Giang Ly không có vẻ gì là giật mình khi nhìn thấy cô cả, anh chỉ nhìn lướt qua 3 bó hoa còn đọng sương trên những bia mộ, sau đó cúi người lần lượt đặt hoa của mình xuống.
Sau khi anh hành lễ chào xong mới quay sang nhìn cô: “Đến thăm bạn à?”
Tô Ngôn nhớ tới hôm ở hành lang bệnh viện, anh có hỏi cô tại sao lại đến Cương Bắc, câu trả lời của cô chính là “Thăm bạn”.
Chính vì thế cô cũng không che giấu hay giảo biện gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt bình tĩnh không chút bối rối vì bị bắt gặp.
“Đội trưởng Giang sao lại đến đây? Cũng đến thăm bạn sao?” Cô nhìn sang bia mộ của vị cảnh sát kia, dù sao cũng là cảnh sát đã từng tham gia chung hành động Phá Tà, tiện đường tới thăm một chút cũng đúng.
“Ừ.” Giang Ly trầm giọng đáp lại, giây kế tiếp đã đi tới trước mộ phần ban nãy cô ngồi khóc thút thít, vươn tay sờ lên bia mộ lạnh ngắt: “Trương Hào, quân nhân, hai chúng tôi là bạn tốt của nhau.
Lúc tôi vừa mới vào nghề từng tham gia một tổ hành động cấp tỉnh, lần hành động đó không liên quan nhiều đến quân đội, nhưng anh ấy là chuyên gia chỉ huy được cảnh sát mời đi theo.
Lúc đó anh ấy chưa vào bộ đội đặc chủng, cũng chưa có đội Sói hoang.
Cũng không hiểu vì sao dù đã qua nhiều năm nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau.”
“…” Tô Ngôn ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rõ ràng cô chưa từng nghĩ tới việc Giang Ly và đội trưởng còn có mối liên hệ này.
Tất nhiên chuyện này cũng không phải điều cô quan tâm lúc đầu, những gì cô biết về đội trưởng chỉ là ở quân doanh và trên chiến trường, những vấn đề riêng tư cô cũng không tò mò.
“Cô ấy…” Giang Ly lại tiếp tục đi tới trước bia mộ ở giữa, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào tấm ảnh trên bia: “Biệt hiệu là Nhện độc, vẫn còn rất trẻ, thật đáng tiếc.”
“Không có gì đáng tiếc cả, hy sinh vì Tổ quốc là vinh quang của quân nhân.” Tô Ngôn nói, những quân nhân đã hy sinh không muốn nghe ba chữ “thật đáng tiếc” này, họ đều hy sinh vì bình yên của đất nước, vì bảo vệ an toàn của nhân dân, không hề đáng tiếc chút nào, thậm chí còn xứng đáng.
Nhưng mà… Trong mắt cô hiện lên một tia nghi hoặc, tuy biệt hiệu này cũng không phải là bí mật nhưng những người không phải là quân nhân căn bản không cách nào biết được.
“Anh biết Nhện độc sao?” Cô hỏi.
“Trước khi thành lập đội hành động, cảnh sát chúng ta đều biết tư liệu của bên quân đội, tất nhiên bên đó cũng đã nhận được tài liệu chi tiết của cảnh sát.
Nói cho cùng thì phải hiểu rõ đồng đội của mình mới có thể phối hợp ăn ý trong lúc hành động được.” Giang Ly vẫn ngồi đó không đứng dậy, ánh mắt chưa hề rời khỏi tấm ảnh: “Nhưng những hiểu biết của tôi với cô ấy cũng không hoàn toàn là từ tài liệu, theo như tôi được biết, trước khi tham gia đội hành động cô ấy đã từ bị thương rất nghiêm trọng trong một lần làm nhiệm vụ, vì bị quân địch tạm giam làm con tin trong 1 tuần mà lúc được cứu chỉ còn thoi thóp.
Sau khi trải qua đánh giá, xương bả vai và đầu gối của cô ấy có quá nhiều thương tích, cô ấy không thể tiếp tục trở thành chiến sĩ đặc chủng…”
“Nhưng trong lần đánh giá sau đó, cô ấy đã thành công khiến quân đội thu hồi ý kiến đánh giá lần đầu.” Tô Ngôn mở miệng phản bác, giờ cô đã chắc chắn 100% những lời này là Giang Ly cố tình nói cho cô nghe, có lẽ anh đã biết gì đó… Hoặc ít nhất cũng đã bắt đầu nghi ngờ.
“Không sai, vậy nên cô ấy mới có thể thuận lợi gia nhập đội hành động Phá Tà, chuyện này tôi tin không ai không cảm thấy khâm phục.” Cuối cùng Giang Ly cũng đứng lên, đối mặt với cô: “Nhưng đội trưởng tốt của cô ấy hình như cũng không đồng ý để cô ấy tiếp tục làm bộ đội đặc chủng, Trương Hào đã đến tìm tôi, nói Nhện độc rất giỏi điều tra, rất thích hợp để chuyển sang làm cảnh sát hình sự, nếu…”
Bàn tay vốn đang thả bên người của Tô Ngôn chẳng biết từ khi nào đã nắm chặt, cô hơi cúi đầu xuống, không để ai thấy biểu cảm của cô lúc này.
“Nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi, có lẽ đối với Nhện độc mà nói, hy sinh ở chiến trường mới là kết quả tốt đẹp nhất, ít ra dễ chịu hơn là phải cởi bỏ bộ quân trang kiêu hãnh.” Trên mặt Giang Ly không có biểu cảm gì, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, giống như là hai đồng nghiệp đang nói chuyện phiếm trong lúc rảnh rỗi.
“Anh phát hiện ra từ khi nào?”
Giang Ly không trả lời, từ khi nào sao…? Anh cũng không nhớ rõ, có lẽ vì cô quá mức lộ liễu và chói lóa, không giống như một người mới tốt nghiệp từ trường Cảnh sát.
Tất nhiên nguyên nhân lớn nhất chính là cô không hề cố tình che giấu gì hết, nhưng trong xã hội hiện đại, ai mà tin vào chuyện ma quỷ không khoa học này chứ.
Nhưng có vài chứng cứ đã dọa anh sợ hãi, phải biết rằng trước đó anh hoàn toàn là người theo thuyết vô thần.
Lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ hẳn là trong đêm đua xe kia, hoàn toàn là phong cách của quân đội, còn có lần cô tay không trèo tường lên tầng 2, lúc tức giận có thể đấm sứt bệ đá cửa sổ, đặc biệt chú ý đến Tinh Võng… Cuối cùng là trong từng li từng tí sinh hoạt hàng ngày.
Tô Ngôn một mực chờ anh đáp lại nhưng không thấy động tĩnh gì, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa lúc bắt gặp ánh mắt phức tạp của anh đang… dịu dàng nhìn cô chằm chằm?
“Tôi phát hiện ra cái gì?” Anh hỏi.
“…” Cô khẽ cau mày, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
Giang Ly lại xoay người đi, chỉ vào bia mộ trước mặt: “Tô Ngôn, đúng lúc trùng tên với em.”
“Đúng vậy, thật trùng hợp.” Tô Ngôn như đã hiểu rõ ý của anh, cả hai người ai cũng không muốn làm thủng lớp cửa sổ giấy trước mặt, không hẹn mà cùng chọn dán thêm một lớp giấy ở phía của mình.
Hai bóng hình một cao một thấp đứng giữa sườn núi, không ai mở miệng nói gì, chỉ có tiếng loài chim nào đó đang ríu rít không ngừng đằng xa xa.
Reng reng reng —
Điện thoại Giang Ly vang lên phá vỡ không khí tĩnh mịch, anh nhìn người bên cạnh một chút rồi đi sang chỗ khác nhận điện thoại: “A lô, Giang Ly…” Thời gian từ từ trôi qua, nét mặt của anh càng lúc càng nghiêm trọng, nếp gấp giữa lông mày cơ hồ có thể kẹp chết một con ruồi.
Vài phút sau, anh cúp điện thoại.
Tô Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của anh thì đáy lòng cũng trầm xuống: “Điện thoại từ Cục chúng ta sao? Có việc gì à?”
“Xem ra phải sớm trở về thành phố Nam Thành rồi, giờ tôi sẽ liên lạc với Tạ Đồ, chúng ta lập tức xuất phát!”
Hai người nhanh chóng rời khỏi nghĩa trang chạy tới chiếc SUV màu đen, lên xe cấp tốc chạy về Cục thành phố Cương Bắc, cuối cùng với sự hỗ trợ của Tạ Đồ và vài đồng nghiệp đã mang hai anh em kia về thẳng thành phố Nam Thành.
Sau khi về tới Cục thành phố Nam Thành, mọi người chạy thẳng tới văn phòng đội kỹ thuật, Phương Giai Mậu đang ngồi phân tích số liệu trước máy tính thấy họ lao vào nhanh như một cơn gió thì hơi choáng váng, nhìn đồng hồ trên tường rồi lại hình bộ dạng phong trần của một đám người, giật mình trợn mắt: “Chỉ hơn 3 tiếng? Các người cũng quá tốc độ rồi đấy!”
“Có phát hiện gì?” Giang Ly bỏ qua dáng vẻ chào đón của anh ta, trực tiếp đi thẳng tới máy tính.
Tô Ngôn thấy Phương Giai Mậu hơi tội nghiệp nhìn sang anh ta cười, sau đó giới thiệu Tạ Đồ đứng sau: “Anh Phương, đây là cảnh sát Tạ của Cục thành phố Cương Bắc.
Tạ Đồ, người này chính là bảo bối của thành phố Nam Thành chúng tôi, cảnh sát Phương.”
Tạ Đồ và Phương Giai Mậu hàn huyên vài câu, sau đó Phương Giai Mậu vội vàng chạy về máy tính, mở vài tư liệu cho họ xem: “Vì mấy người đều đi Cương Bắc công tác nên chúng tôi ở Cục cũng chỉ có thể xử lí chứng cứ trong tay và ngồi chờ tin thôi, bởi vậy trong lúc rảnh rỗi tôi đã ném DNA của Hồng Trân Mai và Khuông Thành lên kho số liệu toàn quốc để tiến hành so sánh.
Anh cũng biết kho số liệu cả nước khổng lồ tới cỡ nào rồi đó, vì vậy cũng tốn chút thời gian, ai ngờ đã phát hiện ra cái này.” Anh ta đắc ý ra hiệu ho nhìn vào tờ báo cáo trong tay.
“DNA của Hồng Trân Mai trùng khớp với DNA của người bị tình nghi là hung thủ của một vụ án bắt cóc trẻ em nhiều năm trước?” Tạ Đồ xem xong không khỏi giật nảy mình.
Nét mặt của Tô Ngôn và Giang Ly cũng lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có.
“Còn một chuyện hay hơn nữa!” Phương Giai Mậu hết sức hài lòng với nét mặt và phản ứng của ba người, ra hiệu cả ba tới gần máy tính.
Anh ta thành thạo mở ra bức ảnh trên giấy tờ tùy thân của Hồng Trân Mai: “Ảnh căn cước này dựa trên ngày cấp chứng minh thư, hẳn là được chụp trước khi cô ta chết, anh cũng biết đó, phụ nữ qua tuổi 40 thì vẻ ngoài ít nhiều sẽ thay đổi.
Vì vậy tôi dùng kỹ thuật để mô phỏng lại diện mạo của cô ta vài năm trước, lúc còn trẻ hơn… Cải thiện cơ mặt, chỉnh sửa lại mặt mũi một chút…” Rất nhanh bên cạnh ảnh chụp chứng minh thư đã hiện ra một hình ảnh mô phỏng lại, nhìn Hồng Trân Mai trong ảnh quen thuộc đến khó hiểu.
“Có phải là cảm thấy rất quen không?” Phương Giai Mậu hớn hở.
“Đúng vậy…” Tô Ngôn nghiêng đầu thì thào, Giang Ly đứng bên cạnh cũng như đang suy nghĩ, chỉ có Tạ Đồ đang mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì hết nhìn cô rồi lại đưa mắt nhìn lại màn hình máy tính.
“Hai người còn nhớ Tịch Huyên không? Nạn nhân của Diêm Phi ấy.” Phương Giai Mậu vừa nói vừa mở ra một bức ảnh phác họa: “Đây là chân dung mô phỏng của họa sĩ trong Cục chúng ta dựa theo miêu tả của Tịch Huyên vẽ ra, chân dung của người dì lừa bán cô ấy lúc trước.”
“Phần mắt… đúng là có chút giống nhau, nhưng lúc đó Tịch Huyên vẫn còn trong bệnh viện, trạng thái tinh thần cũng không tốt lắm nên tấm chân dung này không được xem là bằng chứng.” Tô Ngôn giải thích.
“Vì vậy tôi đã liên hệ với Cục cảnh sát chỗ Lâm Sơn của Tịch Huyên, vì sau khi vụ án của Diêm Phi kết thúc thì cô ấy cũng đã cùng ba mẹ về thành phố Lâm Sơn.
Lúc họ trở về, Cục thành phố Lâm Sơn đã đồng ý cử ra một họa sĩ, kết quả cuối cùng là cái này!”
Một bức ảnh phác họa khác lại nhảy ra trên màn hình, nếu bỏ qua kiểu tóc thì người trên ảnh phải giống với bức ảnh mô phỏng Phương Giai Mậu vừa tạo đến 7 8 phần.
“Holy shit…” Tạ Đồ cuối cùng cũng đoán ra được chân tướng, sau khi nhìn bức chân dung so sánh xong thì thốt lên: “Nói cách khác thì hai nạn nhân bị chôn sống này có khả năng là kẻ buôn người sao?”
Phương Giai Mậu nhướng mày từ chối cho ý kiến.
“Nếu như thế thì cũng hợp lí…” Tô Ngôn bật cười, nhìn sang Giang Ly: “Sổ sách ở nhà nạn nhân căn bản cũng không phải là sổ sách của cửa hàng kim khí, chả trách chúng ta tìm người chuyên nghiệp đến cũng không giải được!”
Giang Ly: “Chúng ta đã biết Tịch Huyên là nạn nhân của Tinh Võng, Diêm Phi đã thông qua Tinh Võng để mua họ về, Hồng Trân Mai và Khuông Thành rất có thể cũng là thành viên trong tổ chức đó.”
“Vì vậy chúng ta cần sử dụng mật mã liên quan tới Tinh Võng để tiến hành giải mã cuốn sổ đó!” Tô Ngôn vội vàng lấy cuốn sổ ra từ cái thùng to mang về từ Cương Bắc: “Vậy F154-48 căn bản không phải là linh kiện kim khí gì cả mà đại diện cho giới tính nữ, cao 154, 48 kg, chữ phía sau đại diện cho nguồn gốc “hàng hóa” và số là “ngày nhập hàng”!” Sau khi cô đọc lời giải xong thì tiếp tục lật về sau, được vài trang thì ngừng lại, chỉ vào một thông tin khác: “F154-48 ở đây đã được bán ra sau gần 1 tháng, đằng sau vẫn là tên viết tắt của nơi bán và “ngày xuất hàng”.”
“Chà…” Cô vừa dứt lời, Phương Giai Mậu thốt lên một tiếng.
Tạ Đồ cũng mở miệng nói: “Đúng là ấn tượng thật, Tô Ngôn, sao cô lại biết nhiều chuyện về Tinh Võng đến thế? Ý tôi là chuyện về Tinh Võng tôi cũng có biết một chút, nhưng cô cũng biết quá rõ rồi đúng không?”
Trong lúc Tô Ngôn còn đang suy nghĩ không biết trả lời thế nào thì Giang Ly đã tiện tay lấy cuốn sổ trong tay cô, bình thản nói: “Tôi nói cho cô ấy biết, lúc trước hai bên quân-cảnh đã bỏ khá nhiều công sức mới có thể giải mã ra một chút dấu hiệu của Tinh Võng, không ngờ chúng vẫn còn dùng cách này.”
Anh nói thế đã thành công thu hút sự chú ý của hai người còn lại.
“Xem ra tiếp theo phải tâm sự thật kỹ với anh em Khuông Hoành Bình rồi, rốt cuộc là Hồng Trân Mai và Khuông Thành đã chết như thế nào, hai người có biết về tội ác của họ không?” Anh nói xong thì nhìn về phía Phương Giai Mậu: “Lão Phương, ưu tiên xử lý vật chứng mang về từ Cương Bắc trước, còn Tạ Đồ, anh…”
“Tôi có thể giúp anh Phương phân loại vật chứng, dù sao tôi cũng khá rành đó, sau đó thì tôi sẽ về Cương Bắc.” Tạ Đồ vội vàng bày tỏ, sau khi được đồng ý thì vui vẻ đi với Phương Giai Mậu sang một bên.
Sau khi hai người đi khỏi, Tô Ngôn ngồi trên ghế, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: “Đội trưởng Giang… Cảm ơn anh…”
Còn chưa đợi cảm ơn xong, đầu cô đã bị bàn tay của anh bao lấy, cảm giác khô ráo và ấm áp truyền xuống từ trên đỉnh đầu.
Giang Ly nhẹ nhàng xoa đầu cô vài lần: “Làm tốt lắm.” Rõ ràng là anh đang khen ngợi hành động giải mã vừa rồi của cô.
“À…” Cô chỉ có thể cứng nhắc lên tiếng, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, cảm giác trong lòng hiện tại vô cùng kỳ lạ, chỉ cảm thấy căng tràn.
Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, đầu óc quay cuồng, tay chân tê rần.
Trong một khoảnh khắc nào đó, cô thậm chí còn nghĩ vì hôm nay mình lên núi trong gió lạnh nên đã bị cảm.
Tay Giang Ly trượt xuống mái tóc dài đang xõa của cô, cảm giác hơi ngứa khi đầu ngón tay lướt qua đuôi tóc khiến Giang Ly dừng lại, cứ như thế cúi nhìn cô ở đó như đang tham luyến* điều gì.
(*) Tham luyến: Từ ghép của tham lam và lưu luyến.
Tất nhiên Tô Ngôn đã nhận ra động tác của anh, cô đành phải thẳng lưng duy trì tư thế đang ngồi, không phải động mà cũng không phải bất động.
“Anh xem… Tôi nói rồi mà… Đã nói mà anh không tin… Tôi hôm đó tôi ở cùng họ, chính miệng họ đã thừa nhận mà…” Tạ Đồ và Phương Giai Mậu nhân lúc đang tìm kiếm vật chứng trong thùng thì xì xào bàn tán.
Âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để Tô Ngôn và Giang Ly nghe thấy, hai người đột nhiên bừng tỉnh.
Tô Ngôn đứng lên gượng gạo dọn dẹp đống tài liệu lộn xộn trước mắt, Giang Ly thì bình tĩnh hơn nhiều, anh chậm rãi thu tay về, nhặt lại cuốn sổ vừa đánh rơi rồi nhìn đầu nhìn hai người đang nấp sau thùng vật chứng, đôi mắt đen từ từ nheo lại.
lại làm cho Tô Ngôn cùng Giang Ly nghe vừa vặn, hai người phảng phất đột nhiên bừng tỉnh.
Tô Ngôn đứng lên không được tự nhiên dọn dẹp trước mặt phân tán tư liệu, Giang Ly so sánh dưới liền bình tĩnh nhiều, chậm rãi thu tay về, cầm lấy vừa mới ném sổ sách, sau đó có chút nghiêng đầu nhìn về phía đang dùng vật chứng rương làm che giấu hai người, mắt đen chậm rãi nheo lại.
“Ầy…” Tạ Đồ và Phương Giai Mậu đồng loạt hít một hơi lạnh, sau đó lại vùi đầu vào trong thùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...