“Chân của anh?” Nếp gấp giữa hai lông mày của Giang Ly càng rõ hơn.
“Có lẽ các người sẽ nghĩ tôi làm gãy chân mình là để trốn tránh cảnh sát, trốn tránh ngày hôm nay, nhưng thật sự là tôi đang cố gắng chuộc lỗi.” Khuông Hoành Bình xong tất cả thì thở phào một hơi, hai tay duỗi ra đặt lên mặt bàn: “Giờ có thể bắt được tôi rồi, chúc mừng các người, kết án rồi.”
Tô Ngôn không nhúc nhích, còn Giang Ly thì im lặng đứng lên lấy còng ra đeo vào hai tay anh ta.
Động tĩnh không lớn, hơn nữa đa số người trong viện dưỡng lão đều đang ở phòng sinh hoạt nên cũng không có ai chú ý đến chuyện này.
Cục thành phố Cương Bắc.
“Vậy là anh ta khai hết rồi hả?” Tạ Đồ ngồi trên bàn tỏ vẻ khó hiểu: “Không ngụy biện, không bắt chúng ta đưa chứng cứ, cũng không không muốn mời luật sư, cứ thế mà tự thú thôi à? Vậy lúc trước anh ta phí sức làm gì, lại còn chạy tới thành phố Nam Thành để giấu xác, lau chùi sạch sẽ chứng cứ trong phòng kho nữa, cứ giết người rồi trực tiếp đi đầu thú thôi, ít ra nếu vậy thì anh ta cũng không biến thành người tàn tật như thế này.”
“Có khi nào có ẩn tình gì không?” Anh ta thật sự nghĩ không ra, cảm thấy chỉ có lời giải thích này mới phù hợp tới tình huống ảo diệu này.
“Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ như thế nên lúc mang người về tôi và đội trưởng Giang đã thẩm vấn anh ta lại một lần nữa về những bằng chứng đã có.” Tô Ngôn đứng một bên nói: “Theo báo cáo giám chứng vết tích vết máu của đội kỹ thuật, chúng tôi tập trung để anh ta nhớ lại quá trình gây án lúc đó, anh đoán xem, tất cả các chi tiết đều đúng hết.
Dù cho lúc đó anh ta chỉ là người đứng ngoài quan sát thì cũng không thể nào nhớ chính xác đến thế được đúng không? Huống hồ gì chúng tôi đã xác nhận lại rồi, lúc vụ án phát sinh chắc chỉ có 3 người ở trong phòng kho.”
Tạ Đồ im lặng vài giây, sau đó buông xuôi: “Vậy đúng là do anh ta giết rồi.”
“Theo như chứng cứ hiện tại thì đúng là vậy.” Giang Ly bước tới, kết luận: “Nhưng chúng tôi sẽ không kết án sớm như vậy, sau khi gửi vật chứng về Nam Thành thì đội kỹ thuật bên kia cũng không ngừng xử lý phần còn lại, đến lúc đó để xem tình tiết vụ án có thay đổi gì không đã.”
Tạ Đồ: “Vậy sau khi hai người trở về, nếu có kết quả nhất định phải báo cho tôi nhé! Tốt xấu gì tôi cũng xem như đã tham gia vào quá trình…”
Lúc họ đang nói chuyện thì ở cửa văn phòng đột nhiên có một bóng người mảnh khảnh xuất hiện, người đó đang thở hổn hển, sau khi nhìn thấy họ liền mở miệng: “Tôi nhớ các người… Các người chính là cảnh sát vào nhà tôi tối qua.”
“Khuông Nhạc Nhạc?” Tạ Đồ nhanh chóng đi tới cửa, kinh ngạc hỏi: “Sao em lại đến đây? Bây giờ không phải đang là giờ học sao?”
“Các người bắt anh tôi?” Khuông Nhạc Nhạc đỏ cả vành mắt, chỉ là một cô bé nhưng vẫn cố gắng không rơi nước mắt: “Các người bắt anh trai tôi làm gì? Bác bảo vệ trong viện dưỡng lão gọi cho tôi, nói anh tôi bị các người bắt đi rồi! Tại sao các người lại bắt anh ấy? Anh ấy là người tốt mà!”
Tạ Đồ đối mặt với gương mặt ngây thơ có chút trẻ con đang chất vấn mình, thật sự không biết nên trả lời thế nào nên chỉ đành nghiêng người nhường đường: “Nhạc Nhạc, vào trước đi rồi nói.
Chuyện này có hơi phức tạp, không phải 2 3 câu là nói rõ được…” Dù sao thì với một đứa trẻ ở tuổi này mà nói thì cũng hơi tàn nhẫn.
“…” Khuông Nhạc Nhạc không nói gì mà chỉ cố chấp đứng tại chỗ, dùng ánh mắt thù hận hung hăng nhìn chằm chằm họ.
Giang Ly thấy thế liền tiến lên, nhìn cô bé một lúc rồi mở miệng: “Anh trai của em là tự thú, anh ta thừa nhận mình có liên quan tới vụ án cha mẹ em mất tích, vì vậy chúng tôi mới dẫn anh ta về đây để điều tra.
Vẫn đang trong giai đoạn điều tra sơ bộ, chưa xác định được kết quả, nếu như có kết luận chúng tôi sẽ thông báo đến người nhà sau.”
Tạ Đồ ở bên cạnh liên tục gật đầu: “Hay là em về nhà trước đi? Tất nhiên nếu có gì khó khăn có thể báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp em.” Dù sao thì cô bé cũng chỉ là một học sinh cấp 3, sinh hoạt một mình sẽ có chút khó khăn.
Ngay lúc Giang Ly xoay người đi về, Khuông Nhạc Nhạc đột nhiên nói: “Anh tôi thừa nhận anh ấy là người giết Hồng Trân Mai và Khuông Thành sao?”
Ba người trong văn phòng không khỏi nhìn về phía cô bé, nói không ngạc nhiên là nói dối, việc gọi thẳng tên họ của cha mẹ ruột mình, đồng thời không hề che giấu sự thù hận trong lời nói, tất cả đều nói lên rằng chuyện này nhất định không đơn giản.
“Không phải là anh ấy giết.” Cô bé từng bước đi vào căn phòng, giơ hai tay ra đưa về phía họ y hệt Khuông Hoành Bình: “Là tôi giết, không phải là anh tôi, cảnh sát các người sai rồi!”
Tô Ngôn: …
Giang Ly: …
Tạ Đồ: …
Anh em tình thâm, cảm động lòng người.
Trong một gian phòng thẩm vấn của Cục thành phố Cương Bắc.
Khuông Nhạc Nhạc sau khi bị hỏi xong vẫn bất lực ngồi đó, đôi mắt to tròn nhìn Giang Ly và Tô Ngôn đã đứng dậy đi ra ngoài, đột nhiên cũng đứng dậy theo: “Thế nào? Chuyện nên nói tôi đều đã nói hết rồi, người là do tôi giết, khi nào các người mới thả anh tôi đây?”
Tô Ngôn dừng chân lại một chút, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu lại nói: “Khuông Nhạc Nhạc, em đã tròn 16 tuổi rồi, đã đủ tuổi để chịu bất kì trách nhiệm nào trước pháp luật! Em xác định những gì mình vừa nói là thật sao?”
Trên mặt cô gái hiện lên một chút sợ hãi nhưng vẫn cố chấp: “Người chính là do tôi giết, không liên quan gì đến anh tôi hết!”
Khóe môi Tô Ngôn giật giật, cuối cùng đem lời định nói nuốt xuống rồi cùng Giang Ly ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này Tạ Đồ cũng đi ra từ phòng quan sát bên cạnh, đón hai người: “Này! Anh nói xem chuyện này thật sự là con mẹ nó bất thường mà, cô bé này nói không hề khác gì so với Khuông Hoành Bình hết! Vậy rốt cuộc là ai đang nói dối đây? Hay là… cả hai đều có mặt ở hiện trường?”
“Lúc nãy anh có nghe lúc cô ta bị hỏi tại sao phải giết Hồng Trân Mai và Khuông Thành đã trả lời thế nào không?” Giang Ly đột nhiên hỏi.
“Có nghe, cô bé nói vì Khuông Thành bắt đầu ra tay với mình, đây không phải giống như Khuông Hoành Bình nói sao?” Tạ Đồ hơi nghi hoặc, nhưng sau khi nói xong liền bừng tỉnh: “Tổng thể lời khai của hai anh em này không chênh lệch quá nhiều, nhưng riêng câu hỏi này lại trả lời y hệt nhau! Những câu hỏi khác Khuông Nhạc Nhạc đều trả lời bằng cách của mình, nhưng chỉ có chuyện này là câu trả lời lại y hệt với Khuông Hoành Bình?”
“Hẳn là không phải cô ta.” Tô Ngôn kết luận: “Câu trả lời của cô ta về chuyện xảy ra trong phòng kho đều rất mơ hồ, rõ ràng có chút phỏng đoán trong đó, mặc dù cũng nói đúng địa điểm chôn xác nhưng không chính xác bằng Khuông Hoành Bình, trong quá trình chôn xác cũng rất mù mờ.
Hẳn là cô ta có tham gia vào quá trình chuyển người từ Cương Bắc đến thành phố Nam Thành.”
“Hai anh em này đang che giấu chuyện gì… Là chuyện gì được chứ…” Cô quay đầu nhìn cô gái hơi luống cuống trong phòng thẩm vấn.
“Thái độ này của Khuông Nhạc Nhạc càng khẳng định rằng Khuông Hoành Bình là hung thủ đúng không?” Tạ Đồ nhún vai: “Tôi cảm thấy giờ bằng chứng còn đầy đủ hơn, đủ để định tội Khuông Hoành Thành rồi!”
Tô Ngôn và Giang Ly không đáp lại, vẻ mặt của ba người đều khác nhau.
Sau đó họ lại thẩm vấn Khuông Hoành Bình lần nữa, mặc dù lúc anh ta nghe nói Khuông Nhạc Nhạc cũng tới tự thú thì hơi mất bình tĩnh, nhưng vẫn một mặc khẳng định người là do mình giết, không liên quan gì đến Khuông Nhạc Nhạc, còn nói cô bé là vì đau lòng nên mới bốc đồng chạy tới nhận tội, mong cảnh sát không nên truy cứu trẻ con không hiểu chuyện.
Theo những bằng chứng trong tay thì thật ra Khuông Hoành Bình đã nắm chắc tội danh giết người, cuối cùng Giang Ly quyết định chiều ngày mai sẽ cùng nhóm người hỗ trợ áp giải anh ta từ Cục thành phố Cương Bắc về thành phố Nam Thành.
Ngay lập tức, sổ sách của cửa hàng kim khí và những chứng cứ liên quan đều được đóng gói lại mang về tiến hành xử lý tiếp, sau khi về tới thành phố Nam Thành cũng sẽ thẩm vấn thêm hai anh em một lần nữa.
Tối đó hai người trở về khách sạn thì đã hơn 10 giờ đêm.
Trước khi vào phòng, Giang Ly dặn dò: “Tối nay nghỉ ngơi cho thật tốt, sáng mai có thể ngủ thêm chút nữa, sau đó 10 giờ chúng ta đi về.”
“Được.” Tô Ngôn đáp lại, nhưng sau khi tắm xong nằm lên giường vẫn không thể nào chợp mắt được.
Gắng gượng đến tầm 2 3 giờ sáng cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng cũng không ngon giấc, trong giấc mơ một lần nữa tái hiện lại những hình ảnh kia, tiếng gào thét, tiếng nổ, còn có tiếng đồng đội gọi cô từng tiếng “Nhện độc”!
Chẳng biết qua bao lâu, cô bỗng mở choàng mắt ra, lập tức ngồi dậy ngay trên giường.
Một lúc lâu sau mới bình ổn được hơi thở dữ dội của mình, cô đưa tay sờ gáy, bàn tay lạnh ngắt và thấm ướt mồ hôi, rõ ràng là cả người đều là mồ hôi lạnh.
Cô lục lọi trên tủ đầu giường, vớ lấy điện thoại nhìn thời gian, đã rạng sáng 4 giờ.
Cô suy nghĩ một lúc, quyết định không ngủ nữa mà đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó xách túi rón rén ra ngoài, lúc đó đã hơn 5 giờ.
Lúc ra khỏi khách sạn, bầu trời ở Cương Bắc đã bắt đầu sáng dần, cô thở ra một hơi lạnh, đứng ven đường rất lâu mới bắt được một chiếc taxi.
“Cô gái, đi đâu đây?” Tài xế xe taxi nhiệt tình hỏi.
“Nghĩa trang Lâm Đồ.” Tô Ngôn thuận miệng nói địa chỉ, sau đó lấy hai tay ôm lấy mình ngồi ở băng ghế sau, vùi cằm vào cổ áo khoác thể thao, đôi mắt xinh đẹp vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“…” Tài xế xe taxi không ngờ cô sẽ đến chỗ đó, giờ còn chưa hửng sáng, ông ta cảm thấy hơi sợ trong lòng.
Vì vậy ông ta liên tục nhìn vào kính chiếu hậu để xác nhận người ngồi phía sau là một người sống, sau đó mới từ từ mở hộp số, lúng túng cười: “A… A… Đi viếng sớm thế à? Mặt trời còn chưa mọc mà…”
“Ừm…” Tô Ngôn chỉ đáp lại một tiếng rồi im lặng, trên đường đi vẫn luôn như vậy, lúc đi ngang qua một đường hoa bỗng lên tiếng: “Sư phụ, phiền anh dừng ở phía trước một chút.”
Sau khi xuống xe và dặn tài xế chờ một lát xong, cô vất vả lắm mới tìm được một cửa tiệm mở cửa sớm, nghĩ một lát liền mua 3 bó hoa sau đó trở lại taxi.
Cuối cùng lúc trời hửng sáng, xe taxi đã dừng lại trước cổng nghĩa trang dưới chân núi, cô trả tiền rồi xuống xe.
Tô Ngôn ôm 3 bó hoa cúc trắng và vàng xen lẫn nhau từ từ đi lên núi, thềm đá trong núi rất dài, chỉ có bóng dáng nặng nề của cô.
Càng tới gần, tâm trạng của cô càng nặng nề, tưởng chừng không còn thở nổi.
Cô không biết chính xác số lượng hy sinh cuối cùng của nhiệm vụ, nhưng sau khi từ Cương Bắc về lần trước cô đã tra ra được lính đặc chủng “Nhện độc” và một người khác quê ở Cương Bắc được an táng ở đây, nghe nói là cùng một chỗ với những cảnh sát hy sinh.
Kỳ nghỉ trước đến Cương Bắc chỉ kịp tra ra bấy nhiêu thông tin đã vội vàng trở về Nam Thành, giờ cô nghĩ cũng nên tới xem một chút.
Vị trí của những anh hùng hy sinh trong hành động rất yên tĩnh, rất ít bia mộ xung quanh, chỉ có 3 bia mộ của họ ở cạnh nhau.
Tô Ngôn vô thức nín thở, đập vào mắt cô đầu tiên chính là bia mộ của vị cảnh sát đã hy sinh, trên đó có ảnh chụp người đó đang đội mũ cảnh sát mỉm cười, hưởng thọ 42 tuổi, khóe mắt đã hằn sâu những nếp nhăn.
Cô đặt 1 bó hoa trong tay lên trước mộ rồi chào kiểu quân đội, sau đó chuyển ánh mắt sang bia mộ ở giữa.
Phía trên là một gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ, khuôn mặt đó có đường nét mềm mại của người con gái, cũng có vẻ kiên nghị chỉ thuộc về quân nhân.
Quen thuộc là vì gương mặt này đã từng gắn bó với cô hơn 24 năm, xa lạ là vì chỉ vẻn vẹn chưa tới 1 năm mà cô dường như đã sắp quên mất, cảm giác như cách xa cả một thế hệ.
Cô đặt một bó hoa khác trong tay lên trước mộ, thậm chỉ còn cảm nhận được một tia quỷ dị, chuyện tự mình đi viếng mình thế này e là từ khi khai thiên lập địa cũng chỉ có một lần.
Không dừng ở bia mộ giữa quá lâu, cô nhanh chóng đến trước bia mộ sâu trong cùng, đem bó hoa cuối cùng đặt xuống rồi lại chào kiểu quân đội.
Trong ánh nắng sớm mai, cô đứng đó như một cây súng, không hề buông tay.
Cuối cùng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô chậm rãi để tay xuống, sau đó từ từ, từ từ ngồi xuống.
Tay cô chạm vào tấm ảnh chụp trên bia mộ, trong ảnh người đó mặc quân trang, dáng vẻ chỉ như một thanh niên trẻ, diện mạo rất cương trực, từ một cái mím môi cũng có thể nhìn ra anh ấy là một người cực kỳ nghiêm túc.
“Đội trưởng…” Tô Ngôn cúi đầu, gần như quỳ sụp trước mộ, bóng dáng lao tới trước khi chết và tiếng thét bên tai vẫn như ngày hôm qua.
Lúc đó hai người rất gần nhau, anh ấy rõ ràng là muốn dùng thân mình để che chắn cô khỏi uy lực của quả bom, để ôm hy vọng rằng một trong hai người có thể sống sót.
“Đội đột kích Sói hoang, Nhện độc… Số hiệu 7821… Báo cáo với đội trưởng…” Cô cúi đầu chật vật gằn từng tiếng, dường như có gì đó trong suốt đang trượt trên mặt cô, rơi xuống mặt cỏ dưới chân: “Em… vẫn còn sống…”
Cô ra sức nghiến răng, không muốn để mình trở nên quá yếu ớt, vì vậy cả người đều hơi run rẩy.
“Khóc cái gì mà khóc? Vẫn xem mình là phụ nữ à? Cô có xứng trở thành một chiến sĩ đặc chủng không?” Giọng nói bản lĩnh của anh ấy vẫn còn văng vẳng bên tay, thậm chí khiến màng nhĩ của cô hơi đau: “Nếu không có năng lực này thì lập tức cút ra khỏi đội đột kích Sói hoang đi!”
Sau đó cô dùng thực lực của mình để chứng minh bản thân xứng đáng để vào đội đột kích Sói hoang.
Một ngày trước khi hành động Phá Tà diễn ra, họ đều đang sắp xếp trang bị, bỗng cô lại nhớ tới chuyện này bèn cười nói với anh: “Em vốn là “phụ nữ” giữa bầy đàn ông các anh mà.”
Anh hiếm khi bật cười, hơi xấu hổ gãi đầu: “Nhện độc, em đâu phải, em là chiến sĩ mà!”
Em là chiến sĩ!
Cộp, cộp, cộp.
Đúng lúc này, từ xa bỗng truyền tới tiếng bước chân mơ hồ, Tô Ngôn vội vàng nuốt nước mắt xuống.
Sau khi đứng thẳng người, xuyên qua màn sương mù mờ ảo trên núi sáng sớm, một bóng dáng cao to từ từ hiện lên trong mắt cô.
Người kia cũng ôm 3 bó hoa, hẳn là cũng đến viếng.
Miệng cô hơi há ra, không thể nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt đen đối diện, cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc gọi: “Đội trưởng Giang.”
Không phải cô chưa từng nghĩ tới sẽ đụng mặt ai ở đây, vô số lần lý trí đã nhắc nhở cô nên trốn tránh, thế nhưng cô vẫn tới.
Để rồi sau đó trong không khí mát mẻ buổi sáng của Cương Bắc, cô lại gặp Giang Ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...