nghẹ chuyện xưa của lão Từ, lão Từ đã phát động quan hệ. Rất nhanh đã chỉnh lý và làm rõ quan hệ phức tạp của thành phố Song Môn, càng làm rõ người sau lưng Trương Văn Diệu rốt cuộc là ai. Quan hệ giữa người kia và lão Từ không phải là nhỏ, thậm chí có thể coi là môn đệ. Lão Từ liền không chút khách khí gọi điện thoại đến mắng cho người kia một trận thối mặt.
Sau khi lão Từ về hưu, quan hệ vẫn còn. Người kia tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng lại cũng không dám vì chuyện nhỏ nhặt này mà đắc tội với lão Từ. Y tỏ ý sẽ lập tức hỏi chuyện này, còn nói sắp tết rồi, y nghĩ cách đến tỉnh Thiên Nam một chuyến để chúc tết lãnh đạo cũ. Lão Từ lúc này mới thả lỏng giọng điệu, cùng y hàn huyên một hồi, sau đó dặn dò y nhanh chóng xử lý sự việc, lúc này mới cúp điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...