Tòa văn phòng Cục cảnh sát thành phố Nam Thành vẫn sáng rực dù là nửa đêm.
Đội Chuyên án và đội Kỹ thuật sau khi quay về cũng không nghỉ ngơi mà làm việc cả đêm, mới vừa tìm được món đồ nghi ngờ là của Nghê Duyệt từ thôn Đại An liền tiến hành xử lý khám nghiệm.
Trương Lương thì trực tiếp bị ném vào phòng thẩm vấn, Giang Ly cũng không định cho hắn nghỉ ngơi, lập tức dẫn người tiến hành tra hỏi.
Tô Ngôn về tới văn phòng, theo lý mà nói cô hiện tại đã là có thể tan làm, nhưng nghĩ đến Trịnh Tuệ cô đã cảm thấy nhức đầu.
Ngồi xuống được một lúc, cô lôi chiếc điện thoại vẫn luôn tắt máy trong túi ra, vừa mở lên quả nhiên đã thấy một loạt thông báo cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Trịnh Tuệ.
Một lúc sau điện thoại mới hết rung, cô lẳng lặng trả lời Trịnh Tuệ rằng tối nay mình tăng sau đó lại tắt máy.
Sau đó cô gục xuống bàn nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, trong lúc đó hình như có người ra vào văn phòng hai lần, cô mơ hồ nghe vài tiếng động nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn.
Khoảng 1 tiếng sau, cô chậm rãi ngồi dậy dụi mắt, ngẩng đầu liếc nhìn cái đồng hồ trên tường thấy đã bốn giờ sáng.
Bây giờ đang là mùa hạ, chân trời cũng đang dần lộ ánh nắng, trong văn phòng vẫn không có người khác ngoài cô, có lẽ tiến độ bên phía Trương Lương cũng không thuận lợi lắm.
Lấy lại chút tinh thần, Tô Ngôn đứng dậy ra khỏi văn phòng, đến phòng ăn ở cuối hành lang lấy mấy gói cà phê hòa tan trong tủ ra.
Pha xong, cô cầm mấy ly rồi vào thang máy để xuống phòng thẩm vấn dưới hai tầng.
Cửa thang máy vừa mở, cô liền ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm.
Quả nhiên Giang Ly và Thái Thành Tể đang ngồi trên băng ghế cạnh cửa sổ hút thuốc.
Cô bước qua, nhẹ nhàng đặt hai ly cà phê đặt lên bàn, sau đó quay người tiện tay mở cánh cửa sổ đang đóng chặt ra: “Đội trưởng Giang, anh Thái, đây là khu vực cấm hút thuốc đó, coi chừng còi báo động vang lên.”
Giang Ly thở ra một hơi khói rồi dập điếu thuốc, cầm lấy một ly cà phê nhẹ giọng cảm ơn.
Thái Thành Tể hút thêm 2 hơi nữa rồi mới dập thuốc, gật gù đắc ý uống hai ngụm cà phê rồi mới giải thích: “Yên tâm đi, còi báo động ở tận bên kia, không kêu lên được đâu.
Hơn nữa em gái à, chúng tôi đây là đang lấy lại tỉnh táo, nếu không sao có thể tiếp tục được nữa.”
“Anh Hạng…” Tô Ngôn chỉ vào cửa phòng thẩm vấn bên cạnh.
“Để anh đưa cho cậu ấy.” Thái Thành Tể cười hì hì đứng dậy, cầm một ly cà phê đẩy cửa đi vào.
Tô Ngôn chỉ kịp lướt qua khuôn mặt của Hạng Dương, Trương Lương cũng đang cúi đầu im lặng ở phía đối diện, bầu không khí có chút đáng sợ.
Phanh.
Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại ngăn cản tầm mắt của cô, Giang Ly phía sau cũng đã uống sạch ly cà phê kia.
Cô do dự một chút rồi qua ngồi chỗ của Thái Thành Tể vừa rồi, sau đó đẩy ly cà phê cho lại qua: “Đội trưởng Giang…”
Giang Ly liếc một cái, cũng không khách khí với cô nữa.
Cả ngày hôm qua đều ăn được một bữa cơm tử tế, lại qua một đêm bận rộn nên lúc này dạ dày khó chịu làm anh cảm thấy có chút cáu kỉnh.
Cũng may có hai ly cà phê nên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, anh hỏi: “Sao không về nhà nghỉ ngơi đi?”
“Lúc về tới văn phòng thì ngủ quên mất, tỉnh dậy đã tới giờ này rồi nên không về nhà nữa.” Tô Ngôn ngượng ngùng đáp lại, kẹp hai tay giữa đầu gối, giống như đang lo lắng vì nói chuyện với lãnh đạo.
“Kỳ thực tập cũng sắp kết thúc rồi phải không?” Giang Ly lại hỏi.
Tô Ngôn ngẩn người, sau đó nhớ ra kỳ thực tập của nguyên thân này chưa tới nửa năm, trước lúc xảy ra tai nạn cô ấy đã ở Cục được hơn 3 tháng, sau tai nạn thì lại xin nghỉ ở nhà gần 2 tháng nữa, tính ra đúng là sắp kết thúc rồi.
Cô khẽ gật đầu: “Còn chưa đến 1 tháng nữa.”
“Tốt nghiệp xong có muốn tiếp tục làm cảnh sát không? Hay sau này cô muốn chuyển sang làm nhân viên hành chính?”
Có muốn làm cảnh sát không? Tô Ngôn khẽ nhíu mày, dưới áp lực của ba mẹ nguyên thân vẫn kiên quyết không đăng kí vào ngành kinh tế mà lựa chọn vào trường cảnh sát, hẳn là rất đam mê ngành này.
Lúc cô đang suy tư, Giang Ly cười như không cười: “Đến đội chuyên án cũng mấy ngày rồi, cảm thấy thế nào?”
Lúc còn là lính đặc chủng chuyện mấy ngày mấy đêm không được ngủ cũng là bình thường, Tô Ngôn hoàn toàn chịu được, nhưng dù sao thân thể này cũng không phải của cô, hai ngày nay mệt đến không chịu nổi, nên đối với chính người thường mà nói hẳn là…
“Rất mệt ạ.” Cô nói thật.
Giang Ly còn muốn nói gì đó thì cửa phòng thẩm vấn lại mở ra, Hạng Dương mắt đỏ quạch từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm nửa ly cà phê còn lại.
Anh ta vừa ngáp vừa đến ngồi xuống chỗ ghế bên cạnh Giang Ly, miệng hùng hổ: “Mẹ nó, tên này thật khó chơi, tôi thấy hắn chắc chắn định ‘Im lặng là vàng’ tới cùng, ở trong tù vài năm xem ra biết rất rõ quy trình thẩm vấn.”
“Chiếc váy tìm được trong nhà hắn nếu được chứng thực là của nạn nhân Nghê Duyệt thỉ hắn thấy bằng chứng trước mặt cũng không thể không mở miệng.”
“Còn vụ án đầu tiên xảy ra vào 9 năm trước, ban đầu trong móng tay nạn nhân tìm được một mảnh da không phải của cô ấy, tôi cũng đã cho Phương Giai Mậu lấy DNA của Trương Lương để tiến hành đối chiếu, chỉ cần khớp nhau thì không cần lời khai của hắn làm gì nữa.” Giang Ly nói, nhưng có vẻ anh không vui mừng khi sắp phá được án.
Tô Ngôn đảo mắt, lúc đầu có chút do dự nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Ly, cô cố ý nói: “Nhưng tôi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, Trương Lương cũng không phải giả bị tàn tật, nếu là hắn thật sự lợi dụng tình trạng của bản thân để dụ 2 nạn nhân về nhà mình sau đó giết hại, thì… làm sao thay quần áo cho họ được? Mà trong nhà của hắn cũng chỉ lục soát ra được một chiếc váy của Nghê Duyệt, những nạn nhân khác cũng là mặc quần áo kiểu cũ mà…”
Giang Ly nhướng mày khi nghe cô nói, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên, hẳn trong lòng đã sớm nghĩ tới chuyện này.
Hạng Dương đưa ra một giả thiết: “Có khi nào thân thể của hắn đã khôi phục lại được một phần, hắn đang lợi dụng vẻ ngoài vô hại của mình để đi tìm các nạn nhân?”
“Hẳn là không.” Giang Ly lắc đầu: “Chuyện hắn bị thương trong tù ngày trước vẫn còn ghi chú lại trong hồ sơ, là tổn thương dây thần kinh cột sống không thể phục hồi được, nếu trị được thì quả là kỳ tích.”
“Xem như hắn có thể tự sát hại sau đó thay quần áo cho nạn nhân, vậy làm sao chuyển thi thể ra tới tận suối được? Trương Lương muốn đi đâu đều phải ngồi xe lăn, so với người bình thường sẽ gây chú ý hơn, chuyện này không phải rủi ro quá lớn sao? Nếu đúng là vậy hẳn là có người nhìn thấy.
Hôm xảy ra vụ án chúng ta đều đi qua chỗ đó rồi, cách đường mòn 50m đều là đá cuội cùng đá tảng lớn, xe lăn của hắn vốn không vào được.”
“Nói như vậy cũng có lý!” Hạng Dương xoa tay: “Chẳng lẽ sau khi hắn bị tàn phế thì tìm được đồng bọn khác?”
Cũng không phải không có khả năng này, dù sao trên thế giới cũng có rất nhiều án lệ giống vậy, ngoại trừ những kẻ giết người hàng loạt có sở thích chia sẻ con mồi, còn có rất nhiều trường hợp vì già yếu hoặc thể lực kém mà tìm đồng bọn khác để giúp mình hoàn thành tội ác.
“Thôn Đại An chỉ có bao nhiêu thôi, nhân khẩu thường trú cũng không nhiều, hắn được ai giúp mình chứ…” Trong đầu Hạng Dương bắt đầu đảo qua một lượt những người anh ta từng tiếp xúc: “Ông chủ Triệu? … Bà chủ cửa hàng phía đông thôn? … Bí thư Bùi càng không thể được… Ôi! Hai người nói có phải cô bạn gái nhỏ của hắn Bùi Toa Toa không!” Nói xong anh ta lại tự bác bỏ: “Chắc không phải đâu… Hôm qua cô ta trông có vẻ khá sốc, tôi còn sợ cô ta ngất đi.”
“Đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Giang Ly nói.
“Đội trưởng Giang anh thấy thế nào? Anh cảm thấy là ai?” Hạng Dương hỏi.
“Tôi chỉ nhìn chứng cứ nói chuyện.” Giang Ly nói, điện thoại trong túi quần vang lên, anh bắt máy đáp lại vài câu sau đó tắt máy: “Phương Giai Mậu gọi điện nói chiếc váy phát hiện trong nhà Trương Lương đúng là của Nghê Duyệt mặc lúc còn sống.
Còn có… mẩu da trong móng tay nạn nhân đầu tiên 9 năm trước cũng hoàn toàn trùng khớp với DNA của Trương Lương.”
“Được lắm! Ông đây muốn xem xem bằng chứng đã rõ ràng trước mắt hắn còn gì để giảo biện nữa không!” Hạng Dương nghe xong liền nhanh như chớp chạy vào phòng thẩm vấn.
Giang Ly nghịch chiếc điện thoại trong tay, ánh mắt mông lung tựa như đang chìm đắm trong suy nghĩ nào đó.
Một lúc lâu sau anh mới hoàn hồn, lại liếc mắt nhìn màn hình điện thoại rồi đứng dậy nói: “Hôm nay là thứ bảy, cô về nghỉ ngơi đi, tối qua không về nhà rồi, về sớm ngủ bù một chút.
Tôi đi qua đội kỹ thuật xem tình huống cụ thể một chút.”
Tô Ngôn đứng lên theo anh, không từ chối đề nghị về nhà nghỉ ngơi của anh, chỉ duỗi lưng trên khiến khớp xương phát ra vài tiếng ‘Rắc, rắc’, miệng lẩm bẩm: “Cuối tuần à… Tuần này thật đúng là đi làm rất mệt.
Vất vả lắm mới tới cuối tuần, hay là đi chơi chút đi~?”
Giang Ly thu chân lại, lẳng lặng nhìn cô biểu diễn.
“Đi đâu nhỉ… Trước đây khi tôi được điều đến, nghe nói địa điểm du lịch nổi tiếng nhất của Thành phố Nam Thành hình như là thôn Đại An, vậy tôi đi thôn Đại An cũng được.” Nói tới đây, cô tự gật đầu đồng ý với bản thân.
“Bây giờ làm gì có khách du lịch muốn đến đó, cô đi làm gì?” Giang Ly hỏi, trong giọng có vài phần ý cười.
“Nói gì vậy, đội trưởng Giang.” Tô Ngôn giả vờ giật mình, chớp chớp mắt: “Đã có bằng chứng DNA xác định hung thủ rồi, bây giờ đến thôn Đại An cũng không cần lo sợ nữa, chèo thuyền du ngoạn trên suối, nghĩ thôi cũng thấy đẹp rồi.”
“Vậy chúc cô đi chơi vui vẻ.” Sau khi Giang Ly buông một câu thì cũng sải bước đến trước thang máy, trong chớp mắt đã không thấy đâu.
Tô Ngôn đứng đó nhún vai, cô còn tưởng rằng Giang Ly sẽ ngăn cản cô, không ngờ… Xem ra người này không như mình nghĩ, chỉ mong mau chóng kết thúc vụ án thôn Đại An mà chấp nhận mọi chuyện vẫn còn nhiều điều khuất tất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...