Đỗ Long bơi về trước một hồi, đã đến gần trung tâm của đập nước. Nơi sâu nhất của đập nước nghe nói khoảng hơn năm mươi mét. Với thị lực của Đỗ Long cũng không có cách nào ở trên mặt nước mà trực tiếp nhìn thấy tình hình đáy nước. Nhưng đồ vật Đỗ Long nhìn thấy vừa rồi lại ở bên dưới. Sau khi hắn hít một hơi thật sâu liền ngụp đầu xuống nước.
Đỗ Long rất nhanh lặn xuống dưới, áp lực nước càng lúc càng tăng. Sức nổi cũng ngày một lớn, lặn xuống càng ngày càng khó khăn. Tuy nhiên Đỗ Long nhổ không khí trong phổi ra, sự phân tâm càng lúc càng sâu. Xung quanh ngày một tối, đến khi trước mặt một màu đen, mắt của Đỗ Long cũng cảm nhận được áp lực nước mỗi lúc một lớn. Hắn nhắm mắt lại, mí mắt mỏng manh miễn cưỡng đảm đương một tầng màng bảo hộ. Tuy rằng trợ giúp không lớn, nhưng dù sao có còn hơn không.
Đỗ Long cuối cùng tiếp cận được đáy nước, cũng không lặn xuống được nữa. Hắn nén lại hơi thở cuối cùng, thấu qua mí mắt, nhìn xuyên qua bóng tối, cố gắng nhìn xuống dưới...
Cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn toàn thân chấn động. Thiếu chút nữa là mở miệng nuốt cả hồ nước vào trong bụng. Đúng là sợ cái gì thì cái đó liền xuất hiện. Hắn nhìn thấy trên lớp bùn dưới đáy hồ lộ ra ba cái túi rác màu đen cỡ lớn. Trong đó một chiếc túi rác rách một lỗ hổng rộng. Nói vậy thì thi thể cô gái kia đã thoát ra từ lỗ hổng này rồi nổi trên mặt nước.
Đỗ Long cũng chẳng muốn nán lại trong nước nữa. Hắn bơi thật nhanh lên trên. Trong nháy mắt hắn đã lên được mặt hồ. Lực nổi của nước và động lượng của hắn khiến cơ thể lập tức vọt lên khỏi mặt nước. Giống như chú cá heo vẽ ra những đường cong tuyệt đẹp trong không trung. Sau đó mới trở lại mặt nước.
Tiếng bọt nước quá lớn khiến cho mọi người chú ý. Mọi người còn tưởng đó là con cá lớn nhảy trên mặt hồ. Chỉ có mấy người câu cá ven bờ mới nhìn rõ đó không phải cá mà là người.
Trong khi mọi người đang tấc tắc kêu kì lạ, Thẩm Băng Thanh nhận được cuộc gọi từ Đỗ Long, Đỗ Long dồn dập nói:
- Băng Thanh, dưới đáy đập nước có thứ gì đó, khả năng vẫn còn thêm hai người chết nữa, đây là vụ án lớn, tôi sẽ gọi ngay cho cục trưởng, điều động thêm nhiều người đến.
Khi Thẩm Băng Thanh tìm được Đỗ Long, Đỗ Long đang ngồi phơi nắng, bên cạnh bày biện quần áo của hắn. Thẩm Băng Thanh nhìn thấy quần áo của hắn ướt sũng, không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Anh bị ngã xuống nước à? Sao lại ướt hết người thế kia?
Đỗ Long cười nói:
- Không phải vẫn còn nửa áo trên không bị ướt sao? Hi vọng khi quần áo khô xong nửa phía dưới không co lại.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh kì vọng điều đó à, chi bằng mang toàn bộ ngâm nước, coi như là cùng nhau co rút. Có chuyện gì vậy? Sao anh lại nghĩ đến việc phải xuống nước?
Đỗ Long thật sự mang một nửa áo ướt bên trên đến ngâm dưới nước. Sau đó vắt khô phơi trên mặt đất. Gần lúc mặt trời chính ngọ, rất lợi hại, một lát sau đã hong khô bộ cảnh phục của hắn.
Đỗ Long làm bộ nghiêm túc nói với mấy người Thẩm Băng Thanh:
- Các cậu có tin vào quỷ thần không? Trước đây tôi cũng không tin, có điều bây giờ tôi có chút tin tưởng. Bởi vì tôi không có cách nào giải thích được tại sao tôi đứng bên ven hồ, đảo mắt một cái liền phát hiện mình đã chìm nửa người trong nước...
Thẩm Băng Thanh nghe Đỗ Long nói rất sống động rồi nhíu mày nói:
- Anh nói bậy bạ gì vậy, cẩn thận cục trưởng lại mắng anh tuyên truyền tư tưởng mê tín phong kiến.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Vậy tôi còn có thể nói gì được? Bởi vì xử lí vài vụ án liên hoàn, đã sinh ra phản ứng trực giác. Vì thế hoài nghi trong nước có thi thể khác.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đáp án này coi như miễn cưỡng thừa nhận.
Tạ Ba cũng nói:
- Đúng vậy, như vậy mới hợp lí, với năng lực của cục trưởng Đỗ, có những dự cảm như vậy mới bình thường.
Đỗ Long cười khổ, nhìn hồ nước, trong lòng có chút kì lạ. Sao hắn lại có những cảm ứng kì lạ này? Lẽ nào trong tối tăm kia thực sự tồn tại linh hồn ư?
Xét thấy Đỗ Long mới đi làm ngày đầu tiên đã xảy ra vụ án lớn như vậy, Cục trưởng cục công an thành phố Lỗ Tây Hàn Vĩ Quân đích thân đến tận hiện trường đôn đốc. Nhìn thấy Đỗ Long liền hỏi?
- Đỗ Long, tại sao cậu lại nghĩ tới việc phải xuống nước điều tra?
Đỗ Long nghiêm trang nói:
- Cục trưởng, trong quá trình điều tra, tôi có vài nghi vấn, hai ngày nay gió không lớn, không thể đem thi thể ném ở mép nước từ đáy hồ trôi đến giữa đập nước được. Vì vậy tôi hoài nghi nơi vứt xác không phải ở ven bờ mà là ở giữa đập nước. Sau đó tôi lại nghĩ, liệu trong lúc hung thủ vứt xác có phải tiện thể ném luôn cả hung khí hoặc là những thứ như di vật của người chết xuống hồ chăng? Vừa lúc này khí trời nóng nực, tôi liền xuống nước xem thử, không ngờ càng lặn càng sâu. Sau đó nhìn thấy đồ vật dưới đáy hồ. Lúc đó tôi sợ đến mức lông mao dựng đứng hết lên...
Hàn Vĩ Quân vỗ vai Đỗ Long nói:
- Cậu bây giờ là lãnh đạo rồi, sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Nước ở đập này vừa sâu vừa lạnh, quá nguy hiểm rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng là sau chuyện này mà toàn thân toát mồ hôi lạnh. Lúc mới bắt đầu trong thâm tâm chỉ có một ý nghĩ, đó chính là tìm đáp án. Thực sự là không có nghĩ nhiều như vậy.
Hàn Vĩ Quân thán phục nói:
- Cũng thật là cứng đầu như vậy mới có thể phát hiện đáp án ẩn dấu sâu như thế...
Đập chứa nước còn có đồ lặn, nhưng nhân viên bơi lặn nghe nói là mò thi thể, bọn họ không chịu làm. Lúc này Đỗ Long lại xung phong nói:
- Tôi không dùng đồ lặn còn có thể lặn xuống được, nếu có trang bị thì đơn giản hơn nhiều rồi. Cục trưởng Hàn, hay là để tôi xuống nước đi.
Hàn Vĩ Quân suy nghĩ một lát, hỏi:
- Một mình cậu xuống có ổn không? Dù sao cũng có hai bộ trang bị, tìm thêm một người nữa quen sông nước lặn cùng với cậu.
Tạ Ba xung phong nhận nhiệm vụ nói:
- Thủy tính của tôi khá tốt, hãy để tôi cùng cục trưởng Đỗ lặn xuống nước.
Trong lúc Đỗ Long đang thay đồ lặn, Thẩm Băng Thanh đi tới giúp một tay, nói:
- Tôi khá sợ nước, bằng không đã xuống nước cùng anh rồi.
Đỗ Long cười:
- Dưới này chẳng có gì hay ho cả, đợi sau này có cơ hội đi những nơi như Maldives, tôi dạy cậu bơi, đến lúc đó thì có thể cùng nhau lặn xuống đáy biển ngắm san hô rồi.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Hi vọng sẽ có một ngày như vậy ...
Hai người Đỗ Long đáp thuyền ra đến giữa đập nước, chuẩn bị xong xuôi Đỗ Long khoác bình dưỡng khí trên lưng lộn một vòng xuống nước. Tiếp đó Tạ Ba cũng nhảy xuống theo. Hai người đem theo hai sợi dây thừng dài, lặn thẳng xuống đáy nước.
Khi xung quanh mỗi lúc một đen, hai người Đỗ Long bật đèn trên đầu bộ đồ lặn. Tâm trạng Tạ Ba thực sự rất căng thẳng, nhưng nhìn thấy Đỗ Long ở trước mặt, trong lòng bình tĩnh lại. Không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng hai người đã lặn xuống đáy nước. Chỉ thấy cỏ dưới mặt nước không sống, trên lớp bùn ba chiếc túi nhựa cực lớn màu đen hiện ra quá đột ngột.
Đỗ Long trước hết quan sát một chút ba cái túi nhựa và tình hình xung quanh. Chỉ thấy trong đó có hai túi nhựa phồng phồng. Từ hình dạng trương phình có thể nhìn ra. Bên trong có thể đút vừa hai người trưởng thành, cái túi sa vào trong lớp bùn có độ sâu nhất định. Bên ngoài đều được bao trùm bởi một tầng đất mỏng. Chắc hẳn đã chìm xuống đáy hồ được một khoảng thời gian rồi.
Ngoài ra một cái túi khác rách một lỗ hổng lớn, rách nát lặng lẽ trôi trong nước. Nhưng không hề bơi xa khỏi đáy hồ. Trong túi nhất định có đá hay những thứ vật nặng đại loại đè nén. Gần nó có một tảng đá, bên trên có chút góc cạnh khá sắc bén. Có khả năng cái túi là do hòn đá bên trên cứa rách, sau đó xác của cô gái kia mới nhẹ nhàng nổi lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...