Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt Thế

Còn có mấy chiếc xe đang không ngừng chạy về phía này.

Cũng không có nhìn thấy bóng dáng xác sống, nhưng nhiều xe ở chỗ này như vậy, động tĩnh lớn, còn có mùi của người sống, xác sống lại đây cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Cố Ninh nhìn về phía trước. Chiếc Minibus giống như đã xảy ra xung đột cùng những người kia, vẫn luôn tranh chấp không thôi. Đám người chặn đường đại khái có mười mấy người, đều là nam nhân trẻ tầm hai, ba mươi tuổi, hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm súng.

Thật nhiều người vốn dĩ ở trong xe chờ đến không kiên nhẫn, nhìn thấy Cố Ninh như vậy, cũng đều học cô bò đến trên nóc xe xem động tĩnh.

Đột nhiên, chỉ nghe được "Pằng!" Một tiếng vang lớn! Có người nã một phát súng!

Tức khắc người bò lên trên nóc xe đều sợ tới mức nằm ghé vào trên nóc xe, có người trực tiếp nhảy xuống bay nhanh vào trong xe.

Cố Ninh không nhúc nhích, cô xoay người nhìn về phía sau, nơi ánh mắt có thể nhìn đến được cũng không có thấy xác sống, nhưng gió nơi xa lại mang đến hơi thở không giống bình thường.

Sắc mặt Cố Ninh khẽ biến, đột nhiên thu hồi ánh mắt, hô to một tiếng: "Đàn xác sống tới!"Nói xong bay nhanh nhảy xuống xe, mở cửa chỗ ngồi phía sau, cõng ba lô lên vai, một bên nói với Phương Pháp: "Mau mang hết đồ có thể mang đi! Xác sống không lâu nữa sẽ bao vây lại đây!"

Phương Pháp không hỏi một tiếng, vội vội vàng vàng thu thập hết đồ, cất vào ba lô Cố Ninh, sau đó hai người cầm dao chạy về phía lối đi bên kia.

Có người nghe được tiếng la của Cố Ninh, sau một chút hoảng loạn chỉ nghe được có người ở trên nóc xe hô: "Không có! Gạt người! Chỗ nào có xác sống chứ!"

"Cố Ninh, sao lại thế này?" Phương Pháp một bên hỏi, một bên muốn hỗ trợ Cố Ninh mang ba lô, bị Cố Ninh cự tuyệt, Cố Ninh cõng ba lô bay nhanh đi ở phía trước, một bên nói: "Em đã nhắc nhở bọn họ, bọn họ không tin em cũng không có biện pháp."

"Xe của chúng ta thì sao?! Không cần nữa?!"

"Anh muốn xe hay là muốn mệnh?"

Phương Pháp lập tức câm miệng.

Cố Ninh nói, đi tới chỗ chiếc màu đỏ xe việt dã mà Phương Pháp vừa nói, nhanh chóng gõ kính một chút, nói với nữ nhân xinh đẹp đang tò mò nhìn cô: "Đằng sau có đàn xác sống tới, chị tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi nơi này." Nói xong không có dừng lại, cũng không để ý đến nữ nhân kia kêu gọi, mang theo Phương Pháp nhanh chóng xuyên qua dòng xe cộ.

Rất nhanh liền đến chỗ chặn đường, cô lấy đồ ăn đã chuẩn bị trước ra, liếc nhìn thi thể một người vừa bị bọn họ bắn vỡ đầu một cái, sau đó liền chuẩn bị mang theo Phương Pháp rời đi.

"Ai! Đứng lại! Tôi cho hai người đi rồi sao?" Có tiếng từ phía sau Cố Ninh đuổi lại đây.

Cố Ninh và Phương Pháp đồng thời dừng bước chân, xoay người nhìn qua.


Một nam nhân tầm 24-25 tuổi đứng ở trên nóc xe, dùng súng chỉ chỉ lên không trung dọa Cố Ninh, nói: "Ba lô của em gái thoạt nhìn có không it đồ. Chỉ để lại một ít như vậy? Quá keo kiệt đi em gái."

Phương Pháp tức giận đi lên phía trước một bước: "Các anh không cần quá đáng!"

Cố Ninh nhăn mày lại, kéo hắn một phen, không tán thành hắn ở ngay lúc này nổi lên xung đột cùng những người đó.

"Nha! Mặc cảnh phục sao, là anh cảnh sát nha. Tới, anh hiện tại lại đây bắt tôi đến Cục Cảnh Sát đi, tới tới tới!" Hắn nói, ‘khạc’ một tiếng, nhổ bãi nước bọt xuống mặt đất, từ trên cao nhìn xuống Phương Pháp khinh miệt nói: "Anh cho rằng hiện tại vẫn là trước kia?" Hắn chỉ chỉ cỗ thi thể trên mặt đất: "Nhìn thấy không? Nếu còn dong dài đây sẽ là kết cục của anh!"

Gần như là những lời này vừa dứt, liền nghe được phịch một tiếng vang lớn!

Chiếc xe việt dã màu đỏ đã trực tiếp phá hai chiếc xe, người đàn ông vừa rồi còn đứng ở trên nóc xe trực tiếp bị đâm bay đi ra ngoài, bay tới bên chân Cố Ninh, còn giãy giụa suy nghĩ từ trên mặt đất bò dậy, động tác Cố Ninh nhanh nhẹn, duỗi chân dẫm bàn tay cầm lấy súng của hắn, sau đó trực tiếp đoạt lấy súng trong tay hắn ném cho Phương Pháp: "Em không biết dùng súng, cho anh dùng!"

Phương Pháp vừa mới tiếp được súng, bỗng nhiên từ trong dòng xe cộ phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, hoảng sợ vạn phần!

Cả người Phương Pháp đều run lên, không nhịn được quay đầu nhìn lại, sau đó hắn liền nhìn thấy từ hai bên con đường và phía sau loạng choạng đi ra ít nhất 5-60 xác sống!

Ngay sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết và tiếng thét chói tai vang lên không dứt hết đợt này đến đợt khác!

Tiếng xe khởi động và tiếng va chạm vang thành một mảnh! Xe sắp hàng quá dày đặc, dưới sự kinh hoàng mọi người căn bản không có bất luận trật tự gì đáng nói, khởi động xe không hề có mục đích, như là ruồi nhặng không đầu va chạm trong đám xe.

Xác sống liều mạng đập cửa sổ xe, phát ra tiếng gào rống cơ khát, hưng phấn.

Cókhông ít người bỏ xe điên cuồng chạy về phương hướng bên này, nhưng cũng có không ít người vừa mới ra cửa xe chạy không được mấy bước đã bị xác sống đánh gục trên mặt đất, sau đó bị xác sống gặm cắn da thịt trên người.

Địa phương vừa rồi còn vô cùng an tĩnh lập tức liền trở nên vô cùng hỗn loạn, phảng phất địa ngục nhân gian.

Phương Pháp trơ mắt nhìn hình ảnh khủng bố trước mắt, máu cả người đều chảy ngược.

Đột nhiên! Có người dùng sức kéo hắn, sau đó gầm nhẹ nói: "Chạy mau!"

Hắn lập tức bừng tỉnh lại đây, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm người, bị Cố Ninh kéo chạy như điên về phía trước!

Hai người chạy ra không đến 30 mét, liền có một chiếc xe việt dã màu đỏ từ phía sau đuổi sát tới, sau đó ngừng ở trước mặt hai người, mở ra, mỹ nhân tóc đỏ hô lên với hai người: "Lên xe!"


Phương Pháp còn chưa có phản ứng lại đây, đã bị Cố Ninh một phen kéo lên xe.

Sau đó mỹ nhân tóc đỏ đạp ga, chạy như điên. Những người phía sau thấy những chiếc xe chặn đường bị phá mở, vội vàng sôi nổi dẫm chân ga, xe phía sau nôi tiếp xe phía trước, đi theo con đường mà chiếc xe việt dã màu đỏ đã chạy qua!

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét chói tai, tiếng súng vang lên liên tiếp không ngừng ở phía sau.

Chiếc xe màu đỏ việt dã cũng đã biến mất ở phương xa.

"Trước làm quen một chút, tôi tên Trang Thần." Mỹ nhân tóc đỏ chủ động chào hỏi cùng Cố Ninh và Phương Pháp.

"Cố Ninh."

"Phương Pháp."

Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn. Trang Thần hỏi: "Em nói có đàn xác sống lại đây, làm sao mà em biết được?"

"Khụ, đại khái là trực giác nữ nhân đi." Phương Pháp khụ một tiếng, giúp Cố Ninh trả lời. Cố Ninh cho hắn một ánh mắt tán dương.

Một chút trầm mặc.

Trang Thần quay đầu liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái, sau đó lại quay đầu trở lại.

Cố Ninh lúc ấy gõ cửa sổ xe của cô, trong nháy mắt đối diện với đôi mắt mang theo nghiêm khắc và cảnh cáo kia, cô căn bản không có chút hoài nghi chủ nhân của đôi mắt đó đang nói dối, cô không chút do dự dẫm chân ga đụng đi lên, ngay sau đó, chính là tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, cô theo bản năng cho Cố Ninh và người cảnh sát kia lên xe.

Đây thật sự không giống phong cách của cô.

"Kế tiếp hai người chuẩn bị đi chỗ nào? Tôi vốn là tới bên này du lịch, không nghĩ tới sẽ gặp được chuyện như vậy, bạn của tôi đều đã chết sạch, khi tới đây xe ngồi đầy người, hiện tại chỉ còn lại một mình tôi." Cô nói, trong âm thanh cũng không có một chút bi ai cho bạn của mình: "Tôi hiện tại muốn đi về phía thủ đô, hai người thì sao?"

Phương Pháp nói: "Chúng tôi cũng muốn đi về thủ đô. Nhưng chúng tôi muốn tìm người trước. Cố Ninh mất liên lạc cùng ba mẹ em ấy, cần tìm được bọn họ trước, sau đó lại đi đón ba mẹ của tôi."

"Vậy thật là đáng tiếc, tôi cần đi gấp. Bằng không chúng ta có thể cùng nhau lên đường."

Trang Thần có chút tiếc nuối, khi cô đâm xe, cô thấy Cố Ninh lập tức liền giơ chân dẫm nam nhân đang định bò dậy, sau đó đoạt súng trong tay hắn ném cho người cảnh sát bên cạnh, đây không phải là phản ứng của một cô gái bình thường ở độ tuổi này có thể làm ra được.


Lại còn có một người cảnh sát, nếu cùng nhau lên đường, khả năng sẽ gia tăng hệ số an toàn cho chính mình, đáng tiếc, cô không nghĩ mang lên xe người già, phụ nữ và trẻ em.

"Chị bị thương sao?" Cố Ninh đột nhiên thấy trên cánh tay phải của Trang Thần có một miệng vết thương tầm mười centimet, vẫn còn đang chảy máu.

Trang Thần liếc mắt một cái, sau đó vẻ mặt không sao cả nói: "Một tên ngu ngốc nghĩ đến đoạt xe của chị, bị chị xử lý. Chị không sao."

Cố Ninh nhìn cánh tay Trang Thần nắm lấy tay lái, phảng phất có thể nhìn thấy cơ bắp căng chặt phía dưới làn da, ánh mắt cô hơi hơi chợt lóe, sau đó nói tiếp: "Chị đi một mình, không có đồng bạn, không có vật tư, lái một chiếc xe tốt như vậy, em không cho rằng chị có thể thuận lợi trở lại thủ đô."

Trang Thần cười lạnh: "Sao em biết chị không có vật tư?"

Cố Ninh nói: "Từ lúc em lên xe, chị đã nhìn ba lô của em ba lần, nuốt nước miếng ba lần."

Trang Thần không còn lời gì để nói, có chút thẹn quá hóa giận: "Chị có thể tìm được đồ ăn."

"Vậy có khả năng sau khi chị tìm được đồ ăn thì xe sẽ không còn là của chị." Cố Ninh nói tiếp: "Chị cần vật tư và đồng bạn. Em và anh Phương Pháp cần xe."

Cố Ninh nói, kéo khóa ba lô, hiện ra bên trong tràn đầy đồ ăn, phảng phất như khoe khoang, sau đó từ phía dưới lấy ra một ít dược phẩm: "Em không chỉ có đồ ăn, còn có dược phẩm. Chị cũng biết hiện tại dược phẩm khó tìm như thế nào đi, ở thời điểm mấu chốt có thể cứu chị một mạng."

Trang Thần không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác cô gái thoạt nhìn nhỏ hơn cô không ít tuổi này giống như là một ác ma vẫy tay với cô, nhưng cô vô lực kháng cự.

Cô hung tợn nhìn Cố Ninh: "Chị sao có thể chắc chắn hai người sẽ không đoạt xe của chị?"

"Nếu em và anh ấy muốn cướp xe của chị, hiện tại sẽ không nói nhảm với chị nhiều như vậy." Cố Ninh bình tĩnh trả lời.

Trang Thần bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Ninh một cái, sau đó hung tợn chuyển hướng nói với Phương Pháp: "Anh có biết lái xe không?!"

"Ah… biết."

Trang Thần không nói hai lời trực tiếp dừng xe, sau đó mở cửa xe chỗ Phương Pháp bên kia, nói: "Đổi vị trí! Anh lái xe đi!"

Nói xong liền trực tiếp kéo Phương Pháp còn đang mơ hồ đi ra ngoài, sau đó một mông ngồi xuống bên cạnh Cố Ninh.

Phương Pháp không nghĩ tới lại có thể được sờ đến tay lái chiếc xe này nhanh như vậy, cảm thụ một chút xúc cảm, mạnh mẽ kiềm chế tâm tình kích động, hưng phấn của chính mình, khởi động xe.

Trang Thần không chút khách khí từ trong ba lô của Cố Ninh lấy ra một chiếc bánh mì, thô lỗ xé mở bánh mì nhét vào trong miệng, một bên nhấm nuốt một bên nói mơ hồ không rõ: "Nói rõ trước, tính tình của chị không tốt. Vô luận khi nào, chỉ cần chị khó chịu, đều có khả năng cho hai người xuống xe. Mà lúc ấy, hai người cần phải xuống xe."

Phương Pháp nhíu mày, đang muốn nói chuyện, liền nghe được Cố Ninh sảng khoái nói: "Không thành vấn đề."

Sau đó từ phía dưới ba lô lấy dược phẩm ra, nói với Trang Thần: "Trước xử lý miệng vết thương của chị một chút đi."


"Nghiêm túc nói, em từ đâu kiếm ra được mấy thứ này? Nhiều đồ ăn, còn có nhiều dược phẩm như vậy." Trang Thần nắm lên một lọ cồn nói.

"Vận khí tốt." Cố Ninh nói, cầm lấy cánh tay phải của Trang Thần, bắt đầu giúp cô xử lý miệng vết thương.

Cố Ninh ban đầu cho rằng trên tay Trang Thần chỉ có một vết thương như vậy, cô cũng không để ý, hẳn là không sợ đau, nhưng toàn bộ quá trình xử lý miệng vết thương, tiếng thét chói tai và tiếng hút khí của Trang Thần vẫn luôn không có ngừng lại.

Phương Pháp nghe tiếng kêu thảm thiết ở đằng sau, cảm thấy Trang Thần như là đang bị xác sống cắn.

Băng bó miệng vết thương xong, Trang Thần lập tức liền khôi phục tư thái mỹ nhân lạnh lùng, hỏi: "Hai người muốn tìm người đến khi nào?

Hiện tại cũng không phải là trước kia, không có điện thoại và thiết bị liên lạc. Không khác gì biển rộng tìm kim, tôi cũng không thể vẫn luôn cùng hai người tốn thời gian đi tìm kiếm."

"Bọn họ là một đoàn xe, một chiếc xe buýt màu vàng. Chúng tôi biết phương hướng đại khái, hẳn là tương đối dễ tìm." Phương Pháp trả lời.

Trang Thần buồn ngủ, ngáp một cái nói: "Vậy nếu vạn nhất không tìm thấy thì sao?"

Lúc này Phương Pháp không có trả lời.

Cố Ninh trầm mặc một trận, lúc sau nói: "Ba ngày, nếu vẫn không tìm thấy, chị tùy thời đều có thể đi."

Trang Thần gật gật đầu sau đó nói: "Có thể. Nhưng tiền xe ba ngày này. Dù cho em rời đi, cũng phải cho chị đủ vật tư trong ba ngày. Nếu không đồng ý, hai người hiện tại liền có thể xuống xe."

"Không thành vấn đề." Đối với yêu cầu hà khắc của Trang Thần, Cố Ninh trước sau như một sảng khoái, hiện tại đối với cô mà nói, không thiếu nhất chính là vật tư.

Trang Thần hơi hơi nhướn mày, có chút kinh ngạc với sự sảng khoái của Cố Ninh, phải biết rằng ba lô kia của Cố Ninh tuy rằng nhiều, nhưng dù tiết kiệm cũng chỉ đủ vượt qua hơn mười ngày, sao có thể sảng khoái nguyện ý giao ra lượng vật tư ba ngày......

Ánh mắt cô hơi hơi lóe, hồ nghi nhìn chằm chằm Cố Ninh, nhưng thần sắc Cố Ninh trước sau thản nhiên, nhìn chằm chằm nửa ngày, cô cũng không nhìn ra được cái gì từ trên mặt Cố Ninh, chỉ đành từ bỏ.

Loại tình huống này, căn bản không tìm thấy người để hỏi thăm.

Cố Ninh ở trong lòng tính toán một chút, bọn họ lần trước cùng nhau đi ra ngoài sưu tầm vật tư không đủ để duy trì mấy ngày, bọn họ khẳng định sẽ ở giữa đường xuống xe đi tìm vật tư, một đi một về chậm trễ thời gian, hơn nữa đêm qua hai người lái xe cả đêm, nếu phương hướng đúng, bọn họ hẳn là ở địa phương không xa phía trước.

Tuy nhiên, Cố Ninh tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ tương ngộ nhanh như vậy.

Ở dưới sự kiên trì của Trang Thần, Cố Ninh không có lại đi đường đêm.

Ở trước khi mặt trời biến mất, tìm được chỗ đất trống trước tòa cao ốc, ngừng lại.

Hiển nhiên, tuyệt đại bộ phận mọi người đều sẽ không lên đường vào buổi tối, trước khi xe bọn họ tới đây, nơi này đã có không ít xe ngừng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận