Cảnh Hiên

Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã bảy giờ tối, cậu đi rửa mặt rồi đến sân huấn luyện. Mỗi tuần có ba ngày Cảnh Hiên sẽ dạy Ngôn nhi một ít kỹ năng phòng thân gì đó. Tới sân huấn luyện đã thấy Cảnh Ngôn đang khởi động làm nóng người.

“Ngôn nhi, dừng lại đi.”

“Anh hai, anh không sao chứ? Sắc mặt rất kém.”- Cảnh Ngôn biết anh đã xảy ra chuyện nhưng không dám hỏi nhiều. Tự bản thân Cảnh Hiên cảm thấy mình không có khác biệt nhưng không biết rằng chính mình đang toát ra một loại ưu thương tuyệt vọng.

“Anh không sao, yêu cầu hôm nay rất đơn giản, vì mấy ngày trước trạng thái của em không đạt yêu cầu, hôm nay anh muốn khảo hạch lại những gì đã dạy.”

Cố gắng của Ngôn nhi, Cảnh Hiên đều thấy, có vui mừng càng có hối hận. Trách nhiệm này vốn không nên đổ lên người nó, tình huống hiện tại chỉ có mình thích hợp gánh vác nhất.

Khảo hạch hôm nay vẫn không đạt yêu cầu. Đánh nhau đối kháng dù Cảnh Hiên chỉ dùng năm phần lực, chiêu thức đơn giản nhưng Ngôn nhi không quá mười chiêu đã thua, những chiêu võ mới được dạy cũng có rất nhiều sơ sót.

Tâm trạng từ lúc gặp Lan Lăng Phong vẫn chưa thể bình tĩnh, Ngôn nhi như vậy không đạt yêu cầu, Cảnh Hiên tức giận rống lên.

“Lan Cảnh Ngôn, không đánh tiếp được thì dừng ngay cho ta.”

Cảnh Ngôn ngừng lại, đi đến trước mặt anh, cúi đầu.


“Em xin lỗi.”

Cảnh Hiên nắm lấy cằm Cảnh Ngôn, buộc nó nhìn thẳng mình.

“Ngươi cảm thấy phải xin lỗi ta sao? Ngươi cần phải xin lỗi chính mình.”

“Ta từng nói nếu còn tiếp tục trạng thái này ta sẽ đổi phương thức khác dạy dỗ ngươi. Có phải ta quá dễ dãi nên ngươi không hề bận tâm?”

“Anh hai…”

Cảnh Hiên tự nói với mình hiện tại không phải lúc sủng ái Ngôn nhi. Cậu có thể giúp nó thu thập cục diện rối rắm, có thể giúp nó gạt phụ thân làm một ít chuyện không được phép nhưng Cảnh Ngôn bắt buộc phải học tốt những thứ này, đây là bùa hộ mạng của nó.

Bất quá, Cảnh Hiên đã quên mất từ lúc bắt đầu học Ngôn nhi thông minh thế nào, cố gắng ra sao… không thể đột nhiên trở nên kém cõi.

Nhóc con lắc lắc đầu, muốn rơi nước mắt.

“Em không có…”

“Vậy tình trạng này giải thích thế nào, những ngày trước thành tích còn rất tốt.”- Cảnh Hiên trong giọng là luyến tiếc rèn sắt không thành thép.

“Em…”- Cảnh Ngôn nhỏ giọng, trong lòng không hề hối hận.

Cảnh Hiên đi đến góc cuối sân huấn luyện, quay đầu gọi lớn.

“Theo ta qua đây.”- Cảnh Ngôn biết anh đang tức giận, lập tức đi theo.

Cảnh Ngôn biết anh hai lần này trở lại cũng không giống như trước kia nữa, đối với mình có tươi cười nhưng chỉ có ở lúc huấn luyện mới nhìn thấy, còn có ý tứ phải rời đi. Hơn nữa quan hệ giữa ba và anh hai rất kỳ quái, có thể gạt người ngoài nhưng nó cũng đoán được ít nhiều. Chính vì điều này mới khiến cho Cảnh Ngôn xuất hiện lựa chọn dù khiến anh tức giận cũng không hối hận.

Cảnh Hiên cầm lên roi mây ở góc tường do Hình Uyên để lại. Hành động của anh hai đều nằm trong dự đoán của Cảnh Ngôn từ hai ngày trước, cho nên không cần một câu nói nào tự động cúi người chống tay xuống bàn.


“Cảnh Ngôn, anh đánh em vì muốn em tự cảnh tỉnh lại mình, mười roi.”- Số lượng không lớn không có nghĩa là Cảnh Hiên bỏ qua cho Ngôn nhi.

Roi đầu tiên bảy phần khí lực khiến cho Ngôn nhi gần như chồm người tựa sát bàn.

“Thẳng người lên.”- Cảnh Hiên lạnh lùng.

“Dạ”- Cảnh Ngôn giãy giụa điều chỉnh lại tư thế.

Vẫn cùng một vị trí không lưu tình, không gián đoạn. Cảnh Hiên cho đến bây giờ chưa từng đánh Ngôn nhi, cậu luôn cảm thấy Ngôn nhi còn nhỏ, nhắc nhở vài câu là được rồi.

“Cảm thấy bộ dáng hiện tại không làm thất vọng ta, phụ thân hay chính bản thân mình?”

Cảnh Ngôn cắn răng chịu đựng đau đớn.

“Ngôn nhi biết sai rồi, anh đừng tức giận hại sức khoẻ.”

“Ta không tức giận, chỉ thất vọng.”

Mười roi đánh xong, máu thấm ướt bộ quần áo thể thao màu trắng, không phải vì Cảnh Hiên đánh nặng mà do chỉ có một đạo vết thương.

“Hôm nay dừng ở đây, tự mình về bôi thuốc, ngày mốt tiếp tục huấn luyện.”- Cảnh Hiên nói xong liền bỏ đi.


Bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, nhìn bóng dáng anh hai khuất đi, Cảnh Ngôn nhi mới chậm rãi đứng dậy.

Đau đớn phía sau kích thích thần kinh, Cảnh Ngôn thậm chí cảm giác được máu đang chảy. Nghỉ ngơi một lúc lâu mới từ từ trở về phòng mình. Đầu giường xuất hiện một lọ thuốc, Cảnh Ngôn nhớ rõ ràng đó là lọ thuốc trị thương anh hai từng cho mình trước đó, nhoẻn miệng cười thật tươi.

“Anh thật sự còn đau mình.”

Tắm rửa rồi bôi thuốc, Cảnh Ngôn nằm trên giường ngẫm nghĩ, anh hình như không tức giận lắm, buổi huấn luyện tới mình cần có chừng mực. Thuốc bắt đầu có tác dụng thế là Cảnh Ngôn dần thiếp đi.

Cảnh Hiên làm sao dễ chịu, làm bị thương Ngôn nhi so với chính mình còn đau gấp trăm lần. Vừa về đến phòng, Cảnh Hiên đã lấy lọ thuốc trị thương đặc hiệu đem để vào phòng Ngôn nhi.

Sáng hôm sau, Cảnh Hiên đi sớm đến công ty giải quyết công việc, thật ra là muốn dùng nó triệt tiêu sự khó chịu trong lòng. Cảnh Ngôn cũng không có biểu hiện gì giống như bị đánh, xuống lầu ăn sáng rồi đi học. Vị trí bị đánh không ảnh hưởng đến chuyện ngồi xuống dù chút cử động đều rất là đau.

Về phần Cảnh Hiên, suốt một ngày ở công ty lo lắng không yên, tối về đến nhà quyết tâm đi nhìn trộm Ngôn nhi. Cậu không biết Ngôn nhi có đang giận dỗi hay không, do dự một lúc lâu vẫn quyết định gõ cửa.

Không có tiếng trả lời, có lẽ Ngôn nhi đang dỗi. Cảnh Hiên biết gần đây mình rất nghiêm khắc với nó nhưng không thể để nó tiếp tục mãi tình trạng này. Quyết tâm vừa dâng cao liền bị sự uỷ khuất của Ngôn nhi dập tắt, cậu quyết định bỏ qua đêm nay, sáng mai sẽ tìm Ngôn nhi nói chuyện sau.

Lòng thật loạn, Cảnh Hiên muốn tìm một nơi để phát tiết. Cảnh Hiên đi vào sân huấn luyện ngầm thì thấy đèn bật sáng, liếc mắt nhìn vào trong, hình ảnh trước mắt ngây ngẩn cả người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui