Đã 3 ngày qua, Trung Đan không bước vào phòng tôi. Trong suốt 3 ngày đó tôi không biết phải sống ra sao.
Buổi sáng, mở to mắt mong chờ cánh cửa lay động. Khi cánh cửa xịch mở, tim tôi đập nhanh chờ đợi, nhưng lúc nào cũng như lúc nào, chỉ thấy Gia Gia ôm những nhánh cúc bước vào! Không biết từ bao giờ Gia Gia đã phụ giúp tôi thay hoa và nuôi chú mèo Tiểu Ba. Bà đã dành lấy công tác này và nhất định không để cho Mạc Bính chạm đến. Khi Gia Gia bước ra, lại đến Mạc Bính mang thức ăn điểm tâm vào.
Nhìn chai sữa, tôi xúc động không thể uống nổi, nước mắt rơi xuống ly hòa tan vào sữa. Mỗi lần Hạo Hạo đẩy cửa bước vào là tôi lại tưởng Trung Đan, đến khi nhìn rõ ra, lòng tôi lại đau thắt, nước mắt lại lưng tròng.
Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu rõ mình, hiểu một cách chính xác là giữa hai người con trai bên cạnh, tình tôi đối với Trung Đan nặng hơn Hạo Hạo nhiều! Nhưng tại sao chàng không vào thăm tôi, tại sao không để tôi giải thích rành rẽ. Sao không chịu hiểu tình tôi đối với chàng nặng ra sao? Điều ấy làm tôi thất vọng, sự giận dữ và đau khổ càng lúc càng gia tăng. Giận là giận chàng quá cố chấp, chủ quan, giận cả sự xem thường tình tôi như thế.
Buổi chiều hôm thứ ba, Hạo Hạo bước vào phòng, hắn đến ngồi cạnh giường nhìn tôi dò xét rồi lại nhìn tôi cười. Lúc nào cũng vậy, trông hắn vẫn ung dung và bình thản.
- Này Ức My, suốt ba ngày qua cô đã phí bao nhiêu nước mắt, bây giờ cô định đổ thêm bao nhiêu tình cảm cho khúc gỗ vô tri ấy nữa?
- Khúc gỗ.
Tôi không hiểu hắn muốn nói gì.
- Là Từ Trung Đan đó. Ức My, cô hãy cho tôi biết. Hắn có chỗ nào đáng để cô mềm lòng như vậy. Hắn chỉ biết lý thuyết đạo đức suông chỉ là con mọt sách, đâu có chỗ nào hơn người đâu? Nói thật hắn không bằng một phần mười tôi, vì một phần mười của tôi càng hay hơn.
Tôi trề môi không đáp.
- Ức My, để tôi tính cho cô thấy nhé! Nếu yêu Từ Trung Đan nghĩa là yêu một phần mười của La Hạo Hạo, thì nếu La Hạo Hạo yêu cô có phải là cô đã được mười thằng Từ Trung Đan yêu cô hay không?
Tôi phì cười trước lý luận gàn bướng của hắn, chưa bao giờ có một ai lý luận gàn như vậy. Hắn có vẻ thích chí, nhìn vào mắt tôi, thao thao:
- Bây giờ mới thấy cô cười. Ức My, cô ngu thật, cô thử nghĩ xem giữa tôi với Từ Trung Đan, sống với ai vui hơn? Hắn chỉ biết lẩn quẩn trong ba mớ lý luận chớ không biết cách làm thế nào cho cô vui vẻ. Tại sao cô không lựa chọn? Nhiều lúc tôi thấy cô là đứa con gái thông minh nhất, nhưng trên phương diện ái tình tôi lại thấy cô là kẻ ngu đần nhất.
Tôi vẫn giữ vẻ yên lặng.
- Thôi được!
Hạo Hạo nắm tay tôi, lấy vẻ thản nhiên nói:
- Tôi đã nghĩ kỹ rồi, việc thi vào Đại Học của em không còn cần thiết nữa, vì tôi sẽ không để em làm bất cứ một việc gì. Làm vợ không cần phải làm thêm nghề khác, không tốt. Anh sẽ để em ở nhà, yêu em, cung phụng em, em không cần làm gì cả ngoài sự vui vẻ tự nhiên và hưởng thụ. Đó là những việc mà không một trường đại học nào dạy được em cả.
Tôi chau mày:
- Cái gì? Anh nói cái gì, tôi không hiểu gì cả.
Hạo Hạo thở dài:
- Trời, thế linh tính em chạy đâu mất rồi? Ý tôi muốn nói là hè năm tới tôi ra trường, đến mùa thu chúng ta sẽ kết hôn, kết hôn vào mùa thu được chứ. Trời không nóng cũng không lạnh...
Tôi ngắt ngang:
- Hạo Hạo! Tôi không bao giờ làm vợ anh hết.
Hắn nhìn tôi dò xét một lúc đoạn khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói:
- Thế này nhé, chúng ta hãy bàn tính cho kỹ. Tôi biết em phản đối tôi, không phải vì em yêu Từ Trung Đan, em không hề yêu nó mà là yêu tôi! Đừng vội đính chánh, hãy nghe tôi nói. Ngay từ đầu em đã yêu tôi, nhưng trong quả tim em đã có vết thương đó là những áp lực mà cha tôi đã gây cho em. Ông ta không muốn tôi và em gần nhau, vì cho rằng tôi hư hỏng. Hơn nữa em là người có tự ái cao. Cha tôi thu nhận cho em nương tựa, khiến bên trong tâm lý em nảy sinh ra một sức đối kháng với nhà họ La. Còn Từ Trung Đan vì có một hoàn cảnh tương tự em, nên không tránh được sự thông cảm. Em đã lầm lẫn thứ tình yêu là tôi chớ không ai khác. Đối với cha tôi, có lẽ vì quí em, nên sợ tôi sẽ hại đời em, vì người sớm mang ám ảnh tôi là thằng sở khanh, mất dạy. Ức My, em đừng ngại, rồi cha sẽ từ từ hiểu được anh... Ức My, em đẹp quá.
- Anh đã lầm rôi! Tôi nói - Cha anh thương tôi cũng như tôi thương anh. Đó chẳng qua chỉ là một thứ tình cảm bình thường, chứ không phải là tình yêu.
- Thế sao mới gọi là tình yêu?
- Chẳng hạn như tôi đối với Trung Đan, và Trung Đan đối với tôi!
- Em lầm.
- Không, tôi không bao giờ lầm lẫn.
- Chắc chắn như vậy.
- Em cũng chắc là em không yêu tôi?
Tôi buồn bã nhìn hắn:
- Vâng, nhất định như vậy.
Hạo Hạo thờ thẫn nhìn tôi, hơi thở hắn dồn dập, ngã người về sau, nhướng mày hắn nói:
- Thôi được, nếu sự thật như vậy thì tôi không biết làm gì khác hơn. Nhưng này, Ức My, em có chắc là em không lầm lẫn chứ?
- Vâng, không bao giờ.
- Thế thì tình yêu và tình bạn khác nhau ra sao?
Tôi không nhìn thẳng vào Hạo Hạo nói:
- Không có anh, tôi vẫn sống được. Nhưng nếu không có Trung Đan... Tôi lắc đầu nước mắt đọng trên mi - Thì cuộc đời, năm tháng sẽ biến thành...
Tôi nói không thành tiếng.
- Dễ sợ thật!
Hạo Hạo nâng cằm tôi lên dùng khăn tay chậm nhẹ. Đôi mắt đen nháy của hắn, không còn mang vẻ diễu cợt hằng ngày nữa mà hết sức tha thiết, hắn gật đầu nhè nhẹ, khẽ thở dài:
- Phải chi nước mắt này vì tôi mà đổ xuống, Ức My, tôi vẫn thấy như có điều không phải, tôi nghĩ rằng em phải thuộc về tôi. Chúng ta giống nhau thế này, lại cùng bản tánh, nhưng mà... À! Có lẽ tôi vẫn chưa đủ thành khẩn. Ức My, em có thể dành cho tôi những cơ hội khác không? Tôi không muốn mình làm kẻ thua cuộc.
Tôi đặt tay vào lòng bàn tay Hạo Hạo nói:
- Hãy làm anh của tôi nhé? Hồi nào tới giờ tôi không có anh chị em gì cả, lúc nào cũng mong mỏi có được người anh để thương yêu, bênh vực tôi.
Hạo Hạo bước xuống giường, hắn nói:
- Tôi không muốn làm anh cô.
Bước ra tới cửa, hắn quay lại nhìn tôi nói:
- Tôi đã có em gái.
Tôi nhìn theo hắn bước ra khỏi phòng, khép cửa lại. Màn đêm đang ùa vào phòng, bên ngoài trời xám bạc.
Tôi bước xuống giường tập đi lại vài bước. Thật cảm ơn thuốc thang hiện đại, càng cảm ơn giáo sư La Nghị đã tìm cho tôi vị y sĩ giỏi. Chập chững bước tới chiếc ghế đặt bên cửa, gió thu lành lạnh thổi nhẹ khiến tôi cảm thấy cô đơn, tiếng hát của Gia Gia từ vườn hoa văng vẳng:
- Đến như giấc mộng xuân không đợi. Đi tựa mây trời không định nơi.
Mong rằng những câu trên không phải là viết về một chuyện tình, bằng không thì thật là đau thương. Nghĩ đến Trung Đan, Trung Đan... Đó cũng có thể là một giấc mộng đêm xuân? Cũng có thể là đám mây trời trôi mãi.
Đêm dần đến, càng lúc trời càng khuya, không biết tôi đã ngồi ở trước song cửa bao lâu rồi, hôm nay là ngày thứ mấy? Trung Đan có giờ dạy ở nhà nào chăng? Nếu có thì chàng sẽ về trễ lắm. Nhìn thấy ánh đèn vẫn sáng trong phòng tôi, liệu chàng có ghé vào không? Dầu sao đi nữa tôi vẫn phải đợi.
Bốn bề yên lặng, hình như cả nhà đều ngủ cả rồi. Tôi lắng tai nghe, tiếng côn trùng từ trong vườn hoa đang thì thầm, gió đêm xào xạc trên ngọn cây, ngoài ra tuyệt không còn tiếng gì khác.
Đứng lên nương theo bờ tường tôi bước ra cửa, mở ra, rồi thò đầu nhìn sang phòng Trung Đan, không một ánh điện, chứng tỏ chàng chưa về nhà. Tại sao tôi không đến phòng chàng ngồi đợi. Nếu chàng thấy tôi lê chiếc chân đau đến để đợi chàng liệu chàng có còn giận tôi nữa không? Làm như thế tuy có bị chạm tự ái, nhưng với tình yêu, tự ái còn có nghĩa là gì nữa đâu? Làm thế nào đi nữa tôi cũng phải gặp chàng, vì tôi mong mỏi phải giải thích cho chàng hiểu rõ mọi chuyện.
Bản tính tôi nói là làm. Thế là tôi bước ra khỏi phòng, khép cửa lại nương theo tường bước về phiá phòng của Trung Đan. Vặn trái cửa, tôi bước vào định tìm ngắt điện, nhưng tôi chạm phải một chiếc ghế, tôi vấp ngã đau điếng. Ngồi trên nền gạch, tôi rên khe khẽ, sợ làm thức giấc những người trong nhà.
Nhưng bỗng nhiên, tôi có cảm giác tưởng như trong phòng tối đen này hình như có một cái gì? Tôi ngẩng đầu lên thì ngay lúc ấy, một chiếc bóng phớt qua trước mặt đồng thời một mảnh vải tơ chạm nhẹ vào mặt tôi. Vậy đây là người đàn bà!
Bỗng nhiên tôi hoảng hốt, trong phòng Trung Đan lại có người đàn bà! Một sự ngạc nhiên ngoài trí tưởng tượng, tôi hỏi lớn:
- Ai đó?
Thật ra thì người con gái kia đã bước ra khỏi phòng. Cánh cửa vẫn còn mở toang. Ngay lúc tấm áo chạm vào mặt tôi thì người con gái đã lướt qua tôi và đi vào hành lang tối om kia rồi. Vậy thì cô ta là ai lại ở trong phòng này một mình như vậy mà không bật đèn? Bà Nghị hay linh hồn trong khu rừng cây?
Tôi rùng mình, nghe ớn lạnh chạy dài trên sống lưng. Ngồi yên một lúc, mắt tôi quen dần bóng tối, tôi thấy rõ mọi thứ. Sự bài trí này tôi đã quen thuộc từ lâu và tôi tưởng rằng ngoài tôi ra không một ai vào đây nữa cả.
Vịn tay vào ghế tôi đứng lên, cài lại cửa xong tôi mới bước đến bàn học, bấm nút điện đèn bàn, ngồi xuống ghế. Trên ghế hãy còn ấm, như vậy người con gái lúc nãy tôi gặp không phải là quỷ, vì quỷ làm sao có hơi ấm? Như vậy cô ta là ai? Chắc chắn tám mươi phần trăm là Khởi Khởi. Thế cô ta ở trong phòng tối om này để làm gì? Có phải để đợi Từ Trung Đan chăng? Mặt tôi nóng bừng lên vì ghen.
Tôi ngồi đấy một lúc, bốn bề yên tịnh. Thư thả mở hộc tủ bên dưới bàn. Đôi mắt tôi như bị thu hút bởi chiếc mề đay bằng thủy tinh hình cánh hoa, bên trên có một mảnh giấy nhỏ, với những hàng chữ, tôi mang tấm giấy trên đến cạnh đèn:
Mong em trong sáng như thủy tinh Nhưng em đừng lạnh tựa giá băng Mong em huy hoàng như ngọc sáng. Nhưng em đừng lạnh như đá xanh.
Nét bút thật quen thuộc đối với tôi, tuy không có chữ ký bên dưới, tôi cũng biết tác giả của những giòng chữ này, Từ Trung Đan chứ không ai xa lạ. Hiển nhiên, chiếc mề đay này là một tặng vật nhưng có lẽ người thu nhận kia đã đem hoàn trả lại cho chủ nhân.
Ngoài chiếc mề đay ra bên trong hộc tủ còn một bức họa - Đó là ảnh Khởi Khởi - Cặp chân mày nhỏ, đôi mắt sáng, chiếc cằm nhọn và mái tóc óng ả phủ vai. Bức họa thật sống, thật tỉ mỉ. Người đã đẹp mà nét vẽ còn đẹp hơn. Bên cạnh góc có chữ ký của Trung Đan bằng Anh ngữ và ngày tháng. Bức họa đã trên một năm rồi. Lật ra phiá sau, tôi thấy những hàng chữ:
Mong rằng sẽ có một ngày, Anh sẽ vẽ đước nét cười em yêu. Mong rằng có một ngày nào, Em không còn vẻ u sầu đơn côi. Nhẹ nhàng anh nói đôi lời, Mừng em hạnh phúc trọn đời đẹp tươi!
Bên cạnh đó, còn một hàng chữ nhỏ: "Trung Đan chúc mừng ngày Khởi Khởi lành bệnh". Tôi ngẩn ngơ vài phút, rồi đóng mạnh hộc tủ lại. Bấy giờ tôi có thể đoán chắc chiếc bóng người con gái ban nãy là ai? - Khởi Khởi - Nó đem trả lại hai món kỷ vật này để thức tỉnh kẻ thay lòng đổi dạ.
À, hay là Trung Đan theo đuổi mãi Khởi Khởi không được mới quay sang tôi? Tôi đâu có thể nào sánh với Khởi Khởi được, vì nó đẹp, điềm đạm, quí phái và cao quý, tôi không thể nào hơn được. Còn nếu bảo Trung Đan chỉ yêu có một mình tôi thì e quá chủ quan. Giữa tôi và Khởi Khởi, chàng sẽ chọn tôi và bỏ rơi người đẹp Khởi Khởi? Hay đó là sự ngộ nhận? Ngộ nhận vì không thể chinh phục được Khởi Khởi nên chàng đã đến với tôi?
Bao nhiêu ý nghĩ quay cuồng trong óc tôi. Tôi đứng dậy ngắm mình trong gương nhỏ. Mái tóc ngắn rối bù, nước da bánh mật, đôi mắt to nhưng không đen lắm, như Trung Đan đã từng nói, pha lẫn màu hổ phách. Đôi hàng lông mi dày, chiếc cằm cụt. Đó là khuôn mặt của tôi, một khuôn mặt của con mèo. Ai lại có thể thương được người con gái có khuôn mặt như thế? Tôi lẩm bẩm:
- Này Ức My, mày đừng có điên, mày tầm thường, mồ côi lại trẻ con như thế mà mày vẫn tưởng là chàng yêu mày thật sao?
Úp gương mặt xuống bàn, tôi vừa khóc vừa bước ra, chưa kịp mở cửa thì đã nghe thấy tiếng chân người đi ngoài hành lang. Trung Đan về rồi! Cửa xịch mở, chúng tôi chạm mặt nhau, vừa bước vào chàng đã nắm lấy tay tôi, sung sướng lẫn ngạc nhiên:
- Ức My! Chân em đã lành rồi ư?
Tôi gật đầu: - Có thể đi được rồi.
- Vào đây đi em.
Tôi cứng cỏi:
- Không, tôi muốn trở về phòng ngay.
- Ức My! Giọng chàng thật nhỏ nhẹ - Em giận anh đấy à? Anh đã hiểu tất cả rồi!
Chàng đã biết rõ. Biết rõ gì chứ? Trung Đan nâng mặt tôi lên chàng hỏi:
- Ức My, em làm sao thế?
Rồi chàng nhìn tôi dò xét, giọng nói âu yếm hơn.
- Cho em hay, may nhờ anh chưa đến nỗi hồ đồ, nên chưa dọn khỏi nhà họ La. Chiều nay, giáo sư La Nghị đã nói chuyện với anh, tuy chỉ vài lời nhưng tất cả đã được giải thích thỏa đáng.
- Thế ông ấy nói sao?
- Giáo sư nói em thật dễ thương, dễ thương như đứa trẻ. Trong mắt ông, em không là thiếu nữ mười chín tuổi mà chỉ là đứa bé lên ba. Ông mong ước được đứa con như em, ngoài ra.
Trung Đan bỗng ngưng nói.
- Ngoài ra sao hở anh?
Chàng nhìn tôi dò xét, thong thả:
- Ngoài ra giáo sư cũng nói là ông không phản đối chuyện của chúng mình. Ý ông muốn nói chuyện tình yêu đấy và giáo sư cho rằng em với anh xứng đôi hơn là em với Hạo Hạo.
Chàng lại thở dài.
- Ức My, em còn giận anh sao? Hãy để bao nhiêu sự hiểu lầm tan ra. Ức My, anh yêu em!
Tôi muốn vùng thoát cái nắm tay của chàng. Nếu không có Khởi Khởi, có lẽ tôi đã ngã vào lòng chàng, nhưng làm sao có thể xóa mờ sự thật là chàng từng đeo đuổi cô ta? Tôi chỉ là kẻ đến sau. Nếu chàng chinh phục được Khởi Khởi, liệu tôi có còn được chàng chú ý tới nữa chăng? Quay đầu lại, nước mắt đọng quanh mi, tôi giận dỗi sụt sùi bảo:
- Buông tôi ra để tôi về phòng.
Nhưng chàng lại không buông mà nắm chặt hơn, nâng cằm tôi lên chàng nhìn thẳng vào mắt:
- Ức My, chuyện gì nữa đó?
Tôi lắc đầu:
- Em chỉ muốn trở về phòng.
- Em đang giận anh, ghét anh phải không? Ức My, đừng nên trách anh như vậy, anh làm sao chịu được hình ảnh của em trong lòng một người đàn ông khác. Trên phương diện tình cảm, anh công nhận là anh là người ích kỷ, không muốn để em yêu một ai, dầu yêu chút chút. Đó chẳng qua chỉ vì ghen, em có thể tha thứ cho anh không hở Ức My?
Trên thực tế, tôi đã tha thứ sự ghen tuông của chàng, tha thứ cả sự ngộ nhận, nhưng mà câu chuyện đã xoay chiều. Bây giờ tôi đang ghen, lòng tự ái không cho phép tôi bỏ qua.
Giật tay ra tôi không nói một lời, bỏ đi về phiá hành lang, vừa đi vừa tựa vào tường, bước chân lại chệnh choạng nên chẳng mấy lúc Trung Đan đã bắt kịp.
- Ức My, sao em ngoan cố như vậy. Anh đã giải thích rõ ràng như vậy mà em vẫn chưa chịu hiểu sao?
Chàng giận dữ. Tôi la nho nhỏ:
- Buông tôi ra!
- Không.
Tôi la lớn hơn:
- Buông tôi ra!
- Không!
Lần này tôi la thật lớn. Trung Đan kéo mạnh, chiếc chân đau làm tôi đứng không vững nên ngã ập tới trước. Trong lúc tôi chưa lấy lại thăng bằng thì Trung Đan đã ôm chầm lấy tôi, hôn mạnh lên môi tôi. Tôi cảm thấy bị làm nhục nên chống trả, nhưng vì chàng ôm chặt quá tôi vùng vẫy không ra.
Tức giận tôi la lớn:
- Anh Trung Đan, anh là đàn ông anh đừng ức hiếp tôi.
- Anh ức hiếp em à?
Chàng thật ngoan cố không buông tha tôi.
- Tại em cố chấp không chịu nghe ai nói cả. Em thử nghĩ xem anh đã làm gì không phải với em đâu?
- Anh về mà xem lại hộc tủ của anh thì biết!
- Về xem thì biết! - Em đi với anh, nếu có chuyện hiểu lầm, chúng ta giải quyết ngay, chớ nếu để tình trạng này kéo dài thêm ba bốn ngày nữa, có lẽ anh điên mất.
- Tôi không đi!
- Em phải đi!
Tôi la lớn:
- Em không muốn đi!
Một cánh cửa mở ra. La Hạo Hạo mặc áo ngủ chạy đến đứng trước mặt chúng tôi, hắn ngáp một hơi dài, đoạn nói:
- Trời ơi! Ức My, bộ cô gặp cướp hay sao mà la lớn thế?
- Hừ! Trung Đan có vẻ khó chịu - Anh Hạo, tốt hơn anh nên trở về phòng đi, đừng xiá vô chuyện người khác.
Hạo Hạo giả vờ kinh ngạc, hắn nói:
- Ủa! Thế ra ông giáo sư, anh đang dạy Ức My môn gì đấy? Nhu đạo à?
- Tôi đã bảo anh đừng xiá vô anh có nghe không? Chuyện riêng giữa tôi và Ức My không có liên hệ gì đến anh cả!
Hạo Hạo nhún vai:
- Chuyện riêng? Anh nói chuyện gì với Ức My sao có vẻ như diễn kịch thế?
Rồi hắn nhìn đồng hồ.
- Bây giờ đã mười hai giờ hai mươi lăm phút, chuyện ồn ào như vầy có thể để mai nói được chăng? Nếu không cả nhà này sẽ bị chấn động hết đấy.
Hắn ngừng lại rồi đóng kịch hắn cúi xuống thật thấp, chìa tay ra một cách lịch sự hắn nói
- Mẫn tiểu thơ, tôi có vinh hạnh được đưa cô về phòng chăng? Có lẽ chân cô đã mỏi lắm rồi đấy.
Tôi đặt tay lên tay Hạo Hạo, nhưng đồng thời bàn tay của Trung Đan cũng đặt lên đấy. Tình hình có vẻ khẩn trương, Hạo Hạo quay người sang đối diện với Trung Đan, cả hai gầm gừ nhau, ngòi nổ như lẩn quẩn đâu đây.
Trung Đan có vẻ giận dữ, Hạo Hạo bất bình, nét giận hiện lên mắt, hắn gằn giọng:
- Ông giáo sư, ông muốn dạy tôi học võ nữa à?
Trung Đan run giọng:
- Tôi cho anh biết, tôi không thích thấy bộ mặt đóng kịch của anh nơi đây, đừng can thiệp vào chuyện riêng của tôi và Ức My, bằng không..
- Bằng không thì sao?
Hạo Hạo khiêu khích.
- Bằng không tôi sẽ đánh gãy răng anh chứ sao?
Trung Đan giận dữ hét lớn. Gương mặt chàng trắng bệch, mắt lộ ra, tôi chưa trông thấy lần nào chàng giận đến độ như thế.
Trong khi Hạo Hạo vẫn giữ vẻ ung dung tự tại, hắn nháy mắt, chậm rãi nói:
- Đâu anh thử xem! Chuyện người khác thì tôi bỏ mặc, nhưng chuyện của Ức My tôi không thể không can thiệp, vì Ức My là khách của gia đình này, chớ đâu là gì của anh? Này, tôi thấy anh có vẻ hay xen vào chuyện người lắm nhé!
Từ Trung Đan trừng mắt thật lớn, hơi thở dồn dập, chàng gằn từng chữ:
- Ức My là vị hôn thê của tôi.
- Hả!
Hạo Hạo liếc nhìn Trung Đan một lúc đoạn quay sang tôi hỏi:
- Có đúng vậy không hở Ức My?
Trung Đan cũng nhìn tôi, chàng hối thúc:
- Nói cho hắn biết đi em.
Tôi nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, mở miệng ra mà nói không thành tiếng. Thế hùng hổ giữa hai người khiến tôi căng thẳng, muốn tìm một phương cách để làm nguội không khí, nhưng trước cái nhìn như hối thúc, tôi hấp tấp:
- Tôi... tôi...
Trung Đan không chịu được, chàng quát:
- Ức My, em làm sao thế?
Hạo Hạo cũng quát to:
- Ức My em đừng sợ.
Trung Đan quay lại nhìn Hạo Hạo:
- Câm mồm lại đi.
Hạo Hạo cũng không vừa:
- Anh câm mồm đi!
"Bốp!" Tôi nghe tiếng đánh nhau, trước mặt tôi rối mờ không biết là ai đã đập ai, chỉ biết họ đang quần thảo.
Hoảng hốt tôi la to, các cánh cửa hai bên xịch mở. Trước hết là chiếc đầu rối bù của giáo sư La Nghị, rồi tiếng quát tháo của ông:
- Đùa giỡn gì nữa đấy, sao ồn ào quá vậy?
Chẳng mấy chốc, ông đã đứng trước mặt chúng tôi. Nhìn thấy tôi, ông hơi ngạc nhiên.
- Cũng lại là cô nữa hở Ức My? Chân cô lành rồi phải không? Trách chi chẳng xảy ra chuyện ồn ào như vầy.
Rồi quay sang hai chàng chiến sĩ vừa ngừng tay, ông nói.
- Bộ mấy người định biểu diễn võ thuật hả? Về phòng ngay, đánh nhau không biết lựa chốn lựa giờ làm ồn cả người khác.
Trung Đan lạnh lùng nói với giáo sư La Nghị:
- Thưa ông, tôi xin thưa ông rõ là kể từ ngày mai, tôi sẽ không đảm nhận vai trò giáo sư tư gia tại đây nữa, xin ông tìm người khác. Tôi sẽ dọn khỏi nhà này ngay ngày mai.
Nói xong, chàng quay người lại muốn bước đi, nhưng tiếng giáo sư La Nghị đã chận lại:
- Khoan! Đứng lại Trung Đan!
Trung Đan đứng lại. Tiếng giáo sư giận dữ:
- Anh không dạy rồi việc thi vào đại học của Ức My sẽ ra sao? Này cậu trẻ tuổi kia, cậu có biết trách nhiệm là gì không? Dù cậu có ngàn lý lẽ đi nữa, nếu cậu muốn dạy là dạy, không dạy là nghỉ, Ức My mà thi rớt đại học thì tôi đập cậu gãy cẳng nghe không? Bộ nói muốn đi là đi dễ dàng như vậy sao? Nói bậy không hà. Tất cả mọi người về phòng ngay cho tôi! Ức My, chân đã lành rồi thì mai bắt đầu học lại, nghe không?
Trung Đan bị giáo sư mắng một hơi, chàng đứng chịu trận cúi đầu nhìn xuống. Một lúc sau, ngẩng đầu lên chàng nói:
- Giáo sư nói thế là sao?
- Tôi bảo, anh không thể rời khỏi nhà này, nghe không?
Ông quát.
- Tôi nghĩ là nếu anh muốn đi thì anh là thằng điên.
Trung Đan ngạc nhiên:
- Tôi là thằng điên? Chỉ có trời mới biết trong nhà này ai điên.
Nói xong chàng quay mình bỏ về phòng. Giáo sư La Nghị như sực nhớ đến tôi, ông quát:
- Ức My, em tưởng chân em như thế là lành lặn lắm rồi sao mà nửa đêm long rong trong nhà, em có điên không?
Tôi ngẩn người ra, bây giờ lại đến tôi bị mắng nữa, tôi lầm bầm trong miệng quay về phòng, giáo sư La Nghị không tha, ông kêu lại:
- Ức My, em lại lẩm bẩm cái gì đó?
Tôi đứng lại nói lớn:
- Tôi nói nếu thần kinh tôi mà có bị mất thăng bằng thì đó là do sự truyền nhiễm của nhà họ La này đó.
La Hạo Hạo cười lớn, tiếng cười của hắn trong đêm tối khiến cho giáo sư tức giận, ông quát:
- Mày đứng đó làm gì? Có khùng có điên không mà la như vậy.
Hạo Hạo càng cười lớn, vừa cười vừa đi về phòng, giữa tiếng cười hắn nói to:
- Ai cũng điên hết, chỉ khác với nhau ở cách điên thôi.
Rồi cửa phòng đóng lại, trước khi đóng hắn còn thòng thêm một câu:
- Đây đúng là ngôi nhà điên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...