Cảnh Lộ Quan Đồ

- Đừng. . .

Lâm Nhã Hân nhìn về phía màn hình, cầu xin Đỗ Long tha thứ, thế nhưng Đỗ Long đã rời đi. Cô cảm giác tay của Phó Hồng Tuyết đang vuốt ve trên mông mình, khắp người Lâm Nhã Hân nổi lên một lớp da gà. Đây là lần đầu tiên cô bị người cùng giới đụng chạm như thế, cô thấy rất thẹn thùng, song dục vọng bị ngược đãi trong lòng lại chiến thắng cảm giác khó chịu nho nhỏ kia. Khi Phó Hồng Tuyết ra sức vỗ một cái trên mông cô, Lâm Nhã Hân không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ mê người.

- Chị Hân, bộ áo da này hay là để em mặc đi... Trông em giống Nữ vương hơn chị đấy, hôm khác em cũng sẽ đặt cho chị một bộ áo da nữ nô. Chủ nhân không rảnh ở cùng chị, bọn em có thể chăm sóc chị tốt, dù sao chị cũng là bà chủ lớn, không cần phải đi làm, thỉnh thoảng mất tích một hai ngày cũng là chuyện rất bình thường. Chúng ta có đầy thời gian để chậm rãi chơi đùa cho đủ...

Lời của Phó Hồng Tuyết khiến Lâm Nhã Hân âm thầm kinh hãi, nhưng trong lòng cô cũng không khỏi có chút chờ mong.

Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình liên hợp cởi bỏ áo da và giày trên người Lâm Nhã Hân ra, trong nháy mắt đã lột sach sẽ Lâm Nhã như bóc vỏ trứng gà.

Phó Hồng Tuyết thuần thục buộc hai tay Lâm Nhã Hân ở sau lưng, hai khuỷu tay dính sát vào một chỗ, sau đó quấn dây thừng liên tục tới cổ tay. Để giảm bớt đau đớn Lâm Nhã Hân chỉ có thể cố gắng hết mức ưỡn ngực về phía trước. Hai đỉnh núi đồ sộ lại rơi vào trong tay Âu Dương Đình, cô tùy ý đem thỏ con trắng như tuyết kia tạo thành đủ loại hình dạng, đặc biệt là hai quả anh đào tươi đẹp trên đỉnh núi kia, cô dường như muốn vân vê để ép ra thứ nước trái cây tươi ngon từ trong đó.

Phó Hồng Tuyết còng tách biệt hai chân Lâm Nhã Hân trên mặt đất như bọn họ khi nãy, sau đó móc dây thừng buộc hai tay cô vào chiếc móc trên trần nhà, rồi thuận theo ròng rọc kéo móc về phía trước, Lâm Nhã Hân cũng bị xếp thành dáng đứng hai tay buộc sau lưng, mông cong lên, hai chân mở rộng ra.


Kiểu trói đơn giản như này với Lâm Nhã Hân mà nói đã lơi lỏng hơn thường ngày rồi, nhưng cảm giác nhục nhã trong lòng cũng rất mạnh mẽ. Vài phút trước cô vẫn còn là nữ vương cao cao tại thượng, trong nháy mắt đã khuất nhục biến thành nữ nô, nhận rõ điều này khiến trái tim Lâm Nhã Hân đập lên nhanh chóng. Phó Hồng Tuyết thuận tay vỗ lên mông cô một cái, Lâm Nhã Hân run run, cảm giác được dường như đã có chút gì đó như mật đường chảy ra từ rừng cây rậm rạp.

Lâm Nhã Hân cong mông lên cao cao khiến cho Phó Hồng Tuyết rất dễ dàng có thể quan sát được biến hóa của thân thể mình, Phó Hồng Tuyết sờ soạng lên ******* của cô một phen, kinh ngạc nói ra:

- Chị Hân, chị đúng là rất thích bị ngược đãi, mới trói lại thôi mà chị đã ướt thành như vậy rồi.

Lâm Nhã Hân nhục nhã, nói:

- Đừng sờ, Đừng…Thả tôi ra, ô..

Âu Dương Đình từ góc của giá gỗ mang đến một thùng dụng cụ, dùng một quả cầu nhét vào miệng Lâm Nhã Hân, Lâm Nhã Hân đã không nói được nữa, chỉ có thể thể thở phì phò.

Âu Dương Đình nâng cằm Lâm Nhã Hân lên, mỉm cười nói:

- Chị Hân... A, không, Hân nô tỳ mới đúng, bây giờ chúng ta nên hầu hạ cô rồi a...

Thấy thứ Âu Dương Đình cầm trong tay, Lâm Nhã Hân lắc đầu hoảng sợ, nhưng cái kẹp nhỏ treo chuông vẫn từng cái từng cái kẹp vào hai trái anh đào trước ngực Lâm Nhã Hân. Tiếng chuông thanh thúy vang lên theo độ run run của thân thể Lâm Nhã Hân. Ngay sau đó, Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết lại cầm ra đủ loại "đồ chơi" từ trong thùng dụng cụ, chơi đùa trên người Lâm Nhã Hân...

Chờ đợi Lâm Nhã Hân chính là một đêm dài đằng đẵng vừa gian nan vừa kích thích......

Sáng sớm hôm sau, Ủy viên thường vụ của Tỉnh ủy lục tục đi tới ngồi trong phòng họp nhỏ, bọn họ có người khe khẽ thì thầm với nhau, dù nhiều hay ít thì mọi người cũng đều nghe được tin đồn, biết vì sao mà mở hội nghị thường vụ ngày hôm nay. Có người vui mừng có người lo âu. Tâm tình Chủ tịch tỉnh Ngũ Duy Đào rất tốt, ông chuyện trò vui vẻ với những người khác. Mà tâm tình tức giận của Phó bí thư Phó Văn Ngọc lại không tốt lên nổi. Khi hội nghị còn chưa mở, lão đã nhận được điện thoại của Bí thư Tỉnh ủy Lưu Hiểu Đan, đã biết kết quả ra sao thì tâm tình làm sao tốt lên được?


8:30, Bí thư Tỉnh ủy Lưu Hiểu Đan đúng giờ đi tới phòng họp, ánh mắt ông lướt qua một lượt, cười nói:

- Mọi người đã đến đủ hết rồi đúng không, vậy chúng ta bắt đầu họp thôi. Hội nghị thường vụ lâm thời ngày hôm nay, chủ yếu là muốn nói một chuyện, đó chính là phải quán triệt việc học tập tinh thần mới nhất của Trung ương, liêm khiết, tự hạn chế, phản đối hủ bại, khởi xướng trong sạch...

Sau khi Lưu Hiểu Đan nói ra vài câu tinh thần của hội nghị thì nói tiếp:

- Hiện tại có cán bộ lãnh đạo tư tưởng hơi lơi lỏng, thấy mình sắp đến lúc rồi, trước khi về hưu hưởng thụ thật tốt một chút, thậm chí bắt đầu mưu lợi vì con cháu đời sau, đây là điều mọi người chúng ta nên cảnh giác.

Lưu Hiểu Đan ngừng lại một chút, Ngũ Duy Đào nắm chặt cơ hội đang muốn mở miệng thì Lưu Hiểu Đan lại tiếp tục nói:

- Ngày hôm qua tôi nghe nói một chuyện, ở thành phố Lỗ Tây, có vị Cục trưởng công an trong lúc bắt cướp bị một đám cướp đánh cho bị thương. Vì chuyện này, sở Công an điều động hai vị Phó giám đốc sở đi điều tra, Bí thư Bạch, chuyện này hiện tại điều tra được đến đâu rồi?

Trong lòng Ngũ Duy Đào âm thầm kỳ quái, Bạch Tùng Tiết lại điều chỉnh lý do thoái thác, đáp lại:

- Bí thư Lưu, tôi muốn giải thích chuyện này rõ một chút, chính xác mà nói, Đỗ Long cũng không phải bị đánh trong lúc bắt cướp, mà là bị đánh trong khi đang điều tra một án cũ từ năm ngoái. Trong vụ án này có một vị cảnh sát hình sự bị đánh trọng thương trong lúc bắt cướp, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện, mà chưa đến hai ngày, đám đánh người kia đã được thả ra...


Bạch Tùng Tiết hơi nhìn thoáng qua phía Phó Văn Ngọc ở bên kia, nói:

- Vụ án năm ngoái kia là Phó giám đốc sở Công an tỉnh Vương Chí Đan tự mình xử lý. Sau khi biết được chuyện này tôi lập tức gọi điện cho Phó giám đốc sở Vương muốn hiểu rõ mọi chuyện một chút, kết quả điện thoại của Phó giám đốc sở Vương gọi thế nào cũng không được. Sau đó, tôi tự mình gọi đến cục Công an thành phố Lỗ Tây, nhưng không ngờ lại nghe được tin Phó giám đốc sở Vương đã đến thành phố Lỗ Tây rồi... Tôi vừa nghe lập tức cảm thấy có phần bất thường, cho nên tôi lập tức ủy thác cho một vị Phó giám đốc sở khác là Trì Chí Bân đến thành phố Lỗ Tây trước, mục đích là muốn nhìn xem Phó giám đốc sở Vương muốn làm cái gì thôi...

Phó Văn Ngọc ngắt lời Bạch Tùng Tiết, ông nói:

- Phó Bí thư Bạch vất vả rồi, chuyện này vẫn là để tôi nói một chút đi, về việc này tôi muốn tự kiểm điểm với Bí thư Lưu và các vị đang ngồi đây. Bởi vì vụ án năm ngoái ấy chính là vì việc riêng của bản thân tôi, mới tạo thành tình hình này, lần đó cũng là Phó giám đốc sở Vương hảo tâm giúp đỡ... Tôi muốn bày tỏ sự áy náy sâu sắc với mọi người. Tại thời điểm mấu chốt, tôi không hề nắm chắc, làm ra việc vi phạm kỷ luậy của Đảng và pháp luật. Tôi sẵn sàng gánh chịu mọi trách nhiệm, chịu sự trừng phạt của kỷ luật Đảng và pháp luật.

Phó Văn Ngọc chủ động nhận sai. Thấy dáng vẻ này, Ngũ Duy Đào biết bàn tính của mình đã không thành, nhưng ông cũng không hề dính dáng đến thất bại lúc đó, ông nói:

- Phó bí thư Phó, bản kiểm điểm này của ông làm không phải quá đơn giản sao? Nói nửa buổi, chúng tôi còn chưa biết ông làm sao lại dính dáng đến một tên cướp, tôi thấy ông nên kể lại lần nữa rõ ràng mọi tình huống vẫn hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui