Cành Hồng Năm Ấy


Khi Henry vừa trở về liền bắt gặp ngay gương mặt đầy khó chịu của Lãnh Tâm.

Cậu ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, vừa thấy hắn bước vào liền trừng mắt nhìn, có trời mới biết cậu đã khó chịu như thế nào khi nhìn thấy những món ăn trên bàn bị mang đi đổ.

Lúc đó cậu thực sự rất thắc mắc, không hiểu vì sao người làm lại mang nó đem đi trong khi cậu vẫn còn đang dùng bữa.

Đến khi hỏi lại Anna thì cậu mới biết rõ lí do, hóa ra là vì hắn biết những món đó không hợp khẩu vị của cậu nên đã sai người dọn xuống, còn nói rằng sẽ đích thân trở về nhà nấu cho cậu ăn.
Ủa rồi làm vậy chi? Lãnh Tâm đâu có mượn đâu, những món ăn đó cậu vẫn có thể ăn được mà!
"Sao vậy? Không vui sao?" Henry vừa vào nhà vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã phải hứng chịu cái trừng mắt đến từ cậu thì ôn nhu hỏi.
Lãnh Tâm không đáp, cậu chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước lên trên phòng.


Sự khó chịu ấy dường như còn được cậu thể hiện qua những bước chân, vừa đi cậu vừa giậm chân thật mạnh xuống sàn nhà tạo nên một loạt âm thanh khiến người nghe phải khó chịu.
"Em ấy bị sao vậy?" Henry khó hiểu quay sang nhìn Anna hỏi.
Nàng cung kính đáp: "Cậu chủ đang tức giận thưa ông chủ."
"Tức giận? Nhưng tại sao?"
"Chẳng phải là do ngài hay sao? Nếu như không phải do ngài sai chúng tôi dọn tất cả những món ăn ấy đi thì cậu ấy cũng đâu có khó chịu đến như vậy."
Hóa ra là như vậy, Lãnh Tâm từ trước đến giờ vốn là một người tiết kiệm, cậu không bao giờ lãng phí đối với bất kỳ thứ gì, nhất là đồ ăn.

Để cậu tận mắt nhìn thấy thức ăn bị đổ bỏ như vậy, không tức giận mới là lạ.
Henry thở dài, xoa xoa mi tâm hỏi: "Thật là, tại sao cô lại để cho em ấy nhìn thấy chứ?"
"Là do sơ suất của bản thân tôi, thành thật xin lỗi thưa ông chủ." Nếu như lúc dọn đồ ăn xuống nàng chịu để ý hơn thì cậu cũng đã không bước xuống bếp và nhìn thấy cảnh tượng đó rồi, trong lòng Anna âm thầm hối lỗi.

"Bây giờ cô xin lỗi thì có tác dụng gì chứ? Nhìn thấy thì em ấy cũng đã nhìn thấy cả rồi." Hắn xua tay, không có ý muốn trách phạt nàng.

Trong lòng Henry lúc này đang rất loạn, hắn không biết bản thân mình lúc này phải làm thế nào mới có thể xoa dịu được cậu đây.

Hắn thật sự không hề giỏi một chút nào về việc xoa dịu người khác, sợ rằng có khi hắn càng nói cậu lại càng tức giận thêm cũng nên.
"Ngài đang suy nghĩ cách khiến cậu chủ ngưng tức giận sao ạ?" Thấy hắn phiền muộn như vậy, nàng cẩn thận lên tiếng hỏi han.
Henry gật đầu.
"Tôi có một ý này hay là ngài làm thử xem, biết đâu cậu chủ sẽ ngừng tức giận." Anna suy nghĩ một lúc thì chợt nảy ra một ý tưởng, nàng nhìn hắn nói.
Hai mắt Henry sáng lên, trong giọng nói chứa đầy sự gấp gáp hỏi: "Cách gì?"
Nàng tiến lại gần, miệng dán sát vào tai hắn nói ra phương pháp giải quyết của mình.


Sau khi nghe xong, Henry liền tấm tắc khen ngợi: "Ý tưởng không tồi, quả không hổ danh là người thuộc gia tộc Williams."
Anna nghe thế thì chỉ biết mỉm cười, trong lòng âm thầm cảm thấy có lỗi vì bản thân đã lừa dối hắn cũng như biến mình từ một người trung thành trở thành một kẻ phản bội.

Nhưng nàng lại không thể không làm như vậy, tình yêu đến từ một phía đến cuối cùng sẽ không có kết quả được.

Nàng không muốn giữa Henry cùng Lãnh Tâm sẽ có một kết cục bi thảm giống như anh trai mình.
...
Trên phòng lúc này, Lãnh Tâm ngồi trên bàn đắn đo suy nghĩ đến những gì Anna đã nói lúc nãy.
Tranh thủ lúc những nữ hầu khác đang dọn đồ ăn xuống, Anna đã dẫn cậu ra phía sau khu vườn, đi đến vị trí mà các camera được bố trí ở gần đó không thể quay tới nàng mới ngừng lại.
"Anna, chị dẫn em ra đây làm gì thế?" Cậu thắc mắc nhìn nàng hỏi.
Nàng nghe xong cũng không đáp ngay mà quay đầu nhìn lại xung quanh xem coi có ai xuất hiện ở gần đây hay không rồi đột ngột hỏi: "Cậu chủ, em muốn chạy thoát khỏi đây có phải không?"
Gương mặt Lãnh Tâm từ bất ngờ dần dần chuyển thành sợ hãi, cậu không hiểu vì sao nàng lại bất ngờ hỏi cậu câu hỏi đó.

Là bởi vì ý định của cậu đã bị phát giác hay là do bản thân nàng tự mình suy đoán?

"Em...!em..." Thời khắc này, Lãnh Tâm không biết nên trả lời sao cho phải.

Nếu trả lời là có, lỡ như nàng nói lại cho hắn thì cậu biết phải làm sao? Mà nếu cậu trả lời là không, lỡ như nàng có cách giúp cậu chạy thoát khỏi đây thì sao? Điều đó khiến cho cậu rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Nhận thấy cậu còn khá lưỡng lự không biết nên trả lời cậu hỏi của mình ra sao thì nàng liền nói: "Cậu chủ không cần phải lo sợ đến vậy đâu, đây do chị tự ý muốn hỏi cậu chứ không phải là mệnh lệnh của ông chủ đâu."
"Thật sao?" Lãnh Tâm dè chừng hỏi.
"Thật."
Cậu nhìn Anna một lúc lâu đến tận một lúc sau mới trả lời câu hỏi trước đó, tuy vẫn còn khá nghi ngờ về câu nói của nàng nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn tin tưởng nó.
"Em muốn rời khỏi đây, em không muốn tiếp tục ở lại đây nữa." Cậu muốn quay trở về với mẹ mình, cậu rất nhớ bà ấy, nhớ những món ăn do chính tay bà ấy nấu và nhớ cả căn nhà nhỏ chứa đựng nhiều kỉ niệm khi sống ở nơi đất khách này.
Nghe cậu nói xong, Anna nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Nếu chị nói chị muốn giúp cậu rời khỏi đây thì liệu cậu có tin chị không?"
"Em tin, cho dù chỉ là một lời nói dối em vẫn sẽ tin! Chỉ cần có thể có một tia hy vọng thoát khỏi đây, bất cứ điều gì em cũng sẽ tin chị." Lãnh Tâm chắc nịch nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận