Ăn xong bữa sáng, sắc mặt Cảnh Hiên nhìn tốt hơn nhiều, Ly Á hơi tức giận hỏi.
“Hiên, vết thương trên người anh là từ đâu tới, sao không biết yêu quý thân thể mình?”
Nghe Ly Á hỏi, Cảnh Hiên không biết như thế trả lời còn Tắc Lý Kỳ xấu hổ ho khan.
“Vết thương trên người Hiên đa phần là bị anh đánh.”
Nhìn sắc mặt Ly Á đầy phẫn nộ liền nhanh miệng biện bạch.
“Tuy nói là anh đánh nhưng em tự hỏi “phu quân” của mình xem là chính hắn cầu anh đánh.”
Cảnh Hiên nghe qua, sữa đang uống đều sặc đến chảy nước mắt. Ly Á hốt hoảng vỗ vỗ lưng Cảnh Hiên, bất quá càng giúp rối, vỗ ngay vào vết thương trên lưng, ngoài tiếng ho khan còn là tiếng rên đau đớn.
Ly Á bối rối xin lỗi, Cảnh Hiên khoát tay ra hiệu mình không có gì, cười khổ nói.
“Mọi người đừng vì ta mà khẩn trương quá.”
Mọi người tụ họp ra phòng khách, ai nấy im lặng nhìn nhau không nói câu nói, cuối cùng là Ly Á nhịn không được lên tiếng trước.
“Hiên, anh hãy nói cho mọi người biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hãy nói ra để mọi người cùng anh giải quyết, đừng lúc nào cũng một mình chịu đựng.”
Lại một trận trầm mặc, Cảnh Hiên rốt cuộc mở miệng kể lại mọi sự tình. Vết thương lòng một lần nữa xé toang, Cảnh Hiên hít một hơi sâu như muốn đem nước mắt sắp chảy ra nuốt vào trong. Trước kia, Cảnh Hiên rất ít khóc, nhưng hiện tại ngày một mẫn cảm, chịu không nổi hiểu lầm, càng chịu không nổi nghi kỵ. Đối địch nhân, hắn đương nhiên tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với thân nhân vĩnh viễn là một tấm lòng son. Nhưng hiện tại sau rất nhiều chuyện xảy ra khiến Cảnh Hiên không thể không kiên cường.
Nghe Cảnh Hiên kể lại kết hợp với những gì đã điều tra, Tắc Lý Kỳ nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Chuyện này không thể do một người gây ra, kế hoạch quá chu toàn hơn nữa còn dự tính trong thời gian dài, mục đích cuối cùng là bức Lan Lăng Phong đuổi Hiên ra khỏi Lan gia hay thậm chí….”- Tắc Lý Kỳ chợt ngập ngừng.
“Đại ca có phải cảm thấy mục đích của chúng là muốn giết chết đệ?”
Tắc Lý Kỳ gật đầu tiếp tục nói: “A Hiên, ngươi đừng trách đại ca. Kỳ thật, sau lần gặp mặt đó, ta luôn cảm thấy có điểm không thích hợp, cho nên đã phái hai người theo âm thầm bảo vệ. Ngày đó lúc đệ bị tập kích, bọn họ cũng nghe được tin Lan cảnh Ngôn bị ám sát, lập tức chạy đi bảo vệ. Trước khi Lan Cảnh Ngôn bị tên sát thủ kia hạ một đao giết chết, người của ta đã ra tay làm chệch đường đao của hắn.”
“Đệ luôn cảm thấy khó hiểu tên đầu lĩnh tập kích đệ vì sao đột nhiên chết nhanh như vậy.”- Lời của Tắc Lý Kỳ đã giải thích nghi hoặc trong lòng cậu.
“Thực xin lỗi, đại ca biết đệ chán ghét có người đi theo bảo hộ, vì để đệ không phát hiện, bọn họ không thể theo sát, có nhiều chi tiết không mấy rõ ràng.”- Tắc Lý Kỳ có điểm tự trách.
Ly Á càng nghe càng cảm thấy hoảng sợ.
“May mắn đại ca đã phái người đi theo, nếu không Lan Cảnh Ngôn kia đã chết, lấy tính cách của Lan Lăng Phong, biết Hiên không phải con của hắn nhất định sẽ giết chết Hiên.”
“Ta cũng nghĩ vậy, nói ra Lan Gia đang gặp nguy hiểm. Người muốn Lan Lăng Phong phải mất đi người kế vị còn ai khác ngoài tên Lan Cảnh Thuỵ kia.”
Cảnh Hiên tiếp lời Tắc Lý Kỳ: “Chuyện này lấy năng lực của một mình Lan Cảnh Thụy không có khả năng làm được.”
Lúc này, giọng Cảnh Hiên có phần ảo não: “Lúc đó đệ bị mọi chuyện làm hồ độ, căn bản không có thời gian suy nghĩ rõ ràng. Hiện tại, ngẫm lại đúng thật có rất nhiều điểm đáng ngờ. Kẻ chân chính đứng sau tất cả có lẽ là bọn người cậy già lên mặt trưởng lão hội.”
“Hiên, ý của đệ là bọn họ muốn lộng quyền? Sau đó, vì muốn danh chính ngôn thuận nên đưa Lan Cảnh Thuỵ làm một con rối?”- Ly Á suy đoán, khẽ cắn môi hỏi một câu.
“Em vẫn muốn hỏi, vì sao Lan Lăng Phong đột nhiên làm xét nghiệm huyết thống?”
Lời Ly Á khiến cả Tắc Lý Kỳ và Cảnh Hiên đồng thời sửng sốt, bọn họ chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nhìn biểu tình của hai người, Ly Á có điểm nghi ngờ: “Chẳng lẽ hai người không nghĩ tới?”
Tắc Lý Kỳ cười gượng: “Chuyện này quả thật ta không nghĩ tới, ta tưởng Lan Lăng Phong phát hiện Hiên lấy trộm tiền của Lan gia giúp ta quay vòng, vì vậy mà bắt đầu hoài nghi Hiên, hiện tại ngẫm lại hình như không mấy có khả năng.”
“Đích xác không có khả năng.” – Cảnh Hiên biểu tình thoạt nhìn giống hệt Tắc Lý Kỳ tiếp lời.
“Nếu hắn biết đệ trộm tiền giúp đại ca nhiều nhất chỉ đánh đệ một trận, chút, chờ đại ca trả tiền về coi như xong, tuyệt không thể nghĩ đến làm xét nghiệm huyết thống.”
“A Hiên, ý của đệ chuyện này đều đã được sắp xếp từ trước, thậm chí kết quả xét nghiệm đã bị bóp méo?”
Nghe Tắc Lý Kỳ phỏng đoán, Cảnh Hiên cảm thấy hô hấp như đình trệ, tim đập rất nhanh. Ly Á đau lòng âm thầm nắm chặt tay Cảnh Hiên như tiếp thêm phần nào sức mạnh.
“Đúng thế thì sao, đệ đã muốn thất vọng, không muốn trở về nữa. Muốn đệ sống với một người ba chưa từng tin tưởng mình, vậy ta sống một mình như xưa vẫn tốt hơn.”- Cảnh Hiên nói mà lòng đau như cắt.
“Còn số tiền kia, đệ muốn lưu lại hay chuyển về Lan gia.”- Tắc Lý Kỳ hỏi.
“Vẫn chuyển trở về đi, đệ không cần số tiền đó.”
Do dự một chút, Cảnh Hiên nói ra quyết định của chính mình.
“Đệ muốn trở về…”
Ly Á lớn tiếng cắt lời.
“Cái gì, anh còn muốn trở về, những việc anh làm còn chưa đủ? Anh không nhớ Lan Lăng Phong đã làm những gì với anh?”
Cảnh Hiên nhẹ giọng trấn an.
“Chuyện này suy cho cùng là vì bọn họ cảm thấy ta đang uy hiếp đến lợi ích của bọn họ. Như vậy người tiếp theo sẽ là Ngôn nhi. Đại ca, ngươi cũng thấy đấy, dù có vệ sĩ đi theo, Ngôn nhi cũng đã xém chết, còn đệ đã không muốn có việc gì.”
“Không cần đệ đi, ta sẽ phái vài cao thủ đi theo bảo vệ nó, đệ nên ở đây an ổn sống cuộc sống của mình.”- Tắc Lý Kỳ không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt Cảnh Hiên
“Đại ca, đệ biết ca lo lắng cho đệ nhưng Ngôn nhi cũng là em trai ruột thịt của đệ, trước khi đệ rời đi đến thăm nó, nó ở trong mộng đều gọi đệ đến cứu nó. Các ngươi không biết, lòng đệ lúc đó đều tan nát. Đệ chỉ muốn đem mọi chuyện ở đó giải quyết ổn thoả rồi sẽ quay trở về.”
Cảnh Hiên thanh âm đầy bi thương mà Tắc Lý Kỳ và Ly Á đều biết Cảnh Hiên vẫn mang họ Lan mà tình cảnh trước mắt tất cả chỉ là một âm mưu mà thôi.
Lại là một trận trầm mặc, Tắc Lý Kỳ mở miệng.
“Đệ đã suy nghĩ kỹ càng?”
“Đúng vậy. Đệ trở về lần này còn có một lý do quan trọng khác chính là bắt những tên đã hạm hại đệ phải trả giá đại giới.”- Ánh mắt Cảnh Hiên trừ bỏ kiên quyết còn có sát ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...