Suy đoán này rõ ràng đã khiến tất cả mọi người phải câm lặng.
“Nếu nghi phạm là một người đàn ông thì những mâu thuẫn trong trắc tả trước đó cũng có thể giải quyết được, hung thủ nữ rất ít khi chọn thủ pháp gây án đẫm máu thế này.” Tô Ngôn đưa tay lên xoa xoa mi mắt, vừa rồi nhìn chằm chằm vào máy tính ở nhà kho trong một thời gian dài khiến cô có hơi khó chịu.
Giang Ly liếc mắt nhìn cô, chân mày cũng khẽ nhíu lại.
Thái Thành Tể vỗ bàn một cái: “Vậy là phương hướng điều tra trước đây đều sai sao? Chả trách trong đoạn video giám sát xung quanh hiện trường vứt xác không tìm được người khả nghi chứ, sai giới tính mà…” Anh ta vừa nói vừa nhìn qua sắc mặt hai người Cục thành phố Từ Châu kia, quả nhiên có chút kinh ngạc, anh ta liền vui vẻ hơn vài phần.
“Cũng không thể nói là sai được, những thông tin còn lại cơ bản đều đúng, chỉ có thể nói năng lực phản trinh sát của nghi phạm quá mạnh, chỉ dựa vào việc tìm trong video giám sát cũng không chắc chắn được.” Giang Ly mở miệng giải vây một chút cho hai người Cục thành phố Từ Châu đang xấu hổ, thật ra cũng không thể trách những thành phố trước, nếu không phải vì nghi phạm thay đổi phương thức vứt xác ở Thành phố Nam Thành thì bọn họ cũng chưa chắc có thể dễ dàng lật ngược trắc tả như thế được.
Đương nhiên, nếu cục thành phố nơi vụ án phát sinh không có người tài giỏi như Phương Giai Mậu thì còn lâu mới suy ra được chỉ từ thủ pháp vứt xác.
Lúc này điện thoại của Giang Ly rung lên hai lần, anh cầm lên nhìn một chút sau đó ngẩng đầu nói: “Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, mọi người làm việc đi.
Mặt khác có thông tin mới, đã xác định được thân phận của bạn đi cùng nạn nhân vào quán bar hôm đó, Tô Ngôn, cô đi với tôi xác minh một chút.
“Được.” Tô Ngôn đáp.
“A a…” Thái Thành Tể và Hạng Dương tụm lại với nhau, dùng ánh mắt không thể nói rõ nhìn bọn họ chằm chằm.
Người trong cuộc là Giang Ly chỉ hờ hững liếc họ một cái, vẻ mặt đàng hoàng đến mức khiến người ta nghĩ tất cả chỉ đều là công việc bình thường, người trong cuộc còn lại là Tô Ngôn thì không có cảm giác giác gì, vì căn bản cô chưa từng nghĩ đến chuyện nào khác.
Có lẽ lúc trước ở trong quân ngũ nên theo tư duy của cô, cô cảm thấy đồng đội hỗ trợ chăm sóc nhau là bình thường, đội đặc chủng bọn họ đều là một tổng thể hoàn chỉnh, chính là cảm giác hoàn toàn yên tâm đối với đồng đội.
Bây giờ ở đội chuyên án tuy có chút khác biệt nhưng bản chất vẫn vậy, vẫn đề cao tinh thần đoàn kết,quan trọng nhất là đồng nghiệp tin tưởng lẫn nhau.
Tô Ngôn tất nhiên không để ý đến bộ dạng gây sự của hai người Thái Thành Tể, xoay người trở về bàn làm việc của mình rồi sắp xếp lại tư liệu một chút, chuẩn bị xuất phát.
Triệu Gia Mộ đi tới bên cạnh Giang Ly: “Không thể không nói, đội trưởng Giang, đội hình sự trinh sát Cục thành phố Nam Thành các người đúng là rất ấn tượng, tôi cảm thấy lần này đúng là không uổng công.” Anh ta nói tới đây bỗng cười đầy thâm ý: “Chẳng trách lãnh đạo Cục chúng tôi thường xuyên hết lời khen ngợi anh, hôm nay tôi đã hiểu rồi, anh và đội của anh thực sự rất giỏi.
Lần này đến thành phố Nam Thành, xem ra tôi đã thu hoạch được rất nhiều, không chỉ là trợ giúp các anh đưa tên sát nhân này ra trước công lý, quan trọng nhất là tôi học từ anh rất nhiều.”
Những lời tốt đẹp này làm cho trong lòng tất cả mọi người trong văn phòng đội chuyên án đều cảm thấy thoải mái.
Thật trong lòng mọi người đối với người từ Cục thành phố Từ Châu đến đều là kìm nén, sợ rằng thua thiệt người ta sẽ bị đối phương giễu cợt.
Giờ thì quá tốt rồi, người của Cục Từ Châu chủ động nhận sợ, họ cũng không cần ôm thái độ đối đầu để sống chung nữa.
Giang Ly nghe xong, nét mặt hiếm thấy dao động một chuý, cuối cùng cũng chỉ đáp lại một câu: “Cảnh sát Triệu khách khí rồi, anh cũng rất ưu tú.” Sau khi nói xong liền vẫy tay gọi Tô Ngôn, muốn dẫn cô đi ra ngoài.
Không ngờ Triệu Gia Mộ cũng đi theo, chỉ chậm hơn 2 bước, mọi người thấy vậy đều ngạc nhiên, còn Thái Thành Tể và Hạng Dương lại bày ra dáng vẻ xem kịch vui: Quá tốt rồi, họ trong đội lâu đến thế cũng chưa được thấy náo nhiệt như vậy, nếu mỗi ngày đều có thể thưởng thức một màn kịch thế này thì còn gì bằng.
Tô Ngôn dừng bước, hơi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Học trưởng? Anh định đi ra ngoài à?”
“Anh muốn đi theo đội trưởng Giang của em để học tập.” Triệu Gia Mộ chớp mắt: “Một cơ hội tốt như vậy anh sẽ không bỏ qua, mặc dù đội trưởng Giang lớn hơn anh 2 tuổi, nhưng anh ấy cũng khá nổi tiếng trong giới cảnh sát hình sự trong nước cùng lứa tuổi của bọn anh.”
“Anh đã ngồi trên xe cả ngày rồi, không cần nghỉ ngơi sao? Văn phòng chuẩn bị ký túc xa cho hai người rồi.” Tô Ngôn chỉ vào hướng toà nhà ký túc xá đằng sau.
“Không cần.” Triệu Gia Mộ lắc đầu từ chối: “Từ sáng đến trưa đều ngồi trên xe, có vận động lúc nào đâu? Dù sao anh vẫn còn trẻ mà, có thể chịu được.”
Dù sao vẫn còn trẻ? Câu này cùng câu “Lớn hơn anh đến 2 tuổi” hợp lại với nhau quả là thần kỳ.
Giang Ly nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, xoay người đi về hướng thang máy: “Vậy cùng đi đi.”
Ba người im lặng đi xuống lầu, lúc đến cạnh chiếc SUV của Giang Ly, Tô Ngôn nghĩ một chút, sau đó vươn tay mở cửa ghế phụ lái.
Cô thật sự là không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Triệu Gia Mộ, nếu so sánh thì Giang Ly dễ chịu hơn nhiều.
Trung tâm điều hoà không khí* so với thẳng nam sắt thép, tất nhiên là thẳng nam đáng tin hơn rồi.
(*) Nghĩa là đào hoa, hay ve vãn, thả thính các cô gái/chàng trai á.
Triệu Gia Mộ thấy cô lên xe, ánh mắt loé lên, sau khi cài dây an toàn liền mở miệng: “Ngôn Ngôn, chúng ta cũng xem như là bạn cũ trùng phùng rồi, đã mấy năm anh không trở lại Thành phố Nam Thành, em thân làm chủ nhà chẳng phải nên thể hiện một chút sao?” Giọng nói nhẹ nhàng tựa như đang đùa, không khiến người ta thấy phản cảm.
Tô Ngôn không ngờ anh ta lại đưa ra đề nghị này nên hơi nhíu mày, đang định quay đầu lại thì lại bị đè lại xuống ghế.
Cô hơi ngây người, mắt cũng quên chớp, dường như cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của người kia đang chạm vào trán mình.
Giang Ly thu người về, sau đó đưa tay hạ ghế phụ lái về sau một chút rồi thu ánh mắt lại, không hề liếc nhìn đến cô, khởi động xe xong mới nói: “Còn khoảng 40 phút nữa mới đến, tranh thủ ngủ một chút đi.”
“…” Cô vô thức liếm môi, trong lòng dậy lên cảm giác chua xót không tả được: “Thật sự không cần…” Chẳng qua là cô thấy hơi mỏi mắt thôi, cũng không đến nỗi mở mắt không nổi.
“Sáng vừa xuống tàu lửa đấy, đừng gắng gượng.” Giang Ly nói xong, trực tiếp đạp chân ga.
Anh biết cô đi Cương Bắc cũng không có gì lạ, vì công việc này của nguyên nhân ngày nghỉ đều cần phải xin phép trước.
Vì chuyến đi này là đột ngột quyết định nên vé xe cũng không dễ mua, chuyến về cô chỉ mua được một suất vé đứng trên tàu lửa, đúng là mệt thật.
Nghĩ cho cùng thì hôm nay cũng đã phát hiện ra manh mối mới, tối nay lại không biết sẽ làm việc đến bao giờ, vì vậy Tô Ngôn cũng không kháng cự nữa, ‘Ừm’ một tiếng sau đó nhắm mắt lại.
Chiếc xe SUV màu đen đã ra khỏi cổng của Cục thành phố, chậm rãi hoà vào dòng xe trong đường lớn, tốc độ xe không nhanh cũng không chậm, trong xe rất êm ái.
Giang Ly nhìn thoáng qua Triệu Gia Mộ vẫn chưa được Tô Ngôn đáp lại trên kính chiếu hậu, thấy biểu cảm như ăn shit của đối phương, khoé môi anh lại cong lên hơn.
Tuổi trẻ? A!
…
Tô Ngôn bị đánh thức bởi tiếng kim loại ma sát lúc Giang Ly tháo dây an toàn.
Cô đưa đôi mắt ngái ngủ đứng dậy mông lung nhìn thoáng qua cảnh sắc ngoài cửa, trời đã tối đen, phía trước là một nhà máy, rõ ràng là trong xưởng vẫn đang làm việc, mấy cái ống khói lớn đang phả ra những cột khói xanh trắng.
“Đến rồi sao?” Cô hỏi, giọng nói mang theo chút ngái ngủ vì vừa tỉnh dậy.
Đuôi tóc cũng hơi xù lên vì cọ xát lúc ngủ, gương mặt ửng hồng, vẻ lạnh lùng thường ngày bớt đi một chút, thay vào đó là vẻ hơi bối rối.
Giang Ly thoáng nhìn cô một cái, hắng giọng: “Ừm, người đi uống rượu cùng nạn nhân là bảo vệ nhà máy này, có tiền án cố ý gây thương tích.”
Cảnh sát đột nhiên thông báo đối phương để phối hợp điều tra nhưng vì thời gian làm việc là 24/24, tạm thời không thể rời khỏi được nên đã hẹn lại ngày mai tan tầm sẽ đến Cục thành phố ngay.
Giang Ly suy nghĩ một chút, thấy nếu cảnh sát tự đến sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Tô Ngôn khẽ gật đầu, yên lặng chỉnh lại ghế ngồi, sau đó tháo dây an toàn để xuống xe.
Ba người đi tới chỗ cổng gác của nhà máy trình giấy tờ ra, nhân viên bảo vệ khoảng chừng 50 tuổi ngồi trong gác hơi hoảng hốt: “Các vị tìm ai? Có cần tôi gọi điện cho ông chủ không?” Ông ta thật sự không biết vì sao đang yên đang lành mà cảnh sát lại đến tìm, chẳng lẽ là ông chủ phạm pháp sao? Nhà máy này sắp sập tiệm rồi ư?
“Không cần, chúng tôi tìm một người tên Lý Dũng Quân, hình như cũng là bảo vệ ở đây đúng không?” Giang Ly thấy ông ta đang vội vàng mở bộ đàm liền ngăn lại.
“Lý Dũng Quân?” Ông bảo vệ nghe cái tên này thì lại thở dài nhẹ nhõm, vì người này chính là một kẻ rắc rối, bình thường gây chuyện không ít, cảnh sát tìm đến cửa cũng không lạ gì: “Cậu ta vừa đi tuần tra với 2 người khác rồi, để tôi gọi cậu ta về.” Nói xong ông ta lại mở bộ đàm lên nói vài câu.
Họ đợi ở cổng gác khoảng 10 phút thì có một người khoảng 35, 36 tuổi, mặc đồng phục bảo vệ kéo cửa đi đến.
Sau khi bọn Giang Ly xác nhận thân phận xong, người đó có vẻ rất xấu hổ, nhìn sang ông bảo vệ cũng đang ngồi ở đó.
Ông bảo vệ ho khan hai tiếng, đứng dậy chắp tay sau lưng đi ra ngoài, tiện thể còn đóng hộ cửa.
Lý Dũng Quân thở phào nhẹ nhõm, cởi nón xuống vuốt cái trán đầy mồ hôi: “Đồng chí cảnh sát, có… có chuyện gì sao?”
“Biết người này không?” Giang Ly rút ảnh chụp ra đưa cho anh ta.
Lý Dũng Quân nhìn thoáng qua, đồng tử lập tức giãn ra, nét mặt biến sắc.
Anh ta đang dựa vào cửa ra vào, trong lúc tất cả đều không đề phòng liền xoay người kéo cửa chạy ra ngoài!
“… Chuyện gì thế này?” Triệu Gia Mộ có chút mơ hồ.
Lúc này, hai bóng người từ bên cạnh anh ta giống một cơn gió thổi qua, một giây sau chỉ còn lại anh ta và tiếng gào thét đau đớn ở ngoài cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...