Đỗ Long mỉm cười nói:
- Đó là đương nhiên. Bị một người đàn ông qua một đêm liền quên hết. Có phải cô cảm thấy rất thất vọng hay không?
Ngô Tuyết Mai phát hừ nhẹ, cô nói:
- Tôi mới không dại trai như vậy đâu. Tôi chỉ là sợ y nhớ lại cái gì, nhìn ra âm mưu của anh mà thôi.
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Không cần phải lo lắng. Có lẽ hôm nay y vẫn có thể nhớ một chút, ngày mai sẽ quên hết... Lát nữa tìm một nơi thả tôi xuống, tôi tự bắt xe tới sân bay.
Ngô Tuyết Mai kinh ngạc nói:
- Nhanh như vậy đã trở về rồi sao? Anh không đi gặp ngươi tình trong mộng của anh ư?
Đỗ Long thản nhiên nói:
- Lúc này gặp nhau chi bằng đừng gặp, tùy vào duyên số.
Ngô Tuyết Mai có chút tiếc nuối nói:
- Ah... Vốn còn muốn chủ trì một chút.... Đội trưởng, chúng tôi khi nào thì trở về?
Hạ Hồng Quân nhìn Đỗ Long, lại nhìn Đoàn Huệ Minh, anh ta nói:
- Khó lắm mới được nghỉ ngơi một thời gian, chúng ta ở Thượng Hải chơi vài ngày rồi đi. Đỗ Long, anh bên kia tạm thời không có việc gì chứ?
Đỗ Long lắc đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư trong nháy mắt không biết bay đi đâu. Bây giờ Tô Linh Vân hẳn là đã dậy rồi? Cô ấy nếu như biết chuyện phát sinh kế tiếp, không biết vui hay là buồn...
Đỗ Long vội vàng đến, lại vội vàng đi. Tề Quang Bưu gần giữa trưa mới bị Tô Linh Vân gọi điện thoại đánh thức. Tô Linh Vân gọi y cùng đi xem áo cưới. Tề Quang Bưu trong phòng tắm nhìn thấy mình đầy vết son môi đỏ thẫm, mơ hồ nhớ lại chuyện tối hôm qua. Tuy nhiên y chỉ nhớ một ít mơ mơ hồ hồ bị Lãng Phiên Vân các loại, những cái khác thì chẳng nhớ gì cả.
“Thật không ngờ ở đất nước Hoa Hạ cũng có kiểu gặp gỡ đẹp như vậy, phóng khoáng thật là tốt..." Tề Quang Bưu trong lòng thầm vui sướng. Mặc sức rửa mặt, mặc quần áo rồi đi.
Đỗ Long đã dùng di động đặt vé máy bay, cách giờ cất cánh còn một thời gian ngắn. Hắn mua ba chiếc thẻ trên sạp báo bên đường, sau đó nghịch điện thoại. Đầu tiên hắn lên mạng tra một chút hòm thư tố cáo tội phạm thương nghiệp của nước Mĩ, sau đó lại tìm kiếm một số hòm thư yêu sách của các tờ báo như " Thời báo New York ", " Nhật báo Wall Street ", " Nước Mĩ ngày nay".
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Đỗ Long bắt đầu soạn thư, dùng số di động chuyển thư đi.
Sau khi làm xong việc này, Đỗ Long lôi thẻ ném đi. Sau đó bắt taxi tới sân bay, thuận lợi trở về thành phố Lỗ Tây.
Đỗ Long vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại cho Thẩm Băng Thanh, hỏi cậu ta và Lý Văn Quân đang ở đâu. Thẩm Băng Thanh nói:
- Trở về cũng nhanh nhỉ. Hai ngày này đều không có chuyện gì, vận khí của anh cũng không tệ.
Đỗ Long bắt taxi đến, rất nhanh liền gặp được Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh đang dẫn người đi thăm dò hiện trường. Cậu ta thấy Đỗ Long đến, nhìn lại xe bán tải bên kia, Đỗ Long nhớ lại trước kia, đoán Lý Văn Quân đang thay quần áo ở trong xe bán tải. Lý Văn Quân hỏi:
- Phó cục Đỗ, mọi chuyện thuận lợi cả chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Rất thuận lợi, cậu đóng giả tôi thuận lợi không?
Lý Văn Quân cười nói:
- Rất thuận lợi. Làm phó cục thật oách, gặp ai chỉ cần gật gật đầu là được.
Đỗ Long cười nói:
- Cậu vui là được rồi, về sau nói không chừng sẽ thường xuyên cần cậu giúp đỡ đấy.
Lý Văn Quân cười nói:
- Không thành vấn đề. Tôi chỉ sợ không diễn tốt, làm hỏng chuyện của Phó cục anh.
Đỗ Long cười nói:
- Về sau tôi sẽ chỉ bảo nhiều hơn cho cậu, lừa những người không quá thân với tôi sẽ không khó lắm đâu. Đi theo tôi, đảm bảo đủ mê quyền chức!
Lý Văn Quân cười ngây ngô nói:
- Cũng không phải là vì quá mê quyền chức, tôi chỉ là muốn giúp Phó cục Đỗ và Hạ đại ca thôi.
Đỗ Long nói:
- Nụ cười này không giống rồi, phải tự tin một chút, thường xuyên có ý nghĩ kỳ lạ, như thế mới giống!
Lý Văn Quân vẫn cộc lốc gật gật đầu, cậu ta nói với Đỗ Long:
- Tôi nhớ rồi...
Đỗ Long xuống xe đi tới bên cạnh Thẩm Băng Thanh, thấp giọng hỏi:
- Đây là tình huống gì vậy?
Thẩm Băng Thanh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nói:
- Chuyện của anh xong rồi chứ? Hôn sự của Tô tiểu thư thất bại rồi hả?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Vẫn chưa. Chỉ có điều đã ra tay rồi, bây giờ chỉ nghe theo mệnh trời thôi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi nếu như là ông trời, sẽ trực tiếp đánh tia chớp xuống bổ vào anh, ăn cơm trong bát ngó cơm trong nồi. Đầu năm nay đàn ông độc thân của Hoa Hạ đã đột phá năm mươi triệu rồi, anh làm như vậy là khiến nhiều người tức giận đấy.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi phát hiện cậu gần đây hờn oán rất lớn, có muốn tôi cho cậu nghỉ phép đi đâu đó chơi khuây khỏa không?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Không cần đâu. Công việc càng xuất thần, tôi mới có thể cảm thấy tốt một chút... Đó là một vụ án hung sát, nữ chủ nhà bị chặt hơn mười đao trên giường, bị chết rất thảm. Trên người nam chủ nhà dính đầy vết máu, nhưng y nói mình không biết gì cả. Khi...tỉnh lại mới phát hiện bà xã bị hại, vì thế liền báo án. Anh đến chậm rồi, thi thể đã bị chở về trung tâm khám nghiệm tử thi. Bọn Hà Thọ đang ở phía trên điều tra hiện trường, anh có muốn đi lên xem một chút không?
Đỗ Long nói:
- Tôi trước tiên nói vài câu với người đàn ông kia.
Nghi phạm là một người đàn ông trung niên, y bị còng ngồi ở một chiếc xe cảnh sát. Đỗ Long bước lên xe nhìn kỹ y hai cái, người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại cúi đầu. Mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng Đỗ Long vẫn nhìn rõ diệnói mạo thần thái của y, thậm chí tình hình trên người y.
Chỉ thấy diện mạo của người đàn ông kia bình thường, vẻ mặt bi thương và buồn rầu. Trên tay của y, trên người chỗ nào cũng đều là máu. Trên quần áo y có bao nhiêu là vết máu phun tung toé, khó trách bị còng lại. Cả thân người này đều là chứng cớ.
Đỗ Long lôi ra bao thuốc, hỏi:
- Hút không?
Người đàn ông kia nghiêng đầu nhìn, gật gật đầu. Đỗ Long châm lửa đưa tới, người đàn ông kia hút điên cuồng, hôm nay đã khiến y buồn não quá rồi.
Đỗ Long nhìn quyển ghi chép trong tay, nói:
- Tư Mã Lăng? Anh có muốn nói gì với tôi không?
Tư Mã Lăng cười khổ sở nói:
- Tôi không giết người. Tôi yêu vợ tôi, tôi không giết cô ấy...
Đỗ Long nói:
- Nhưng vết máu trên người anh không phải nói như vậy. Có phải tối hôm qua anh đã uống rượu?
Tư Mã lăng nói:
- Tôi không uống rượu. Bình thường tôi đều rất ít uống rượu. Tối hôm qua một giọt cũng chưa dính.
Đỗ Long ngồi ở ghế sau, đầu gối chạm vào đầu gối Tư Mã Lăng một cách rất tự nhiên. Tuy nhiên sau khi cảm ứng hắn lại rất kỳ quái, bởi vì Tư Mã Lăng thật sự một chút cũng không nhớ rõ mình đã làm gì. Y thật sự cho là mình trong sạch, nhưng vết máu trên người kia làm sao mà có? Vụ án này thoạt nhìn rất đơn giản, trong mắt Đỗ Long đột nhiên trở nên thần bí.
Dưới sự vặn hỏi của Đỗ Long, Tư Mã Lăng kể lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Tối hôm qua tất cả đều rất bình thường, hai vợ chồng cũng không cãi nhau. Ăn cơm xong tắm rửa xong, ngồi xem TV trên giường, sau đó đi ngủ.
- Tôi thật sự không giết vợ tôi...
Tư Mã lăng rất bất đắc dĩ nói.
- Thế nào, có phát hiện gì không?
Đỗ Long sau khi xuống xe liền hỏi Thẩm Băng Thanh đang đi lại.
Đỗ Long nói:
- Có chút kỳ lạ, tôi cảm thấy y nói rất thật.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi cũng muốn tin y, nhưng trên người y nhiều vết tích máu như vậy, cũng không giống là giả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...