Cảnh Hiên

Từ kho hàng chậm rãi bước ra không ai khác chính là Cảnh Hiên. Nhưng cậu hiện tại không phải Đại thiếu gia hoà nhã Lan Cảnh Hiên, mà là sát thủ lãnh khí, đẫm máu Tu la vương – Gavin.

Tay nắm chặt Vân diễm còn dính đầy máu, tuy đã thay một bộ âu phục màu đen, vẫn ẩn lộ chút sắc hồng. Sắc mặt tái nhợt không chỉ vì mất máu quá nhiều mà còn vì vừa trải qua trận giao chiến vô cùng kịch liệt, tiêu hao gần như toàn bộ khí lực.

Nhìn sắc trời không còn sớm, Cảnh Hiên thoả mãn tươi cười, đi về hướng chiếc xe chuẩn bị sẵn trở về Lan gia.

Vào thư phòng đã thấy Lan Lăng Phong nét mặt cau có ngồi trên ghế. Cảnh Hiên chịu đựng miệng vết thương, đau đớn mỉm cười:

“Ba, mọi việc đã ổn thoả.” – Nói xong Cảnh Hiên lấy ra hai khẩu súng lục, đặt trước mặt Lan Lăng Phong.

Nhìn đứa con đặt khẩu súng trước mặt mình, Lan Lăng Phong thở phào nhưng trong nháy mắt phẫn nỗ lại lan truyền khắp thân thể, hắn đứng bật dậy cho Cảnh Hiên một cái tát.

Cảnh Hiên hoàn toàn không phòng bị, té ngã xuống đất, áp tay lên một bên má đỏ ửng, ngẩn người.

“Ba, con đã làm sai cái gì?”

Lan Lăng Phong bật cười lớn.

“Không… ngươi chẳng làm sai cái gì cả. Lan Lăng Phong ta nên kiêu ngạo mới đúng, con của ta ngay cả đệ nhị danh bài sát thủ cũng có thể đánh bại, ta đã quá xem thường năng lực của ngươi rồi.”


Nghe được Lan Lăng Phong mang theo giọng điệu trào phúng, Cảnh Hiên chậm rãi quỳ xuống, lòng không rõ tư vị. Từ trước đến nay, một thân cao ngạo không chịu thua bất cứ một ai mà hôm nay lại hèn mọn quỳ xuống trước mặt ba, xin lượng giải cho chính mình sao?

Lan Lăng Phong không để ý gì tới Cảnh Hiên, bỏ đi ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng của ba, Cảnh Hiên thầm nhủ trong lòng.

“Ta làm sai sao? Ta chỉ muốn giúp ngài, nếu không ta cũng đâu phải kẻ điên, rãnh rỗi đi trêu chọc danh bài sát thủ?”

Cảnh Hiên từ trước đến nay chỉ đổ máu không đổ lệ, mà nay nước mắt chảy đã chảy dài xuống hai má. Từ lúc trở về, cậu luôn để tâm từng việc làm của ba, tham luyến tình thương của ông ấy. Bởi vì đó chính là khát vọng thuần khiết và  tha thiết nhất của đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh vắng bóng cha.

…..Flashback…..

Sự tình bắt đầu sau khi Lan Lăng Phong thống nhất hắc đạo, Lan thị độc bá, kiềm hãm đường tài lộc của nhiều người. Vì thế những kẻ bình thường đối địch nhau, nay lại bình thản ngồi xuống cùng bàn thảo kế hoạch ám sát. Mục tiêu không ai khác chính là gia chủ Lan gia – Lan Lăng Phong, và cả người những người thừa kế của Lan gia.

Phòng họp Lan thị 

Không khí phòng họp ngưng trọng, Lan Lăng Phong ngồi ở chủ vị, tiếp theo là các cấp bậc Đường chủ. Đương nhiên, cũng có mặt Cảnh Hiên, Cảnh Thuỵ. Về phần Cảnh Ngôn còn quá nhỏ, Lan Lăng Phong không muốn để nó lo lắng, chỉ gia tăng gấp đôi người bảo vệ.

“Mọi người chắc đã nghe tin, người mà bọn họ thuê chính là danh bài sát thủ thứ hai Thử Ảnh. Hiện tại không chỉ an toàn của bản thân ta mà cả hai tiểu tử này nữa, cần thêm người bảo hộ.” – Lan Lăng Phong sắc mặt vô cùng bình tĩnh, trải qua bao phong ba bão táp, hắn sớm đã nhìn thấu nhân sinh.


Lúc này, Đường chủ Lý Phong thuộc phe hiếu chiến hùng hổ nói.

“Lão Đại, chuyện này hãy giao cho phân đường của ta, chúng dám đến bao nhiêu tên sát thủ, ta cũng sẽ giao trả bấy nhiêu thi thể trở về.”

A Huy – Trưởng đội vệ sĩ cũng không thể ngồi yên, đứng lên nói.

“Lão Đại, an toàn của ngài cùng các vị thiếu gia xưa nay đều do chúng tôi phụ trách, chuyện lần này chúng tôi không thể đứng ngoài cuộc.”

Lan Lăng Phong yên lặng nghe bọn họ tranh luận, một lúc lâu chậm rãi nói.

“Các ngươi không cần tranh nhau. Lý Phong lựa chọn vài thủ hạ tinh anh phái đến chỗ A Huy, công tác bảo hộ giao cho A Huy phụ trách. Ẩn Đường thu thập tin tức, bằng mọi giá phải tìm cho ra nơi ẩn nấp của sát thủ, phối hợp cùng Đường khẩu của Lão Chu, tiêu diệt sạch sẽ.”

“Lão Đại, phân đường chúng ta chỉ có thế…” – Lý Phong tính nóng nảy, kỳ quái thế nào lại có đứa con Lý Thanh vô cùng trầm ổn, điềm đạm.  

“Chờ chuyện này kết thúc, chúng ta còn phải tìm bọn họ tính sổ, đến lúc đó các ngươi còn sợ không có chỗ giãn gân cốt.” – Lan Lăng Phong cười nói.


“Lão Đại, ta sẽ chờ!” – Nghe được phân đường của mình cũng có phần, Lý Phong vừa lòng ngồi xuống. 

“Tan họp đi!” – Theo Lan Lăng Phong phân phó, các phân đường bắt đầu tiến hành nhiệm vụ.

Bốn ngày sau

Bốn ngày trôi qua không hề có cảnh tượng hỗn loạn đổ máu như dự tính. Lan gia được canh phòng nghiêm mật đến mức một con muỗi cũng đừng hòng lọt lưới. Bất quá, Lan Lăng Phong cũng không thể thả lỏng tư tưởng. Nhìn ba lo lắng nhíu chặt mày, Cảnh Hiên đại khái có thể đoán được tình hình nhưng vẫn đi tìm ba xác nhận một chút.

“Ba, uống chén trà, nghỉ ngơi một chút.”

“Có phải hay không còn có cá lọt lưới?” – Cảnh Hiên hỏi thẳng vấn đề.

Lan Lăng Phong mỉm cười nói.

“Sào huyệt sát thủ đã tìm ra nhưng tin tức về Thử Ảnh vẫn là con số không. Không giải quyết được hắn, ta không thể yên tâm.”

Cảnh Hiên trầm tĩnh, biểu hiện không rõ hắn suy nghĩ cái gì.

“Ba, sẽ không có việc gì, nên sớm nghỉ ngơi.”

“Hy vọng là vậy. Mấy ngày nay tình hình rất nguy hiểm, ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, hết thảy cẩn thận.” – Lan Lăng Phong lo lắng nhắc nhở.


“Con đã biết!”

Bước ra khỏi thư phòng, trong lòng Cảnh Hiên đã có quyết định.

Nếu đã không tìm ra tung tích của Thử Ảnh thì chỉ còn cách ép buộc hắn xuất hiện mà thôi.

Trở về phòng mình, Cảnh Hiên gọi vài cuộc điện thoại cho các huynh đệ. Tuy Cảnh Hiên đã giao lại quyền lãnh đạo lính đánh thuê, nhưng bọn huynh đệ vẫn luôn tôn xưng cậu làm Lão đại.

Kỳ thật lính đánh thuê và sát thủ tính chất không sai biệt lắm, đều nhận tiền làm việc. Có khác chính là sát thủ thường hành động đơn độc, số lượng người cần giết chỉ một đến hai người, còn lính đánh thuê là hành động theo đại đội, số lượng người cần giết cũng lớn hơn rất nhiều. Phương thức hành động cơ hồ giống nhau nên bọn họ cũng có đồng dạng phương thức giao dịch, không tốn mấy thời gian, Cảnh Hiên đã có tin tức của Thử Ảnh, còn gửi cho hắn một lá thư khiêu chiến.

Đại ý trong đó là muốn cùng hắn giao chiến một trận. Lý do thứ nhất cậu chính là người của Lan gia, lý do thứ hai chiếm phần quan trọng nhất là tiết lộ cậu chính là tiền nhiệm thủ lĩnh lính đánh thuê, chiến thần Gavin. Có một người như vậy cùng đẳng cấp sẽ khiến bọn họ sa vào khoái cảm muốn cùng nhau giao đấu. Hơn nữa danh bài sát thủ chính là dùng thi thể của sát thủ khác tạo nên. Càng đánh bại người có danh vọng cao hơn, càng làm tăng danh bài của mình, cũng làm tăng thêm khát vọng chiến đấu.

Cho nên Cảnh Hiên chắn chắn Thử Ảnh sẽ không cự tuyệt, danh vọng của Gavin ở lính đánh thuê đâu phải hư danh. Không quá một giờ sau, Thử Ảnh đã gửi tin chấp nhận ứng chiến, đồng ý với điều kiện của Cảnh Hiên.

Hai bên giao chiến, bất luận sinh tử, nếu như Cảnh Hiên thắng, Thử Ảnh liền lập tức rút lui nhiệm vụ, không được động đến người của Lan gia.

Cảnh Hiên biết chính mình làm ra quyết định này có phần mạo hiểm nhưng đây là phương thức bảo hộ ba và Ngôn nhi tốt nhất. Nếu như hắn có thua, Thử Ảnh cũng xem như đã ám sát được người Lan gia, giữ đúng giao dịch với cố chủ. Nhưng nếu mình thắng, mọi chuyện xem như hoàn toàn được giải quyết.

Khi đưa ra quyết định này, Cảnh Hiên cũng đã suy xét rất kỹ. Hắn không phải kẻ ngông cuồng tự đại, đối với danh bài sát thủ từng bỏ công nghiên cứu một đoạn thời gian, nếu không nắm chắc phần thắng, hắn cũng sẽ không mạo hiểm đi khiêu chiến. Thế giới vẫn còn rất nhiều điều tươi đẹp, Cảnh Hiên không hy vọng chính mình chết sớm đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui