“Đây không phải là tiếng cưa gỗ sao?” Sau khi nghe lại vài lần thì Đinh Khải Nhạc cũng nghe ra, khó nén được sự kinh ngạc: “Không phải là Quách Lâm Duyệt đã bị mang đến gần chỗ ban ngày chúng ta đưa Tịch Huyên đến chứ? Trên đường này có hàng ngàn hàng vạn thợ mộc, mà đồn cảnh sát khu chúng ta đi ban sáng cũng đã điều tra qua, nhà thợ mộc kia đã dọn đi rồi.”
Tô Ngôn không trả lời mà chỉ bảo kỹ thuật viên kia phát lại âm thanh một lần nữa, cô hơi nghiêng đầu nghi ngờ: “Không đúng, trong tiếng cưa gỗ và súng bắn đinh kia hình như còn có âm thanh gì nữa… Có thể tăng âm lượng lên một chút không?”
Kỹ thuật viên gật đầu: “Có thể nhưng nếu phóng đến mức tối đa thì âm thanh nền có khả năng sẽ bị sai lệch, tạp âm cũng gay gắt hơn.” Vừa nói anh ta vừa từ từ tăng âm lượng lên, sau đó cẩn thận ấn phím phát ra.
Rè rè… Cộc cộc cộc…
Đinh Khải Nhạc nhíu mày tháo tai nghe dùng để nghe rõ âm thanh nền hơn xuống, dùng tay vỗ vỗ tai mình để làm dịu đi cảm giác khó chịu vì âm thanh điện tử kia đem lại.
Mặc dù sắc mặt của Giang Ly và Tô Ngôn hơi khó coi nhưng hai người vẫn có thể chịu được.
Sau khi Giang Ly nghe xong thì nét mặt hơi thay đổi: “Đúng là có tiếng nói chuyện loáng thoáng, có thể tách những âm thanh cưa gỗ ra riêng được không?”
“Để tôi thử.” Ngón tay của kỹ thuật viên lướt trên bàn phím và con chuột, sau một chuỗi thao tác, anh ta chỉ vào màn hình: “Mọi người nhìn đi, sau khi tách ra sóng âm biểu thị giá trị tần số âm thanh hầu như không có dao động, tôi không chắc mọi người có thể nghe được gì không nữa.”
Tô Ngôn và Giang Ly chỉ khẽ gật đầu, ngay sau đó trong tai nghe liền truyền đến âm thanh điện tử xì xèo, đến chỗ giá trị tần số hơi chập trùng thì bên tai phát ra một tiếng người mơ hồ, thậm chí khiến người ta còn phải nghi ngờ đây có phải là ảo giác hay không.
Kỹ thuật viên phát lại âm thanh vài lần sau đó bất đắc dĩ nhìn hai người đứng im không động đậy, cũng không biết có thật sự nghe ra gì không nữa.
Đinh Khải Nhạc thấy thế liền vẫy tay ra hiệu anh ta phát tiếp, dù sao trước mắt cũng chỉ có một manh mối này, chỉ cần hai người kia không từ bỏ thì chắc chắn sẽ có cơ hội tìm ra gì đó.
Cuối cùng lúc phát lại âm thanh được khoảng 20 lần, hai người họ cũng có động tĩnh, lần lượt lấy tai nghe xuống rồi nhìn nhau, ngay sau đó đồng thời thốt lên: “Cút mẹ mày đi, đụ má đừng có chọc tao!”
Giang Ly để tai nghe sang một bên: “Nếu hai chúng ta đều nghe thấy giống nhau thì hẳn âm thanh này là thật rồi, nghe nói nhà kế bên căn nhà xảy ra vụ án của Tịch Huyên vốn là thợ mộc đúng không? Người đó chuyển đi khi nào?”
“Theo lời của những hộ dân thì là khoảng 8, 9 tháng trước.”
“Còn hộ mới dọn tới thì người xung quanh có vẻ như không rõ lắm, nghe nói bình thường luôn đóng chặt cửa, không ai biết dáng vẻ của nhà đó chứ đừng nói là quen biết.” Tô Ngôn nói tiếp: “Người thợ mộc kia vốn đã hơn 60 tuổi rồi, theo lý thì người ở tuổi này bình thường ít khi đột nhiên chuyển ra khỏi nơi mình đã ở hơn nửa đời, trừ phi là có người dùng rất nhiều tiền để mua lại.
Nếu như thế rất có thể lúc ông ta dọn nhà đã để lại một số dụng cụ.”
“Vậy là sáng nay lúc xe cảnh sát chúng ta quay quanh chỗ đó thì Quách Lâm Duyệt lại ở ngay trong căn nhà kia sao?!” Đinh Khải Nhạc không thể tin được: “Bọn cháu trai này! Lớn gan thật đấy, chúng thấy nhiều cảnh sát như thế mà không thấy sợ sao? Đồn cảnh sát khu vực còn gõ cửa từng nhà để hỏi, căn nhà đó cũng có người ra đáp lại.”
“Nếu gan chúng không lớn thì sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lý này!” Tô Ngôn đứng dậy, liếc mắt thăm do hỏi Giang Ly về bước hành động tiếp theo.
“Tiểu Đinh, đi tìm đội phó Tề điều 2 đội đặc công, một đội đến cửa hàng dụng cụ thể dục của nhà họ Đàm, một đội nhỏ nữa đến con hẻm nhỏ gần trường Trung học số 3 Lâm Sơn, chuẩn bị đột kích! Những người khác phái đến hộ tống Uông Tĩnh đến địa điểm giao dịch mà chúng đã định sẵn, bên kia chắc chắn có tai mắt đang thăm dò, sự xuất hiện của Uông Tĩnh có thể ổn định được chúng…” Nói tới đây anh hơi dừng lại một chút, đặc biệt dặn dò: “Nói với đội phó Tề cho Quách Hải Sinh trợ giúp trấn an Uông Tĩnh một chút, nếu bà ta không hợp tác thì việc sống chết của Quách Lâm Duyệt không ai nói trước được!” Những lời này hẳn là có chút ý tứ đe dọa bên trong, nhưng không quyết liệt, chưa chắc Uông Tĩnh sẽ cam tâm hợp tác.
“Rõ!” Đinh Khải Nhạc vội vàng đi.
Vừa qua 8 giờ tối hôm đó, khu vực trường Trung học số 3 thành phố Lâm Sơn đã bị màn đêm yên tĩnh bao trọn, sân trường lớn như vậy cũng chỉ có ánh sáng từ vài ngọn đèn đường le lói, còn lại đều là một mảng tối đen.
Trong con hẻm gần đó thi thoảng sẽ vang lên tiếng kêu của chó mèo hoang hoặc âm thanh TV của nhà ai đó.
Có người ăn cơm trễ, hương đồ ăn lan ra, nói chung là rất ấm cúng.
Đột nhiên trong con hẻm vang lên một tràng âm thanh rất nhỏ như tiếng vải vóc ma sát với nhau, trong đêm tối bao trùm, một đội đặc công đã được chia thành nhiều nhóm, nhanh chóng vây quanh căn nhà ở đầu hẻm.
Lúc này ba người Tô Ngôn và Giang Ly, Đinh Khải Nhạc cũng đã trang bị đầy đủ, rón rén chạy tới trước cổng căn nhà này, chia nhau đứng sát vào hai bên vách tường.
Đinh Khải Nhạc nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Giang, anh thật sự muốn để Tô Ngôn dẫn theo ba đặc công đi đầu sao?” Anh ta vừa nói vừa sợ Tô Ngôn không nghe thấy nên khoa tay múa chân: “Dù cho số lượng đã đủ nhưng hay là chúng ta cứ trực tiếp tấn công đi? Để Tô Ngôn đi vào riêng thật quá nguy hiểm…” Anh ta líu lo không ngừng, trong lòng tràn đầy lo lắng, có trời mới biết sự tự tin của đội trưởng Giang là từ đâu ra mà lúc Tô Ngôn chủ động xin đi, anh ấy lại không do dự mà đồng ý ngay tắp lự như thế.
“Cô ấy làm được.” Giang Ly nói rồi ra hiệu cho phía sau, ba người đặc công lập tức đi sang bên Tô Ngôn, anh phải ở đây để phục trách điều khiển tổng thể.
Nhưng lòng tin đối với Tô Ngôn cũng không phải mù quáng, trước đây đội đặc chiến Sói hoang đã từng thành công giải cứu con tin trong trại địch với gần 1000 người xâm nhập từ nước ngoài, anh tin hành động lần này cũng có thể thuận lợi thành công.
Sau khi xác định tất cả thành viên đã đến địa điểm theo sắp xếp ban đầu, anh liền nhìn về phía Tô Ngôn rồi phất tay phải ra hiệu.
Tô Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng nhảy lên bám vào đầu tường cao hơn 2 mét, như một con rắn không phát ra tiếng động nào trượt vào sân trong đêm tối.
Ba người đặc công kia cũng đi sát phía sau, bốn người nhẹ nhàng đáp xuống đất mà không gây ra tiếng động gì, Tô Ngôn quan sát xung quanh một chút, phát hiện bố cục trong này cơ bản là giống như nhà lúc sáng họ đi.
Lúc này ánh sáng trong nhà cũng rất mờ ảo, chỉ có cửa sổ phía Tây của gian chính lóe lên ánh sáng, có vẻ như ai đó đang ở đó xem TV.
Mượn ánh sáng đó, Tô Ngôn lách người đi đến căn phòng nhỏ bên trái, nhìn vào trong một chút, quả nhiên mơ hồ thấy được một vài công cụ làm mộc như cưa điện, súng bắn đinh đang nằm tán loạn.
Trên mặt đất còn có những đầu gỗ lộn xộn không có hình dạng, phủ một lớp vụn gỗ mỏng, nhìn màu sắc rất mới.
Sau đó cô bước tới trước cửa nhà chính, nhẹ nhàng đẩy cửa để xác định cửa đã bị khóa từ bên trong.
Nhưng cánh cửa này đã rất cũ, vì vậy ổ khóa cũng chỉ là loại đơn giản.
Cô ra hiệu cho ba người kia chú ý ẩn nấp rồi đưa tay lấy một cái kẹp tóc trên đầu xuống, luồn vào trong khóa ngoáy vài lần, ổ khóa liền phát ra một tiếng vang “Tách” nhỏ rồi nhẹ nhàng mở ra.
Cô chỉ vào hai người đặc công, ra hiệu họ phụ trách căn phòng phía Tây, còn cô và người còn lại thì phụ trách căn phòng tối om ở phía Đông.
Vì cánh cửa này thật sự quá cũ rồi nên lúc đóng mở đều phát ra tiếng vang lớn, chính vì vậy sau khi mở cửa ra phải cấp tốc hành động trong lúc người trong phòng còn chưa kịp phản ứng!
1… 2… 3!
Theo ám hiệu tay của Tô Ngôn, một đặc công dùng sức kéo mở cánh cửa ra, sau đó ba người phía sau nối đuôi bước vào, cô và người đặc công kia chạy tới trước cửa sổ chuẩn bị phá.
Hai đặc công kia chạy vào căn phòng phía Tây không đóng cửa, rất nhanh trong phòng truyền ra tiếng của hai người đàn ông đang la hét, sau đó không còn động tĩnh nữa.
Còn căn phòng phía Đông quả nhiên đúng như dự đoán của cô, phía trên bị xích sắt và một cái ổ khóa lớn khóa lên, cô không chần chừ nâng súng lên bắn 3 phát vào cái ổ khóa, sau đó dùng hết sức tông vào cánh cửa!
Cùng lúc đó, tiếng phá cửa sổ vang lên!
Sau khi Tô Ngôn xông vào, trong phòng ngay lập tức vang lên tiếng xích sắt ma sát và tiếng thét hoảng sợ của nữ giới.
Lúc này ánh sáng từ đèn pin của người đặc công phá cửa sổ vào và ánh sáng trên tay cô đã chiếu sáng bừng căn phòng nhỏ chưa tới 10 mét vuông.
Trong góc tường, Đàm Phương đang cầm súng dí vào đầu Quách Lâm Duyệt, lúc này Quách Lâm Duyệt đang đứng trước mặt che kín thân người cô ta.
“Đàm Phương? Nơi này đã bị bao vây rồi, các người không cách nào chạy thoát được đâu.” Tô Ngôn từ từ tiến về phía trước hai bước, sau đó đứng lại tại chỗ: “Đừng chống cự vô dụng, cô biết rõ đây là chuyện sai trái mà? Tôi tin trước đây lúc Tịch Huyên mất tích, cô cũng đã từng chần chừ, bối rối, tự trách…”
“Cái rắm ấy!” Đàm Phương tránh đằng sau gương mặt đầy máu của Quách Lâm Duyệt, đáp lại bằng một giọng nói chát chúa: “Con đĩ Tịch Huyên đó, tao muốn nó sống không bằng chết, lúc đầu dì Mai vốn không định chọn nó, nhưng điều kiện của nó tốt như vậy chẳng phải đổi lại được giá cao hơn sao?! Ai bảo mỗi ngày nó đều giả thanh cao trước mặt tao, thầy cô trong trường thích nó, các bạn học cũng thích nó, tất cả mọi người đều thích nó hết! Vậy thì đã sao, giờ chẳng phải đã trở thành một con đĩ rồi đấy thôi? Bị hàng trăm người chà đạp làm nhục, giờ nó làm sao mà kiêu ngạo được nữa? Còn sống thì thế nào?! Từ nay về sau vẫn là một con chuột cống không dám ra ngoài sáng thôi, cả đời này cũng không dám gặp người khác nữa, ha ha ha aha!!!”
Tô Ngôn nghe vậy thì nhíu mày, rõ ràng Đàm Phương này chính là nhân cách phản xã hội bẩm sinh, lúc đó cô ta mới bao nhiêu tuổi chứ? 12 tuổi đã có thể làm ra chuyện khiến người khác không ngờ tới rồi!
Hai bên góc tường và Quách Lâm Duyệt trước mặt đang khóc không ra tiếng đã che chắn cho cô ta hoàn hảo, vì vậy cô ta vô cùng phách lối: “Đến đây, trước mặt tao có một cái đệm thịt rất tốt đây, mày nghĩ bà đây sợ chết à?!”
Lúc này trong tai cô truyền đến giọng nói của tay súng bắn tỉa: “Đã xác định được vị trí cụ thể của nghi phạm dựa vào thân ảnh nhiệt, nhưng bức tường dày hơn dự kiến, có thể cần 2 phát súng mới có thể xuyên thủng được, nhưng cũng không thể chắc chắn rằng phát thứ hai sẽ không gây tổn thương gì cho con tin! Xin nhận chỉ thị!”
Một giây sau, giọng nói của Giang Ly vang lên bên tai: “Chờ lệnh! Tô Ngôn? Có thể không?”
Rõ ràng anh đã có lựa chọn, không muốn mạo hiểm làm tổn hại đến Quách Lâm Duyệt.
Khóe môi Tô Ngôn khẽ cong lên, thấp giọng “Ừm” một tiếng.
Ngay sau đó nghe thấy anh đang tiếp tục ra lệnh: “Bắn tỉa chờ lệnh, trước khi có lệnh của tôi không được hành động.”
Quách Lâm Duyệt cảm giác được người sau lưng đang từ từ siết chặt sợi xích sắt trên cổ mình, nước mắt lại càng chảy ra dữ dội hơn, họng súng đen ngòm đang lạnh lùng chỉa vào thái dương cô ta, cảm giác nhìn thấy tử thần trước mắt khiến cô ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Bỗng! Qua dòng nước mắt, cô ta nhìn thấy Tô Ngôn ở đối diện đang khẽ nghiêng đầu về hướng Đông, cô ta nén nước mắt lại, xuýt chút nữa tưởng mình vì ngạt thở mà xuất hiện ảo giác.
Đến khi cô ta nhìn kỹ hơn thì quả nhiên thấy đối phương lại nghiêng đầu một chút.
Sau đó, đèn pin trong tay Tô Ngôn lấp lóe 2 lần, đến lần nhấp đèn cuối cùng, ánh sáng từ chiếc đèn pin này và của người đặc công kia đồng thời cùng mờ xuống! Cô ta chỉ có thể cắn răng dùng hết sức lực chống lại sợi xích trên cổ mình, cố gắng hết sức nghiêng đầu về phía Đông.
Pằng!
“A!!!!!” Quách Lâm Duyệt chỉ cảm giác được lực siết sợi xích trên cổ mình đã được buông lỏng, vô thức ngồi xổm xuống ôm đầu hét toáng lên.
Pằng! Pằng!
Liên tiếp hai phát súng nữa vang lên, tiếng thét lại càng chói tai hơn.
Ngay sau đó là âm thanh của rất nhiều người xông tới, “Tách” một tiếng, có người mở đèn trong phòng lên, ánh sáng sáng lên đột ngột khiến Quách Lâm Duyệt có chút khó chịu.
Tô Ngôn tiến lên kiểm tra tình hình của cô ta, Đinh Khải Nhạc dẫn người vào chỉ vào Đàm Phương đang ngồi phịch trong góc tường, không biết sống chết thế nào nói: “Một phát trúng cổ tay phải, một phát trúng vai trái, một phát nữa trúng đùi phải.
Tất cả đều tránh được chỗ trí mạng.”
Đinh Khải Nhạc gật đầu, hướng về phía bên ngoài gọi nhân viên y tế vào.
Tô Ngôn ngồi xuống nhìn vết thương của Quách Lâm Duyệt, mặc dù vết máu nhìn rất đáng sợ nhưng thật ra chỉ là một vết thương trên trán không được xử lý thôi, không có vấn đề gì.
Thấy cô ta vẫn còn ôm đầu run lẩy bẫy, cô liền mở miệng: “Chuyện này…”
“Hu hu! Hu hu!” Cô còn chưa nói gì thì Quách Lâm Duyệt đã lập tức nhào vào trong lòng cô, như đã tìm lại được ánh sáng của cuộc đời, ra sức gào khóc.
Cảm thấy phần áo trước ngực không được áo chống đạn che đã nhanh chóng bị thấm ướt, Tô Ngôn hơi ngượng ngùng, gãi tai sau đó cứng nhắc vỗ lưng cô ta: “Cô… cô rất kiên cường, cũng rất thông minh, có thể hiểu được ý của tôi.”
“Hức…” Quách Lâm Duyệt nghe vậy vừa nấc lên một tiếng vừa ngẩng đầu lên, nước mắt chảy giàn dụa đáp lại: “Tất nhiên rồi, tốt xấu gì tôi cũng là… hức… là cảnh sát…”
“Tốt lắm.” Tô Ngôn dở khóc dở cười trấn an cô ta rồi lập tức giao cho nhân viên y tế.
Sau khi đứng lên, cô vừa xếp lại súng trong tay vừa đi ra ngoài, gặp Giang Ly trong sân.
Dường như trong bóng đêm mịt mù lúc này cô cũng có thể cảm nhận được sâu sắc rằng hành động này thành công vẫn không khiến anh thả lỏng chút nào, ngược lại cảm xúc càng thêm phiền muộn.
“Sao vậy? Tình hình hai bên kia không tốt sao?” Cô bước lên hỏi.
“Cửa hàng dụng cụ thể thao đã bị công phá rồi, đội kỹ thuật đang tiến hành lấy chứng cứ.
Còn ở điểm giao dịch, Uông Tĩnh rất phối hợp, đội phó Tề cũng thành công bắt được một tên nghi phạm đang ngồi chờ.” Những gì Giang Ly nói đều là tin tốt, nhưng vẻ mặt của anh lại càng âm trầm hơn.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô hỏi thẳng.
“Vừa rồi có tin từ phía trên, tỉnh khẩn cấp đình chỉ hành động liên hợp lần này của chúng ta, đồng thời phải giao lại tất cả bằng chứng cho tỉnh tiếp quản.” Những lời của Giang Ly như sấm sét giữa trời quang.
“Sao có thể được?”
“Họ nói là hành động tự tiện của chúng ta đã phá hủy bố trí có liên quan tới Tinh Võng.” Anh nói rồi cởi bỏ áo chống đạn trên người mình giao cho Tô Ngôn, nghiêm nghị nói: “Lát nữa anh sẽ đi tỉnh trong đêm, có lẽ sẽ lâu, trong lúc đó em hãy xử lí chuyện viên đạn kia nhé!”
Tô Ngôn siết chặt áo chống đạn trong tay, ngước mắt nhìn anh: “Em còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Chưa đầy 20 tiếng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...