Cảnh Hiên

Buổi chiều, Cảnh Hiên tỉnh lại. Nằm trên giường bệnh, đau đớn giày vò bất quá không thấm gì so với nỗi đau trong lòng. Nữ y tá thấy Cảnh Hiên đã tỉnh, đi đến hỏi thăm.

“Cậu cảm thấy trong người thế nào rồi?”

Cảnh Hiên muốn nói không có việc gì nhưng cổ họng khô rát làm cậu nói không thành lời. Y tá đem một ly nước cho cậu thấm giọng.

“Xin hỏi là ai đưa ta đến đây?”

“Người kia nói là quản gia của cậu, hôm nay ông ấy đã đưa đến cài này.”

Nữ y tá đưa cho cậu một cái hộp nhỏ, mở ra bên trong là hộ chiếu cùng thẻ tín dụng của cậu. Cảnh Hiên nắm chặt đến khớp xương trắng bệch.

“Đây là quyết định cuối cùng của ngài đi.”

“Đúng là bi thương mà, ta làm nhiều như vậy vẫn không chiếm được tín nhiệm của ngài? Nếu đã vậy hãy coi tất cả như một giấc mộng thoáng qua, có lẽ ta không xứng có được cha mẹ yêu thương. Hiện tại tỉnh mộng, ta cũng nên ra đi.”

Quay đầu, Cảnh Hiên nói với y tá: “Tôi đã không có việc gì, phiền cô giúp tôi làm thủ tục xuất viện.”


“Vết thương của cậu tuy không nghiệm trọng nhưng đã bị nhiễm trùng, cần phải tiếp tục theo dõi.”

“Không sao, chờ tôi về nhà sẽ tìm bác sĩ tiếp tục chữa trị.”- Cảnh Hiên mỉm cười nói, ánh mắt ảm đạm.

“Nhà! chính mình từ nay về sau không có nơi nào gọi là nhà a.”

Nữ y tá nhìn thái độ kiên quyết lẫn ưu thương của Cảnh Hiên cũng không nỡ từ chối, dặn dò thêm.

“Thôi được, tôi sẽ đi tìm bác sĩ, cậu nhất định phải tiếp tục chữa trị.”

“Cám ơn cô” – Cảnh Hiên gật gật đầu.

Nữ y ta rời đi, Cảnh Hiên ngã xuống giường, bóng dáng cô độc. Cậu tự nói với mình hết thảy đều đã kết thúc nhưng những ký ức đau thương cứ quanh quẩn trong đầu, khoé mắt cứ thế đong đầy nước.

Ra viện, Cảnh Hiên lập tức mua vé máy bay. Bất quá, trước khi rời đi, Cảnh Hiên vẫn muốn đến xem Cảnh Ngôn một lần. Không biết mình có thể gặp được hay không nhưng nếu không đi cậu sẽ không an lòng.

Hai nam tử ngoại quốc luôn âm thầm đi theo Cảnh Hiên cảm thấy sự việc có chút kỳ quái, gọi điện báo cáo.

“Lão Đại, Hiên thiếu gia mua vé máy bay về Mĩ nhưng thái độ của cậu ấy rất khác lạ, không giống là đi công tác mà giống như phải đi khỏi nơi này. Chúng tôi không thể theo sát cũng không nắm rõ được nguyên nhân.  

Nghe báo cáo, đầu dây bên kia lạnh lùng an bài.

“Một người đi theo Hiên, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho hắn, một người ở lại điều tra cho ta đã xảy ra chuyện gì, ta cần kết quả nhanh nhất.”

“Vâng Lão đại.”

Đúng vậy, hai nam tử ngoại quốc kia chính là thủ hạ của Tắc Lý Kỳ. Từ sau lần Lan Cảnh Thuỵ đến tìm hắn, hắn biết tính cách của Cảnh Hiên sẽ không đối với thân nhân của mình động thủ. Vì vậy để đảm báo an toàn cho Cảnh Hiên, hắn liền phải hai thủ hạ đắc lực âm thầm đi theo bảo hộ.


Nơi Italy xa xôi này, Tắc Lý Kỳ không khỏi ưu tư.

“A Hiên, xem ra chuyện lần này giống hề đơn giản. Dù ta sớm cho người theo bảo vệ đệ cũng không phòng được kẻ đâm sau lưng. Nếu là vì số tiền kia, Đại ca thật lòng xin lỗi đệ. Chỉ năm ngày nữa thôi, tiền sẽ được trả về. Nếu thật sự vì số tiền kia đệ mới phải rời đi, Đại ca sẽ tự mình đến Lan gia bồi tội.”

Đêm khuya, Cảnh Hiên một mình lẻn vào. Địa hình bệnh viện Lan gia, Cảnh Hiên vô cùng quen thuộc, dù có rất nhiều nhân thủ bảo vệ Ngôn nhi nhưng Cảnh Hiên vẫn thuận lợi tiến vào. Cửa mở, bên trong không có người chứng tỏ Ngôn nhi đã tỉnh, Cảnh Hiên yên tâm nở nụ cười. Nhóc con luôn không thích có người luôn ở bên cạnh chiếu cố, bất quá chỉ cần nhấn nút, sẽ có người tiến vào.

Cảnh Hiên ngắm nhìn gương mặt vẫn còn non nớt vĩnh viễn không có ưu thương, đôi mày khẽ nhíu chứng tỏ vẫn đau dù đang ngủ. Cảnh Hiên xoa nhẹ mu bàn tay có phần sưng lên vì truyền dịch thời gian dài, ngẫm nghĩ cười buồn.

“Nếu ta là hung thủ thương tổn Ngôn nhi phải chăng lúc này nên thuận tiện cho nó chết đi luôn hay không?”

“Ngôn nhi, anh hai phải đi. Em phải nghe lời, không được tùy hứng, Lan thị về sau còn muốn chờ em kế thừa đâu? Tha thứ anh không còn có thể bảo hộ em nữa, về sau em phải tự bảo vệ chính mình.”- Cảnh Hiên biết mình phải nhanh chóng rời đi, chợt nghe lời Cảnh Ngôn thì thào.

“Anh hai cứu em… cứu em… anh hai…”- Một câu này làm lòng Cảnh Hiên như tan nát, Ngôn nhi ở trong mộng đều nhớ đến chính mình.

“Ngôn nhi, thật xin lỗi, anh hiện tại đã không còn lý do để ở lại nơi này.”

Trong nháy mắt đó, Cảnh Hiên thậm chí có ý nghĩ muốn ở lại nhưng nghĩ đến những chuyện đã phát sinh, bản tính kiêu ngạo không cho phép cậu làm điều đó.

“Chỉ cần biết được em không hề hoài nghi anh tổn thương em, anh đã không còn gì hối tiếc, chỉ hy vọng em sẽ nhanh chóng trưởng thành.”


Dù biết Ngôn nhi vì tác dụng của thuốc giảm đau mê man không nghe được lời mình nói, cậu vẫn nhịn không được căn dặn vài lời rồi lập tức rời đi.     Ngồi trên máy bay, nhìn cảnh vật bên dưới dần thu nhỏ, Cảnh Hiên biết mình càng ngày càng rời xa nơi đã sinh sống nửa năm qua… Vì sao trong lòng vẫn đau đớn thế này?

Cảnh Hiên không trở lại nhà mình ở Los Angeles mà đi đến một sòng bạc. Sòng bạc này toạ lạc dọc theo bờ biển, tuy quy mô không so được với các sòng bạc ở Florida  hay Macao nhưng một mình sừng sững nơi đây vẫn chiếm lấy ưu thế.

Sảnh lớn rực rỡ ánh đèn nhưng trầm tĩnh hoa lệ, không hề xô bồ. Lúc này có mấy vị khách đang đi vào, liếc mắt nhìn Cảnh Hiên quần áo hỗn độn dù có chút khí chất vẫn cảm thấy rất thấp kém so với nơi này. Người có thể vào đây đều có thân phận không tầm thường nên đâm ra xem thường Cảnh Hiên.

Lúc này, quản lý sòng bạc bước nhanh ra sảnh lớn, mấy vị khách tưởng rằng là chào đón họ cũng hớn hở tiến tới. Chính là vị quản lý ấy lại hướng về phía Cảnh Hiên mà đi. 

Đến trước mặt Cảnh Hiên, vị ấy liền cung kính cúi chào: “Gặp qua Nhị gia.”

Cảnh Hiên gật gật đầu cười: “Không quá nửa năm, làm không tồi nha. Mau lấy vài chai rượu, gọi các anh em ra chúng ta uống vài ly.”

“Ta sẽ lập tức an bài, Nhị gia đi đường mệt mỏi vẫn là trước về phòng nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ dốc lòng tẩy trần cho Nhị gia.”

Nghe lời quản lí nói, mấy vị khách trợn tròn mắt,… người đó thế nhưng là Nhị lão bản nơi này… quá trẻ tuổi đi. Cho đến khi bóng dáng Cảnh Hiên khuất sâu trong đại sảnh, bọn họ vẫn chưa hết bàng hoàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui