Cảnh Hồn FULL


“Đậu đen rau muống… ?” Thái Thành Tể đứng trước tủ quần áo không khép miệng lại được.

Mặc dù bộ lễ phục này không quá giống với phong cách của Tô Ngôn hàng ngày, nhưng anh ta vẫn còn nhớ cách đây không lâu, hai người một âu phục giày da, một áo váy dịu dàng xuất hiện trước mặt mọi người.

Tô Ngôn là phú nhị đại, mà bộ váy này nhìn sơ qua cũng biết là rất đắt rồi, quả thực rất phù hợp với thân phận của cô.
Lúc này, giọng của Đinh Khải Nhạc từ phòng khách truyền tới: “Anh Thái? Anh Hạng nói chúng ta dựng bàn lên trước…” Tiếng bước chân vang lên, dường như có người đang đi đến phía phòng ngủ.
Đông!
Thái Thành Tể luống cuống tay chân đóng cửa tủ quần áo lại, vì bị giá quần áo phía trên cản lại nên tiếng vang phát ra cũng không quá lớn.

Lúc Đinh Khải Nhạc đi tới cửa thì nhìn thấy cảnh anh ta đang chống vào cửa tủ, không khỏi thắc mắc: “Anh đang làm gì thế?”
“Không có gì… Chẳng làm gì cả!” Thái Thành Tể cười ha hả, sau đó đứng dậy sờ tay lên trên cửa tủ: “Chất liệu tốt thật đấy, tôi đang suy nghĩ khi nào mình mua nhà cũng sẽ đặt một bộ nội thất thế này, không bị bẩn!”
“Thôi anh đừng nhắc tới nhà của anh nữa, tôi nghĩ trong vòng 3 đến 5 năm sau cũng chưa có được đâu.” Đinh Khải Nhạc vẫy tay với anh ta: “Nhanh lên, bọn người đội trưởng Giang đang trên đường về đấy, chắc khoảng vài phút nữa là đến.

Chúng ta ra phòng khách dọn dẹp một chút, đến lúc đó chỉ cần ăn thôi, không thì tôi chết đói mất.”
“Đến ngay đây!” Thái Thành Tể đi ra khỏi phòng, quay đầu lại nhìn thoáng qua tủ quần áo, khóe miệng không khỏi nhếch lên, vẻ mặt toàn là ẩn ý.
Cảnh tượng này trùng hợp để Tô Ngôn vừa từ trong bếp bước ra nhìn thấy, cô nghiêng đầu nhìn một chút vào phòng ngủ, sau đó nhìn biểu cảm của Thái Thành Tể.

Chỗ của cô đang đứng vừa lúc có thể nhìn thấy một góc của cái tủ quần áo bằng gỗ kia.

Nhưng trên mặt cô cũng không lộ ra vẻ bất thường gì, vẫn bình tĩnh như cũ, nhanh chóng đi giúp đỡ các đồng nghiệp khác đẩy bàn trà sang một bên.
Chưa tới 10 phút sau, Giang Ly và Hạng Dương đã trở về, hai người xách hai túi nguyên liệu nấu ăn lớn, chất đầy cái bàn ăn vốn cũng không lớn lắm.


Sau đó có vài người ngo ngoe chạy tới, căn chung cư 2 phòng này lập tức trở nên chật chội, phòng đọc sách, phòng ngủ, còn có cả sô pha đều đầy người ngồi.

Mọi người ồn ào nhưng cũng rất nhiệt tình, bầu không khí rất náo nhiệt, ngay sau đó có vài người đã lấy điện thoại ra bắt đầu lập đội chơi game.
Giang Ly mở lò vi sóng ra, đổ nước vào đáy nồi sau đó cầm rau xanh xoay người vào bếp chế biến.

Tô Ngôn chớp chớp mắt, nhìn cả căn phòng toàn là đàn ông chẳng ai có ý định giúp đỡ thì bất đắc dĩ lắc đầu, liền đi theo sau anh.
Thái Thành Tể đang ở một góc nói chuyện phiếm, còn có Hạng Dương vừa bị anh ta gọi đến, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều lộ ra vẻ mặt khốn khổ như chồn.
Tô Ngôn đi vào phòng bếp, sau khi được Giang Ly cho phép thì phụ trách mở từng hộp nhựa đựng thịt bò và thịt dê ra.

Cô vừa dùng tay mở vừa dùng khóe mắt quét qua bóng người cao lớn đang rửa và nhặt rau lưu loát bên bồn nước, không khỏi nhớ lại bát mì hải sản thơm ngon tối hôm đó, vô thức đã thẩn thơ.
Có lẽ vì ánh mắt của cô quá mức sỗ sàng, Giang Ly hơi nghiêng người lại nhìn cô một cái.
Chỉ một cái liếc mắt của anh đã thành công gọi hồn cô về, Tô Ngôn hơi lúng túng, cúi đầu tiếp tục mở hộp, suy nghĩ một chút bèn mở miệng: “Ban đầu tôi cứ nghĩ tất cả những người đàn ông độc thân lớn tuổi đều như bọn người anh Thái.”
Lôi thôi lếch thếch, ngày thường cũng không đặc biệt chú ý đến vệ sinh cá nhân và vẻ bề ngoài, rất ít khi làm việc nhà, đi tất cho đến khi chúng dựng đứng lên được.
Có lẽ vì trước kia trong quân đội xung quanh cô cũng toàn là kiểu người như vậy.

Đám đàn ông thô bạo đó có thể lên trời xuống đất, nổ súng bắn pháo, đua xe, chơi máy bay, sinh tồn tự nhiên cũng không thành vấn đề, nhưng thật ra xét theo phương diện sinh hoạt bình thường thì hơi… Giang Ly cho cô cảm giác anh không giống với những người còn lại, có thể nói anh đã xóa bỏ quan niệm của cô đối với sinh vật gọi là “đàn ông”.
Giang Ly nghe vậy thì dừng động tác rửa rau lại trong vài giây, biểu cảm có vẻ không vui, tựa hồ như bị hai chữ “lớn tuổi” đả kích.
Tô Ngôn không biết được những lời mình vừa nói đã tạo nên tổn thương thế nào cho đối phương, vì dù là trước kia hay hiện tại thì tuổi của Giang Ly so với cô đều chênh lệch khá lớn, huống hồ anh cũng chưa từng thể hiện sự quan tâm đến tuổi tác, thậm chí còn thường xuyên tự giễu với bọn Thái Thành Tể và Hạng Dương, vì thế cô cũng không để ý đến nữa.
“Nói thật thì, đội trưởng Giang, sao tay nghề của anh lại giỏi như vậy…” Tô Ngôn để ý đến việc anh không đáp lại, vẫn líu lo nói, mím miệng lại như còn cảm nhận được dư vị, nếu không phải lúc này không thích hợp thì cô thật sự rất nhớ bát mì hải sản kia.
Giang Ly cụp mắt che giấu cảm xúc đang cuồn cuộn trong đáy mắt, cả người trở lại trạng thái bình thường: “Nếu tôi nói là vì trước kia trong nhà rất nghèo nên mới học được thì em có tin không?”
Nghèo?
Tô Ngôn hơi nhíu mày, trong đầu nhớ lại vẻ mặt lấy lòng của Trịnh Tuệ và Tô Thế Minh lúc gặp ba mẹ nhà họ Giang, nghe nói nhà họ Giang ở thủ đô cũng không tầm thường chút nào, căn bản không hề nghèo mà?
Nhưng cô lại giơ tay lên gãi thái dương, mở miệng nói: “Tin chứ.”

Ào ào .
Nước từ trong vòi chảy ra không ngừng, Giang Ly hơi ngạc nhiên nhìn cô một cái sau đó bật cười lắc đầu: “Nhà tôi chỉ khá hơn sau khi tôi vào học cấp 2 thôi, trước đó không tốt được như vậy, ba mẹ đều bận rộn nhiều việc thường xuyên không có ở nhà.

Sau giờ học chỉ có tôi và em trai ở nhà, vì chăm sóc nó mà cái gì cũng phải học.” Lúc anh nói những lời này, cả người trở nên ôn hòa rất hơn rất nhiều, là bộ dạng chưa ai từng nhìn thấy.
“…” Trong đầu Tô Ngôn nháy mắt hiện ra vài hình ảnh liền bật cười, sau đó mới phát hiện ra có điểm gì đó không đúng: “Đội trưởng Giang có em trai sao?”
Vậy thì tại sao…
Cô nhớ lần trước trong nhà hàng thấy ba mẹ của Giang Ly, đêm đó 3 người nhà họ dù trong lời nói hay mặt khác đều không thể nhìn ra trong nhà còn một đứa nhỏ nữa, mà… bọn người Thái Thành Tể theo anh nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng nghe họ nhắc qua chuyện này.
“Có, năm nay nó chắc là cũng chỉ nhỏ hơn em 2 tuổi thôi.” Giang Ly vẩy rau, sau đó đi tới giúp cô mở thịt đóng hộp.
Lúc anh tiến tới gần hơn, Tô Ngôn đột nhiên cảnh thấy không khí xung quanh trở nên loãng hơn, anh giống như một nguồn nhiệt đang chuyển động, hơi nóng từ thân hình cao lớn kia không ngừng tỏa ra, trực tiếp nướng tai cô thành một màu đỏ hồng.
Mặc dù đầu óc cô rối bời vì khó thở, nhưng cô cũng không bỏ sót ẩn ý trong lời nói của anh, anh nói: Chắc là.
Hàng vạn lý do quay cuồng trong đầu cô, đã nói đến đây rồi, cô cũng không muốn véo vào vết sẹo của người ta nên chỉ có thể cười ha hả: “A… Ha ha… Mua bao nhiêu hộp thịt thế? Mở cả nửa ngày mà vẫn còn nhiều như vậy.”
Đây cũng không phải nói quá, lúc Giang Ly và Hạng Dương về đến cô xuýt chút nữa nghĩ là hai người đã mang hết đồ trong tủ lạnh siêu thị về.
Giang Ly nhận ra cô đang xấu hổ chuyển chủ đề, cười như không cười nhìn cô: “Không cần phải cẩn trọng như thế trước mặt tôi đâu, em nói gì cũng không mạo phạm đến tôi hết.”
Tô Ngôn hơi trợn mặt, tốn vài giây để tiêu hóa được ý nghĩa của câu nói này, cuối cùng cảm thấy rất cảm động.

Một lãnh đạo tốt như đội trưởng Giang đúng là khó tìm, cô mới tới chưa bao lâu mà anh đã thành thật với nhau như vậy rồi.

(Ôi chị Tô ơi là chị Tô =))))))
“Em trai tôi đã mất tích năm nó 4 tuổi.” Giọng anh nhẹ bẫng, không để người ta nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào bên trong, tay vẫn lưu loát mở hộp nhựa ra, sau khi mở xong hộp cuối cùng thì dừng lại.

Hai tay anh chống trên mặt bàn đá cẩm thạch, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh đang thẩn thờ.
Lạc đường? Hay là… Bị bắt cóc?

Vì sửng sốt nên nhất thời mất đi khả năng giao tiếp, Tô Ngôn chỉ có thể mở mắt nhìn, trong lòng bỗng hiểu ra.

Giang Ly trở thành một cảnh sát là có liên quan đến chuyện này sao? Anh quan tâm đến Tinh Võng như vậy, có phải cũng vì một phần nhỏ là nguyên nhân này không?
Em trai anh chỉ nhỏ hơn cô 2 tuổi, năm 4 tuổi đã biến mất, vậy là đã gần 17 năm rồi!
“Hoàn hồn nào!” Một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai cô.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, xém chút đã đụng trán vào cằm anh, lúc cô còn 囧* thì Giang Ly đã xếp hết đống thịt rồi nhét vào lòng cô, dùng ánh mắt ra hiệu cô mang ra ngoài.
(*) Là kiểu bất lực á =)))
Mơ hồ nhận mấy hộp thịt sau đó xoay người đi ra ngoài, thật ra Tô Ngôn vẫn đang chần chừ, cho dù phản ứng của cô có chậm thì cũng cảm thấy bầu không khí hiện tại có gì đó là lạ.

Đồng nghiệp thôi mà… Thật ra anh cũng không cần nói những chuyện riêng tư này cho cô biết…
Ngay lúc cô đi đến cửa phòng bếp, sau lưng truyền đến giọng nói của anh: “Có biết vì sao hôm nay tôi lại nói với em những chuyện này không?”
Cô ngẩn ra, hơi xoay người lại, chỉ thấy Giang Ly đang khoanh tay trước ngực dựa vào bồn nước, đôi chân dài kia thật sự rất chói mắt.

Sau 2 giây, cô lắc đầu.
Giang Ly đột nhiên mỉm cười, dường như bên trong lời nói có ẩn ý gì đó: “Vì sớm muộn gì em cũng sẽ biết.”
Tô Ngôn mở miệng thở dốc, đang định hỏi lại thì Đinh Khải Nhạc bên kia đã gọi ầm ĩ: “Tô Ngôn~ Tô Ngôn~ Tôi muốn thấy thịt, nồi đã sớm bắt lên rồi, cô còn đang làm gì thế?”
Cô bất đắc dĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể ôm đống thịt trong lòng rồi đi ra phía bàn ăn.

Còn chưa kịp để thịt xuống bàn thì Giang Ly sau lưng đã mang rau và một ít thịt viên từ trong bếp đi ra.

Lúc đến cạnh bàn ăn, không nói một lời lần lượt đổ mấy hộp thịt, sau đó là rau xanh vào nồi, Tô Ngôn nhìn đến ngẩn người.
Chưa tới vài phút sau, cô liền hiểu được tại sao anh lại làm vậy, đây căn bản đâu phải là ăn lẩu chứ, đám người kia không thèm để ý đến hương vị gì cả, vây chật cứng bàn ăn, một nồi thịt đầy tràn trong nháy mắt đã trống không rồi.

Cái gì mà vừa ăn lẩu vừa nói chuyện phiếm chứ, hoàn toàn không có, nhìn tư thế của họ không chừng có thể vì một đũa thịt mà đánh nhau đấy.
Thầm than trong lòng vài câu, Tô Ngôn vẫn trở về phòng bếp mang tất cả thịt ra, cứ như thể nấu vài nồi thịt lớn, tốc độ hạ đũa của những người này cũng hơi chậm lại.

Trên bàn từ lúc bắt đầu ngoại trừ nhưng câu chửi rủa trong lúc giành ăn ra thì cũng là trò chuyện bình thường.


Hơn phân nửa đều là bàn chuyện công việc, có rất ít người bàn đến chuyện gia đình, nhưng cũng biết điểm dừng.
Tô Ngôn cầm đũa lên rồi lại buông xuống mấy lần, không phải vì cô không đói mà là cô thật sự không chen vào nổi.
Ngay lúc cô đang đi lang thang xung quanh đám người kia thì đột nhiên phía sau có một cánh tay cường tráng vươn ra, trực tiếp ôm lấy vai cô lôi vào phòng bếp.

Cô còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra thì một mùi thơm xông thẳng vào mũi cô, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy trên bếp đang nấu một nồi mì hải sản bốc khói ừng ực, hẳn là phiên bản nâng cấp, bên trên còn có rất nhiều thịt bò và thịt dê.
“Oa… Mở bếp nhỏ à?” Tô Ngôn cắn đũa quay đầu lại hỏi.
“Ăn đi.” Trong tay Giang Ly cũng cầm bát đũa: “Đã nói là mời cơm, không thể để khách khứa ôm bụng đói về được.” Giọng nói của anh đầy ý cười, cô gái nhỏ này có lẽ cũng không nhận thức được mình vừa là một người có thể đấm vỡ bệ đá cửa sổ bằng tay không, cũng có thể vì đuổi theo nghi phạm mà chạy một hơi 10 km không biến sắc, lại vừa như một bé mèo sữa nhỏ bị uất ức.

Vì khác biệt bẩm sinh giữa thể hình mà chỉ có thể đi vòng vòng nhảy nhót tìm cách chen vào.
“Vậy tôi không khách sáo nữa!” Tô Ngôn ngay lập tức nói cảm ơn, sau đó vùi đầu vào ăn.

Sau khi cô húp vài ngụm mì lớn mới thỏa mãn híp mắt lại, sau đó lại giật mình nhận ra người bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn chưa động đũa.
Cô ra sức nuốt đồ ăn trong miệng xuống nhanh nhất có thể, hơi ngẩng đầu lên: “Đội trưởng Giang… Anh không ăn sao?” Chẳng hiểu tại sao khi cô nhìn đến vẻ mặt của anh thì đột nhiên cảm thấy khó mà nuốt trôi nữa, rõ ràng là hải sản ngon y hệt trong trí nhớ, vậy mà giờ cô chẳng còn nếm ra vị gì nữa.
Hẳn là vì ánh mắt của anh lúc này quá hung hăng, sau lưng phát lạnh, cô vô thức nuốt nước bọt một cái.
Giang Ly đột nhiên di chuyển, lúc đầu khoảng cách giữa hai người không xa, bước lên một bước đã có thể rất gần, gần như chỉ còn một khe hở bằng nắm tay.

Tô Ngôn theo phản xạ có điều kiện lui về sau một bước, cảm giác lạnh lẽo của mặt bàn truyền đến lưng đang nhắc nhở cô đã không thể lui lại được nữa.
Bỗng nhiên anh duỗi thẳng tay phải ra sau lưng cô, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn lại.
Hai người gần như đang đứng trong tư thế chống tường, Tô Ngôn đang cực kỳ căng thẳng, một tay cầm bát một tay cầm đũa, nửa người trên hơi ngửa ra đằng sau, vừa gương mắt lên đã nhìn thấy yết hầu và cái cằm hơi xanh vì râu của anh ngay trước mặt.
Cực kỳ nồng đậm, cô đã từng ngửi thấy qua áo khoác mà Giang Ly đưa cho, mùi hương chỉ thuộc về một mình anh quấn chặt lấy người cô, làm cho đầu óc cô trong nháy mắt bị tê liệt, đứng chết trân ở đó không thể động đậy được gì.
“A…”
Giang Ly cười khẽ một tiếng, tiếng nhịp tim đập trong lồng ngực rắn chắc kia càng làm cho cô thêm hoảng hốt.
Tôi là ai.
Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui