Đỗ Long cười nói:
- Không hổ là anh ba của em. Hôm nay có rảnh không? Cơ thể ổn chứ? Nếu rảnh thì mau giải quyết chuyện này nhé, tránh đêm dài lắm mộng a.
Dương Đa Quân nói:
- Được, đương nhiên được. Tối qua anh không biết uy mãnh cỡ nào… bây giờ còn sớm, 10h gặp nhau ở cổng ngân hàng Nhân Dân nhé. Trưa anh mời, mấy anh em chúng ta rất lâu không có tụ tập lại, anh chính thức giới thiệu vợ sắp cưới của anh với mọi người…a
Đỗ Long cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng. Bố vợ tương lai của anh cuối cùng hồi tâm chuyển ý rồi à?
Dương Đa Quân chân thật nói:
- Ừ, ông già ấy cuối cùng chấp nhận bọn anh ở cùng nhau rồi, cái này cũng nhờ cậu… Đỗ Long, anh muốn chuyển sang đội hình sự đi lăn lộn theo cậu, cậu thấy anh có đủ tư cách không?
Đỗ Long cười nói:
- Đủ, đương nhiên đủ. Em hoan nghênh còn không kịp nữa. Ba năm trước em đã nói rồi, có cơ hội thì anh chuyển tới thành phố Lỗ Tây. Đáng tiếc em đi Bắc Kinh học, bằng không sớm xử lý chuyện này. Được rồi, chúng ta trưa gặp rồi từ từ nói chuyện nhé…
Đỗ Long từ trong thâm tâm vui mừng cho Dương Đa Quân. Nhiều năm chịu không ít khổ sở như vậy, cuối cùng Dương Đa Quân hết khổ rồi. Bố vợ tương lai y muốn sắp xếp y vào đội hình sự? Cái này ngược lại rất thú vị. Nghe giọng điệu của Dương Đa Quân, tựa hồ Trưởng ban tổ chức Ngô Tử Trần rất coi trọng Đỗ Long đây…
10h kém 5 phút Đỗ Long đến cổng ngân hàng Nhân dân Trung Quốc chi nhánh thành phố Thụy Bảo. Không lâu Dương Đa Quân cũng đến, y mặt mày màu hồng hào, thoạt nhìn căn bản không giống người vừa bị thương nặng mấy ngày. Ngô Tú Đình, cô như con chim nhỏ nép vào y. Lúc Dương Đa Quân nhiệt tình chào hỏi với Đỗ Long, Ngô Tú Đình cũng gọi một tiếng Phó cục trưởng Đỗ.
Đỗ Long nói với Dương Đa Quân:
- Anh ba, đệ trình anh ba thấy việc nghĩa hăng hái làm đã giao đi rồi, có thể phê duyệt hay không em sẽ không quản nữa..
Dương Đa Quân cười nói:
- Thứ đó anh cũng chẳng muốn nghĩ. Của anh thì sẽ là của anh. Anh đã có Tiểu Đình đã rất hài lòng rồi.
Ngô Tú Đình đỏ mặt nũng nịu quát Dương Đa Quân, cười rộ lên. Liếc nhìn dáng vẻ yêu nhau của hai người bọn họ, Đỗ Long cười nói:
- Anh ba có thể nghĩ như vậy, ngược lại cũng đúng. Được rồi, chúng ta đi vào xử lý chuyện này trước nhé.
Nhân viên của ngân hàng kiểm tra chứng từ và thông tin lưu trữ, sau đó cùng bọn họ vào két sắt bảo hiểm của ngân hàng. Dương Đa Quân móc ra chìa khóa mở khóa ngầm của tủ két sắt. Nhân viên công tác của ngân hàng lui ra ngoài. Dương Đa Quân tiến lên mở ngăn kéo ra, từ trong ngăn kéo đó lấy ra một cái hộp gỗ đưa cho Đỗ Long nói:
- Chính là món đồ này, cậu xem có đúng không?
Cái hộp gỗ này cũng là cổ vật, bên trên chạm trổ không ít hoa chim cá trùng, có một cái khóa đồng đang khóa cái hộp gỗ. Đỗ Long đẩy cái khóa đồng ra, chỉ thấy bên trong có một vật dùng tơ lụa bao bọc.
Mở mãnh lụa ra, một miếng Ngọc Điệp vẫn còn nguyên vẹn hiện ra trước mặt Đỗ Long.
Đỗ Long cầm Ngọc Điệp lên cẩn thận xem. Ngô Tú Đình cũng ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn. Dương Đa Quân giới thiệu:
- Vật này là ông nội của anh cho anh. Ông nói đây là vật tổ nhà anh truyền lại, muốn anh cẩn thật giữ gìn. Năm đó ba anh muốn bán nó rồi, kết quả, ây, ông nội anh đau đớn đánh một trận. Nếu ông nội biết anh bán nó, nhất định cũng không tha cho anh.
Đỗ Long nói:
- Bảo vật quý giá nữa cũng không quý bằng sinh mệnh. Ông nội anh sẽ tha thứ cho anh.
Dương Đa Quân cười nói:
- Anh cũng là an ủi mình như vậy. Thế nào, món đồ không có vấn đề chứ?
Đỗ Long đặt Ngọc Điệp vào lại trong hộp gỗ, đặt hộp gỗ vào trong một cái túi mang theo, hắn nói:
- Không có vấn đề. Chúng ta đi ra thôi. Ra ngoài tìm một nơi, em từ từ nói với anh lai lịch của vật này, tiện thể đưa tiền cho anh.
Lúc ba người rời khỏi nhà kho bảo hiểm của ngân hàng đi ra ngoài, nghênh mặt đến là một mỹ nữ đeo kính râm, vóc người duyên dáng. Ở thành phố Thụy Bảo mỹ nữ như vậy không thấy nhiều, Dương Đa Quân không khỏi nhìn hai mắt.
Cô gái xinh đẹp đó chính là Phó Hồng Tuyết, trong tay cô cũng đang cầm một cái túi. Lúc đi phớt qua Đỗ Long, hai người nhanh chóng trao đổi cái túi trong tay.
Dương Đa Quân và Ngô Tú Đình không hề phát hiện. Bọn họ vừa nói vừa cười cùng Đỗ Long rời khỏi ngân hàng tìm nơi chuẩn bị ăn trưa. Phó Hồng Tuyết đi vào ngân hàng, sau đó lập tức làm thủ tục thuê két sắt gửi miếng Ngọc Điệp đó vào.
Đỗ Long chuyển hai triệu vào tài khoản của Dương Đa Quân. Thấy trong tài khoản đột nhiên thêm mấy con số 0 vui mừng không khép miệng được. Hai triệu ah, nếu y từ từ tích góp không biết phải để dành tới ngày nào tháng nào.
Dương Đa Quân lập tức gọi điện hỏi đặt phòng khách sạn Vĩnh Xương, sau đó nhắn tin cho mấy anh em trước đây uống rượu bàn chuyện. Đỗ Long thấy gã này thuần túy là nhà giàu mới nổi, đầu óc tâm trí bị tiền làm hỏng rồi.
Rất nhanh mấy anh em năm đó ngoại trừ Hoàng Hoa Lương đang làm việc ở Lỗ Tây ra, đều đến cả. Dương Đa Quân trong bữa đại tiệc nói mình bán đồ cổ, kiếm được chút tiền, còn bảo Đỗ Long làm chứng cho mình. Đỗ Long lúc này bừng tỉnh ngộ, gã này thì ra có chủ ý này. Cái này còn cao minh hơn nhiều so với tờ giấy dán ở cửa nhà nói bảo vật đã chuyền tay.
Thế là Đỗ Long phối hợp với Dương Đa Quân nói ra chuyện có người nhờ mình mua hàng. Lúc mọi người hỏi bán bao nhiêu tiền, Đỗ Long và Dương Đa Quân đều không nói, vẫn giữ bí mật một chút thì tốt. Sau đó Đỗ Long nói ra câu chuyện Bát tiên Ngọc Điệp, nhưng lượt bớt nội dung Thái Bình Thiên Quốc và bảo tàng. Chỉ nói nếu tập hợp đủ tám miếng Ngọc Điệp thành một bộ, giá trị Ngọc Điệp sẽ cao hơn.
Mấy người này đều rất ngưỡng mộ Dương Đa Quân. Trong nhà tiểu tử này không những có cổ vật , cô vợ lại xinh đẹp, có cha còn là Trưởng ban Tổ chức thành phố Lỗ Tây, tiền đồ sau này là vô hạn.
Mọi người rất ngưỡng mộ Đỗ Long. Trong bữa tiệc lần lượt nhờ Đỗ Long tìm đường, hy vọng Đỗ Long có thể nâng đỡ bọn họ một tay. Mấy người này cũng có năng lực, cho nên Đỗ Long luôn miệng nhận lời. Nói chỉ cần có cơ hội, nhất định trước tiên nghĩ đến mấy người bọn họ.
Sau khi ăn xong một bữa cơm trưa ồn ào náo nhiệt, mọi người lưu luyến không nỡ giải tán. Đỗ Long gọi điện cho Cổ Nguyệt Hồ ở trước khách sạn Vĩnh Xương, nói với cô món đồ đã nhận được rồi, hẹn cô tìm thời gian chuyền tay bán Ngọc Điệp cho ông nội cô.
Cổ Nguyệt Hồ tỏ ý ông nội cô ở thành phố Lỗ Tây. Tối nay có thể giao dịch. Đỗ Long liền chuẩn bị trở về thành phố Thủy Bảo.
Đỗ Long vừa định rời khỏi, bên cạnh đột nhiên chạy đến một chiếc xe Toyota, tiếng thắng C-T-Í-T..T..T dừng bên cạnh Đỗ Long. Cửa sổ xe trượt xuống, một gương mặt đẫm lệ hoảng hốt xuất hiện trước mặt Đỗ Long. Là Đao Nguyệt Nga! Một khẩu súng lục áp dưới cằm cô. Người bịt mặt đang cầm súng hung tợn nói:
- Ném món đồ qua, mày chỉ có thời gian năm giây. Đừng giở trò, bằng không cô ấy nhất định sẽ chết!
Sự việc xảy ra đột ngột, Đỗ Long không khỏi ngây ngẩn, chỉ thấy cửa sổ bên ghế lái phụ của chiếc Toyota giơ ra một cánh tay nói:
- Đưa cho tao!
Đao Nguyệt Nga nhận ra Đỗ Long. Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hô:
- Đỗ Long, cứu mạng!
Đỗ Long bất đắc dĩ đành giao cái túi trong tay cho người ngồi phía trước, hắn nói:
- Các người không được kích động, đồ cầm đi, thả người ra. Chuyện này không liên quan tới cô ấy, không được làm hại cô ấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...