Nhan Tư Ninh là một bá chủ đường phố nhưng cũng là dân mù đường.
Cố Du không thể không tự mình dẫn đường, mặc dù cô chưa bao giờ tới những
nơi hào hoa xa xỉ này, nhưng nhờ vào kinh nghiệm xem bản đồ quân sự,
nhìn lướt qua bảng hướng dẫn mua sắm thì có thể dẫn cô ấy đến cửa hàng
cô ấy muốn đi.
Khác với Cố Du, Nhan Tư Ninh tràn đầy sinh
lực, líu ríu nói chuyện không ngừng, từ kiểu quần áo theo xu hướng lưu
hành mới nhất, đến các chủ đề về bí mật kinh doanh, Cố Du không thấy hai bờ môi mềm mại xinh đẹp của cô ấy được rảnh rỗi. Nhưng Cố Du cũng không chán ghét cô ấy.
Có lẽ đã lâu không giao tiếp với người
khác, Cố Du vô cùng thích nói chuyện với Nhan Tư Ninh, giống như đi dạo
phố với Phương Nhàn trước kia, cô phụ trách dẫn đường, còn Phương Nhàn
giúp cô chọn quần áo phù hợp, hai người thân mật ăn ý, vừa trò chuyện
vừa đi dạo, dường như nói không hết chuyện.
Nếu bây giờ không có mấy người hộ vệ đi phía sau như hình với bóng, Cố Du đã nghĩ bản
thân đang rất hưởng thụ khoảng thời gian như vậy.
Dĩ nhiên cô cũng không quên mục đích của mình.
Cố Du rất nhớ Phương Nhàn, đã lâu không có nói chuyện, không biết em ấy
sống thế nào. Thà tranh cao thấp còn hơn hòa giải với Từ Trạm, bằng
không thì nói cô bị ép đến đường cùng nên mới đưa ra hạ sách này.
Buổi sáng đi dạo, hộ vệ chuyên nghiệp cũng không lộ vẻ mệt mỏi, Nhan Tư Ninh càng đi dạo càng hăng hái, cô ấy không chỉ mua đồ cho bản thân, mà còn
chọn cho Cố Du hơn mười bộ quần áo kiểu dáng và phong cách khác nhau, Cố Du không có nghiên cứu đối với quần áo, dứt khoát để bản thân trở thành trẻ con mặc cho Nhan Tư Ninh định đoạt, rồi lấy thẻ thanh toán của Từ
Trạm mạnh mẽ quét.
“Đi thử cái này xem!”
Trong một cửa hàng mà Cố Du không biết nhãn hiệu, Nhan Tư Ninh hưng phấn đưa cho cô cái váy dài, trong mắt đều là mong đợi.
Cố Du gật đầu, đi vào phòng thử quần áo.
Phòng thử quần áo trang trí xa hoa, cô cũng không nhìn nhiều, ánh mắt sáng
rực rơi vào hàng rào thông gió máy điều hòa trung tâm đã bị hình vẽ che
dấu trên đầu.
Mười lăm phút sau, Cố Du đi ra từ phòng thay
quần áo của cửa hàng khác thì dáng vẻ tao nhã của cô đã hù dọa nhân viên bán hàng, cô ung dung cười cười, chạy trốn như điên trên đường phố.
Thuận tay vẫy một chiếc taxi, Cố Du vừa chui vào thì tùy tiện nói địa chỉ rồi thúc giục tài xế chạy nhanh lên.
Việc đầu tiên sau khi xuống xe là, cô muốn nhanh chóng tìm một khách sạn, nhanh chóng vào phòng gọi điện thoại cho Phương Nhàn.
Cô đã lâu không biết tin tức của Phương Nhàn nên kích động hỏi không ít, sự do dự của Cố Du đã để cô ấy phát hiện ra vấn đề.
“Chị, chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Du biết không thể giấu diếm được đứa em gái từ nhỏ đã thông minh sắc
bén hơn mình, đành phải ăn ngay nói thật, “Chị đã kết hôn.”
“Là người đàn ông ngày đó nhận điện thoại của em?” Phương Nhàn vội vàng truy hỏi.
“Là anh ta.”
“Giọng nói của chị không hề giống mới cưới, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh ta
là người thế nào? Chị chưa từng nói chuyện yêu đương, tại sao lại đột
nhiên đồng ý kết hôn?”
Bị hỏi liên tục nhiều câu khiến cho Cố Du đau đầu, cô không dám nói sự thật, sợ Phương Nhàn kích động chạy về
đây, chỉ có thể nói thẳng ra thân phận của Từ Trạm, nhưng tránh né
nguyên nhân quá trình anh ta buộc mình phải kết hôn, còn có trong cuộc
sống hôn nhân thì việc sống chung với nhau cũng không vui vẻ.
“Đây là chuyện tốt, tại sao chị không nói sớm cho em biết?”
Giọng nói của Phương Nhàn sung sướng thoải mái làm cho Cố Du thở phào nhẹ nhõm.
Hai người vẫn giống như trước, có thể nói chuyện hai ba giờ đồng hồ.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Du rất thỏa mãn hài lòng đồng thời cũng mệt mỏi nằm trên giường, thoải mái duỗi thẳng lưng.
Không biết vẻ mặt bây giờ của Từ Trạm là gì.
Cô lật người cười.
Cũng trong lúc đó tại nước Mỹ, bang Connecticut, thị trấn New Haven.
Phương Nhàn lạnh lùng nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, mím chặt môi, sắc mặt ngưng trọng.
Chị gái ngốc ngếch này!
Chị cho là chị có thể gạt được mình sao?
Phương Nhàn càng nghĩ càng lo lắng, cô xoay người mở laptop, đối diện với
trang web đặt trước vé máy bay, chậm chạp không đụng vào con chuột. Còn
cách thời gian tốt nghiệp chưa tới một năm, vì cái chết của cha, một khi cô về nước sẽ bị đưa vào trình tự thẩm tra, ngược lại đến lúc đó còn
làm cho Cố Du lo lắng phân tâm, còn có thể ảnh hưởng đến việc học mà rất vất vả mới tiếp tục được. Cho tới nay cô đều tin chắc, chỉ có sau khi
mình hoàn thành xong việc học rồi về nước, mới có thể chân chính gánh
vác nổi trách nhiệm chăm sóc Cố Du.
Từ nhỏ Cố Du đã là người
tùy tính đơn giản, điều này, cha của các cô Phương Tranh nhận thấy vô
cùng thấu đáo, tới bây giờ ông đều nói muốn cho Phương Nhàn càng trưởng
thành chững chạc hơn để trong tương lai phải chăm sóc tốt cho chị gái
luôn khiến cả nhà lo lắng.
Trách nhiệm lâu dài quan trọng hơn, trong lòng của cô nóng như lửa đốt, không muốn đợi thêm nữa.
Do dự chốc lát, Phương Nhàn nhanh chóng cầm điện thoại di động, bấm dãy số của một người bạn.
“Cậu có thể giúp tôi điều tra một người không? Tôi cần dùng gấp.” Cô dùng tiếng anh nói lưu loát.
“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ,” bên kia điện thoại là giọng nói của một cô
gái đức hạnh, “Nói cho tôi biết thông tin của anh ta.”
Phương Nhàn lấy toàn
bộ thông tin cô biết từ trong miệng của Cố Du nói ra, lại bổ sung
thêm: “Grace, lúc điều tra thì không chỉ điều tra anh ta, nhất định
phải tra thông tin có liên quan với một người khác.”
“Người nào?”
“Cha của tôi, Phương Tranh.”
Chị gả cho anh ta, đúng lúc cha qua đời ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên!
Cho đến khuya, Cố Du mới nghênh ngang trở về biệt thự.
Ngoài dự đoán của cô, biệt thự tối thui ẩn trong bóng đêm, không hề có ánh sáng.
Cô chần chờ mở cửa, bật đèn trong phòng khách, cái chìa khóa trong tay run lên, suýt nữa rơi xuống đất.
Từ Trạm ngồi trên sô pha, chân dài vắt lên, ánh mắt âm trầm nhìn về phía cô.
Cố Du nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, thản nhiên đặt chìa khóa lên quầy
rượu, nghênh ngang coi thường sự tồn tại của anh, đi lên lầu.
Nhưng mỗi bước đi, trong lòng của cô đều thấp thỏm bất an, như có mũi nhọn ở sau lưng.
Cô có thể cảm giác được rất rõ ràng, ánh mắt cửa Từ Trạm theo sát bước
chân của cô, đốt nóng rực, nhưng cô cũng không khuất phục, anh ta sai
trước, tại sao phải để bản thân luôn phải chịu thiệt thòi?
Cố Du trực tiếp đi đến phòng giữ quần áo, kinh ngạc phát hiện những túi quần áo mua buồi sáng được đặt ngay ngắn trên mặt đất.
“Là Nhan Tư Ninh đưa đến.”
Giọng nói của Từ Trạm đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Anh giống như mấy ngày trước, dựa người trên khung cửa, bình tĩnh đến mức làm cho người khác phải sợ.
“Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cảm ơn cô ấy.” Cố Du thản nhiên trả lời.
Điều làm cô kinh ngạc là, cả đêm, Từ Trạm cũng không mở miệng nữa.
Hai người nằm ở trên giường, cô vốn nghĩ rằng Từ Trạm vẫn đang nổi nóng nên sẽ không tiếp xúc với cô, nhưng không dự đoán được, anh vẫn giống đêm
qua vừa sờ soạng vừa hôn thắm thiết, chẳng những không dịu dàng, mà còn
mãnh liệt không cho cô cự tuyệt.
Một đêm này xảy ra va chạm
mạnh gần như làm cho Cố Du thở không thông, Từ Trạm giống như công khai
chủ quyền, hôn lên từng chỗ da thịt của cô, gắt gao đè cô ở dưới thân,
không hề kiềm nén lần lượt tiến vào từ phía sau lưng.
Cố Du
run rẩy thét chói tai, tiếng sau lớn hơn tiếng tiếng trước, vùi đầu thật sâu vào trước ngực nóng rực của anh, cuối cùng tê liệt mềm mại buông
xuống.
Buổi chiều, cô tỉnh lại trong mệt mỏi.
Hộ vệ trong nhà đã biến mất không thấy đâu, cô kinh ngạc đi dò xét một vòng, tất cả giống như bình thường.
Cố Du không tin Từ Trạm là người đàn ông có suy nghĩ thông suốt như vậy,
quả nhiên, khi cô nhìn xuyên qua cửa sổ, vòng quanh biệt thự đứng không
dưới mười mấy hộ vệ, cửa lớn cũng bị khóa trái.
Anh thật sự cho rằng cùng phụ nữ khai thông chính là quản giáo thiếu nữ phản nghịch ở tuổi dậy thì sao?
Cố Du mặc dù không tính là muốn gì được đó, nhưng tuổi dậy thì cũng chưa
từng phản nghịch như thế, Từ Trạm thật sự cho cô cơ hội thách thức lần
thứ hai.
Cô cười lạnh một tiếng, đi đến phòng bếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...