Cánh Đồng Hoang Vu


Editor: Trà Xanh
Trong phòng ngột ngạt đến mức thở không nổi, Lâm Ôn nằm trên giường, loay hoay vói tay tới ngăn tủ đầu giường.
Giường chỉ rộng 1 mét 3, bình thường dễ dàng đụng tới tủ, hôm nay giống như có chân dài, cô càng ráng thì tủ càng xa.
Nhưng ngăn tủ làm gì có chân, là cánh tay trên eo cô đang làm loạn.
Lâm Ôn bị kéo trở về, xương sống tê rần, cô dùng ga trải giường làm rơm cứu mạng, hai tay giữ chặt, “Không được, không được!” Cô vùi mặt thật mạnh, âm thanh rầu rĩ yếu ớt nhưng lộ ra sự kiên cường.
Chu Lễ buồn cười, vừa xoa bóp cô, vừa thì thầm từng chữ bên tai cô: “Không quấy rầy em nữa.”
Hơi thở nóng rực khiến tay chân Lâm Ôn càng thêm bủn rủn, cô trấn tĩnh một lát mới chậm rãi giật giật ngón tay, cố gắng vói tủ đầu giường lần nữa.
Chu Lễ thấy cô vất vả, hôn lên cổ cô rồi hỏi: “Em muốn lấy cái gì?”
“Điều khiển từ xa của điều hòa ……”
Chu Lễ vỗ mông cô, ý bảo cô đừng nhúc nhích, anh từ sau lưng cô đứng dậy, mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra hai cái điều khiển từ xa một đen và một trắng.
Cái màu đen là điều khiển từ xa của TV, Chu Lễ ném cái màu đen lại, lấy cái màu trắng nhắm vào điều hòa treo trên tường.
Nhấn nút, điều hòa không phản ứng, kiểm tra là do phích cắm đã rút ra.
Lâm Ôn quên mất, ba mẹ đi đến thị trấn Ninh Bình, trong nhà không có ai ở đã lâu, chỉ có tủ lạnh còn cắm điện, các thiết bị điện khác đều đã rút phích cắm.
Lâm Ôn nóng không chịu nổi, chân Chu Lễ còn đè trên người cô.

Cô giật cẳng chân, muốn hất anh ra, “Anh đi cắm điện đi.” Cô nói.
Chu Lễ nhéo cô rồi mới xuống đất, Lâm Ôn vẫn nằm đó, nhưng ánh mắt lại đi theo Chu Lễ đến cuối giường.
Mỗi khi Chu Lễ bước đi, cơ eo hông sẽ bị kéo căng, mồ hôi trên người anh còn nhiều hơn cô, mồ hôi trên lưng chảy xuống đến xương cùng theo đường cong, rồi đi xuống ……
Ga trải giường Tencel đã không còn vẻ ngoài sạch sẽ gọn gàng ban đầu, giờ phút này nhăn nhúm ở giữa giường, lộ ra lớp ga trải giường bằng bông chống trượt bên dưới.
Hôm nay Lâm Ôn mới cảm thấy ga trải giường chống trượt cũng không chống được, cô túm ga trải giường nhăn nhúm đắp lên người mình, thậm chí còn che mắt lại.
Chu Lễ cắm phích của điều hòa xong, quay đầu lại thì thấy Lâm Ôn che cả người.

Anh trở lại giường, mở điều hòa, chọn nhiệt độ, người trùm ga trải giường còn chưa đi ra.
Chu Lễ đặt điều khiển từ xa xuống, bế cả người lẫn ga trải giường lên.--Đọc FULL tại ---
Chất liệu của Tencel mềm và mượt, Lâm Ôn quên mất vải dính nước sẽ trở nên trong suốt, Chu Lễ không thể phớt lờ bộ dạng giấu đầu lòi đuôi này của cô.
Chu Lễ dựa vào đầu giường, ôm người vào lòng: “Muốn chết thì nói.”
Lâm Ôn kéo ga trải giường xuống, lộ ra nửa khuôn mặt: “Em bị sao vậy?”
“Em nên mặc áo giáp, không biết ư……” Nửa dưới khuôn mặt của cô không lộ ra, Chu Lễ nỉ non cắn môi cô qua tấm ga trải giường.

Vải cũng không nhìn thấu, nụ hôn của họ từ nông tới sâu, ga trải giường bị tách ra, đầu lưỡi lướt qua hàm răng.
Hơi thở Chu Lễ tươi mát, không có mùi thuốc lá mà Lâm Ôn đã quen.

Lâm Ôn nhớ ở trên xe lửa chín năm trước, Chu Lễ nhét điếu thuốc cuối cùng vào hộp, không hút.

Không biết sau đó anh có hút hay không, hút khi nào.
Ga trải giường ướt sũng tuột ra, cánh tay Lâm Ôn không còn sức nhưng cô vẫn nhấc lên, rờ mặt Chu Lễ, trên mặt anh có râu lún phún rất nhỏ.
“Anh mới xuống máy bay sáng nay phải không?” Lâm Ôn hỏi.
“Ừm.”
Ngồi máy bay lâu như vậy, chẳng trách râu mọc lún phún, Lâm Ôn hỏi tiếp: “Sao anh không nói trước với em?”
Chu Lễ hỏi lại: “Chẳng lẽ hôm nay em không ngạc nhiên?”
“Lỡ như tụi mình không gặp thì sao?”
“Kỹ năng của em nhiều cỡ nào, em có thể chạy đi đâu?” Chu Lễ vén những sợi tóc lòa xòa của cô nói, “Không thấy anh đuổi kịp à?”
Khi anh gọi điện thoại cho Lâm Ôn, anh đang ở trước cửa nhà Lâm Ôn.
Hôm nay thứ ba, tuần trước Lâm Ôn vô tình nhắc tới ngày nghỉ, anh nhớ kỹ chuyện này.

Xuống máy bay, sau khi đưa ông bà nội về nhà, anh quay đầu lập tức đi đến tiểu khu.
Lâm Ôn không có ở nhà, chiếc Mercedes đậu ở dưới lầu sạch sẽ giống như vừa được rửa.
Chu Lễ tìm tuyến đường của xe lửa, bật hướng dẫn đuổi theo.

Anh lái trên đường cao tốc cũng nhìn thấy xe lửa chạy qua, nhưng Lâm Ôn không phải chỉ ngồi một chuyến đó.
Ba giờ lái xe, không có điểm hẹn thích hợp, chỉ có ga Giang Châu chín năm trước là thích hợp nhất.
Anh ngồi trên máy bay gần mười sáu tiếng đồng hồ, tiếp đó lại đuổi theo xe lửa hết ba tiếng đồng hồ trong mưa to gió lớn, Chu Lễ cảm thấy mình chưa bao giờ điên cuồng như vậy, điên giống như bị ma ám.
Cho nên khi tới nơi mà anh không xuống xe chín năm trước, anh thậm chí cũng không nhìn ga Giang Châu, anh hất rớt dù Lâm Ôn, để hai tay cô ôm anh, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Như vậy không đủ điên rồ, cổ họng anh khô khốc, dục vọng giống như đã vượt quá giới hạn trong việc theo đuổi.
Chu Lễ mở ga trải giường ra, nhìn “dục vọng” lần nữa.--Đọc FULL tại ---
Lâm Ôn không đề cập tới, đang định đẩy anh ra, di động lại vang lên.
Nhạc chuông bị nghẹt ở trong túi, túi của cô hình như bị ném trong phòng khách.
Lâm Ôn nhân cơ hội này chui ra từ dưới người anh, nhưng cô đánh giá thể lực của mình quá cao, cô đau nhức hít hà một trận, thậm chí đứng cũng không vững.

Cuối cùng Chu Lễ đè đầu cô, đẩy cô trở lại giường, đi ra phòng khách lấy di động cho cô.
Quần áo rớt đầy đất ở ngay cửa, túi cũng ở chỗ đó, Chu Lễ xách túi trở lại phòng ngủ, ban ngày ban mặt, Lâm Ôn không biết nên để ánh mắt của mình ở đâu.
Lâm Ôn trả lời điện thoại.

Điện thoại là chỗ nhà cũ gọi tới, hỏi cô đã đến thị trấn chưa, khoảng mấy giờ thì tới.
Lâm Ôn coi giờ, nhận ra từ lúc cô xuống xe lửa đến bây giờ đã sắp hai tiếng đồng hồ, cô trả lời dì lớn tuổi ở đầu dây điện thoại bên kia.

Trong mấy phút cô nói chuyện điện thoại, Chu Lễ không có rời đi, vẫn khỏa thân đứng đung đưa trước mặt cô.
Lâm Ôn không khỏi quấn chặt ga trải giường để bảo vệ bản thân, nói chuyện điện thoại xong, cô chưa kịp nói với Chu Lễ là muốn đến nhà cũ, Chu Lễ đã ra tay, nâng mông cô bế lên.
“Tắm rửa trước rồi đi.” Chu Lễ nói.
Ra khỏi phòng ngủ, Lâm Ôn mới nhìn thấy trên sàn phòng khách rất lộn xộn, cô vùi đầu xuống, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô đá chân nói: “Còn quần áo ở cửa!”
Cửa chống trộm bằng sắt rỗng ruột, ở ngoài có thể nhìn thấy bên trong cửa, hàng xóm đối diện luôn thích nhìn qua, nghĩ đến đây, mặt Lâm Ôn sắp bốc cháy.
Chu Lễ đặt cô xuống, Lâm Ôn nói nhỏ: “Anh mặc quần áo vào!” Nhưng rõ ràng đã muộn, Chu Lễ trực tiếp mở cửa gỗ.
Cũng may bên ngoài cửa chống trộm không có ai.

Chu Lễ nhặt áo ngực của Lâm Ôn rớt ở cửa, anh đóng cửa lại, lắc món đồ màu đen trên tay nhìn cô, nghiêm trang nói: “Lối đi ở cửa rất rộng rãi, lần sau có thể thử chỗ đó.”
Lâm Ôn trợn mắt, hít sâu, Chu Lễ mỉm cười, không trêu cô nữa, lại bế cô lên, đi vào phòng tắm.
Tới phòng tắm, Lâm Ôn mới nhớ: “Máy nước nóng đã tắt rồi, anh vào bếp bật lên đi.”
Chu Lễ xoay người đi vào bếp, Lâm Ôn lập tức đóng cửa phòng tắm.
Chu Lễ nghe thấy tiếng “rầm”, anh nheo mắt, quay lại xoay nắm cửa, “Em khóa cửa?” Anh hỏi.
Lâm Ôn ở bên trong trả lời: “Em tắm xong rồi anh tắm.”
Chu Lễ nhướng mày, khóe miệng hơi cong, đi đến cửa phòng bếp đợi một chút, anh nói: “Được rồi.”
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Chu Lễ dựa vào cửa phòng bếp, khoanh tay kiên nhẫn chờ, khoảng 30 giây sau, anh nghe tiếng Lâm Ôn gọi anh.
“Chu Lễ, nước nóng vẫn chưa ra.

Anh nhìn giúp em xem thử đèn của máy nước nóng có sáng không?”
Chu Lễ trợn mắt nói dối: “Đèn sáng rồi.”--Đọc FULL tại ---

“Nhảy lửa rồi hả anh?” Lâm Ôn lại hỏi.
Chu Lễ nói như thật: “Không nhảy.”
Máy nước nóng trong nhà là mẫu mã của mười năm trước, không có hiển thị nhiệt độ, chỉ có thể nhìn lửa bên trong lớn hay nhỏ.
Nhà Lâm Ôn ở tầng 3, lẽ ra áp lực nước cũng đủ, nhưng máy nước nóng thường xuyên hỏng hóc.
Lâm Ôn không hề nghi ngờ, cô tắt nước, quấn khăn tắm chạy ra.

Khi Chu Lễ nghe thấy động tĩnh, lập tức bước vào bếp bật máy nước nóng.
Lâm Ôn nói “Anh đem gas……”, Vừa bước chân vào bếp, cô đột ngột bay lên không.
“Anh sẽ giúp em thử nhiệt độ nước.” Chu Lễ ôm người đã ngoan ngoãn chui đầu vô lưới, trở lại phòng tắm.
Cửa vừa đóng lại, Chu Lễ lột cô ra, Lâm Ôn dán tường phía trước, nước ấm từ trên cao đổ xuống.
Thật lâu sau, Chu Lễ đi xuống lầu lấy hành lý trong xe để thay quần áo.

Lâm Ôn dọn dẹp phòng ngủ, ném đống ga trải giường lộn xộn vào máy giặt.
Nhà trệt cũ nằm ở vị trí hẻo lánh, từ nhà Lâm Ôn đi khoảng 30 phút lái xe, hai người còn chưa ăn cơm trưa.

Trên đường đến nhà trệt, Chu Lễ xuống xe, mua hai cái bánh kếp nhân thập cẩm, nhân tiện mua một túi sữa đậu nành cho Lâm Ôn, còn anh uống nước khoáng.
Bánh kếp nhân thập cẩm quá lớn, Lâm Ôn chỉ ăn được nửa cái, Chu Lễ có sức ăn mạnh, anh ăn phần còn lại của Lâm Ôn.
Tới gần nhà trệt cũ, khung cảnh xung quanh càng thêm hoang vắng, rất nhiều căn nhà hiển nhiên bị bỏ trống nhiều năm, tường xám đen, cửa sổ vỡ nát, cỏ dại mọc um tùm xung quanh.
Lái xe về phía trước càng thêm đổ nát, mặt tiền những ngôi nhà này không còn tươm tất, Chu Lễ hỏi: “Vẫn còn người ở trong những ngôi nhà này hở em?”
Lâm Ôn kéo cửa sổ xuống nhìn ra ngoài.
Mưa đã tạnh, con đường sỏi đá đổ nát gập ghềnh, Lâm Ôn chỉ tay phía bên trái nói: “Chỗ đó vẫn còn người ở, họ đang chờ phá dỡ, nhưng lần này hình như chưa đến lượt bọn họ.”
Sau đó cô chỉ vào nhà bên phải nói: “Bên kia không còn ai ở, đều là nhà đổ nát.”
Giữa những ngôi nhà đổ nát có mảnh đất trống, lúc này trên mảnh đất trống có nhiều giấy và vòng hoa, mười mấy người vây quanh chỗ đó, ngọn lửa bốc cháy, tro bay lên không trung.
Có người đã qua đời.
Không bao lâu sau là đến nơi, không có chỗ đậu xe, Chu Lễ tùy ý tấp xe vào.
Chu Lễ hỏi: “Nhà em to cỡ nào?”
Lâm Ôn nói: “Bốn mươi mấy cái nhà trệt, không tốn nhiều chi phí để phá dỡ.”
Giá nhà ở thị trấn nhỏ mấy năm nay tăng mạnh, nhưng những căn nhà trệt cũ nằm ở vị trí quá hẻo lánh, giá phá dỡ không thể tăng.
Có nhiều người đang ngồi trên mảnh đất trống trước nhà trệt, mọi người cầm ly giấy uống nước loại dùng một lần, nhìn thấy Lâm Ôn, bà cụ hàng xóm mừng rỡ: “Là Ôn Ôn à!”
Lâm Ôn bước tới chào: “Con chào bà.”--Đọc FULL tại ---
Hàng xóm mang trà nóng đến, Lâm Ôn và Chu Lễ cảm ơn, cùng ngồi với họ, chủ yếu là nghe nói chuyện phá dỡ và dời đi.
Có người muốn tăng giá, có người cảm thấy giá cao quá thì không ổn, Lâm Ôn không tham gia đề nghị.
Băng ghế thấp, ngồi phải cong chân, tầm mắt cũng thấp xuống hơn.


Chu Lễ uống vài hớp trà, đột nhiên chú ý tới chân của Lâm Ôn, anh nhíu mày, nói nhỏ: “Dẫn anh đi xem nhà của em đi.”
Lâm Ôn ngồi phát chán, nghe vậy nên nói một tiếng với bà cụ hàng xóm, cô và Chu Lễ chuồn đi.
Mở cửa nhà trệt, Lâm Ôn dẫn anh vào.
Bước vào cửa, trước tiên là phòng bếp, phía trong phòng bếp là phòng khách và phòng ngủ.

Trước đó luôn cho thuê nhà, hai tháng trước người thuê đã dọn đi, bên trong được quét dọn rất sạch sẽ, đồ đạc trong nhà chỉ còn lại giường và bàn làm việc, hai thứ này là của nhà của Lâm Ôn, cho nên người thuê không đem đi.
Chu Lễ đã nghe Lâm Ôn miêu tả căn nhà cũ này, nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, anh hiếm khi nảy sinh tò mò, đi coi từ đầu tới cuối.
Thật đáng tiếc không còn những món đồ trước đây, không hình dung ra kiểu gì hết.
Lâm Ôn chỉ vào bàn làm việc bên cạnh giường và nói: “Khi còn bé, em đứng trên bàn chụp một tấm hình.”
Hai mươi năm trước, không phải nhà nào cũng có máy chụp hình, khi đồng nghiệp của ba Lâm tới chơi có đem theo máy chụp hình, ba Lâm ẵm Lâm Ôn tới bàn.
Tuy Lâm Ôn không thích chụp hình, nhưng cô rất thích tấm hình kia, cô bé ba bốn tuổi mặc áo ba lỗ và quần đùi, kiểu tóc đầu nấm, vỗ tay cười trước ống kính.
Đáng tiếc là tấm hình đó kẹp trong album, đã bị hỏng do dính.
Bây giờ căn nhà sắp bị phá bỏ, Lâm Ôn không đành lòng, cô bước tới rờ cái bàn.
Chu Lễ nói: “Bây giờ em chụp một tấm nữa.”
Lâm Ôn nói: “Em không thể đứng lên……” Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại.
Quả nhiên, Chu Lễ bóp eo cô, xách cô lên bàn.
“…… Em biết ngay mà!” Lâm Ôn ngồi trên bàn nói.
Chu Lễ vỗ đùi cô: “Em biết cái gì?”
Hôm nay Lâm Ôn bị mắc mưa, tắm xong thì thay quần áo, mặc quần short jean, lộ ra hai chân.
Lâm Ôn cúi đầu nhìn chân mình, mới phát hiện ở gần đầu gối có vài dấu tay rất rõ, vết bầm còn rất cân xứng.
Nhìn có vẻ là bị véo khi Chu Lễ nắm chân, nhưng cô không cảm thấy đau, khuôn mặt Lâm Ôn bốc cháy.
Cô đã ngồi với đám người rất lâu, lỡ như có người hiểu……
Lâm Ôn đập Chu Lễ thật mạnh, Chu Lễ cười nói: “Em có đem theo kem che khuyết điểm không?”
“Em đem theo kem che khuyết điểm để làm gì.”
“Vậy ở đây đợi một lát cho nó phai bớt.” Chu Lễ vuốt chân cô nói.
Lâm Ôn đá anh, Chu Lễ kéo hai chân cô ra, treo trên cánh tay.
“A……” Lâm Ôn xuýt nữa ngồi không vững.--Đọc FULL tại ---
Sợ Chu Lễ làm bậy, Lâm Ôn chuyển sự chú ý của anh, hỏi vấn đề mà cô đã muốn hỏi từ lâu.
“Anh đi học trễ ba tuần vào năm nhất đại học, vậy anh đi đâu trong ba tuần đó?” Lúc trước Viên Tuyết đã kể chuyện này để phàn nàn về Chu Lễ, Lâm Ôn hỏi vấn đề này, nói cách khác ——
Chín năm trước tại ga xe lửa Giang Châu, cô bỏ Chu Lễ chạy đi, Chu Lễ chỉ còn một mình.
Chu Lễ vẫn ngồi trên xe lửa, anh đã đi đâu?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui