Cành Đào Sum Suê

Nhìn Tiểu Nhu quyến luyến u buồn như thế, Thiên Độ cảm thấy trong lòng mình có chút khó chịu, vốn dĩ hắn còn cho rằng mình sắp đến cảnh giới địa tiên, người đi khỏi đây trước nhất định là mình. Không ngờ rằng tiểu địa tiên này vận may không tệ, vậy mà lại sắp sửa phi thăng rồi.

“Vậy ngươi phải nhớ cho kỹ cảm giác này, đừng quên là được.”

“Chỉ mong như vậy.” Tiểu Nhu buông cái đuôi Thiên Độ ra, ánh mắt đào hoa ngân ngấn lệ khuôn mặt nghiêm túc nhìn thiếu niên dường như đã cùng nàng lớn nên kia: “Ta nghe nói sau khi phi thăng, là phải uống một loại thuốc sau khi uống xong sẽ quên hết tất cả mọi chuyện ở thế gian, vốn dĩ ta không có gì lưu luyến, phi thăng thành tiên vẫn luôn là tâm nguyện của ta. Nhưng không biết vì sao ta lại có chút luyến tiếc ngươi.”

Hai mắt đẫm lệ long lanh của thiếu nữ khiến trái tim Thiên Độ chỉ trong một thoáng trở nên cực kỳ mềm mại, hắn vươn tay vỗ vỗ đầu Tiểu Nhu: “Đừng buồn, ta sẽ đi tìm ngươi.”

Rồi vào một đêm nọ, có rất nhiều luồng sấm sét đánh lên trên rừng đào, tiểu địa tiên bảo vệ rừng đào đã trăm năm Đào Tiểu Nhu chính thức độ kiếp phi thăng, trở thành thiên cung thượng tiên.


Không bao lâu sau, Thanh Khâu liền nghênh đón người nối nghiệp của thế hệ mới vừa mới trở về từ bên ngoài sau nhiều năm phiêu bạt, thuận lợi thông qua khảo hạch của tộc trưởng.

Vài năm sau, Thanh Khâu chính thức thay đổi triều đại, lão tộc trưởng dẫn theo phu nhân của mình quy ẩn núi rừng, một thế hệ tộc trưởng mới chính thức kế nhiệm.

Thiên cung cũng biết được tin vui này của Thanh Khâu, cho nên đã đặc biệt mở tiệc chiêu đãi tộc trưởng mới nhậm chức. Tiểu tiên nữ Đào Tiểu Nhu được quản sự giao phó trông coi Bàn Đào Viên còn đang quét dọn vườn đào, chuẩn bị đón tiếp khách quý.

Sau khi góp nhặt lá rụng không nhiều lắm ở trong vườn xong, Đào Tiểu Nhu dựa vào một gốc đào cùng cắn hạt dưa với Lạc Hà tiên tử cũng đang nhàn rỗi giống mình.

“Ta nghe nói tân tộc trưởng Thanh Khâu lớn lên vô cùng tuấn mỹ, tất cả các cung nga chịu trách nhiệm dọn trái cây lên yến tiệc đều nhìn đến ngây ngốc.” Lạc Hà tiên tử xì xầm to nhỏ, hết sức gấp gáp vội vàng chia sẻ với Tiểu Nhu suốt ngày ru rú trong rừng tin tức này.

“Ờ…” Tiểu Nhu phủi vỏ hạt dưa trên tay, bộ dạng không mấy hứng thú.

“Nè! Con người của ngươi! Có thể có một chút yêu thích cụ thể hay không, ta thấy ở trên bầu trời này ngoại trừ Thường Nga tiên tử có nuôi một vài con thỏ lông, thì chưa từng nhìn thấy người có hứng thú với bất kỳ cái gì cả.” Lạc Hà chỉ hận rèn sắt không thành thép, giọng điệu căm giận nói.

“Ngoại trừ các loại hình mỹ nam, ta cũng không cảm thấy người có bất kỳ hứng thú với cái gì.” Đào Tiểu Nhu nhướng mày, cười khanh khách đáp trả.


“Loại của ta gọi là biết thưởng thức cái đẹp!” Lạc Hà trả lời một cách hết sức hiển nhiên. “Không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải đi làm việc đây!” Sau đó nắm lấy một ít hạt dưa đã rang xong, bắt quyết nhanh chóng bỏ đi.

Tiểu Nhu nằm trên cành hoa đào, theo gió nhẹ lung lay, chỉ một chút lát sau trước mắt đã mơ hồ buồn ngủ, nàng cũng liền thuận theo trôi vào mộng đẹp.

Trong mộng cũng vẫn là một sân viện nhỏ xinh đẹp, nàng cảm thấy hết sức thỏa mãn ôm một cái đuôi xõa tung mềm mại, không nhìn rõ mặt của chủ nhân cái đuôi kia là ai nhưng kẻ này lại khiến nàng cảm thấy rất yên tâm.

Giấc mộng này kể từ sau khi Tiểu Nhu phi thăng, nàng đã gặp rất nhiều lần, lần nào nàng cũng chỉ sắp sửa nhìn rõ được mặt chủ nhân cái đuôi thì sẽ bừng tỉnh dậy. Cho nên khi Tiểu Nhu thật sự ôm lấy một cái đuôi lông xù xù rồi giật mình tỉnh lại, thì nàng vẫn còn hoảng hốt cho rằng mình đang ở trong mộng.

“Đào Tiểu Nhu! Ngươi mau buông ra!” Âm thanh có chút lo lắng của Lạc Hà truyền tới, nàng ta chỉ vừa mới ra khỏi vườn đào không xa thì liền nhìn thấy tân tộc trưởng Thanh Khâu đang đi về hướng vườn đào. Căn cứ vào nguyên tắc có mỹ nam không thể không nhìn, Lạc Hà lặng lẽ đi theo phía tân tộc trưởng, sau khi đi vào vườn, vị tộc trưởng đại nhân này liền nhanh chóng biến mất không thấy đâu. Lúc xuất hiện trở lại thì chính là một sinh vật nhỏ cái đuôi bị Tiểu Nhu ôm chặt trong lồng ngực, trong khi đó bằng hữu của nàng ta là Đào Tiểu Nhu thì đang nhỏ nước miếng sáng lấp lánh thành những sợi chỉ bạc lên trên cái đuôi của vị tân tộc trưởng này.

Lạc Hà cũng không biết phải giản hồi như thế nào, dù sao đi nữa vị tộc trưởng này cũng có tiếng là ở sạch, ngày thường ngay cả nửa phiến góc áo cũng không cho người khác chạm vào, bây giờ cả một cái đuôi đều toàn dính nước miếng của Đào Tiểu Nhu!


“A?!” Tiểu Nhu hoảng loạn buông cái đuôi trong tay ra, nghiêng té khỏi nhánh cây.

Nàng cũng hết sức uất ức, nàng chỉ ngủ ở trên cây một lát, làm sao biết được còn có người xuất hiện trên cành, đúng lúc cái đuôi lại bị nàng túm được. Ngược chiều ánh sáng khiến cho nàng không thấy rõ được dung mạo của vị tân tộc trưởng trong lời đồn này, nhưng lỗ tai đỏ bừng kia lại khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc.

Nhìn khuôn mặt trước sau không có gì thay đổi kia, Thiên Độ cố gắng nhịn cười, ra vẻ hết sức đứng đắn nói:

“Nếu như ngươi thích, ta còn có vài cái đuôi khác có thể cho ngươi sờ.”

- -------------hoàn------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận