Trong phòng thẩm vấn Cục thành phố Nam Thành.
Khuông Hoành Bình bị đẩy vào một căn phòng lớn hơn rất nhiều so với những phòng thẩm vấn khác, anh ta hơi bất an, từ sau khi bị áp giải về thành phố Nam Thành thì tâm trạng này càng lúc càng rõ.
Vì trong lòng anh ta rất rõ hai người cảnh sát từ thành phố Nam Thành cũng không hoàn toàn tin tưởng mình, mà anh ta cũng biết, lúc Giang Ly áp giải mình ở Cục thành phố Cương Bắc thì Khuông Nhạc Nhạc cũng ở ngay chiếc xe phía sau, cũng đến thẳng Nam Thành.
Anh ta yên lặng ngồi trong này đã lâu rồi, tấm gương trên tường bên phải hơi làm anh ta hoảng loạn, anh ta biết có người đang quan sát mình ở phòng bên cảnh, loại cảm giác này cực kỳ khó chịu.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cửa ra vào cuối cùng cũng có động tĩnh, Giang Ly dẫn theo Tô Ngôn đi vào, phía sau còn có Hạng Dương, anh ta đi qua cửa ra vào thẳng đến phòng bên cạnh phòng thẩm vấn, mà người đi theo Hạng Dương lại là…
Giây kế tiếp, dù không có chân nhưng Khuông Hoành Bình vẫn gần như chống tay đỡ thân mình ra khỏi xe lăn, có thể thấy được anh ta đang rất kích động: “Nhạc Nhạc? Sao các người lại mang em gái tôi đến chỗ này chứ? Em ấy không liên quan gì tới chuyện này hết!”
“Em ấy vẫn còn là học sinh đấy! Các người không thể làm như thế được!”
Giang Ly đi đến bên cạnh đẩy anh ta trở về xe lăn sau đó vòng qua đối diện bàn anh ta đang ngồi: “Chúng tôi đã kiểm tra thông tin của Khuông Nhạc Nhạc rồi, cô ta đã tròn 18 tuổi, vì vậy trên phương diện pháp luật mà nói thì những gì chúng tôi làm đều hợp pháp.”
“Em ấy thật sự không biết gì hết, tôi cầu xin các người hãy thả em ấy ra đi!” Khuông Hoành Bình có vẻ đang rất mất bình tĩnh, anh ta liên tục động đậy trên xe lăn, nếu vẫn còn là người khỏe mạnh thì hẳn bây giờ anh ta đã lao ra ngoài: “Em ấy vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện gì cả, tôi đã nói với các người rồi, là tôi giết Hồng Trân Mai và Khuông Thành! Các người muốn bằng chứng, tôi cũng đã cho rồi, lời khai của nói ra hết, tại sao bây giờ lại đưa Lạc Lạc đến đây nữa?”
“Vì cô ta đã chạy đến trước mặt chúng tôi thừa nhận chính mình mới là người sát hại cha mẹ nuôi của anh.” Tô Ngôn bình tĩnh nhìn anh ta đứng ngồi không yên: “Mà đúng là cô ta cũng có thể nói ra vài chi tiết trong hôm vụ án phát sinh.”
“Làm ơn đi mà! Không phải cảnh sát rất thông minh sao? Không phải mọi chuyện đều muốn dùng chứng cứ nói chuyện sao? Chẳng lẽ dấu chân các người phát hiện trong phòng kho còn không đủ chứng minh sao, 1 năm trước Nhạc Nhạc chỉ mới có 17 tuổi, nó gầy gò như vậy làm sao giết được hai người họ chứ!”
“Chuyện này cũng chỉ có thể chứng minh cô ta không phải người ra tay thôi.” Giang Ly nhìn thẳng vào anh ta: “Bây giờ chúng tôi nghi ngờ Khuông Nhạc Nhạc có tham dự và bao che trong vụ mưu sát này.”
Khuông Hoành Bình lập tức nghẹn họng, liên tục lắc đầu: “Không… Không phải thế… Các người không thể làm vậy được! Nhạc Nhạc là một đứa trẻ ngoan, thành tích học tập của nó rất giỏi, thầy cô bảo nó có khả năng sẽ đậu vào top 5 trường đại học trong nước, tương lai của nó vô cùng xán lạn! Các người không thể hủy hoại tương lại của nó chỉ để kết thúc vụ án này, không thể được!”
Tô Ngôn: “Bởi vậy nên chúng tôi cần anh nói sự thật.”
“Tôi vẫn đang nói thật!” Khuông Hoành Bình có chút khó hiểu: “Không phải các người là cảnh sát sao? Đi kiểm chứng đi chứ! Rồi các người sẽ thấy tất cả chứng cứ đều chứng minh lời tôi nói là thật, người là do tôi giết!”
“Chúng tôi không nói tới động cơ giết người.” Giang Ly gõ nhẹ xuống mặt bàn vài tiếng, nhìn bộ dạng sững sờ của anh ta rồi tiếp tục nói: “Đừng nói với chúng tôi là vì Khuông Thành có ý đồ bỉ ổi với con gái mình, chuyên gia tâm lý học đã tiến hành đánh giá toàn diện cho Khuông Nhạc Nhạc rồi, cô ta không hề có phản ứng căng thẳng gì với vấn đề này, các người đang nói dối!”
Trong phòng thẩm vấn lập tức rơi vào yên tĩnh, vài phút sau Khuông Hoành Bình mới từ từ tỉnh táo lại, lúc này cảm xúc của anh ta đã không còn kích động như trước nữa, mấy lần định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng thở dài: “Động cơ thì có gì quan trọng chứ, sao các người cứ níu chặt lấy cái động cơ đó thế? Sao? Là muốn nghiên cứu xem tâm lý của tôi rồi đưa vào kho dữ liệu của cảnh sát à? Dù sao thì kết quả vẫn là tôi giết hai người đó, tôi chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.”
“Rốt cuộc anh đã được nhận nuôi như thế nào? Có đúng là con của bác cả như anh đã nói không?” Tô Ngôn nhíu mày hỏi: “Chúng tôi đã cử người tiến hành xác minh rồi, trong làng cũng nói như những gì anh đã kể.
Nhưng chúng tôi sẽ một lần nữa xác minh lại, lần này có thể sự thật sẽ nổi lên đấy.” Cô rút ra 3 tấm ảnh từ trong túi hồ sơ, lần lượt là ảnh của Hồng Trân Mai trên chứng minh thư, ảnh mô phỏng của Phương Giai Mậu và bản phác họa của Cục thành phố Lâm Sơn.
Hai bàn tay của người đàn ông đối diện nắm chặt lại thành nắm đấm, sau đó buông ra, rồi lại siết chặt.
Cứ như thế vài lần, anh ta bỗng ngồi thẳng lưng trên xe lăn, tiện tay để xuống dưới mặt bàn: “Nếu các người đã biết thì còn chạy tới hỏi tôi làm gì?”
“Hồng Trân Mai là nghi phạm mà cảnh sát truy tìm bấy lâu.”
“Vậy thì chúc mừng các người, nghi phạm lọt lưới rồi, mặc dù chỉ là một bộ xương khô, nhưng vẫn là lọt lưới.
Vụ án của bà ta các người đã có thể tuyên bố kết thúc rồi, đây không phải là chuyện tốt sao?” Khuông Hoành Bình để lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày vừa qua: “Nói đến đây thì cảnh sát phải cảm ơn tôi rồi, nếu không chờ các người ra tay thì không biết đến khi nào.”
Giang Ly nghe những lời này của anh ta thì nét mặt dần trầm xuống, cuối cùng trở nên hết sức khó coi: “Anh thật sự cảm thấy mình đã đóng góp rất nhiều công lao cho xã hội sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Anh ta hỏi lại.
Lúc này Tô Ngôn hừ ra một tiếng, rõ ràng là đang chế giễu.
Cô nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của đối phương, thậm chí còn có chút khó chịu, bèn mở miệng: “Xem ra anh đã biết rõ rõ Hồng Trân Mai cùng Khuông Thành đang làm chuyện gì rồi, vậy chắc anh cũng biết có bao nhiêu người bị mua bán trong tay họ rồi, số lượng khổng lồ tới cỡ nào đây? Đó đều là những người mà cảnh sát cả nước ngày đêm tìm kiếm, trong nhà họ còn có ba mẹ, vợ chồng, con cái vẫn luôn mong mỏi họ trở về an toàn, Hồng Trân Mai và Khuông Thành chính là người duy nhất biết được họ đã đi về đâu, giờ hai người đã chết rồi, tất cả nạn nhân cũng bị mất dấu vết.” Nói đến đây, nét mặt cô tỏ ra rất tiếc nuối: “Khuông Hoành Bình, vốn dĩ anh có thể chọn báo cảnh sát, tôi tin rằng với sự tin tưởng của họ thì chuyện đưa hai người ra trước công lý hoàn toàn không khó.”
Khuông Hoành Bình run lên, anh dần lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, rõ ràng là chưa từng nghĩ tới chuyện này.
“Vậy đã xảy ra chuyện gì? Họ đã làm gì mà kích thích đến nỗi anh mất hết lý trí, không màng đến hậu quả như thế?” Tô Ngôn nhẹ giọng lại: “Cảnh sát không phủ nhận tội ác của họ, bây giờ bên ngoài có có hàng ngàn tính mạng của các nạn nhân khác, họ cũng cần trợ giúp!”
Anh ta thở vài hơi, cuối cùng như một quả bóng bị xì hơi, hai mắt thật thần, trán đầy mồ hôi ngã xuống xe lăn.
Sau vài chục giây, anh ta cười tự giễu một tiếng, vừa cười nước mắt vừa rơi xuống: “Tôi vốn dĩ nghĩ rằng chuyện mình làm là đúng, hai người đó chết rồi sẽ không còn hại người được nữa…”
Tô Ngôn cùng Giang Ly chỉ ngồi đó lẳng lặng chờ anh ta bình tĩnh lại.
“Lúc đó tôi đã lên 5, đều nhớ tất cả những chuyện đã xảy ra, bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ ngày mà tôi bị bọn chúng bắt cóc, tiếng còi xe chạy tới, hương cỏ ven đường và cảm giác cục đá đâm vào chân qua đế giày.” Khuông Hoành Bình gục đầu xuống, lấy tay chống trán, mảng nước trên quần ở đùi anh ta ngày càng lan rộng, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Nhưng tôi rất thông minh, tôi thông minh hơn bọn nhóc chúng bắt đi nhiều, không ầm ĩ nháo nhào, thậm chỉ còn có thể làm bất cứ chuyện gì có lợi cho chúng.
Tôi không bao giờ kêu gào đòi về nhà hoặc đòi ba mẹ, vì vậy chúng quyết định giữ tôi lại, dù sao tôi cũng mang lại niềm vui cho chúng.
Vì vậy tôi đã có được một thân phận mới, không còn là Phó Hạo nữa, mà là Khuông Hoành Bình.”
“Thật ra tôi không quan tâm lắm, những đứa trẻ bị bắt về tôi đã thấy rất nhiều rồi, miễn còn sống thì là tốt rồi!” Anh ta bỗng ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng: “Trong hoàn cảnh đó, sự sợ hãi đó, người chưa từng trải qua không thể nào hiểu được cảm giác của tôi.
Chỉ cần có thể được sống, ý tôi là, một ngày nào đó tôi sẽ lớn lên, còn sống thì mới có hy vọng được, đúng không? Vì vậy nhiều năm ở cạnh chúng như vậy, tôi đã làm rất nhiều chuyện xấu, thậm chí còn bị chúng lợi dụng để đi lừa trẻ con và phụ nữ, dù sao cũng chẳng có ai đề phòng một đứa trẻ hết.”
Vẻ mặt kiên cường của anh ta khiến trong lòng Giang Ly và Tô Ngôn như bị thắt chặt.
“Bất quá cũng chỉ là vài chục năm sống như một cái xác không hồn mà thôi, tôi đúng là đáng chết, giờ bị cắt hai chân đúng là rất nhẹ nhàng, lẽ ra tôi phải chết dưới thiên đao vạn giảo* mới đúng.
Nếu cảnh sát không tìm ra tôi thì sau khi Nhạc Nhạc thi đại học xong tôi cũng sẽ không sống tiếp nữa.” Khuông Hoành Bình cười, nước mắt vẫn giàn giụa: “Khoảng thời gian sau năm 5 tuổi đối với tôi mà nói là hoàn toàn đen tối, không có một tia sáng nào, cho đến khi… Cho đến khi chúng sinh ra Nhạc Nhạc.”
(*) Thiên đao vạn giảo: đại ý là róc da róc thịt, giống như hình phạt lăng trì thời xưa á.
“Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thứ nhỏ như vậy, mềm mại mà còn có mùi sữa thơm.
Đúng là khó tưởng tượng đúng không? Hai tên cặn bã đó lại có thể sinh ra một đứa con?!” Anh ta cười đến mức điên cuồng, trợn to mắt nhìn họ: “Nhạc Nhạc không giống như chúng, em ấy hồn nhiên, lương thiện và hoạt bát.
Thấy tôi bị thương em ấy sẽ bò qua khóc thay tôi, con gà con em ấy nuôi chết, em ấy đã khóc 3 ngày 3 đêm, em ấy có rất nhiều bạn tốt, em ấy xứng đáng có những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.”
“Nhưng!!! Bọn chúng không nên có ý ra tay với Nhạc Nhạc!!” Anh ta đột nhiên trở nên rất kích động, vì không kiềm chế được cảm xúc mà sắc mặt đỏ bừng lên, nước bọt trong mồm cũng vẩy ra: “Tôi vốn nghĩ chí ít bọn chúng sẽ thật lòng yêu thương Nhạc Nhạc! Ý tôi là, dù cho tội ác của chúng có chồng chết thì Nhạc Nhạc vẫn là con gái ruột của chúng mà? Kết quả là ngày hôm đó tôi đang trong tiệm thì bị gọi tới, chúng nói với tôi là muốn xuất hàng, vì vậy tôi ngay lập tức đi.
Tôi đến phòng kho, sau khi thấy “món hàng” đó thì thật sự không dám tin vào mắt mình.
Người phụ nữ bị nhốt trong lồng chính là cô giáo dạy múa của Nhạc Nhạc!” Nói xong, anh ta dùng sức đập xuống mặt bàn sắt trước mặt mình làm phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Không cần đoán tôi cũng biết chúng đã làm cách nào để bắt được người phụ nữ đó, ai mà nghi ngờ phụ huynh của học sinh mà mình yêu quý chứ? Bọn chúng đã lợi dụng Nhạc Nhạc, nếu như Nhạc Nhạc phát hiện vì em ấy hẹn cô gái ăn cơm mà đối phương mới mất tích thì sẽ đau khổ như thế nào chứ?”
“Chúng là cha là mẹ sao? Đúng là súc sinh mà!! Súc sinh!!!” Khuông Hoành Bình hét to.
Lúc này Giang Ly mới mở miệng: “Vậy nên trong cơn tức giận, anh cầm lấy cây xẻng bên cạnh rồi đánh ngất Khuông Thành.”
“Không, không phải tối đó, nhưng chúng xứng đáng bị như vậy.” Mặt anh ta đầy nước mắt, nụ cười càng lúc càng quỷ dị: “Trước khi tôi ra tay đã hỏi bọn chúng, anh có biết Khuông Thành trả lời thế nào không? Ông ta nói tôi đừng ngạc nhiên, từ xưa đến nay đều là cha truyền con nối, Nhạc Nhạc sớm muộn gì cũng kế thừa nghề này thôi.
Sao chúng dám như thế?! Nhạc Nhạc phải yên ổn học xong đại học, tìm được một công việc tốt rồi kết hôn sinh con, chúng dựa vào cái gì mà muốn kéo em ấy xuống vũng bùn chứ?” Nói xong anh ta lập tức quay đầu nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, biểu đạt sự căm thù và xem thường của mình.
Đến đây thì hầu hết sự thật đã hé lộ, nhưng mọi chuyện phía sau rất nặng nề, dù Thái Thành Tể và Hạng Dương sát vách đều là cảnh sát kỳ cựu cũng khó có thể chịu đựng được.
Trái tim như bị thứ gì đó đè ép lại, phải ra sức thì mới thở nổi.
“Sau khi anh có được lòng tin của vợ chồng Hồng Trân Mai và Khuông Thành thì không có ý định tìm kiếm cha mẹ ruột của mình sao?” Tô Ngôn hỏi.
Khuông Hoành Bình mở mắt ra, nhìn cô một cái thật sâu, không lên tiếng.
Cô lập tức nhận ra: “Anh đã tìm, nhưng tìm không được đúng không? Chỗ chôn sống hai người Hồng Trân Mai và Khuông Thành… Nếu tôi nhớ không lầm, chỗ đó trước khi bị bỏ hoang đã từng là khu dân cư, nhiều năm trước đều là nhà một tầng, sau đó bị cải tạo nên đều dời đi hết.”
“Họ đã chết rồi, sau khi tôi mất tích 4 năm thì bị tai nạn giao thông.” Cuối cùng anh ta cũng thu lại bộ dạng điên cuồng lúc này, cái cằm không ngừng run rẩy: “Chôn những tên đầu sỏ ở đó, xem như là chuyện hiếu thuận cuối cùng của đứa con bất hiếu như tôi đi…” Anh ta lại cười, nhưng là một nụ cười rất chua xót.
Giang Ly và Tô Ngôn đứng lên chuẩn bị kết thúc thẩm vấn, anh ta thấy thế vội nói: “Nhạc Nhạc thật sự là không biết gì hết, tối đó lúc em ấy đến cửa hàng kim khí thì tôi đã chuẩn bị lái xe đi rồi, em ấy kiên quyết đòi đi theo.
Lúc tôi chôn xác thì em ấy cũng đang ngủ trên xe, tôi dùng bao to để chứa Hồng Trân Mai và Khuông Thành, em ấy hoàn toàn không biết tôi xuống xe làm gì, chôn cái gì, thật đó.”
Giang Ly quay đầu nhìn anh ta một cái rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Đến khi họ trở lại văn phòng đội chuyên án thì Thái Thành Tể và Hạng Dương vẫn chưa về, chắc là đang ở lại xử lý chuyện của Khuông Nhạc Nhạc.
Giang Ly đặt tài liệu trong tay xuống bàn làm việc, sau khi ngồi xuống thì dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, cau mày làm dịu đi sự mệt mỏi vì 2 ngày làm việc cường độ cao và lái xe trong thời gian dài.
1 giây sau, anh nhận ra có gì đó nên liền mở mắt ra.
Không ngờ vừa mở mắt đã thấy Tô Ngôn đang đứng cạnh bàn, nhìn chằm chằm mình.
“…” Giang Ly dùng ánh mắt ra hiệu cô có gì thì cứ nói.
“Hồng Trân Mai và Khuông Thành cũng đã chết rồi, manh mối về những nạn nhân của chúng cũng rơi vào bế tắc, dù cho Khuông Hoành Bình có thể biết một ít nhưng thật sự vẫn không đủ dùng.” Tô Ngôn vội mở miệng, vì sốt ruột nên hơi nghiêng người về phía trước.
Giang Ly nghe vậy bèn thẳng lưng sau đó chậm rãi đứng lên, cũng cúi người theo cô, giữa hai người ngay lập tức xuất hiện một loại trạng thái “giằng co”, khoảng cách giữa hai gương mặt không tới nửa cánh tay.
“Vì vậy?” Anh nhíu mày.
“Chúng tôi cũng không thể mặc kệ những nạn nhân đó đúng không?” Giọng điệu của Tô Ngôn hơi cao lên.
“Bên Tinh Võng tự có sắp xếp, chúng ta không thể tự tiện hành động được, nếu không sẽ gây ra hậu quả khôn lường.”
“Trong lòng anh và tôi đều hiểu rõ rằng lần tiếp theo của hành động Phá Tà phải chờ đến khi nào mà, 2 năm, hay là 3 năm chứ?” Vì nóng lòng nên cô lại tiến về phía trước một chút, cố gắng thuyết phục đối phương: “Lần này không liên quan gì đến Tinh Võng cả, ở thành phố Nam Thành có một nạn nhân là Hồng Trân Mai, cũng là một nghi phạm bị tình nghi buôn người ở Cương Bắc, căn cứ theo lời khai của hai anh em thì gia đình của cô giáo dạy múa kia chắc chắn đã báo mất tích rồi đúng không? Thành phố Lâm Sơn cũng có Tịch Huyên, 2 nạn nhân bị bán đi còn không đủ cho Cục thành phố Nam Thành, Cục thành phố Cương Bắc và Cục thành phố Lâm Sơn liên kết nhau phá án sao?”
Khóe miệng Giang Ly thoáng hiện lên một nụ cười, anh nghiêm túc nhìn người trước mặt: “Tôi đã nói chuyện này chưa nhỉ, tác phong làm việc của em thật sự rất quân đội.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.” Tô Ngôn hơi nghiêng đầu.
Lúc này hai người mới phát hiện khoảng cách giữa họ đang rất gần, khoảng cách giữa mũi chỉ bằng một nắm tay, thậm chí hơi thở cũng quấn quít vào nhau.
Giây tiếp theo bầu không khí đã rơi vào yên tĩnh đến kì lạ, không ai lùi lại, thậm chí Tô Ngôn vì khẩn trương còn vô thức cắn môi dưới.
1 giây… 2 giây… 3 giây…
Thái Thành Tể và Hạng Dương đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, Thái Thành Tể đang dùng tay đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, miệng còn đang la toáng lên: “Không biết đội trưởng Giang và Tô Ngôn… Ôi đm!!!”
Giang Ly và Tô Ngôn tỉnh táo lại, kéo giãn khoảng cách ra rồi cùng nhìn về phía cửa ra vào.
Thái Thành Tể đã sớm lôi Hạng Dương ra ngoài, trốn ở sau cửa rên rỉ: “Hạng Dương ơi, tôi mù mất rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...