Cảnh Lộ Quan Đồ

Đỗ Long thản nhiên nói:

- Công tử Triệu đừng nghi ngờ lung tung. Tôi đối với Tô tiểu thư chỉ thưởng thức một cô gái xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trong mắt tôi... Chỉ giới hạn ở sự thưởng thức mà thôi. Hơn nữa tôi cũng không có lập bẫy hại anh.

Triệu Ngọc Hoa nói:

- Vậy Chu Chí Viễn thì sao? Chu Chí Viễn của tập đoàn Tinh Hải từng ỷ lại là người bên cạnh Linh Vân. Lúc ấy tiên sinh Chu đã ở cho Chu Chí Viễn một kết cục chứng tỏ điều gì? Tiên sinh Chu tôi nói thật cho anh biết. Tôi đặc biệt đi một chuyến đến tỉnh Thiên Nam tìm anh. Chỉ cần anh có thể phá hỏng hôn lễ của Linh Vân khiến tên Tề Quang Bưu kia hoàn toàn rời khỏi Linh Vân, tôi có thể chấp nhận trả bằng bất kỳ giá nào.

Đỗ Long nói:

- Thật xin lỗi. Công tử Triệu tìm nhầm người rồi. Tôi thật sự không giúp được anh.

Triệu Ngọc Hoa bỗng nhiên nói:

- Tiên sinh Chu, tôi không tìm nhầm người. Là Linh Vân bảo tôi tới tìm anh. Cô ấy bảo tôi hỏi anh. Anh không chỉ một lần nói với cô ấy, muốn cô ấy rời khỏi xiềng xích của gia đình. Hiện tại đến lúc cô ấy lựa chọn, cô ấy cần Chu tiên sinh chỉ điểm và trợ giúp Chu tiên sinh chẳng lẽ thật sự mặc kệ cô ấy hay sao?

Thân hình của Đỗ Long bị Triệu Ngọc Hoa giữ chặt. Có thể nói ra những lời như vậy hẳn là Tô Linh Vân đã nói với hắn. Tại sao hắn lại không nghe Lâm Nhã Hân nói Tô Linh Vân tìm hắn chứ? Đỗ Long xoay người nói với Triệu Ngọc Hoa:

- Ngày kết hôn của cô ấy là hôm nào? Đã làm giấy đăng ký kết hôn chưa?

Triệu Ngọc Hoa vui mừng nói:

- Tiên sinh Chu, rốt cục anh đã hồi tâm chuyển ý rồi sao? Bọn họ tính vào ngày 18 tháng mười sẽ đi lấy chứng nhận. Sau đó ngày 30 tháng mười sẽ cử hành hôn lễ. Tiên sinh Chu, anh nhất định phải ngăn cản Tề Quang Bưu. Nhờ anh đấy.

Đỗ Long nói:

- Anh lại hiểu lầm rồi. Tôi chỉ muốn gọi điện thoại chúc mừng cô ấy mà thôi. Được rồi, cứ như vậy đi. Chúc công tử Triệu công tử chơi vui vẻ ở tỉnh Thiên Nam...


Đỗ Long nhanh chóng hòa vào trong dòng người đi rồi, Triệu Ngọc Hoa còn muốn đi theo nói thêm gì đó. Thấy Đỗ Long căn bản không có ý dừng lại, anh ta thở dài, bỏ qua ý định tiếp tục đi theo. Anh ta tính tìm Chu Dịch Thăng rất lâu rồi. Không ngờ hôm nay có thể gặp được ở đây, thật sự chính là duyên phận. Tuy rằng Chu Dịch Thăng không chịu thừa nhận nhưng anh ta lại cảm thấy có một tia hy vọng.

Một người đi ở bên cạnh nói với Triệu Ngọc Hoa:

- Đại thiếu có muốn tôi đi theo hắn không?

Triệu Ngọc Hoa nói:

- Thôi đi. Những gì cần nói đã nói. Hiện tại chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi...

Đỗ Long tìm một chỗ yên tĩnh cố gắng suy nghĩ một chút. Tô Linh Vân sắp kết hôn. Hắn thật sự muốn phá hủy hôn lễ sao? Hiện tại còn cách ngày Tô Linh Vân và Tề Quang Bưu đi lấy chứng nhận có mấy ngày. Muốn thu xếp làm gì cũng có chút gấp gáp.

Nghĩ tới nghĩ lui Đỗ Long vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tô Linh Vân trước, xem thử cô thật lòng thế nào. Sau đó hắn lại gọi điện thoại cho Tô Linh Vân. Qua một hồi lâu mới liên lạc được. Đỗ Long nói:

- Tiểu thư Tô, tôi là Chu Dịch Thăng. Nghe nói cô sắp kết hôn?

Tô Linh Vân hạ giọng nói:

- Chu tiên sinh sao đến bây giờ anh mới nhận được tin tức của tôi? Chuyện đã được quyết định rồi... Cuối tháng ngày 30 sẽ cử hành hôn lễ. Không biết tiên sinh Chu có thể tới dự được không?

Đỗ Long trầm giọng nói:

- Chỉ cần còn chưa lấy chứng nhận, cũng chưa cùng Tề Quang Bưu phát sinh quan hệ, tất cả còn không tính là muộn. Nghe Triệu Ngọc Hoa nói, cô cũng không thích anh ta. Loại đám cưới chính trị như vậy không có hạnh phúc. Cô tội gì biết rõ là hố lửa còn muốn nhảy xuống?

Tô Linh Vân xấu hổ cười nói:


- Tiên sinh Chu, anh nói gì vậy... Anh đừng nghe anh Ngọc Hoa nói lung tung. Tôi... mặc dù không thực sự hài lòng đối với A Bưu, nhưng... Cùng anh ấy kết hôn tuyệt đối không đáng sợ như nhảy vào lửa hố...

Đỗ Long nói:

- Gả cho một người mà bản thân mình không thích sẽ nhận được hạnh phúc sao? Tôi đã từng gặp Tề Quang Bưu. Anh ta thật sự không thích hợp với cô.

Tô Linh Vân nói:

- Tiên sinh Chu, tôi rất kính trọng anh. Lúc trước tôi từng hy vọng anh có thể cho tôi một vài ý kiến. Chuyện bây giờ đã như được quyết định rồi, vốn không có khả năng thay đổi. Cảm ơn tiên sinh Chu đã quan tâm tới tôi. Tôi rất hy vọng Chu tiên sinh có thể hạ cố tới dự hôn lễ của tôi. Nhưng những lời vừa rồi không nên nói nữa được không?

Đỗ Long nói:

- Được cô đã quyết định tôi không còn gì để nói. Chúc cô hạnh phúc.

Không đợi Tô Linh Vân mở miệng, Đỗ Long liền cúp điện thoại. Lúc này, trong lòng hắn cảm thấy tức giận. Hắn cảm giác không phải là tức giận vì không tranh giành được, mà thất vọng vì đã nhìn nhầm người.

Ban đầu ở thành phố Ngọc Minh, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Linh Vân chính là một cô gái đầy cá tính, chứ không phải như bây giờ. Tô Linh Vân quả thực chính là một con rối tùy gia tộc thao túng, một con rối thật sự làm cho người ta cảm thấy rất thất vọng.

Tô Linh Vân thấy Chu Dịch Thăng lập tức cúp điện thoại, trong lòng cô cảm thấy ngỡ ngàng. Cô để điện thoại di động xuống.

Sắp kết hôn? Cô thật sự chuẩn bị xong chưa?

Đỗ Long dừng lại một lúc, lại gọi một cú điện thoại cho Lâm Nhã Hân. Điện thoại vừa được kết nối. Lâm Nhã Hân đã khẽ cười nói:


- Ông chủ, sao anh lại dùng số này gọi điện thoại cho em vậy?

Đỗ Long chất vấn:

- Tô Linh Vân đi tìm em sao? Lần đầu tiên tìm em là lúc nào?

Lâm Nhã Hân sửng sốt khi nghe được giọng nói nghiêm túc của Đỗ Long. Cô có chút bối rối. Cô hạ giọng nói:

- Đại khái là nửa năm trước. Ông chủ...

- Vì sao không nói cho tôi biết?

Đỗ Long tiếp tục hỏi.

Lâm Nhã Hân nói:

- Ông chủ, em... tha lỗi với em... Em ghen ghét... Hơn nữa em cảm thấy ông chủ không nên nhúng tay vào chuyện hôn sự của Tô Linh Vân. Bất luận là Tô Gia hay là Tề gia chúng ta cũng không nên đắc tội. Ông chủ, anh không nên tức giận... Chờ em trở về, mới từ từ trừng phạt em...

Đỗ Long hừ lạnh nói:

- Đây không phải là tiện nghi cho cô rồi sao? Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng một năm tôi sẽ không động tới cô. Cô tự thu xếp cho mình thật tốt đi.

Dứt lời. Đỗ Long giận dữ cúp điện thoại. Biết rõ khó có thể ngăn cản, nhưng lại phát hiện ra mình vốn có thể chậm rãi tính toán từ nửa năm trước để thay đổi kết quả này khiến Đỗ Long cảm thấy rất tức giận.

Lâm Nhã Hân rất nhanh liền gọi điện thoại lại cho hắn. Đỗ Long trực tiếp đưa tên của cô vào sổ đen. Một số điện thoại ngoại tỉnh lại gọi cho Đỗ Long. Hắn trực tiếp từ chối nghe máy và tắt điện thoại di động đi.

Tại Bắc Kinh xa xôi, Lâm Nhã Hân nghe được từ trong điện thoại truyền đến âm thanh báo hiệu người dùng đã tắt máy, cô chỉ cảm thấy trời giống như sụp đổ sụp xuống. Cô rốt cuộc không còn lòng dạ nào nghe cao tầng của công ty châu báu Đế Vương báo cáo công tác nữa, mà mang theo điện thoại khóc nức nở gọi tới sân bay đặt vé máy bay. Cô muốn lập tức về thành phố Lỗ Tây, ngoan ngoãn tới nhận sai trước mặt Đỗ Long, cho dù bị phạt cũng được.

Sau khi Đỗ Long thầm tính toán một lúc, tìm được một cái điện thoại công cộng liền bấm điện thoại gọi cho Hạ Hồng Quân

- Alô. Tôi là Đỗ Long.


- Đỗ Long?

Hạ Hồng Quân kinh ngạc nói:

- Sao anh lại dùng điện thoại công cộng gọi cho tôi vậy? Có chuyện gì sao?

Đỗ Long nói:

- Không có việc gì không thể tìm anh sao? Hiện tại anh có rảnh không?

Hạ Hồng Quân nói:

- Có rảnh hay không, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng đi.

Đỗ Long nói:

- Có một chuyện tôi không biết nên nói như thế nào... Anh có thể tới Lỗ Tây một chuyến hay không? Tôi muốn thương lượng với anh một chút.

Hạ Hồng Quân nói:

- Rất gấp sao? Ngày mai tôi qua đó được không?

Đỗ Long nói:

- Anh mau tới đây đi.

Đỗ Long cảm thấy có chút đau đầu. Hắn làm như vậy là vô cớ xuất binh. Làm không tốt, ngay cả Tô Linh Vân cũng sẽ trách hắn. Nhưng hắn lại không thể không làm như vậy được. Dù sao Tô Linh Vân là mối tình đầu trong cuộc đời này của hắn, là nữ thần trong lòng của hắn.

Hắn quyết không thể nhẹ nhàng buông tha được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui