Hạng Dương thong thả đi xuống lầu, sau đó đứng ở ngoài khoảng sân ngoài cổng, thỉnh thoảng lại nhìn quanh.
Ông chủ Triệu đang cầm chổi quét sân thấy thế bèn vừa quét rác vừa hỏi: “Cảnh sát Hạng, anh đứng đây xem gì vậy? Buổi tối muốn ăn gì, tôi làm cho mọi người?”
“Không cần phiền vậy đâu!” Hạng Dương xua tay: “Tôi đứng chờ đồng nghiệp thôi.”
“Đồng nghiệp?” Mắt ông chủ Triệu sáng lên: “À, mọi người hẹn nhau đi du lịch à? Anh xem, các anh giúp tôi kinh doanh đến vậy, tôi cũng không biết làm sao cảm tạ.
Sao này mọi người cứ đến đây, tôi nhất định sẽ giảm giá!” Nói đến đây ông ta lại hỏi tiếp: “Còn bao nhiêu người nữa vậy? Không biết chỗ tôi có đủ phòng không nữa.”
“Không nhiều, khoảng 4, 5 người thôi.” Hạng Dương cười như không cười.
“Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi.” Ông chủ Triệu cất cái chổi vào góc tường, chùi hai tay vào tạp dề rồi quay người đi vào nhà: “Tôi đi dọn dẹp lại phòng.”
Không ngờ vừa đi nửa bước đã bị Hạng Dương ngăn lại.
Họ cùng đúng trước cổng nói chuyện phiếm, từ viên ngói trên mái nhà đến tổ chim dưới hiên, từ con đường rải đá trước cửa đến đàn kiến trong cống.
Đến khi nói khô cả cố thì cuối cùng một chiếc xe cảnh sát cũng chạy đến trước mặt họ.
Sau khi xe cảnh sát dừng ở ngoài cổng, ông chủ Triệu thấy có vài người vẫn đang mặc cảnh phục liền mở miệng than thở: “Không phải chứ… Anh cảnh sát, mọi người vừa tan làm sao? Sao lại ăn mặc hoành tráng thế này, đúng là dọa chết người ta.”
Hạng Dương mỉm cười: “Ông đoán xem?”
Ông chủ Triệu: …
Sunny Farmhouse xảy ra chuyện, thôn Đại An quanh đi quẩn lại cũng chỉ là một thôn nhỏ, tin tức truyền đi rất nhanh, dân làng và du khách nhanh chóng vây kín trước cổng.
“Nữ du khách lần trước bị giết cũng ở trang trại này, có khi nào lại có người chết trong đó không?”
“Chắc không đâu, không phải bảo đã bắt được hung thủ rồi sao? Đừng nói linh tinh nữa, đáng sợ quá!”
“Nếu không phải có người chết thì chuyện gì nhỉ? Tôi thấy chỗ này phong thủy không tốt lắm, may mà lúc trước không đặt phòng ở đây…” Một vài nữ du khách trẻ nhỏ giọng bàn tán.
Trong sân, ông chủ Triệu nhìn cảnh sát mang theo thiết bị vào căn nhà cho thuê, trong lòng thầm nghĩ “Xong rồi”… Hôm Nghê Duyệt mất tích, ông ta có tật giật mình bèn nhân cơ hội lén vào phòng tháo hết các thiết bị, hôm qua vừa lắp lại, không ngờ lượt khách đầu tiên mở hàng lại là cảnh sát.
Lúc 4 người họ ăn cơm xong đi ra suốt ông ta đã định lên lầu tháo đồ xuống, không ngờ mới đi lên đã thấy Diêm Phi quay lại lấy hành lý trả phòng, dọa ông ta hết cả hồn, sau hồi lâu không thấy 3 người kia về theo mới dám thở phào.
Ông chủ Triệu méo miệng nhìn sang vợ mình, hai người đều suýt chút khóc thành tiếng.
Bên này Giang Ly đưa bọn Phương Giai Mậu ra soát một lượt hết 2 tầng, trong mỗi căn phòng đều tìm ra được 2, 3 cái camera tí hon.
Đến khi cái camera cuối cùng được tháo xuống, mặt Giang Ly đã đen như đáy nồi.
Phương Giai Mậu từ mặt bàn nhảy xuống, nghịch món đồ nhỏ bằng hạt đậu trong tay, ‘Chậc’ một tiếng: “Đồ tốt đấy, không phải loại rẻ tiền bán ngoài phố đâu.
Loại camera tí hon này phạm vi thu chụp khá lớn, thông qua WiFi để truyền tín hiệu nên có thể xác định được máy chủ nhận dữ liệu ở đâu.”
“Tôi cứ tưởng một ông chủ trang trại nhỏ chỉ có thể mua loại bình thường trên mạng, khoảng cách khoảng 30m thôi.
Nhưng dùng tới loại này thì…” Phương Giai Mậu nhe răng, không nói tiếp.
“Kiểm tra ra không?” Giang Ly hỏi.
“Có thể, nhưng hơi phiền phức.” Phương Giai Mậu gật đầu.
“Mang về Cục đi.” Giang Ly đi xuống lầu, nhìn 2 người nào đó đang co ro rồi hất cằm về phía Hạng Dương: “Đưa về, thẩm tra!”
…
“Được rồi, đừng run nữa, nói chuyện chút đi.”
Trong phòng thẩm vấn của Cục thành phố, Hạng Dương im lặng nhìn ông chủ Triệu đang ngồi run cầm cập, tiện tay đưa ly nước đẩy về phía trước: “Ông im miệng thì có ích gì? Còn chưa biết vợ ông bên kia có giữ mồm giữ miệng như ông không nữa kìa.
Mặc dù câu này ông đã nghe rất nhiều nhưng tôi vẫn phải nhắc lại, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!”
Tô Ngôn hôm nay được phép vào phòng thẩm vấn để quan sát học hỏi, cô nghe thấy thế liền mím môi sờ trán như đang suy nghĩ gì đó.
Hạng Dương nói xong cũng thấy mình hơi cứng nhắc, liếc thấy động tác của cô gái trong góc thì thấy hơi ngượng, khẽ ho một tiếng.
Giang Ly hờ hững liếc nhìn ông ta, dùng ngón tay trỏ gõ lên bàn một cái khiến ông chủ Triệu theo tiếng động ngước lên nhìn, anh trầm giọng: “Những cái camera mini này trong trang trại của ông để làm gì? Ngoài ra cảnh sát không tìm được máy chủ thu tín hiệu trong nhà ông, những hình ảnh thu được rốt cuộc là đến đâu rồi?”
Ông chủ Triệu gục đầu xuống bàn.
“Ông chủ Triệu, ông phải biết rằng chúng tôi sớm muộn gì cũng tìm ra được máy chủ thôi, đến lúc đó ông muốn nói gì cũng không kịp.”
Đáp lại anh vẫn là sự im lặng.
Thấy thế Hạng Dương liền muốn đứng dậy vỗ bàn nhưng bị Giang Ly cản lại, Giang Ly hơi nghiêng đầu, Hạng Dương hiểu ý liền hùng hổ ra ngoài.
Tô Ngôn đi theo sát phía sau, sau khi hai người đi ra chưa tới 2 phút Giang Ly cũng mở cửa bước ra.
“Đội trưởng Giang, ý của anh là sao?” Hạng Dương hỏi, miệng vẫn còn lảm nhảm: “Người thôn Đại An đúng là cứng miệng, tên Triệu Quảng này rõ ràng đang sợ tè ra quần còn cố chấp không chịu nói!”
“Ông ta càng không nói chứng tỏ vấn đề càng lớn, chắc chắn những người liên quan không đơn giản như bề ngoài.” Giang Ly vô thức thò tay vào túi muốn lấy thuốc ra hút, nhưng chợt nhận ra mình đang ở cạnh Tô Ngôn.
Đột nhiên anh nhớ tới điệu bộ của cô nghiêm túc giáo dục anh và Thái Thành Tể rằng nơi này là khu cấm hút thuốc, ngón tay khẽ đụng bao thuốc vài lần, cuối cùng rút tay lại.
“Chẳng lẽ là…” Hạng Dương có chút kinh hãi với suy đoán của mình.
Giang Ly nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Tô Ngôn ở một bên nghe lắng nghe những lời khó hiểu của 2 người, thật ra thông qua nét mặt và ánh mắt của họ cô cũng có thể đoán được tám chín phần, vì suy nghĩ của cô cũng giống họ.
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bên cạnh cũng mở, Thái Thành Tể cũng lập tức lách mình ra đóng cửa lại: “Bà chủ nói cái gì cũng không biết, theo lời khai của bà ta thì bình thường đều là Triệu Quảng một mình phụ trách dọn dẹp phòng ở và nhà vệ sinh, bà ta chỉ phụ trách công việc trong bếp.” Nói tới đây anh ta cong môi: “Đây gọi là gì nhỉ? Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi*?”
(*) 夫妻本是同林鸟,大难临头各自飞: Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạđến mỗi người tự bay đi.
Vợ chồng vốn thân thiết, nhưng đến khi gặp đại hoạ tức là chết, thì tự mình lo chống chọi với cái chết.
Chữ ” nạn ” có khi được thay bằng chữ ” hạn ‘.
“Đúng là cái rắm, sống chung dưới một mái nhà mà chồng bà ta làm chuyện gì mờ ám có thể không biết sao?” Hạng Dương ‘Phi’ một tiếng: “Đúng cặp vợ chồng, một người giả chết không mở miệng, một người trốn tránh trách nhiệm, lợi hại đó.”
“Tôi cảm thấy…” Tô Ngôn chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Anh Thái, hay anh đi thẩm vấn Trương Lương đi?”
“Trương Lương?” Thái Thành Tể đang chế nhạo vợ chồng ông chủ Triệu cùng Hạng Dương, nghe cô nhắc đến chuyện này có hơi bất ngờ: “Miệng hắn không lọt một kẽ hở, hôm qua tôi với hắn trừng mắt nhìn nhau cả một đêm, giờ mắt còn đau đây này!”
“Chẳng phải lúc đó chúng ta không có bằng chứng để ép hắn nói sao? Bây giờ khác rồi, vợ chồng Triệu Quảng cùng thôn đã bị đưa tới đây rồi, không chừng hắn nhớ nhà sẽ nói chuyện với anh đấy.” Tô Ngôn nghiêm túc đưa ra một lời đề nghị vô lý.
Thái Thành Tể và Hạng Dương mặt đầy nghi vấn nhìn cô, nhưng Giang Ly bên cạnh lại như có điều suy nghĩ.
“Tôi nói này em gái, để đại ca nói cho em hiểu…” Thái Thành Tể bày ra dáng vẻ dạy bảo thực tập sin mới: “Trương Lương là kiểu hung thủ giết người cực kỳ biến thái, hắn sẽ vì cái gọi là đồng liêu mà mở miệng sao? Hừm? Chắc chắn là không…”
” Nhưng Thái Bao, tôi lại cảm thấy đề nghị này của Tô Ngôn có vẻ khả thi, anh chịu thêm một chút vất vả đi.” Giang Ly đột nhiên cắt ngang mấy lời thao thao bất tuyệt của anh ta.
Thái Thành Tể há hốc mồm quay đầu nghi hoặc nhìn Giang Ly, sau đó cũng chỉ có thể kéo Hạng Dương đi về phía phòng thẩm vấn có Trương Lương đang im lặng cụp đầu ngồi đó, không biết có phải đang thiếp đi không.
Phanh.
Cửa đóng lại chắn ngang tầm nhìn của 2 người ngoài hành lang.
“Đội trưởng Giang không cảm thấy đề nghị của tôi vô lý sao?” Tô Ngôn mỉm cười ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy có điều gì được không đúng trong vụ án ở thôn Đại An, giống như có ai đó đang dắt mũi cảnh sát vậy, những chứng cứ tìm được đều do có người muốn chúng ta phát hiện ra.” Giang Ly cảm thấy cơn nghiện thuốc lá của mình lại bộc phát nhưng chỉ có thể đưa tay vào túi quần bóp nhẹ bao thuốc: “Mặc dù bề ngoài nhìn vụ ở Sunny Farmhouse và vụ án giết người hàng loạt có vẻ không liên quan đến nhau, nhưng cũng nên xem xét vụ án từ mọi góc độ.”
Tô Ngôn trong lòng có chút ngưỡng mộ, quả nhiên là người có thể vào đội tham gia chiến dịch ‘Phá Tà’, anh thật sự dũng cảm.
Hai người đứng nhìn nhau không nói gì, khi Giang Ly chuẩn bị bước tới cầu thang để hút điếu thuốc thì Thái Thành Tể bỗng từ phòng thẩm vấn đi ra, nhìn họ với vẻ mặt thảng thốt: “… Đm… Đội trưởng Giang, Trương Lương chịu thua rồi!”
“Là ai?” Giang Ly hỏi.
“Là… Là Bùi An!” Thái Thành Tể nuốt nước bọt: “Hắn ta nói sau khi ra tù, vì lí do sức khỏe nên hắn đã tìm một người giúp đỡ.
Tên đồng phạm đó chính là bí thư của thôn Đại An, còn nói nếu chúng ta đến nhà Bùi An lục soát nhất định sẽ tìm được bằng chứng.”
Sau khi anh ta dứt lời, Tô Ngôn và Giang Ly không khỏi nhìn nhau, trong mắt đối phương đều toát lên vẻ ‘Quả thật như thế’, một đầu manh mối đã được hé lộ rồi.
“Trương Lương còn nói, camera tí hon ở Sunny Farmhouse đều do Bùi An chỉ đạo lắp đặt, trong không chỉ có mình trang trại này mà tất cả các nhà đều có hết.
Bùi An lợi dụng video quay được để kiếm tiền, đến cuối năm sẽ phân chia hoa hồng cho những chủ hộ hợp tác với hắn.”
“Tô Ngôn, cô về phòng làm việc liên hệ với đồn cảnh sát thôn Đại An, bảo họ chuẩn bị phối hợp điều tra.” Giang Ly nói xong thì dừng một chút: “Thái Bao, anh đi gọi người, chuẩn bị xuất phát đến thôn Đại An.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...