Trên người Đào Tiểu Nhu có mùi hoa đào thoang thoảng như có như không, Thiên Độ bị dính chặt vào trong ổ chăn mềm mại, liền cảm thấy bản thân mình giống như nữ tử nhà lành bị người ta bắt đi trong tuồng kịch, còn Đào Tiểu Nhu chính là ác bá chuyên ức hiếp người hiền lành yếu thế. Loại ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thiên Độ cũng lập tức hoảng sợ, vội vàng phủ định nó! Xì! Ta còn lâu mới là nữ tử! Ta chính là hồ ly của Cửu Vĩ Hồ tộc cao quý! Tiểu địa tiên này dám to gan thô bạo giam cầm ta! Chờ ta khôi phục pháp lực, nhất định sẽ bắt ngươi dập đầu nhận lỗi!
Cảm xúc mênh mang, chóp mũi Thiên Độ lại ngửi thấy mùi hoa đào ấm áp, rồi không thể tự khống chế mà đi vào trong giấc mộng giữa chăn ấm nệm êm.
Còn đang ngủ mơ màng, Thiên Độ cảm thấy cả người mình càng lúc càng nóng, tứ chi cũng bắt đầu duỗi ra, trong lúc hoảng hốt Thiên Độ ý thức được, mấy ngày nay ngây ngốc ở trong sân viện đầy đủ linh khí của Tiểu Nhu, lại ăn không ít thức ăn chín, cộng thêm tiên lực của tiểu địa tiên trên người này tẩm bổ, sợ là hắn đã sắp hóa hình.
Chờ khi Thiên Độ mở to mắt một lần nữa, hắn đã có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực của Tiểu Nhu dán vào người mình. Chẳng lẽ là bị tướng mạo của hắn hấp dẫn rồi sao? Dù gì đi nữa, cửu vĩ hồ từ trước đến nay vẫn luôn lấy nhan sắc mà nổi tiếng, ở Thanh Khâu tướng mạo của hắn cũng thuộc hàng nhất đẳng, tiểu địa tiên này xem đến choáng váng cũng chẳng có gì lạ.
Sau đó lại cảm nhận được Định Thân Chú mà Tiểu Nhu thi triển đã mất đi hiệu lực, Thiên Độ co duỗi tứ chi liền phát hiện có điều không ổn. Vì sao cánh tay của mình lại ngắn như vậy? Cúi đầu nhìn lại bản thân, càng khiến hắn tuyệt vọng, không ngờ rằng sau khi hắn hóa hình thì lại là một đứa trẻ!
“Ôi! Ngươi thật đáng yêu!” So với vẻ mặt tuyệt vọng của Thiên Độ, Đào Tiểu Nhu thấy ngày hôm qua hắn vẫn còn là một con tiểu hồ ly non nớt, thế mà hôm nay chỉ nhoáng một cái đã biến thành một đứa trẻ mắt hồ ly, người bụ bẫm đáng yêu như vậy, trong lòng mềm mại đến nhũn ra, "chụt" một cái hôn lên khuôn mặt trắng bóc của Thiên Độ.
“Ngươi! Làm cái gì vậy?!” Chưa bao giờ bị người ta khinh bạc như vậy, Thiên Độ nháy mắt đã nổi bão! Khuôn mặt trắng trẻo chỉ trong nháy mắt đã hồng hồng, ngay cả lỗ tai tinh xảo cũng đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, liền giãy giụa nhảy xuống giường.
“Ôi … giận rồi sao?” Đào Tiểu Nhu nhìn Thiên Độ thở phì phò đạp cửa mà đi, có chút uất ức mếu máo.
Thiên Độ cuối cùng cũng có thể hóa thành người, đen mặt đi ra khỏi tiểu viện của Tiểu Nhu. Hắn mang theo sự tức giận đi thẳng một đường ra khỏi kết giới, bên ngoài gió thổi lạnh lẽo khiến thân thể bất chợt run lên. Cuối cùng sau khi bình tĩnh lại, Thiên Độ sử dụng tay chân gầy nhỏ ốm yếu bắt được hai con thỏ hoang, quay trở về sân viện của Tiểu Nhu.
Thiên Độ nướng thỏ hoang, trong lòng cũng hết sức bối rối, hắn không biết vì sao mình lại trở lại, chỉ biết là bước chân không thể khống chế được mà quay về đây. “Chỗ này của nàng ta là nơi có thể tìm thấy linh khí đầy đủ nhất, hơn nữa nàng ta có linh lực của bản thân rất dễ chịu, đây là sự trợ giúp rất lớn đối với tu vi của ta, nếu không ta thật sự không muốn ở lại bên cạnh nàng ta một khắc nào nữa!” Thiên Độ âm thầm tìm kiếm nửa ngày, mới có thể tạo dựng cho bản thân những cái cớ hợp lý nhất. Sau đó mới yên tâm nướng thịt thỏ.
Đào Tiểu Nhu ở trong phòng ngửi được mùi thơm, liền thò đầu ra, hỏi “Thơm quá đi! Cho ta ăn sao?”
“Ừm…” Thiên Độ hừ lạnh một tiếng xem như đã trả lời.
“Oaaa!” Đào Tiểu Nhu xé chân một con thỏ ra, sung sướng gặm lấy.
Thiên Độ bĩu môi chê bai, chau mày hỏi “Ngươi rửa tay chưa?”
“Ngươi… Ta…” Tiểu Nhu gặm chân thỏ, trả lời hàm hồ.
“Nuốt xong rồi hãy nói!” Thiên Độ không chút khách sáo tặng nàng một ánh mắt xem thường.
“Ngươi làm ăn rất ngon! Sau này để cho ngươi nấu cơm được không?!” Tiểu Nhu gặm hết cái chân thỏ, lại nghiêm túc liếm láp dầu mỡ trên tay, đôi mắt sáng lấp lánh đầy chờ mong nhìn Thiên Độ, lại đưa tay ra kéo lấy áo hắn.
Thiên Độ hoảng sợ né tránh móng vuốt bám đầy mỡ của Tiểu Nhu: “Có thể! Nhưng ngươi phải hứa với ta một vài chuyện!”
“Ngươi nói đi, nói đi!” Đào Tiểu Nhu bị mỹ thực dụ dỗ, hết sức thoả mãn.
“Thứ nhất: Ngươi và ta không ngủ cùng nữa! Thứ hai…” Thiên Độ xòe tay ta, đếm một lượt mười điều, tóm lại một câu, ăn cơm thì có thể, nhưng không được âm mưu tới bộ lông đuôi của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...