“Trùng hợp?” Trịnh Tuệ nghe vậy liền bối rối chạy lại giữa hai người.
Lúc này ba mẹ Giang Ly, Giang Thành Văn và La Lan cũng hơi giật mình, thật ra lần này họ đến Thành phố Nam Thành chủ yếu là để thăm con, chuyện làm ăn cũng không quan trọng lắm.
Giờ hai người cũng đã lớn tuổi, mấy năm nay trong nhà ở thủ đô lại càng cô đơn.
Nhất là La Lan, không biết vì gần đây là thời kỳ mãn kinh không mà đêm nào cũng khóc thút thít, Giang Thành Văn đau lòng nên nghĩ hay là phát triển một phần kinh doanh đến Thành phố Nam Thành để con trai còn có thể về nhà, nếu được gặp Giang Ly thường xuyên thì La Lan cũng sẽ không u sầu thế này nữa.
Sự xuất hiện của họ đã nhận được sự chào đón của rất nhiều đối tác làm ăn, vốn dĩ tôi này hai người còn nghĩ chỉ là một buổi tiệc gặp mặt bình thường nên cũng gọi Giang Ly đến, họ còn không nhận ra người nhà của Tô Thế Minh vừa đến, trong đầu có chút bối rối.
Người bạn đứng cạnh nhẹ nhàng giải thích họ mới biết được ban đầu công ty nhà họ Tô có hợp tác vài hạng mục với họ nên muốn thuận thế đẩy thuyền tiếp.
Đối với kiểu không báo trước mà mời này Giang Thành Văn có chút ghét bỏ, nhất là khi hai vợ chồng nhà họ Tô còn mang theo con gái đến, họ mới càng ý thức được.
Mà người bạn giúp giải thích ban nãy sắc mặt cũng không tốt lắm.
Vì bình thường Tô Thế Minh giúp đỡ ông ta nhiều nên lần này mới ra tay giúp đỡ một chút, trước đó ông ta còn đặc biệt dặn dò Tô Thế Minh, tối nay là tiệc tiếp đón ông chủ Giang, nhân tiện chiêu đãi gia đình ông ấy, có thể sẽ không bàn tới chuyện làm ăn.
Nếu đã quen biết nhau thì sau này hợp tác cũng dễ dàng hơn đúng không? Kết quả là ông ta không ngờ tới đối phương lại mang theo người nhà đến.
Người ở đây đều là dân lão làng, sao còn không biết được ý đồ của ông ta chứ.
Trong lòng mọi người chỉ còn biết lắc đầu thở dài, Tô Thế Minh lúc còn trẻ cũng là một nhân vật danh tiếng ở Thành phố Nam Thành, nếu không thì nhà họ Tô cũng không thể êm đẹp ở đây nhiều năm như vậy được.
Nhưng năm ngoái ông ta bị bệnh một trận, bây giờ làm việc ngày càng hồ hồ rồi, phụ nữ trong nhà thổi chút gió bên gối ông ta cũng xem là đạo lý.
Lúc này Giang Thành Văn đã gạt đi chút không vui trong lòng, nhìn về phía cô gái đối diện, dung mạo không tệ, dáng người cũng tốt, gia thế thì khỏi nhắc nữa, chắc chắn không kém được.
Trung thực mà nói thì ông ta và La Lan cũng không phản đối gì chuyện kết hôn của Giang Ly, dù sao ở cái tuổi này thì người bình thường đã sớm làm ông bà rồi! Có chán ghét thì cũng là do nhà họ tuỳ tiện quá, không lịch sự cho lắm.
Ông ta cười tủm tỉm trông rất hiền lành, mở miệng: “Con quen biết con trai bác à?”
La Lan cũng tỏ ra tò mò.
“Có biết ạ.” Tô Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, cộng thêm tạo hình tối nay đã tạo ra một dáng vẻ rất dịu dàng: “Đội trưởng Giang là sếp của con, con cũng làm việc ở Cục thành phố Nam Thành.”
“Hoá ra cũng là cảnh sát.” Giang Thành Văn khẽ gật đầu, lập tức đưa tay tiếp đón nhà bọn họ: “Tới đây tới đây, ngồi xuống rồi nói, lát nữa thức ăn sẽ được dọn lên, vất vả đến một chuyến dù sao trước tiên cũng phải ăn no rồi hãy nói…” Vừa nói vừa quay đầu sang người bạn bên cạnh: “Tôi rất nhớ món đặc sản kia của Thành phố Nam Thành, hôm nay có được ăn không?”
Người kia liên tục gật đầu: “Có chứ…”
Tô Thế Minh hơi lúng túng kéo Trịnh Tuệ ngồi xuống, Tô Ngôn cũng ngồi bên cạnh Trịnh Tuệ.
Bên kia Giang Ly cũng ngồi xuống, La Lan kéo cánh tay anh, không ngừng nhỏ giọng dặn dò gì đó, anh cũng đáp lại vài tiếng, thỉnh thoảng liếc sang nhìn người đối diện sau đó lại đảo mắt đi, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Tô Ngôn hiện tại rất thoải mái, vốn dĩ ban đầu không biết “đối tượng xem mắt” lần này là ai nên lúc nào cũng nom nóp đề phòng, chỉ chực làm phật lòng Trịnh Tuệ và Tô Thế Minh.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Giang Ly, gai nhọn bên ngoài lập tức mềm xuống, đùa gì đây, nếu đối phương là Giang Ly thì chuyện này căn bản không còn gì để thương lượng, nhất định sẽ không hợp ý của ba mẹ nguyên thân.
Trịnh Tuệ nhìn xung quanh một chút sau đó đưa tay dưới bàn chọt cô mấy lần, nghiến răng nói khẽ: “Thằng bé nhà họ Giang kia là người trong Cục của con à?”
“Ừm.” Tô Ngôn vừa nhìn phục vụ mang thức ăn lên vừa đáp: “Là lãnh đạo trực tiếp của con, người phụ trách của đội Chuyên án…” Nói đến đây cô liền cười quỷ dị nhìn người bên cạnh: “Chỉ là một cảnh sát nhỏ thôi mà, mẹ, hai người chẳng phải ghét nhất là cảnh sát sao?”
“Nói nhảm cái gì vậy?” Trịnh Tuệ vội vàng ngăn lời cô lại sau đó hoảng hốt nhìn xung quanh một chút, thấy không ai để ý tới hai mẹ con mới thở phào một hơi: “Nếu ba mẹ ghét cảnh sát thì còn để con đi làm à?” Sau khi trách con gái xong, bà ta tự nở một nụ cười mình nghĩ là hoàn hảo nhất, cầm ly rượu lên đến gần La Lan, dùng ít thông tin vừa moi được từ con gái phát huy hết mức, chuyện qua miệng Trịnh Tuệ thì quả thực không có giới hạn.
La Lan nghe những lời khen tặng xen lẫn lấy lòng của Trịnh Tuệ xong thì đôi mắt cũng đầy ý cười: “Con gái mà lại làm cảnh sát hình sự à? Đúng là hiếm thấy, con gái chị thật sự cũng rất giỏi giang.” Con trai bà làm việc nhiều năm như vậy, bà cũng tự hiểu công việc này vất vả đến cỡ nào.
Trịnh Tuệ nghe đối phương nói vậy liền tràn đầy năng lượng, bà ta chưa bao giờ tự hào về con gái mình đến vậy.
Nói thật thì dù sao bà ta cũng là một quý phu nhân, chắc chắn phải có khiếu ăn nói, chỉ cần không có thành kiến thì mọi chuyện đều rất thoải mái.
Sau đó chủ đề này cuối cùng cũng kết thúc khi phục vụ thông báo đã đưa xong món cuối cùng.
La Lan nhìn Tô Ngôn đối diện từ lúc mới bắt đầu đã không nói một lời, tuy rằng dáng ăn rất tao nhã nhưng tốc độ lại rất nhanh, nhưng nhớ lại công việc của cô thì lại thấy chuyện ăn nhanh cũng là bình thường.
Bà mím môi, huých cùi chỏ vào người Giang Thành Văn ra hiệu ông cẩn thận nhìn, Giang Thành Văn cũng chỉ thoáng nhìn qua cô, chuyện tối nay vốn là ngoài dự đoán, họ cũng không cần phải để ý nhiều, huống hồ quan trọng nhất vẫn là ý tứ của Giang Ly.
Con trai họ từ nhỏ đã quen tự chủ, giờ hai vợ chồng cũng không nhúng tay vào chuyện của anh.
Thấy chồng phớt lờ mình, La Lan liếc mắt, phụ nữ tất nhiên quan tâm tới chuyện hôn nhân của con cái hơn đàn ông.
Trong lòng bà nghĩ một chút, nhìn con trai đang ăn cơm bên cạnh, cân nhắc rồi nói: “Con gái nhà họ Tô nhìn cũng không tệ nhỉ.”
Động tác nhai của Giang Ly dừng một chút, sau đó im lặng nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi nói: “Đúng là rất giỏi.”
Đôi mắt La Lan sáng lên, tính tình con trai mình thế nào bà rất rõ, anh mở miệng ra khẳng định thì chắc chắn là rất giỏi.
Đảo mắt một vòng, bà lại nói tiếp: “Con đó… Ở thành phố bên ngoài làm việc lâu như thế, đến mẹ cũng khó gặp được con, biết là công việc của con rất bận rộn nên chỉ mong con có thể tự chăm sóc mình thật tốt thôi.
Trưởng thành rồi, bận rộn công việc nhưng cũng phải kết hôn đúng không? Kết hôn rồi thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy ổn định hơn.”
“Mẹ.” Giang Ly buông đũa xuống, nhàn nhạt gọi một tiếng: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Vậy mẹ nói thẳng, vốn dĩ hôm nay mẹ và ba còn không định như thế.
Nhưng người ta đã dẫn con gái theo thì đến gặp mặt một chút cũng đâu có sao.
Mẹ thấy cô bé này còn có thể…” Những lời phía sau bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Ly ép lại.
Thấy bà không nói nữa, Giang Ly lại cầm đũa lên, ăn từng miếng cơm: “Hôm nay vừa có một vụ án, con chỉ dành ra được một ít thời gian để ăn cơm với hai người thôi, ăn xong còn phải trở về Cục.”
“Thật là…” La Lan than thở: “Sao tôi không sinh con gái mà lại sinh ra một tên đầu gỗ không hiểu lòng người thế này, ba mẹ từ xa đến đây mà trong lòng con chỉ nghĩ đến vụ án.
Chẳng lẽ Cục cảnh sát thành phố Nam Thành thiếu con sẽ không làm được gì sao?” Nói xong thấy không ai để ý đến mình, một lúc lâu sau bà mới thở dài: “Được rồi được rồi, hiểu ý của con rồi, mẹ nghĩ lại thấy cũng đúng, vợ chồng đều là cảnh sát hình sự thì quá bận rộn rồi, sinh hoạt sau này, sinh con cũng là vấn đề…”
Những lời này đơn giản chỉ là tự an ủi mình, làm cho trong lòng mình dễ chịu hơn mà thôi.
Mỗi người trong bữa cơm này đều có suy nghĩ khác nhau, đúng lúc này điện thoại của Giang Ly đột nhiên vang lên khiến mọi người đều hướng mắt về phía anh.
Giang Ly khẽ gật đầu xin lỗi, vòng người ra nhận điện thoại: “A lô? Phải không? Được, tôi lập tức quay về.” Nói xong lập tức đứng dậy, xoay người khẽ ôm La Lan một cái rồi vỗ vai Giang Thành Văn, áy náy nói với mọi người: “Thật xin lỗi, đơn vị có việc nên tôi đi trước, mọi người từ từ ăn.”
Sau đó anh quay người đi thẳng ra cửa phòng, tay vừa nắm chốt cửa định đẩy ra thì sau lưng vang lên tiếng giày cao gót giòn tan.
Anh ngạc nhiên quay đầu lại, bắt gặp Tô Ngôn chẳng biết từ khi nào đã đến sau lưng mình, bây giờ anh mới nhìn rõ tạo hình tối nay của cô.
Không giống như cảnh phục hay quần áo thể thao mà thường ngày cô mặc, giày cao gót khiến đôi chân của cô càng thêm thon dài, dưới ánh đèn hơi vàng trong phòng, cô dường như toả sáng đến kì lạ.
Giang Ly rất nhanh dời ánh mắt ra khỏi bàn chân nhỏ nhắn kia, nhìn qua bờ vai cô, thấy mọi người đang ngồi trong bàn ăn đang nhìn hai người với ánh mắt hóng chuyện.
Anh nhíu máy: “Cô định làm gì? Cơm còn chưa ăn xong, mau quay lại đi.”
Tô Ngôn đối diện anh cười ha hả, thậm chí còn có ý lấy lòng: “Tối nay hình như không có ai trực đêm nhỉ? Có phải vừa rồi là điện thoại trong Cục không? Vụ án có tiến triển gì mới sao? Cho tôi về với, có việc thì mọi người phải cùng nhau làm chứ!”
Rõ ràng là cô cũng không muốn ở lại dưới ánh mắt dò xét của những người kia, tất nhiên cũng không muốn tiếp tục nghe mấy lời nói khoa trương của Trịnh Tuệ nữa.
Nhìn vẻ mặt khẩn cầu của đối phương, ánh mắt Giang Ly tối xuống, không suy nghĩ nhiều nữa liền gật đầu đồng ý: “Bên Phương Giai Mậu có tiến triển, cô về cùng tôi cũng tốt, thay bọn Thái Thành Tể một chút.
Xem video giám sát hơn nửa ngày, có lẽ đang mệt đến chết ở Cục rồi.”
“Rõ!” Tô Ngôn cao hứng đáp, tiến lên hết sức ân cần giúp đẩy cửa ra, nịnh nọt nói: “Đội trưởng Giang, mời anh đi trước.”
Trên mặt Giang Ly hiện lên chút bất đắc dĩ, sải chân đi một bước rồi lại ngừng ngay tại chỗ.
Ngay sau đó anh quay lại, đi tới trước mặt cô.
“Đội trưởng Giang… ?” Tô Ngôn còn chưa hiểu gì, chỉ thấy người đối diện cởi âu phục trên người ra, một giây sau cảm thấy bờ vai trần của mình trở nên ấm áp hơn, hoá ra là anh lấy áo khoác choàng lên người cô.
Áo khoác âu phục lớn trực tiếp che tới mông cô, nhưng thật sự rất ấm.
Thoáng chốc có một mùi hương ấm áp mà khô ráo bao trùm lấy mình, cô chớp mắt vài cái, lúc này mới giật mình, hình như đã lâu rồi không ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm như lần đầu gặp mặt trên người của Giang Ly.
“Cảm…”
Cô chưa kịp mở miệng thì Giang Ly đã thuận thế ôm lấy vai của cô, đưa cô ra ngoài, nhưng bàn tay rõ ràng rất lịch sự không tiếp xúc quá nhiều với cô.
Choáng váng, cô mơ mơ màng màng đi cùng người ta ra ngoài phòng bao.
Nhưng trong con mắt của người ngoài nhìn vào, hai người đi ra với một tư thế rất thân mật, từ từ đi mất, bỏ lại nhưng người trong phòng đang nhìn nhau.
Đây là… Tình huống gì thế này?
…
Vừa ra khỏi nhà hàng thì bị gió đêm lạnh lẽo táp thẳng vào mặt, Tô Ngôn bất giác nắm chặt áo khoác trên người mình hơn.
Hai người nhìn nhau không nói một lời đi tới trước chiếc xe SUV màu đen, cô đang định đưa tay kéo cửa sau thì Giang Ly chợt mở miệng: “Ghế sau có để vài món đồ, hay là cô ngồi ghế phụ lái đi?”
“À…” Cô phản ứng chậm chạp, buông bàn tay đang nắm cửa sau ra rồi đi đến ngồi vào ghế phụ lái phía trước.
Hai người cùng ở trong một không gian nhỏ hẹp, chẳng hiểu tại sao một cảm giác không được tự nhiên lại bất ngờ ập đến.
Bộ váy cúp ngực cô đang mặc trên người vốn không dài lắm, ngồi xuống đã lộ ra hơn một nửa cái đùi trắng nõn, nếu dùng áo khoác trên người che lại thì sẽ để lộ vai và ngực, trong lúc nhất thời cô rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Thật ra lúc trước khi còn huấn luyện trong bộ đội đặc chủng, cô mặc thường xuyên áo thun quần đùi cũng không thấy gì không ổn.
Nhưng hình tượng quá thể nữ tính hôm nay khiến cô giật mình nhận ra, vốn dĩ mình vẫn là phụ nữ, ý thức giới tính đột nhiên bị thức tính khiến cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Giang Ly hình như không phát hiện ra tâm trạng rầu rĩ lúc này của Tô Ngôn, anh nhìn thẳng về phía trước, xe chạy được khoảng 10 phút thì đột nhiên dừng lại.
“Sao… Sao vậy?” Tô Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn ra bên ngoài: “Không phải về Cục sao?”
“Xuống xe đi, lúc nãy tôi ăn chưa no, ăn chút bữa khuya rồi hãy về, tiện thể mua vài phần mang về để ai muốn ăn thì ăn.” Giang Ly nói, ánh mắt như có như không nhìn vào vùng bụng phẳng lì của người bên cạnh rồi mở cửa ra ngoài.
Hai người trong bộ dạng này cùng ngồi húp xùm xụp bát mình ở tiệm ven đường, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên nhìn đến, sau khi ăn xong còn gói 6 7 phần mỳ thịt bò mang về.
Cục thành phố, văn phòng đội kỹ thuật.
Phương Giai Mậu vốn đang loay hoay làm gì đó trên kính hiển vi, thấy hai bóng người bước vào thì đơ hết cả người.
Trong phòng máy tính bên cạnh được ngăn cách bằng một tấm kính trong suốt, Thái Thành Tể và Hạng Dương cũng thò đầu ra, hai cái miệng tạo ra hình chữ “O” đầy đặn.
Sau một lúc lâu, Phương Giai Mậu tỉnh táo lại trước, đứng dậy đi vòng quanh 2 người vài vòng sau đó đứng trước mặt họ, bình tĩnh hỏi: “Hai người đang đi… hẹn hò à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...