Editor: Trà Xanh
Lâm Ôn hơi xấu hổ trên đường trở về.
Tiêu Bang lái xe, miệng càm ràm:
“Biết tối hôm qua tôi ngủ lúc mấy giờ không? Sáng nay mấy giờ phải thức dậy?”
“Đón tôi khó lắm hay sao? Cậu ta thiếu chút tiền này à?”
“Mà thôi, tôi không thể so đo với sinh vật không phải người.”
“Hai người ăn sáng chưa? Tôi đói muốn chết.”
Trong túi của Lâm Ôn có một bị bánh quy nhỏ, Bành Mỹ Ngọc đã cho cô khi cô đi làm ngày hôm qua.
Lâm Ôn vội vàng mở bị bánh, đưa cái bánh quy nhỏ để cứu trợ cho anh: “Anh ăn không?”
Tiêu Bang rất dễ đối phó, anh nhai bánh quy thơm ngào ngạt, miệng bị chặn thành công.
Bên tai Lâm Ôn được yên tĩnh.
Tiêu Bang đưa cô về thẳng cửa hàng, Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu đều ở đó.
Cuối tuần đông khách.
Khách buổi sáng đa số chơi suốt đêm hôm qua đến bây giờ, có người với quầng thâm dưới mắt lần lượt ra vào phòng khách và vuốt tóc rối, ở trong phòng khách chụp ảnh lưu niệm.
Tiêu Bang lại dành ra một phòng trò chơi để Lâm Ôn và mọi người vào trong ngồi.
Lâm Ôn vốn đã hẹn Viên Tuyết ăn tối vào thứ bảy này, Chu Lễ tạm thời có việc, kế hoạch bị thay đổi, mọi người sẽ tụ tập một lần.
Cô chưa thông báo cho Viên Tuyết, nhưng Viên Tuyết và Tiêu Bang cũng không nhắc tới đề tài làm cô xấu hổ.
Lâm Ôn thở phào nhẹ nhõm, đặt túi sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Viên Tuyết.
Viên Tuyết và Tiêu Bang nhìn nhau, ngầm gật đầu rất ăn ý.
Tối hôm qua Viên Tuyết gọi điện thoại cho Tiêu Bang để hẹn giờ ăn trưa, Viên Tuyết nói: “Tui đi khám thai vào buổi chiều, lão Uông sẽ đi với tui, ông đừng ăn trưa quá trễ, thời gian của tui eo hẹp, đến bệnh viện trễ mệt lắm.”
Đã là tháng bảy, đám cưới của Viên Tuyết và Uông Thần Tiêu đã bị hủy bỏ, nhưng cô đang mang thai, không cần gánh vác một mình, Uông Thần Tiêu vẫn phải chịu trách nhiệm.
Tiêu Bang tạm thời không xác định được: “Sáng mai tui phải ra sân bay để lái xe của lão Chu về, khi nào tui về rồi nói tiếp.”
Viên Tuyết vốn đang vuốt ve bụng nên không để ý, nghe câu này của Tiêu Bang, cô như bị sét đánh, lo lắng ra ám hiệu: “Thật trùng hợp, sáng mai Ôn Ôn cũng phải ra sân bay để tiễn ai đó.”
“…… Có lẽ cô ấy đi tiễn con chó chăng?” Tiêu Bang chậm rãi đoán.
Viên Tuyết sáng mắt: “Đúng rồi, đúng rồi, sao tui hời hợt quá!”
Vì thế cả hai đã phát hiện thành công tối hôm qua.
Cảm giác có đồng đội thật tuyệt vời, Viên Tuyết lập tức trút được gánh nặng trên vai.
Lúc này Viên Tuyết mới thả lỏng người, cầm di động của Lâm Ôn để gọi cơm hộp.
Uông Thần Tiêu nhắc Viên Tuyết đừng ăn những món quá đậm đà, nói xong anh thở ngắn than dài: “Không biết Chu Lễ đi Hồng Kông sẽ gặp chuyện gì thêm nữa.
Cậu ấy thật vô ý vô tứ, sao hồi giờ không đề cập Chu Khanh Hà là ba cậu ấy?”
Uông Thần Tiêu đọc tin tức mới biết chuyện này.
Sau khi đọc xong, anh gọi điện thoại cho Chu Lễ, Chu Lễ chỉ nói rằng không có gì.
Nếu mọi chuyện ổn thỏa, anh sẽ không vội vã chạy đến Hồng Kông.
Viên Tuyết bình thường hay mắng, nhưng cũng coi Chu Lễ là bạn thật sự, cô hỏi Lâm Ôn: “Nè em, Chu Lễ không sao chứ?”
Uông Thần Tiêu cướp lời: “Em hỏi cô ấy làm gì, sao cô ấy biết được?”
Viên Tuyết: “……”
Lâm Ôn: “……”
Tiêu Bang: “……”
Uông Thần Tiêu quay sang hỏi Tiêu Bang: “Lão Chu thân với mày nhất, rốt cuộc cậu ấy có chuyện gì hay không?”
Tiêu Bang chưa ăn sáng, một túi bánh quy nhỏ không đủ lấp cơn đói, anh ngồi trên ghế ăn đồ ăn vặt trong cửa hàng, nghe vậy trả lời: “Không biết.”
“Sao mày chẳng quan tâm chút nào?”
“Sao tao không quan tâm,” Tiêu Bang nói một cách hiển nhiên, “Không phải tao biết người ta còn sống hay sao.”
Uông Thần Tiêu: “……”
Uông Thần Tiêu chỉ đơn giản nói với Lâm Ôn: “Tuy rằng em và Chu Lễ ít quen thuộc nhất, nhưng so ra em có lương tâm nhiều hơn họ Tiêu này!”
Lâm Ôn nhìn Viên Tuyết.
Viên Tuyết đỡ trán, thì thầm một câu với Lâm Ôn giống như thở không ra hơi: “ Chắc anh ấy bị thiếu dưỡng khí lên não khi còn nhỏ.”
Lâm Ôn: “……”
Tiêu Bang gật đầu, nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng.
Sau khi ăn xong, Uông Thần Tiêu đi cùng với Viên Tuyết đến bệnh viện để khám thai, tuy Tiêu Bang châm chọc và mỉa mai Chu Lễ, nhưng anh vẫn làm tròn trách nhiệm đưa Lâm Ôn về nhà an toàn.
Anh không lái chiếc Mercedes đi mà đậu ở lối vào của hành lang, anh và Lâm Ôn mỗi người giữ một chìa khóa xe.
Lâm Ôn nói: “Anh lái xe đi, nếu không anh về bằng cách nào?”
Tiêu Bang nói: “Tiền xăng khá mắc, tôi đi xe đạp chung.”
Lâm Ôn không còn lời gì để nói.
Cuối cùng Tiêu Bang đưa cho Lâm Ôn một tờ giấy: “Chu Lễ bảo em gọi cho tôi bất cứ khi nào em có chuyện gì cần, đây là số di động của tôi.”
Lâm Ôn sửng sốt, nhận tờ giấy nói: “Cảm ơn.”
Tiêu Bang rời đi, chiếc xe ở lại.
Lâm Ôn cầm tờ giấy, đứng bên cạnh xe, gửi một tin nhắn WeChat cho Chu Lễ.
Đợi một lúc, cô nhận được tin nhắn trả lời của Chu Lễ.
Lúc đó Chu Lễ đang đứng trước cửa phòng bệnh của một bệnh viện tư nhân ở Hồng Kông.
Anh đã đứng được hai ba phút, trước đó, anh đã xuống phòng bệnh dưới lầu thăm ông nội và bà nội.
Ông bà đã ngoài 70 tuổi, bọn họ làm ruộng cả đời, họ mới bắt đầu hưởng phúc khi con trai trở nên giàu có cách đây hơn hai mươi năm.
Nhưng những người nông dân xưa nay không thật sự hưởng phúc, không biết bảo dưỡng, mặt họ đầy nếp nhăn, bàn tay thô ráp, người gầy guộc, trông như ngoài 80 tuổi.
Hôm qua bà nội Chu ngất xỉu, bác sĩ nói bà bị đột quỵ nhẹ, hai tuần nay phải đề cao cảnh giác, đề phòng bà cụ bị đột quỵ nặng hơn.
Ông nội Chu không thể lo liệu quá nhiều chuyện một mình, cho dù có ông cụ Trịnh chăm sóc, tinh thần và thể xác ông đều mệt mỏi.
Chu Lễ nhìn một lúc rồi lên lầu, phòng bệnh trên lầu là Chu Khanh Hà.
Hành lang của bệnh viện tư vắng lặng, hiếm khi có người qua lại, anh đút tay vào túi quần, ngón tay gõ nhịp ở trong túi, hai ba phút sau, anh nhận được WeChat của Lâm Ôn.
Lâm Ôn cho biết cô đã về đến nhà, Tiêu Bang đậu xe ở dưới lầu nhà cô, hỏi thăm tình hình của anh bên đó.
Chu Lễ chậm rãi đáp lại, rồi ngẩng đầu lên.
Anh nhắm mắt một chút, sau đó mở ra, ánh mắt càng thêm lãnh đạm, thuần thục che dấu bản tính.
Anh gõ cửa phòng bệnh, đi vào.
Chu Khanh Hà nằm trên giường, đã tỉnh.
Nhìn thấy Chu Lễ, ông trầm mặc vài giây mới lên tiếng: “Ba đã dặn ông bà đừng nói với con.”
“Có thể hay sao.” Chu Lễ đến gần, bình tĩnh nhìn Chu Khanh Hà.
Người đêm qua muốn làm bản thân chết đuối trong bồn tắm đã được bác sĩ cứu sống, đáng tiếc hiện tại vẫn suy yếu và nhợt nhạt, đang sống nhưng không khác gì đã chết.
Đây không phải là lần đầu tiên Chu Khanh Hà tự tử.
Có lẽ người kiêu hãnh luôn có trái tim mong manh, một người đàn ông đã từng vô cùng mạnh mẽ lại không gượng dậy nổi sau khi vào tù, càng tuyệt vọng hơn sau khi đôi chân tàn phế.
Mỗi người đều cho rằng sau khi ra tù Chu Khanh Hà đến Hồng Kông lại sáng sủa như trước, không ai biết được, ba năm trước tại sân bay, sau khi Chu Khanh Hà nói với Chu Lễ “Ba chỉ tiếc nuối đã bỏ lỡ thời gian đại học của con”, ông được một y tá chuyên nghiệp đẩy xe lăn, cùng ông lên máy bay.
Chu Khanh Hà mắc chứng trầm cảm nặng, ông không thể đối mặt với người quen và người biết ông, không thể đọc những tin tức liên quan, ông cần phải thoát khỏi môi trường quen thuộc mới có thể tiếp tục tồn tại.
Đến Hồng Kông, thời gian đầu ông sống trong viện điều dưỡng, ông bà cụ Trịnh đã chăm sóc cho ông rất nhiều.
Tháng 9 năm ngoái, ông nội Chu và bà nội Chu tới đó, Chu Khanh Hà mới rời viện điều dưỡng, chuyển đến căn hộ do Chu Lễ thu xếp.
Cả năm nay Chu Khanh Hà có vẻ tiến bộ, ít nhất lần trước Chu Lễ tới Hồng Kông công tác, khí sắc của Chu Khanh Hà rất hồng hào.
Đáng tiếc……
Điều dưỡng viên đem cơm vào, Chu Lễ kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay, nhìn Chu Khanh Hà chật vật ngồi dậy nhờ sự trợ giúp của điều dưỡng viên.
Tóc ông đã bạc nhiều, khóe mắt có nếp nhăn dày đặc, trên cánh tay chỉ còn một lớp da, không bóp ra được chút thịt nào.
Chu Khanh Hà cầm muỗng, tay run rẩy, nhét đồ ăn vào miệng một cách khó khăn.
Chu Lễ ở Hồng Kông năm ngày.
Căn hộ là thuê, ở Hồng Kông mỗi tấc đất là một tấc vàng, căn nhà có diện tích không lớn, nhưng vẫn được ngăn ra thành ba phòng ngủ và một phòng khách, có phòng bảo mẫu nho nhỏ, điều dưỡng viên ở trong phòng bảo mẫu.
Ban công rất nhỏ, cũng may có thể nhìn thấy cảnh biển, môi trường xung quanh tuyệt vời, không có tiếng ồn lớn, sáng sớm có thể nhìn thấy bình minh trên biển, chạng vạng có thể nhìn thấy hoàng hôn trên biển.
Mấy ngày nay Chu Lễ quá bận, ông nội không làm được gì thêm, bà nội lại ngã xuống, Chu Khanh Hà dựa vào bác sĩ và điều dưỡng viên cũng vô dụng, ông cần sự đồng hành của gia đình.
Chu Lễ còn phải bận rộn với công việc đã lên kế hoạch trước đây.
Mấy ngày nay lúc rãnh rỗi duy nhất của anh là đứng trên ban công hút thuốc, tối nay anh lại đứng ở ban công.
Mùa mưa sắp qua, dự báo thời tiết cho thấy hôm nay là trận mưa cuối cùng trong tuần này.
Thành phố đêm khuya ướt đẫm nước mưa, Đàm Giang Vưu đứng trong văn phòng, cửa sổ kính sát đất dày nặng chặn cơn mưa ào ạt tạt về phía cô.
Trợ lý gõ cửa đi vào văn phòng, báo cáo với Đàm Giang Vưu: “Ngô Vĩnh Giang hỏi chị có còn cần không, anh ta có thể viết thêm vài bài báo.”
Đàm Giang Vưu trước đây cũng không biết Ngô Vĩnh Giang.
Thứ hai tuần trước, Ngô Vĩnh Giang đột ngột tới tìm, nói rằng trong tay y có tài liệu bí mật của Chu Lễ.
Đàm Giang Vưu phái người đi điều tra, trợ lý đã tìm hiểu từng chi tiết cặn kẽ về Ngô Vĩnh Giang.
“Ngô Vĩnh Giang năm nay 46 tuổi, mười lăm năm trước y là mục tiêu mà đài truyền hình muốn tập trung bồi dưỡng, lãnh đạo trực tiếp của y là Chu Khanh Hà.
Đáng tiếc năm đó Ngô Vĩnh Giang mắc một số sai lầm trong công việc, sai lầm không phải quá lớn, có thể dễ dàng bỏ qua, nhưng Chu Khanh Hà vẫn truy tới cùng.
Sự việc này rất ầm ĩ năm đó, sự nghiệp của Ngô Vĩnh Giang không còn, vợ bỏ đi theo người khác trong vòng một năm, để lại một đứa con trai cho y.
Con trai cũng không học giỏi, tám tuổi đã trộm cắp, vô tình bị hỏng một con mắt, chính vậy y đã hận Chu Khanh Hà.” Trợ lý báo cáo.
Sau khi Đàm Giang Vưu nghe xong, đêm hôm đó đã gặp Ngô Vĩnh Giang.
Tối hôm đó cô phải đi dự tiệc, cô để Ngô Vĩnh Giang lên xe, chỉ cho y mười lăm phút.
Ngô Vĩnh Giang nói đơn giản và dứt khoát: “Khoảng thời gian này tôi luôn theo dõi Chu Lễ, nào ngờ vào hai ngày cuối tuần, tôi phát hiện có chiếc xe khác cũng bám theo cậu ta.”
Lần trước Ngô Vĩnh Giang bị đập một trận, nên đã biết khả năng quan sát của Chu Lễ mạnh đến mức nào.
Y đổi người theo dõi, không ngờ vào thứ bảy hôm trước, trên đường đến thị trấn Ninh Bình, y đã phát hiện một chiếc xe khả nghi khác.
Y điều tra chủ nhân của chiếc xe thông qua người quen, tự cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng nhận ra có lẽ Đàm Giang Vưu có mục đích tương tự như y ——
Bọn họ đều muốn đối phó với họ Chu.
Thời gian eo hẹp, sau khi Ngô Vĩnh Giang nói rõ danh tính và mục đích của mình, y chỉ nói ngắn gọn hai điều.
Điều thứ nhất, y phải biết tin tức của Chu Khanh Hà để khiến Chu Khanh Hà không thể trở tay.
Điều thứ hai, y hỏi trước: “Có phải cô không tìm thấy nhược điểm của Chu Lễ hay không?”
Đúng là Đàm Giang Vưu vẫn chưa tìm được nhược điểm của Chu Lễ.
Chu Lễ mỗi ngày không đi làm thì tụ tập với bạn, anh làm việc nghiêm túc và thận trọng, đi quán bar cũng không chơi gái | đánh bạc | ma túy.
Đàm Giang Vưu biết khi còn đi học Chu Lễ đã từng có những ngày hỗn loạn, nào ngờ mấy năm nay anh giống như người đã đổi tim, giữ mình trong sạch khiến người khác không thể ra tay.
Nhiều nhất là bên cạnh anh đột nhiên có một cô gái trẻ đi theo.
Lúc đầu cô còn đoán không biết Chu Lễ đang chơi đùa hay là nghiêm túc, cho đến mấy ngày nay nhìn thấy Chu Lễ gần như không rời Lâm Ôn một tấc nào, đề phòng nghiêm ngặt như vậy, cô mới xác định là điều sau.
Cô chỉ không biết Chu Lễ có giống mẹ anh hay không, bề ngoài thâm tình và chân thành, cam chịu hy sinh vì tình yêu, trên thực tế dưới mặt nạ của sự thâm tình là bản chất bạc tình.
Đáng tiếc cô là một công dân tốt, cô gái kia cũng đơn giản đến mức làm người ta không có chỗ để ra tay, cô còn chưa nghĩ ra chiêu nào.
Ngô Vĩnh Giang nói tiếp: “Năm xảy ra vụ án tham nhũng của Chu Khanh Hà, tôi tới nhà ‘thăm hỏi’ ông ta, có lẽ do nói vài câu không xuôi tai, thằng nhóc Chu Lễ còn trẻ tuổi nên hăng máu, động tay động chân với tôi.
Tháng 5 năm nay, tôi tình cờ gặp Chu Lễ trên đường, hỏi thăm tình hình hiện tại của ba cậu ấy, tính tình Chu Lễ vẫn không đổi, lại muốn động tay động chân với tôi.”
Đàm Giang Vưu lắng nghe, ánh mắt vốn đang nhìn về phía trước, chậm rãi chuyển sang Ngô Vĩnh Giang bên cạnh.
Ngô Vĩnh Giang nói: “Rất ngạc nhiên phải không? Ai cũng biết quan hệ cha con của họ rất lạnh nhạt, thằng nhóc Chu Lễ không hề gọi ba.”
Hơn thế nữa, Chu Lễ thậm chí cũng không gọi mẹ.
Đàm Giang Vưu có thể coi như nhìn Chu Lễ lớn lên.
Năm Chu Lễ tám chín tuổi, ba mẹ anh ly dị, một đứa trẻ nhỏ bé, cả ngày không nói được mấy câu, ánh mắt lạnh nhạt, đối với ai cũng lạnh như băng, bao gồm cả ba mẹ mình.
Đàm Giang Vưu tưởng rằng Chu Lễ hận bọn họ, giống như cô hận ba mình.
Chu Lễ càng giống người nhà họ Đàm hơn, lạnh lùng tàn nhẫn, tình cảm gia đình không quan trọng bằng lợi ích.
Trên cổ Ngô Vĩnh Giang có đeo ngọc, trên cổ tay là đồng hồ và vòng tay, y vuốt ve vòng tay, cười nói: “Vì vậy, cô đại khái chưa tìm thấy nhược điểm của Chu Lễ, thật ra nhược điểm của Chu Lễ là ba cậu ấy.”
Đàm Giang Vưu rũ mắt lắng nghe, nhưng cô sẽ không nghe lời nói của một bên.
Thứ ba hôm sau, cô lập tức phái người hỏi thăm tung tích của Chu Khanh Hà, thứ năm, cô tham gia hội nghị, bên Hồng Kông rốt cuộc cũng có tin tức chính xác.
Toà án phán quyết dựa trên bằng chứng xác thực, bởi vì xã hội ngày nay diễn kịch quá nhiều.
Chu Lễ nói rằng anh không quan tâm đến Đàm thị, cô cho anh cơ hội, bảo giám đốc đài truyền hình hứa hẹn nhiều quyền lợi khác nhau, nhưng Chu Lễ vẫn muốn từ chức.
Đàm Giang Vưu không nhìn thấy bằng chứng xác thực, cô chỉ tin Chu Lễ không có khả năng hành động, hoặc là anh rời đi xa, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Tin tức của Chu Khanh Hà rõ ràng mang đến cho cô niềm vui bất ngờ, ví dụ như vì sao Chu Khanh Hà đến Hồng Kông ba năm trước, tháng chín năm ngoái, vì sao Chu Lễ đưa ông bà nội qua đó, mục đích từ chức của Chu Lễ thật sự là gì.
Kế hoạch ban đầu của Chu Lễ bị mắc kẹt, Đàm Giang Vưu cần phải đổ dầu vào lửa giúp anh.
Đàm Giang Vưu xoay người, quay lưng về phía cửa sổ bị mưa che kín, nói với trợ lý: “Đừng để ý đến Ngô Vĩnh Giang nữa, bên phía Chu Lễ có tin tức gì không?”
Lúc này Chu Lễ mới gọi điện thoại cho Lâm Ôn được.
11 giờ rưỡi đêm, Lâm Ôn cầm di động ngồi ở đầu giường, thấy có cuộc gọi, cô bắt máy ngay lập tức.
“Em chưa ngủ à?” Chu Lễ hỏi.
Phòng ngủ mở cửa sổ, quạt điện quay chầm chậm, Lâm Ôn lên giường lúc 9 giờ rưỡi, 11 giờ lại ngồi dậy, cầm di động trên tay, ngồi cho đến giờ.
“Em ngủ rồi.” Lâm Ôn trả lời.
“Anh đánh thức em phải không?” Chu Lễ hỏi
“Không có, em còn chưa ngủ.” Lâm Ôn co hai chân, khảy đầu ngón chân, hỏi, “Còn anh, anh đi ngủ chưa?”
Chu Lễ dựa vào lan can ban công, kẹp một điếu thuốc trên tay, khói thuốc lượn lờ như mây, hiện rõ trong đêm tối giống như đang ở dưới ánh sáng của muôn vàn ánh đèn.
Chu Lễ đáp: “Ừm, lên giường rồi.”
“Anh có buồn ngủ không?”
“Không buồn ngủ, còn em, buồn ngủ không?”
“Cũng không.”
“Mấy ngày nay em có bận không?”
“Cũng đỡ, không bận lắm.” Lâm Ôn kể sơ vài chuyện trong công ty cho anh nghe, hỏi anh, “Còn anh thì sao?”
“Cũng khá tốt.” Chu Lễ nói.
Lâm Ôn há miệng, một tay nắm chăn, muốn hỏi nếu khá tốt, vậy khi nào anh sẽ quay về.
Thời tiết ở Hồng Kông rất đẹp, ánh trăng vàng rực, Lâm Ôn không nói chuyện, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách qua ống nghe.
Mới mấy ngày mà thời tiết cũng hoàn toàn khác hẳn, anh cách Lâm Ôn quá xa.
Cả hai đều im lặng, trong phòng khách sau lưng có động tĩnh, Chu Lễ quay đầu lại.
Ông nội Chu ngủ không được, muốn ra ngoài hóng gió.
Chu Lễ đứng trên ban công, một bên mặt quay về phía ông, thị lực của ông mơ hồ, không thấy Chu Lễ đang nghe điện thoại.
Ông nội Chu tranh thủ lúc này nói ra những chuyện ông đã cân nhắc mấy ngày nay: “A Lễ, ba con không thể ở trong nước được nữa, nếu tiếp tục như vậy, thật sự sẽ giết chết nó.
Con đã kéo từ năm ngoái tới năm nay, nếu giờ đã từ chức xong, hãy nhanh chóng làm lại thủ tục đi nước ngoài càng sớm càng tốt, chúng ta sẽ đi cùng nhau, sau này không bao giờ trở lại nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...