Biên tập: Beryl
Việc bất hợp pháp xảy ra vừa xong chẳng thể nào thoát khỏi vô số cặp mắt AI giăng kín thành phố Troy Horse. Diệp Lâm không rõ bộ máy chính phủ Homer hoàn thiện đến đâu, và có bao nhiêu quyền hạn. Dẫu sao thẻ ID của cậu sẽ mau chóng được đính chính, cậu chỉ cần đến tòa thị chính quét võng mạc là được.
“Thẻ ID của ngài Diệp Lâm đã cũ, chúng tôi cần cập nhật thông tin.” Robot AI được mô phỏng y như người thật, rất dễ tạo được thiện cảm với mọi người. Diệp Lâm tự thấy bản thân mình cũng gần gũi, song cậu vẫn thích robot đầu bếp 30 cánh tay máy nhện trong nhà ăn kia hơn.
Diệp Lâm bỗng hơi tò mò hai người hôm đó là ai.
“Có thể tra cứu số thẻ ID người khác không?” cậu hỏi AI.
“Chờ một lát”, ít phút sau nó đáp: “Không có quyền hạn.”
Diệp Lâm thấy hơi tiếc, đành phải từ bỏ vậy. Hôm này là ngày cậu đi khám bệnh, sắp muộn rồi.
So với kiến trúc của trường học và bệnh viện xung quanh, tòa thị chính thành phố Troy Horse nom khá tầm thường, thậm chí còn chẳng bằng một văn phòng nhỏ, ngay cả sảnh tiếp tân cũng không thấy.
Diệp Lâm rời khỏi đó, thả bộ đến dãy thang máy dẫn đến tất cả các tầng của Troy Horse. Cậu quẹt thẻ ID, ấn xuống tầng D.
Bệnh viện Bỉ Phương là bệnh viện đa khoa quy mô lớn nhất thành phố Troy Horse, được kết nối với Bệnh viện Ross ở Bắc bán cầu. Sự kết nối ấy giống như cánh cửa vãng sinh[1], để người được chọn cách hai năm rưỡi bàn xoay may mắn mở toang bước xuống vùng này, cuối cùng tiến vào Cánh Cửa Homer.
[1] vãng sinh: đầu thai (từ của Phật giáo)
Bốn phía rặt những gương mặt lo âu, Diệp Lâm chờ mãi mới gặp được George – vị bác sĩ chuyên khoa về thần kinh học. George là người da trắng, dĩ nhiên trong một xã hội bình đẳng chủng tộc như hiện nay thì điều đó chả có gì đặc biệt.
“Dạo này cậu thấy khó chịu ở đâu không?” George hỏi.
Diệp Lâm không trả lời được. Cậu bị đưa vào một loại máy quét nào đó, màn hình LCD[2] hiện lên tình trạng não bộ cậu. Diệp Lâm chỉ có thể chớp mắt bày tỏ mình vẫn ổn.
[2] màn hình LCD: màn hình tinh thể lỏng
George điều trị mất trí nhớ theo từng giai đoạn, song có vẻ việc phục hồi chức năng của hồi hải mã[3] vẫn chưa rõ rệt lắm.
[3] hồi hải mã: cấu trúc quan trọng của não bộ, có tác dụng ghi nhớ
Diệp Lâm phàn nàn: “Tôi thấy mình không giống kỹ sư ô tô.”
George dừng bút, gặng hỏi: “Cậu đã nhớ ra gì sao?”
Diệp Lâm lắc đầu: “Kỹ năng chuyên môn của tôi chưa đạt yêu cầu.”
George bó tay: “Đương nhiên chưa đạt yêu cầu rồi, cậu đang mất trí nhớ mà. Hồi hải mã giồng như một cuộn băng vậy, nếu cậu xóa nó, nó sẽ bay sạch bong, chỉ có thể ghi đè lại lên nó thôi.”
Diệp Lâm: “Tuy vậy cũng phải giữ chút ký ức cơ bắp[4] chứ?”
George suy nghĩ chốc lát, an ủi: “Chắc vẫn còn giữ vào những thời khắc quan trọng đấy.”
[4] ký ức cơ bắp (muscle memory): khi làm đi làm lại một việc gì đó nhiều lần thì não bộ sẽ tự động ghi nhớ để hình thành phản xạ cho cơ bắp, ví dụ như chơi piano, gõ phím bằng 10 ngón.
Diệp Lâm chẳng trông mong gì vào cái gọi là thời khắc quan trọng, nhưng hơn hết cậu rất vui khi các chỉ số sức khỏe khác vẫn ổn định, ngay cả di chứng của phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thấy. Các chuyên gia chỉnh hình đều tự hào vì đây chính là gương mặt vốn có của Diệp Lâm.
Khoang sự sống của Diệp Lâm đã bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí còn chẳng để lại một bức ảnh nào hoàn chỉnh. DNA do Homer ghi chép chỉ là một chuỗi thể xoắn ốc, chính Diệp Lâm cũng chả biết ngoại hình của mình trông như thế nào.
Cậu thường cảm thấy lạ lùng khi ngắm khuôn mặt của mình trong gương, đó là một chàng trai phương Đông điển hình, với xương hàm tinh tế, đôi mắt hai mí hướng nội, sống mũi cao gợi một cảm giác ưu việt lạnh lùng, nhưng đôi môi lại khiến người ta muốn gần gũi. Diệp Lâm nghĩ đây thực sự là một gương mặt đẹp.
Kì thực Diệp Lâm rất muốn trở về Bắc bán cầu bên trên, tất thảy nơi đây đều quá xa lạ, sự lạ lẫm ấy sẽ khiến người ta cảm thấy bất an. Vậy nên cậu muốn cực lực tiếp thu càng nhanh càng tốt, nhưng dù gì cậu cũng là một tên tối cổ tụt hậu trăm năm, vẫn còn quá nhiều thứ phải học ở thành phố Troy Horse này, bao gồm cả cách đối phó với thế giới bên kia của Cánh Cửa Homer.
“Thực ra trở về Bắc bán cầu cũng chẳng ý nghĩa.” Dù Trần Đa đã trở thành tân tiến sĩ cao quý, cậu ta vẫn ngoan ngoãn ở lại tham gia khóa học sinh tồn. Điều này khiến Diệp Lâm rất vui, bởi vì bắt kịp học bá không còn quá khó nữa, “Tớ đen lắm, hai năm sau vẫn phải xuống đây thôi.”
Diệp Lâm đành phải giải thích: “Tớ muốn lên xem nhà của tớ.”
Rốt cuộc Trần Đa cũng nổi hứng thú, hỏi: “Cậu mua ở đâu vậy? Sau này về Bắc bán cầu tớ có thể ở nhờ cậu không?”
“Chắc ở được.” Diệp Lâm hồi tưởng. “Căn hộ khá rộng. Tớ mua nó ở Lục Gia Chủy, Thượng Hải. Không biết bây giờ nơi đó tên gì nhỉ?”
Trần Đa: “Tên chưa đổi đâu, nhưng nhỡ đâu nhà bị san phẳng rồi.”
Diệp Lâm: “…”
Trần Đa ra vẻ thương hại vỗ vỗ: “Đừng buồn, chờ khi nào chúng ta lên đó thì nghía thử xem, nói thật không có cơ quan AI xã hội nào sẽ xây lại nhà cho cậu đâu.”
Diệp Lâm run rẩy hỏi: “Giá nhà vẫn như cũ chứ?”
Cả hai không còn cơ hội thảo luận về giá nhà nữa, bởi vì giờ học đã bắt đầu. Tại Troy Horse, các khóa học sinh tồn sẽ quan trọng hơn kỹ năng chuyên môn. Hôm nay họ đổi giáo viên mới, nghe đồn nhân vật nổi tiếng này đã từng vào Cửa Homer và thành công tìm được điểm kỳ dị.
Diệp Lâm cảm giác chuyện này hư cấu khủng khiếp, bởi lẽ trong vũ trụ này, dù là lỗ sâu hoặc điểm kỳ dị bên trong hố đen, con người cũng chẳng thể đến quá gần nó. Kể cả đã xác định được tọa độ đi chăng nữa, thì cũng chẳng kịp gửi thông tin về Homer bởi giới hạn sức chịu đựng của cơ thể con người. Ấy vậy mà trăm năm qua, nhân loại đã gầy dựng được từng ấy vòng quỹ đạo hấp dẫn, chứng tỏ đã có người thành công tìm được điểm kỳ dị và gửi tọa độ của nó về.
Chắc chỉ siêu nhân mới làm được, Diệp Lâm đau đầu nghĩ.
Có vẻ khóa học sinh tồn còn hằn sâu bóng ma tâm lý trong lòng Trần Đa hơn Diệp Lâm, bầu không khí chung quanh rất đỗi nặng nề, kha khá học viên cũng chả phải tự nguyện tới, toàn bộ đều trưng ra vẻ mặt “Chúng tôi đến đây nghe giảng chẳng qua chỉ vì tính mạng thôi.”
Diệp Lâm dõi về phía cửa, chờ mãi mới thấy người bước vào, phòng học lại bắt đầu rộn ràng lên. Cậu nhìn chăm chăm vào người bước lên bục giảng, tận đến khi người nọ quay mặt xuống, cậu mới hết thẫn thờ, lẩm bẩm: “… Goliath?”
Mặc dù là phụ nữ, Goliath lại cao tới gần mét chín, và dù ngoại hình cổ khá bình thường, cổ không hoàn toàn là một con người.
Chuẩn xác mà nói, cổ là một “Tiên Phong”.
Chính vì thế Trần Đa và Diệp Lâm đã mượn thêm cuốn <>. Giải thích về “Tiên Phong” trong này vẫn mơ hồ kinh khủng, qua khái niệm tổng thể ta chỉ biết Tiên Phong giống như một “loài mới” được tiến hóa từ gen, với đức trí thể mỹ có thể nghiền nát một quần thể người bình thường.
“Nghe giống siêu nhân nhỉ.” Diệp Lâm bình luận, “Chịu trách nhiệm giải cứu thế giới?”
Trần Đa lại chẳng mấy tán đồng: “Tại Troy Horse, mối quan hệ giữa Bạch Hạc và Dự án Hải Đăng rất phức tạp, vừa hợp tác lại vừa mâu thuẫn lẫn nhau.” Hiện tại Trần Đa đã là tiến sĩ hóa học, thi thoảng sẽ được tiếp xúc với vài thứ không tầm thường, “Bạch Hạc cho rằng Trái Đất có thể tồn tại đến ngày nay đều nhờ vào công lao của lứa Bạch Hạc đầu tiên, và họ chỉ là dăm ba nhà khoa học hết sức bình thường. Trái ngược với nó, Dự Án Hải Đăng lại cho rằng Tiên Phong mới thực sự là người nắm giữ vận mệnh và tương lai của Trái Đất. Vậy nên mãi bọn họ vẫn không thể hòa hợp với nhau.”
Diệp Lâm chỉ thấy khó tin: “Sắp tận thế rồi, mà bọn họ vẫn còn thời gian đấu tranh chính trị?”
“Ở đâu có người, ở đó có chính trị,” Trần Đa nhún vai, “Đương nhiên không tính Homer.”
Diệp Lâm nhìn Goliath trên bục giảng. Hôm nay cổ đánh mắt màu tím, trông xa cách và lạnh lùng hơn ngày đó rất nhiều. Trước đây môn học này sẽ do thành viên của Bạch Hạc phụ trách, mà hôm nay lại được giao cho một “Tiên Phong” đến từ Hải Đăng. Phải chăng đây chính là kết cục của một cơn lốc chính trị nội bộ nào đó.
“Giờ đây con người tiến vào Cánh Cửa Homer cũng không hẳn chỉ để tìm kiếm điểm kỳ dị.” Vào giờ giải lao họ được cho xem cuộn phim tài liệu kể về những người sống sót từ Homer, “Sau khi Trái Đất bị vỡ, nền văn minh và hệ sinh thái mới đã được hình thành từ vô vàn lỗ sâu trên vành đai mảnh vụn, tất thảy manh mối về sinh vật trên đó, đều được tóm gọn trong ‘Tập thơ Homer’.
“Ngày mà ngọn lửa mặt trời rực cháy thinh không, ta thấy mặt trăng mờ tỏ rơi vỡ hằng hà sao xa, vùng đất chân người đặt xuống đương thì vụn vỡ, ấy là tập thơ gợi tả về những tàn tích của Homer.” Diệp Lâm lẩm nhẩm đoạn mở đầu, ánh mắt cậu dừng trên dòng cuối, ““Hãy đến đây, hỡi người còn sống, hô vang nó.”
Goliath tạm dừng cuộn phim, suốt cả lúc xem cổ chẳng lộ bất cứ biểu cảm gì, ngoại trừ ánh nhìn thoáng ngừng vào khoảnh khắc lướt qua khuôn mặt Diệp Lâm: “Bước vào Cánh Cửa Homer, các bạn đều sẽ được trang bị vòng tay AI, trong đó ghi chép tường tận kiến thức sinh học loài người khám phá từ xưa đến giờ. Khi các bạn đến một nền văn minh mới, vòng tay sẽ tự động bổ sung thông tin còn thiếu. Thông tin này sẽ được nghiên cứu và phân tích khi các bạn trở về Địa Cầu, rồi truyền thụ cho những người vào cửa kế sau.” Nói đến đây, cổ dừng một chút rồi lạnh lùng hỏi: “Có ai có câu hỏi gì không?”
Trần Đa giơ tay: “Nhỡ không tìm được điểm kỳ dị thì sao?
Goliath mỉm cười, nụ cười đó chẳng chứa một tia ấm áp, như thể cô đang cười nhạo con kiến đang cố di chuyển một vật khổng lồ, dù không có ý châm chọc, nhưng cũng chẳng khiến người ta thoải mái: “Nhân loại không cần tìm điểm kỳ dị, chỉ cần các bạn có thể chắp vá một chút Tập thơ Homer thôi cũng đã cảm tạ trời đất rồi.”
Diệp Lâm khẽ chau mày, đa số học viên cũng đều bất mãn, đều xì xào ghé tai nhau.
Goliath không giải thích gì thêm, cổ mở cuộn phóng sự mới rồi chống tay xem một mình.
Diệp Lâm là một trong những người rời lớp cuối cùng, Goliath tựa người trước cửa, vẻ như nhàm chàn, mãi đến khi trông thấy Diệp Lâm thì nét mặt cô mới thay đổi.
“Cảm ơn chiếc xe hôm kia.” Cổ chủ động bắt tay Diệp Lâm, “Tôi là Goliath.”
Diệp Lâm tận lực kìm nén cảm giác kinh hãi. Cậu nhìn xuống tay đối phương, con hạc ánh kim mà cậu nhìn thấy ngày đó, đang lặng lẽ găm vào cổ tay Goliath.
“Đây là hình xăm sao?” Diệp Lâm không nhịn được hỏi.
Goliath lướt theo ánh mắt cậu, cổ nở nụ cười, nói: “Không, đấy là Hải Đăng của chúng tôi.”
Diệp Lâm không hiểu ý nghĩa hai từ Hải Đăng này, cậu thấy hình này giống như biểu tượng thần bí nào đó, liên quan tới sự riêng tư, không thích hợp để hỏi nhiều, chỉ là con người thì luôn hiếu kỳ.
“Tại sao nhân loại không cần tìm điểm kỳ dị,” Diệp Lâm hỏi, “Đây là công việc của các cô sao?”
Hiện giờ bọn họ đang ở tầng E của Troy Horse, thấp hơn bệnh viện Bỉ Phương một tầng. Càng sâu xuống Troy Horse sẽ càng xuất hiện nhiều viện nghiên cứu. Tầng E có 5 trung tâm nghiên cứu sinh học và vật lý, thậm chí nơi họ giảng dạy cũng được kết nối với Cơ sở huấn luyện phi thuyền số 1, thuận tiện cho việc thực hành khóa học sinh tồn.
Mỗi tầng đều có một trường kinh, Goliath sóng vai bước cùng Diệp Lâm, cô hơi cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt chàng trai, vẻ mặt cũng dần dịu xuống: “Con người quá mỏng manh, không thể lái tàu vũ trụ quá gần điểm kỳ dị.”
Diệp Lâm ngẫm nghĩ, cậu khoa tay nói: “Đến một khoảng cách nhất định vẫn được, các thuật toán AI hiện nay đã phát triển đến mức có thể tính ra tọa độ trong phạm vi sai số nhất định.”
Goliath khăng khăng: “Nhưng nó quá nguy hiểm, sơ suất chút thôi thì cả người và phi thuyền sẽ bị xé nát.”
Diệp Lâm: “Chẳng phải chúng ta có cơ chế bảo vệ sao, chúng ta có thể để Homer đưa chúng ta về.”
Goliath tựa hồ cảm thấy cậu quá ngây thơ, nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Cơ chế bảo vệ sẽ mất hiệu lực tại rìa của điểm kỳ dị, hoặc lợi dụng tọa độ hố đen, hoặc tránh xa nó, nếu không Homer sẽ chẳng thể nào cứu được.”
Cổ dừng bước, nụ cười trên môi vụt tắt, Diệp Lâm phát hiện tròng mắt của Goliath là một màu xám trong suốt, giống như bị phủ lấp bởi mây mù, suốt cả chặng đường Goliath chỉ nhìn cậu, điềm tĩnh nói: “Rút lui chỉ khiến người ta hèn nhát, chẳng giúp loài người trở nên dũng cảm.”
Diệp Lâm ngập ngừng, rốt cục hỏi: “Thế còn cô?”
Goliath lại nở nụ cười: “Chúng tôi nào có lối thoái. Một khi tiên phong tiến vào Homer, chúng tôi phải tìm ra điểm kỳ dị, bằng không đừng hòng trở về.” Cổ im lặng một lúc rồi chầm chậm nói: “Chẳng có ai bảo vệ chúng tôi cả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...