Sáng sớm Chúc Hồng Kì mới yếu ớt tỉnh dậy. Anh ta chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, miệng lưỡi đắng ngắt, đang mê muội giơ tay ra đi đến đầu giường tìm nước uống, kết quả lại cảm thấy chói mắt khi nhìn thấy một thẻ nhớ USB ở trên tủ đầu giường.
Chúc Hồng Kì bị điện giật dường như rụt tay về, anh ta cảnh giác nhìn cái USB kia, tim bắt đầu đập nhanh, anh ta dường như nhớ lại được điều gì đó, rồi dần dần, trí nhớ dần dần tốt lên, anh ta cuối cùng cũng nhớ ra được lai lịch của chiếc USB kia.
“ Lẽ nào đó không phải nằm mơ sao?”.
Chúc Hồng Kì loạng choạng đi vào phòng tắm. Đối diện với gương, anh ta rất nhanh tìm thấy một vết đỏ trên cổ mình, đó là lỗ kim.
“ Báo cảnh sát?”.
Chúc Hồng Kì nhanh chóng xóa bỏ đi ý nghĩ này. Đối phương có thể xâm nhập vào nhà khách đã được phòng vệ nghiêm ngặt của thành ủy, tìm anh ta nói chuyện, chứng tỏ rằng người ta hoàn toàn không sợ hãi gì cả. Đặc biệt câu nói uy hiếp cuối cùng của kẻ tự xưng là Batman, làm cho Chúc Hồng Kì có đôi chút kinh hoàng. Hắn ta đã có thể điều tra rõ ràng ngọn ngành Phó Văn Ngọc như vậy, vậy thì đối với Chúc Hồng Kỳ lại là ngoại lệ hay sao? Nếu như báo cảnh sát, chuốc oán với tên đó, ai mà biết được hắn ta sẽ có kế hoạch phản kích gì? Nếu như làm không tốt, Phó Văn Ngọc chưa bị sụp đổ thì Chúc Hồng Kỳ đã ngã trước rồi.
Chúc Hồng Kỳ đối diện với gương, nhanh chóng nghĩ rõ ràng lợi hại được mất, báo cảnh sát là điều không thể. Chuyện này anh ta phải hoàn toàn bảo mật, bất cứ ai cũng không được tiết lộ ra. Anh ta trước tiên phải xem những thứ trong USB có phải là thật hay không, chỉ cần loại bỏ Phó Văn Ngọc thì tất cả đều dễ nói. Huyện Vũ Khê mặc dù là quê hương của anh ta, nhóm người kia đều là do anh ta đề bạt, bọn họ mấy năm nay đều biết hiếu kính. Nhưng mất đi một hai người hi sinh thích hợp cũng không quan trọng.
Một nhóm người Chúc Hồng Kỳ sau khi ăn sáng xong, đã đáp máy bay quay trở về thành phố Ngọc Minh. Ông Trương Phi Hào - cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát đường Hồng Kì đã bị mất chức, riêng lãnh đạo thành phố cũng đã bị Chúc Hồng Kỳ phê bình. Còn về Cục Công an, trừ Đỗ Long ra, tất cả lãnh đạo từ Hàn Vĩ Quân đều bị phê bình một trận.
Lúc Đỗ Long đang bận rộn bù đầu vào công việc tiếp tục đến thăm người thân của những người chịu án, giúp bọn họ giải quyêt một số khó khăn, thì đúng hôm mà Chúc Hồng Kỳ đi, hắn ta nhận được cuộc điện thoại từ bên Giang Tây, đã có kết quả đối chiếu DNA rồi. Vợ chồng họ Lưu quả nhiên là bố mẹ của Âu Dương Đình.
Kết quả này Đỗ Long đã sớm xác định rồi, chỉ có điều có một giấy kí của cơ quan giám định pháp lí vẫn có thể làm cho Âu Dương Đình kiên định niềm tin, từ trong đau buồn cô ấy cuối cùng cũng có gia đình rồi.
- Mẹ....
Âu Dương Đình ở trong điện thoại khóc đến mức rối tinh rối mù lên, mẹ cô ta an ủi mấy câu, sau đó liền hỏi:
- Con gái à! Con hiện giờ có ở tỉnh Thiên Nam không? Bố mẹ đều rất nhớ con, bố mẹ có thể đi Thiên Nam thăm con được không?.
Âu Dương Đình kính phục nhìn về phía Đỗ Long, bởi vì lời này hắn ta đã dự tính nói trước với cô. Phó Hồng Tuyết lại chỉ ngón tay cái vể phía hắn ta, khen hắn không gì là không biết. Âu Dương Đình theo câu trả lời đã vạch ra sẵn và nói:
- Mẹ à, nếu bố mẹ đến thì con sẽ ở sân bay Ngọc Minh chờ bố mẹ.... Số điện thoại của con là......
Câu trả lời nhanh chóng của Âu Dương Đình làm bố mẹ cô rất ngạc nhiên, họ luôn miệng nói được, sau đó sắp sẵn thời gian khởi hành. Sau đó hai bên liền ngắt điện thoại.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Âu Dương Đình nói:
- Thưa chủ nhân, bố mẹ em dự tính tuần sau sẽ đến....
Đỗ Long đáp:
- Ừ, sau khi có thời gian chính xác hãy nói cho anh nhé. Anh sẽ sắp xếp cho em một thân phận mới.......Hãy nhớ kĩ những lời dặn dò của anh, bất luận bọn họ hỏi gì, em đều phải trả lời theo những lời của anh, trừ phi em muốn làm bại lộ thân phận của mình hoặc là hại bọn họ lo lắng khiếp sợ.
Âu Dương Đình cung kính đáp:
- Em không dám.....
Đỗ Long lấy ra một xấp tiền đưa cho Âu Dương Đình, nói:
- Ở chỗ này có hơn một năm mươi ngàn, em cầm lấy mà dùng. Mỗi lần đừng lấy ra quá nhiều, bố mẹ em mặc dù là bố mẹ ruột nhưng em dù gì cũng không phải là họ nuôi từ nhỏ, bọn họ lại có con trai..... Bọn họ có đôi chút xa lạ với người con gái mới nhận lại được như em, đó là bình thường. Em phải thể hiện rằng cuộc sống cũng được, nhưng không đến mức quá tốt. Nói chung là em phải tự mình nắm vững.
Âu Dương Đình rất cảm kích, lại có chút thương tâm, nói:
- Em hiểu, cảm ơn chủ nhân đã chỉ bảo .......
Đỗ Long biết bố mẹ Âu Dương Đình cũng tốt, chỉ có điều yêu thương đứa con trai kia hơn, vì vậy hà khắc với đứa con gái đã thất lạc hai mươi năm rồi cũng là bình thường. Sau khi tùy hứng nói vào hai câu, hắn ta nói:
- Tôi sẽ bảo với Triệu Thông Quốc cho em nghỉ phép mấy ngày, em có thể đưa bố mẹ đi chơi mọi nơi, đồng thời đưa bọn họ về Giang Tây, cũng coi như là áo gấm về quê. Một tuần có đủ không?
Âu Dương Đình liên tục gật đầu, nói là đủ rồi. Phó Hồng Tuyết ghen tị nói:
- Thưa chủ nhân, em cũng muốn tìm được bố mẹ mình........
Đỗ Long nói:
- Bố mẹ em hơi khó tìm, bởi vì lúc em bị ôm đi, em vẫn còn đang ở trong tã lót. Bức ảnh mà anh có thể nhìn thấy và âm thanh anh nghe thấy thì rất là mơ hồ. Vì vậy rất khó giúp em trực tiếp tìm thấy bố mẹ mình. Nhưng tài liệu DNA của em đã đưa lên trên mạng, chỉ cần hôm nào có người thân của em nhập DNA vào mạng thì sẽ ngay lập tức đối chiếu được thôi.
Phó Hồng Tuyết “ ờ” một tiếng, nói với đôi chút tiếc nuối:
- Thưa chủ nhân, vậy thì bắt đầu từ tuần sau, chẳng phải Đình Đình sẽ có một thời gian không có cách nào ra ngoài làm việc với em vào buổi tối hay sao?
Đỗ Long cười nói:
- Có liên quan gì? Lẽ nào một mình em không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ anh giao cho hay sao? Nếu như thật sự có nguy hiểm, anh sẽ báo trước cho em, hoặc là đi cùng em, em sợ gì chứ?
Phó Hồng Tuyết “ ồ” một tiếng, rồi nói:
- Vậy tối nay có hành động gì không ạ?
Đỗ Long đáp:
- Muộn một tí sẽ nói cho các em biết, lập tức sẽ có việc để làm rồi.
Đỗ Long vừa dứt lời thì điện thoại trên bàn làm việc reo lên, hắn ta cầm điện thoại, rồi nói:
- Tôi là Đỗ Long…..
Điện thoại gọi đến là Để Kiến Quân- Phó Đại đội trưởng khu Quản Tây, anh ta nói:
- Phó Cục trưởng Đỗ, là tôi Để Kiến Quốc đây, nghe nói hai ngày trước anh đã phá được một vụ án giống như vụ án giết người ở bên chúng tôi, đúng không?
Đỗ Long cười đáp:
- Cũng được, do vận mệnh tốt ý mà. Thế nào? Vụ án trong tay anh đã phá được chưa?
Để Kiến Quân nói:
- Chưa, nghi phạm chỉ có một người, nhưng lại không có cách nào vạch trần bằng chứng không có mặt tại hiện trường của hắn. Phó Cục trưởng Đỗ, nếu anh có thời gian thì qua đây xem vụ án này chút?
Đỗ Long cười đáp:
- Được thôi, mười phút sau tôi sẽ khởi hành, địa chỉ là…….
Sau khi sao chép địa chỉ ra, Đỗ Long nói với Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình:
- Hai em nếu không có việc gì thì quay về làm việc đi.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Thưa chủ nhân, bà béo Lưu Kha dự định cho em đi làm nội ứng, chủ nhân thấy em nên làm thế nào?
Phó Hồng Tuyết ba năm nay đều xuất hiện với thân phận nội ứng, đã phá được không ít vụ án buôn bán ma túy. Lưu Kha - Đại đội trưởng chống ma túy, dường như quen với việc cử cô ta làm nội ứng rồi. Chỉ cần có đầu mối mới thì liền bảo cô ta đi. Cuộc sống như vậy mặc dù khá tự do, nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm. Phó Hồng Tuyết mặc dù sống trong niềm vui, nhưng không muốn chịu sự sai khiến và bán mạng cho Lưu Kha. Vì vậy cô ta có cơ hội liền oán trách với Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
- Tiếc rằng anh không phải là Đại đội trưởng chống ma túy, nếu không thì em cũng không phải oán trách thế. Thôi được rồi, anh sẽ nghĩ cách, em cứ yên tâm.
Phó Hồng Tuyết lúc ấy mới hài lòng rời đi. Đỗ Long lái xe chở Chu Trường Giang đi Tây khu, Chu Trường Giang cảm thấy cả ngày chỉ ở trong văn phòng rất là ngột ngạt, nên muốn học theo Đỗ Long, Đỗ Long liền đưa anh ta đi.
Để Kiến Quân gặp Đỗ Long ở một tiểu khu, anh ta đưa tài liệu cho Đỗ Long và nói:
- Phó Cục trưởng Đỗ, anh xem tài liệu trước đi.
Cùng lúc Đỗ Long lật xem tài liệu, thì hắn cũng nói với Để Kiến Quân:
- Anh Để à, anh cũng từng đi học, cũng có máy tính bảng rồi, anh không thể nhập các tài liệu này vào hệ thống được sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...