Canh Cửa Ở Ngục Giam Trại Địch


● GẢ CHO NGƯỜI CÕI ÂM ●
- Chương 5 -
Mẹ của Cinderella biết bà sẽ cắt bỏ ngón chân nếu giày mang không vừa
Trương Diệp nghe được lời này của Trần Nhiên, sắc mặt hắn ta tái xanh ngay, nhìn Trần Nhiên một cách hằn học, ánh mắt gần tới mức ác độc.

Đây không phải là lần đầu tiên Trần Nhiên và hắn ta gây khó dễ cho nhau.
Thấy hai người sắp tranh cãi, Tỉ Dị vội vác bụng bia ra hòa giải, "Thôi nào, mỗi người bớt một câu đi, mọi chuyện đã thành thế này rồi, dù cãi thêm nữa thì cũng có ích gì đâu?"
Lời của Tỉ Dị làm mọi người nhớ lại chuyện trước đó ngay lập tức, sắc mặt bỗng xanh lét.
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Đêm qua là thật..." Tô Phong nhìn tới bọn Trần Nhiên.
Tất cả mọi người nhìn về phía ba người Trần Nhiên, rõ ràng bọn họ biết gì đó.
Lý Trác Phong đứng ra giải thích, "Ngày hôm qua tôi đã nói rồi đấy, mấy người có thể xem nơi đây là một thế giới thần quái - một phó bản, muốn thoát ra ngoài thì phải tìm ra phụ linh rồi phá hủy nó."
Nếu ngày thường nghe thấy lời này, chắc chắn mọi người sẽ coi nó thành trò đùa, nhưng sau khi chứng kiến ​​chuyện đã xảy ra đêm qua thì bây giờ không ai có thể cười nổi nữa.
"Thứ kia sẽ đến nữa à?" Tô Phong hỏi.
"Trừ khi chúng ta có thể rời khỏi đây, nếu không cô ta sẽ luôn ở đây bởi đây chính là thế giới của chúng." Sắc mặt Lý Trác Phong không tốt lắm.
"Thế giới của chúng sao?" Tô Phong bắt lấy trọng điểm, câu nói này của Lý Trác Phong rõ là có vấn đề, thế giới chúng là có ý gì? Cho dù gạt bọn họ sang một bên không nhắc tới, chẳng phải trong thôn vẫn còn nhiều người như thế mà?
Lý Trác Phong không khỏi liếc qua Tô Phong thêm chốc nữa, mới đầu Tô Phong thực sự không làm ai ưa cho nổi, nhưng hiện tại chị lại làm người ta phải nhìn bằng con mắt khác.
Đầu óc khá tốt, hơn nữa cũng đủ bình tĩnh.
Tối qua khi đã chia phòng xong Tô Phong cứ ồn ào đòi đi tắm, Trần Nhiên nói câu đêm đến không được ra ngoài thì đêm qua chị không hề bước ra cửa, bằng không làm sao còn có thể đứng ở đây chứ.
Trong mắt Đồ Đan cũng hiện lên kinh ngạc, nhưng đây cũng chẳng khiến cô ta thay đổi cách nhìn về Tô Phong, ngược lại càng thêm ghê tởm Tô Phong.
Tô Phong đang vờ vịt, đang muốn khoe khoang đây mà.

Hiện tại chị đã hả dạ, lực chú ý của mọi người đều dồn hết lên người chị.
"Nói cho vuông thì chúng không phải là người." Lý Trác Phong thả bom xuống, không đợi mọi người hoàn hồn sau cú sốc, anh ta lại nói tiếp, "Nơi chúng ta đang ở bây giờ là thế giới trong ký ức."
"Mấy người chắc cũng biết lệ quỷ là ra sao rồi, chúng được sinh ra trong nỗi tuyệt vọng và thống khổ cùng tận.

Phụ linh như là bằng cớ lệ quỷ có tồn tại trên thế gian vậy, nhưng chúng mạnh và đáng sợ hơn thế nhiều."
"Nửa tháng trước, tổ chức chúng tôi nhận được thông tin, hơn ba mươi hộ gia đình trong một tòa nhà cao tầng đều đã chết thảm trong đêm, thi thể bốc mùi nằm la liệt trên đất.


Người của chúng tôi đã tới và tìm thấy phụ linh ở hành lang, bám theo nó trở về rồi mới tìm ra thôn này."
"Khi người của chúng tôi đến, tất cả những người trong thôn này đã chết hết, chết vô cùng thê thảm và khủng khiếp, không rõ nguyên nhân cụ thể."
Trong sân im lặng một hồi.
Mọi người đều có ảo tưởng mình đang nghe thiên thư, nếu không phải vì họ đã tận mắt chứng kiến ​​chuyện xảy ra đêm qua thì chắc còn lâu họ mới tin.
Làm mọi người khó chịu hơn chính là, nếu những gì Lý Trác Phong nói là thật thì chẳng phải bọn họ đang ở thôn quỷ hay sao? Đêm qua bọn họ còn ăn thức ăn do những con quỷ đó làm ra...
Một nhóm không chịu nổi bắt đầu ọc nước chua trong cổ họng, khuôn mặt tái xanh chuyển sang xanh mét.

Đồ Đan lại cố nôn thêm lần nữa, nóng lòng muốn khạc sạch thức ăn tối qua ra.
Tô Phong cố nén buồn nôn nói tiếp, "Vậy chúng tôi làm sao tới đây được?"
Trương Diệp lập tức phản ứng lại, "Có phải mấy người đã làm gì không? Chuyện này không liên quan đến chúng tôi, nếu không tại sao chúng tôi lại bị kéo vào đây chứ?"
Trần Nhiên cười lạnh, cậu tựa vào khung cửa, dưới chân là gương mặt chết không nhắm mắt của Cam Lâm, "Vậy thì mấy người phải tự hỏi chính mình rồi nhỉ?"
Trương Diệp tức lắm, người hắn ta khó chịu nhất bây giờ đó là Trần Nhiên, "Ý của cậu là sao hả?"
Ngũ Lâm mở lời, "Phụ linh tuy mạnh, nhưng vẫn phải tuân thủ quy tắc.

Ngoài những người gần quanh khi nó mở ra, nó chỉ có thể nuốt một loại người, đó là người chứa đầy tuyệt vọng, thù hận, hờn ghét, căm phẫn...!và những cảm xúc tiêu cực khác trong lòng.

Với lại đa phần những người này đã làm không ít chuyện trái với lương tâm, thậm chí đã từng giết người."
Có vài người tuy đang sống, nhưng chẳng kém gì quỷ ma cả.
Nghe thấy lời này của Ngũ Lâm, sắc mặt của một số người dần trở nên kỳ lạ.
Đồ Đan bày vẻ uất ức, "Cậu nói vớ vẩn gì vậy? Bình thường đến cả một con vật nhỏ tôi còn không dám đả thương, tôi lúc nào..."
Ngũ Lâm nhàn nhạt nhìn cô ta, "Đây không phải do tôi quyết định, cô có ý kiến ​​thì đi tìm phụ linh mà nói."
Lời đã tới bên miệng Đồ Đan đành phải hậm hực dằn xuống.
Không một ai lên tiếng, bầu không khí lại trở nên khó xử.
Tô Phong vén nhẹ tóc ra sau vành tai, rồi mở miệng, "Kiểu dáng phụ linh trông như thế nào?"
"Đó là đôi giày cưới của phụ nữ, giày vải từ thập niên 80-90, màu đỏ thẫm, trên mặt giày còn thêu hình uyên ương." Lý Trác Phong đáp.
"Tại sao lúc trước mấy người không phá hủy nó, chả phải mấy người đã tìm ra rồi à?" Trương Diệp châm chọc, nếu như xử lý sớm hơn thì chẳng có chuyện như hiện tại.
Ngũ Lâm thản nhiên nhìn sang, "Phải ở trong đây mới phá hủy được."

Bộ mặt của Trương Diệp cực kỳ tệ.
"Vậy hiện tại mấy anh có manh mối không?" Tô Phong tiếp tục hỏi.
Lý Trác Phong cười khổ, "Trước khi lệ quỷ thành hình, không ai biết nó ở đâu cả.

Vả lại một khi cốt truyện đến gian đoạn lệ quỷ thành hình, quỷ ám bên trong sẽ vô cùng mạnh, có thể nói chúng là thần của thế giới này.

Đến lúc đó, chúng ta chỉ còn con đường chết."
Ngưng một lát, Lý Trác Phong bổ sung, "Theo suy đoán trước của chúng tôi, lệ quỷ hẳn sẽ thành hình khi người dân của thôn này bị giết hết."
"Trước kia tìm được nó có ích gì không?" Tô Phong hỏi.
"Có chứ, mặc dù chúng ta vẫn đang ở trong cốt truyện trước khi lệ quỷ thành hình, nhưng về cơ bản nó đã tồn tại và có liên kết chặt chẽ với lệ quỷ.

Vậy nên chỉ cần phá hủy nó là sẽ làm cho lệ quỷ biến mất, đến lúc ấy chúng ta có thể rời đi."
Có mục tiêu rõ ràng, tuy sắc mặt của một số người vẫn khó coi như thế, nhưng đã có thêm ít tinh thần.
"Nhưng phải làm sao để tìm?" Chị Nam lên tiếng.
Bây giờ có tổng cộng chín người ở đây, ngoài bốn người Trần Nhiên ra, Tô Phong và những người khác lần đầu tiên vào đây có tổng số là năm.
Với nhân số ít ỏi như vậy, muốn kiếm được đôi giày trong cái thôn chứa hơn bốn mươi hộ gia đình và mấy chục căn nhà trống sụp nát, đúng là nói dễ hơn làm.
"Tóm lại đi tìm trước đã, mà chả phải nói là giày cưới rồi sao, đợi đến lúc chúng ta vào thôn hỏi thử xem có ai nhìn thấy không.

Nếu không, một khi cốt truyện đến phân đoạn lệ quỷ thành hình thì chết chắc..." Giọng điệu Tỉ Dị nôn nóng, ông ta sợ chết, chẳng ai không sợ chết cả.
Nói rồi Tỉ Dị bắt đầu ồn ào chia đội.
Trước kia vẫn chưa thấy, bây giờ biết người trong thôn này không phải là người, mọi người không muốn hành động một mình, về việc chia đội lại càng không có ý kiến.
Mọi người đang bận rộn, Trương Diệp lại mở miệng, "Trước đó, mấy người không nghĩ nên để cậu ta nói rõ mọi chuyện sao?"
Trương Diệp chỉ về phía Trần Nhiên.
"Không phải đã nói rõ rồi à?" Lý Trác Phong cau mày, anh ta không muốn chọc tức Trần Nhiên.
"Anh nói rõ, cậu ta thì không chắc, chúng ta nhiều người như vậy mà chỉ có mỗi cậu ta vào căn phòng đó, chắc chắn cậu ta còn nhìn thấy thứ khác nữa đấy." Trương Diệp cười gằn, "Với lại nhóm mấy anh biết nhiều như thế, tại sao đêm qua lại không cứu người?"
Vòng vèo một hồi đề tài lại quay về vụ cứu người, bầu không khí lập tức chết cứng.
Môi Đồ Đan mấp máy, cô ta thu lại vẻ nóng ruột trong mắt, khóc lóc tỏ vẻ đau khổ: "Giờ đến lúc này rồi đừng tranh cãi nữa, chúng ta phải đoàn kết, nếu anh biết gì thì cứ nói ra hết đi, xem như tôi van anh, chỉ có như vậy chúng ta mới thoát ra ngoài được! Thêm nữa, tôi không muốn nhìn thấy người khác chết..."

Cô ta nói hết sức chân thành, như thể đêm qua thấy chết không cứu không phải cô ta mà là người nào khác.
Nhưng Trương Diệp nào cam tâm cứ thế mà bỏ qua cho Trần Nhiên, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, "Trong nhóm chúng ta chỉ có ba người bọn họ khả năng cứu người, đêm hôm qua bọn họ không cứu người, chuyện này vẫn chưa tính tới, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.

Rõ ràng hiện giờ cậu ta còn nắm manh mối khác nhưng không chịu nói, rốt cuộc cậu ta đang rắp tâm cái quái gì hả?"
Quả Đông vẫn luôn ngoan ngoãn đứng một bên, phát hiện mình bị đánh bật khỏi hàng ngũ của Trần Nhiên, vội vàng dịch từng bước tới cạnh Trần Nhiên, anh cũng là một nhóm mà! Đột nhiên, anh nhớ đến chuyện hợp đồng, anh lập tức quay lại chăm chú nhìn Trần Nhiên, người nọ ra vẻ không hiểu gì cả.
Tầm mắt Trương Diệp trực tiếp lướt qua người Quả Đông, hung tợn nhìn chằm chặp Trần Nhiên.
Bị lơ hoàn toàn, hai mắt Quả Đông đều trợn tròn.
Trần Nhiên cười khẩy, điệu bộ không đổi, "Đêm qua tôi đã nói không được mở cửa ra ngoài, chính bọn họ không nghe, một mực muốn tìm chết.

Bây giờ chết thật rồi, liên quan gì đến tôi?
Quả Đông rất nghiêm túc gật gật đầu, mái tóc ngủ dậy bù xù cũng theo đó mà rung rung, Trần Nhiên đã nói không được ra ngoài vẫn cứ một mực đi ra, chết đi lại trách ai?
Nếu cứu người là chuyện vươn nắm tay thôi, cứu cũng đã cứu rồi, nhưng căn bản đêm qua không phải là chuyện vươn nắm tay, nói không chừng mạng cũng mất toi.
"Anh muốn biết tôi tìm thấy thứ gì thì tự vào xem không phải xong rồi sao, tôi không ngăn anh vào đấy đâu, hơn nữa..." Trần Nhiên nhìn cái xác dưới chân mình, "Tôi biết thứ gì, mắc gì tôi phải nói cho anh hả?"
Trương Diệp cắn răng, hắn ta hung tợn trợn trừng với Trần Nhiên, người nọ chẳng sợ chút nào mà trừng lại.

Trần Nhiên không dễ chọc, Trương Diệp bèn trút thù hận lên người Quả Đông, hắn ta quay qua lườm Quả Đông.
Bị làm dữ, Quả Đông lập tức nhe răng, anh siêu xấu đấy!
Trương Diệp cười lạnh, đường nhìn như có như không đảo qua kiếm dài vẫn không rời khỏi tay Trần Nhiên.
Trước đây hắn ta đã chú ý tới vỏ kiếm với cái túi bên ngoài có không ít hoa văn kỳ quái cùng màu, nhìn qua cũng không phải đồ thường, kiếm thường sẽ không lúc nào không rời khỏi thân Trần Nhiên được.
Mắt thấy lại sắp tranh cãi, Tỉ Dị đứng ra thúc giục lần nữa, "Chúng ta nên tìm đồ trước đi, để lỡ nữa thì trời tối luôn đấy..."
Nói đến trời tối, mọi người phải run rẩy một cái, ai biết khi trời đổ tối nữ quỷ kia có lao ra nữa hay không chứ.
"Trần Nhiên." Lý Trác Phong và Ngũ Lâm dồn dập nhìn về phía Trần Nhiên, muốn biết Trần Nhiên còn biết gì nữa.
"Trần Nhiên?" Tỉ Dị hết sức vội vàng.
Bỗng nhiên Trần Nhiên nhìn sang Quả Đông, "Anh nghĩ sao?"
"Hở?" Quả Đông sửng sốt.
"Tôi có nên nói cho họ không?" Trần Nhiên đầy hứng thú, cậu muốn xem Quả Đông sẽ lựa chọn như thế nào, "Chẳng phải tên kia nói rồi đấy, anh là đội trưởng, trong phó bản tôi phải nghe lời anh."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm Lý Trác Phong và Ngũ Lâm.
Trần Nhiên là con chó điên, điều này trong tổ chức không ai không biết, không ai không hiểu.

Trần Nhiên như vậy lại có thể nghe lời người khác nói ư?
Nếu hiện tại không phải đang ban ngày ban mặt, hai người sẽ phải hoài nghi có phải Trần Nhiên bị quỷ nhập vào người rồi hay không.
Bỗng chốc trở thành tiêu điểm, Quả Đông căng thẳng khều khều bụng con thỏ, anh nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi gật đầu, "Nói cho họ đi."

Trần Nhiên nhướng mày, cậu còn tưởng Quả Đông khác biệt.
"Chúng ta có tổng bốn người." Quả Đông ưỡn ưỡn ngực, cố tình nói thật to chữ "bốn", anh và Trần Nhiên là một nhóm, "Thôn lớn thế chỉ dựa vào chúng ta muốn tìm lần lượt trong một lần thì quá khó, nhưng có họ hiệu suất sẽ cao hơn.

Có thể tận dụng được thì phải tận dụng."
Khóe miệng lạnh lùng trễ xuống của Trần Nhiên lại không giữ được mà nhếch lên.

Đúng vậy, phế vật có thể tận dụng được thì phải tận dụng.
"Nếu đội trưởng nhà tôi đã nói như vậy..." Tâm trạng Trần Nhiên cực kỳ tốt.
Cậu quay đầu lại, đá một cước vào đầu Cam Lâm nằm bên chân.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi mọi người chưa kịp phản ứng lại, đầu của Cam Lâm đã lăn sang một bên.

Chỉ có nửa cái đầu của Cam Lâm lăn đi, đầu hắn bị xẻ đôi ngay dưới mũi tách thành hai nửa, Trần Nhiên đá một cái như vậy, thứ gì có trong đầu của hắn đều rơi vãi ra đất.
"Á!" Đồ Đan không kiềm chế nổi mà hét lên, mấy tên đàn ông bên cạnh cũng lanh lẹ tránh tầm mắt đi, không dám nhìn thẳng.
Nửa cái đầu của Cam Lâm lăn thành hình vòng cung trên đất, sau đó đập ở chân Trần Nhiên.

Khát vọng sống, sợ chết, oán hận mọi người, nhờ thế mà vẻ dữ tợn trên gương mặt hắn càng hiện rõ rệt.
Trần Nhiên cực hứng thú nhìn bộ mặt ngoan ngoãn của Quả Đông đang ôm con thỏ không chớp mắt, khóe miệng càng cong lên, "Thứ đó đang tìm thế thân."
"Gì cơ?" Lý Trác Phong không theo kịp mạch suy nghĩ của Trần Nhiên.
Quả thật anh ta không phát hiện đầu của Cam Lâm bị xẻ ra, nhưng việc này với tìm thế thân có liên quan gì đến nhau chứ?
Trần Nhiên nhìn sang, trong nụ cười còn dôi ra vẻ mất kiên nhẫn và ghét bỏ sờ sờ, "Cả ba người trong phòng này đều bị cắt mất một bộ phận, không phải đầu thì là chân, rõ ràng chiều cao không khớp nhau.

Mẹ Cinderella biết rằng bà sẽ cắt bỏ ngón chân nếu giày mang không vừa."
Bị phân biệt đối xử, khóe miệng Lý Trác Phong co rút nhè nhẹ.

Cơ mà tại sao truyện cổ tích của Trần Nhiên lại chuyển thành phim kinh dị vậy?
Lý Trác Phong nhìn Quả Đông đang nghiêm mặt gật gù như thật, hoàn toàn không phát giác rằng địa ngục ngay dưới chân mình.
Mắt trong veo đẹp đẽ, môi đo đỏ, đôi má trắng mềm khiến người ta muốn cắn một phát.

Quả Đông gọn gàng, xinh đẹp tựa như búp bê trưng trong tủ kính.
Nhưng anh thì như vậy, trong lòng lại ôm một con búp bê kỳ dị bị cắt rời rồi khâu bừa lại, bên chân là cái đầu dữ tợn chỉ còn phân nửa, óc tóe đầy đất.
Sự tương phản mạnh đến thế làm cho người ta ngỡ mình đang xem một bức tranh kỳ dị và quái đản..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui