Con rắn xấu số bị cắn gần đứt cổ mà vẫn chưa chết. Đúng lúc này, một tiếng thét dài chói tai bỗng vang lên:
- Khốn kiếp! Đi chết đi!
Tỉnh lại sau một khắc ngẩn người, Cao Phi lập tức phẫn nộ!
Lần đầu tiên trong đời, hắn mới cảm thấy bản thân mình vô dụng đến như thế. Nếu không phải chỉ vì hắn yếu kém, Lương Như Quỳnh đã không liều mạng đỡ đòn dùm hắn! Trong cơn giận dữ cơ hồ mất đi cả lý trí, mọi đau đớn trong cơ thể dường như tan biến đi đâu mất dạng, lại thấy hai mắt Cao Phi đục ngầu, dồn hết sức vào tay rồi chém ra một kiếm.
Trong nháy mắt, Long Lang kiếm như biến thành một ngôi sao băng màu vàng kim, vẽ một đường mỹ lệ giữa không trung, cắt ngang qua cổ con rắn lục khổng lồ.
Bị chặt mất đầu nhưng con rắn vẫn bám mãi không tha cho Lương Như Quỳnh, đến tận lúc chết nó cũng không chịu nhả miệng. Cái đầu khổng lồ mất đi sức chống đỡ của cơ thể liền rớt bịch xuống đất, kéo Như Quỳnh ngã xuống theo.
Thấy kẻ địch đã bị tiêu diệt, con cáo liền chuyển mục tiêu sang đám rắn bên cạnh. Đám rắn lục khổng lồ này mỗi lần đớp tới đều dùng toàn lực, nhất kích tất sát, cắn hụt thì lập tức rụt đầu về cuộn mình phòng thủ, có điều bọn chúng dù nhanh đến mấy cũng không bì được với con cáo tinh ranh.
Nhìn bộ lông dài trắng muốt, ba cái đuôi nhẹ nhàng lay động theo những bước đi uyển chuyển tưởng chừng như đang đạp trên mây của con cáo, khó mà tin được con vật mang nét đẹp thanh nhã này lại có thể đánh bật một con rắn lục khổng lồ xuống dưới đất rồi hả miệng cắn xé, hung mãnh đến tận cùng như thế!
Có con cáo tham chiến, đám rắn lục đều dồn sang, tập trung tấn công về phía nó. Cao Phi sau khi chém ra một kiếm thì cũng giống như cung đã hết đà, thấy thế liền cả mừng, cũng không kịp nhìn thử xem rốt cuộc thì vị cứu tinh khổng lồ kia từ chốn nào xông ra đây, chỉ vội vàng đỡ lấy Như Quỳnh, lo gỡ miệng rắn ra khỏi vai nàng.
Chiếc nanh dài nhọn vừa được rút ra khỏi người Như Quỳnh thì máu tươi cũng tuôn ra mãnh liệt. Mặc dù Cao Phi đã lường trước được, đã dùng vải áo bịt chặt cả hai đầu vết thương, thế nhưng dòng máu đỏ thẫm kia vẫn không ngừng chảy, thấm ướt cả một bên áo Như Quỳnh. Cứ theo đà này thì chưa đầy một phút nữa, nàng ta chắc chắn sẽ chết vì mất máu.
Trong lúc Cao Phi đang bối rối đến cuống cả tay chân, không biết làm sao để vết thương ngừng rỉ máu thì giọng nói yếu ớt của Lương Như Quỳnh lại vang lên:
- Trong… trong túi áo… có thuốc cầm máu…
Gương mặt Như Quỳnh đã chuyển sang màu tái nhợt. Cao Phi nghe vậy cũng không dám chậm trễ, vội vàng lần khắp các túi một lượt. Tìm thấy một lọ thuốc nhỏ bằng ngón tay, đoán hẳn nó chính là thuốc cầm máu, hắn liền nhanh tay mở nắp, đoạn nhìn vào mắt Như Quỳnh rồi nói:
- Xin lỗi…
Lúc này đầu óc Như Quỳnh vẫn còn khá tỉnh táo, vừa nghe hai tiếng xin lỗi thì cũng khá nghi hoặc, không biết bạn Cao Phi định xin lỗi cái gì? Lương Như Quỳnh cố nén đau, vừa định mở miệng thì trong chớp mắt, mặt hoa vốn đang trên đà tái nhợt bỗng nóng ran, phơn phớt hồng như vừa đánh phấn… Hắn đang mở nút áo của nàng!
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ cho tới nay, Cao Phi chỉ toàn tự cởi áo ình, ngay cả áo con gái được may như thế nào hắn cũng mù mờ chẳng biết. Thế nên dù đã cố gắng cởi áo Như Quỳnh với tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng lúc này vừa vội, vừa run lại vừa luống cuống, lóng ngóng thế nào, hắn lại liên tục vô ý chạm phải “chỗ không nên chạm” của người thiếu nữ!
Mặt mũi Cao Phi đỏ bừng như muốn bốc khói, khổ sở một hồi mới mở được mấy nút áo trên, vừa đủ để rắc thứ bột trắng trong lọ lên vết thương của Như Quỳnh. Thứ bột trắng này khá hiệu quả, vừa rắc lên thì máu từ vết thương của Như Quỳnh liền đông lại, sau đó ngưng hẳn.
Không ngờ chỉ rắc thuốc cầm máu không thôi mà lại hao tâm tổn lực đến như vậy! Cao Phi gạt mồ hôi trán, dùng vải áo băng qua loa vài vòng rồi cài áo Như Quỳnh lại. Thấy tạm ổn rồi, hắn mới ngó lên trên, quan sát trận chiến giữa con cáo và lũ rắn.
Nào ngờ vừa mới ngóc đầu lên, Cao Phi liền giật nảy mình! Cây cối bốn phía xung quanh đều gãy đổ, bật gốc nằm tán loạn trên mặt đất, thế nhưng gốc cây nơi Cao Phi và Lương Như Quỳnh đang dựa lại không mảy may có một vết sứt mẻ nào! Thêm vào đó, xác rắn nằm rải rác khắp nơi nơi, ước chừng cũng phải có hơn chục con rắn mất mạng, tất cả đều bị cắn đứt cổ mà chết.
Mà đối diện với hắn chính là ánh mắt đỏ ngầu của con cáo kia! Cao Phi còn chưa kịp phản ứng, khối thân thể khổng lồ của nó bỗng đột nhiên biến mất ngay trước mặt.
Cao Phi chỉ cảm giác như có một làn gió sượt qua phía trên đầu, ngay sau đó, một tiếng “rộp” ngọt xớt đã vang lên ở sau lưng, tiếng “rộp” này nghe giòn tan hệt như khi người ta dùng răng cắn vào một quả táo vậy!
Chỉ thấy cơ thể to lớn, dài loằng ngoằng của một con rắn lục đang yếu ớt cuộn thành từng vòng. Cổ của nó gần như đứt thành hai khúc, nằm gọn lỏn trong hàm răng bén nhọn của con cáo ba đuôi. Đầu rắn ngoẹo hẳn sang một bên, hai con mắt màu xanh lục đã không còn một tia sự sống, trong khi đó, con cáo dường như còn chưa thõa mãn với cú đớp “bão táp” của mình, nó vừa cắn chặt cổ con rắn xấu số, vừa thở phì phì bằng mũi, dường như đang rất tức giận!
Lại nói, đàn rắn lúc này đã siết chặt vòng vây, bao bọc cả Cao Phi, Lương Như Quỳnh và cả con cáo khổng lồ kia vào giữa. Thế nhưng vừa nếm thử sự điên cuồng của con cáo, lũ rắn trở nên hết sức dè chừng, không dám xông bừa lên nữa. Mặc dù không hiểu vì sao con cáo trắng lại có vẻ phẫn nộ đến như vậy, nhưng chỉ cần dùng đầu gối để nghĩ thì Cao Phi cũng đoán ra được, con cáo này đang cố bảo vệ hai người bọn hắn!
Thấy Cao Phi đang nhìn chăm chăm về phía mình, ánh mắt đỏ như lửa của con cáo cư nhiên lại toát ra một tia thân thiện đến không ngờ, lại còn há miệng kêu lên một tiếng rõ to:
- Ngao!!!
- Bạch Vũ?!
Không hiểu vì sao khi nhìn vào ánh mắt kia, lại nghe thấy tiếng kêu của nó, Cao Phi bỗng có cảm giác như con cáo khổng lồ này chính là Bạch Vũ bé nhỏ luôn đi theo hắn. Dù chỉ mới ở cùng nhau có hai ngày thôi, nhưng đối với Cao Phi và cáo trắng Bạch Vũ mà nói, hai ngày qua với biết bao nhiêu biến cố xảy ra dường như còn dài hơn hai năm cộng lại. Lúc này đây, mặc dù hắn không dám tin tưởng lắm, nhưng chí ít cũng cảm thấy con cáo trước mặt rất quen thuộc!
Con cáo liếc Cao Phi một cái, lại đưa mắt nhìn Như Quỳnh đang nằm bất động trong lòng hắn, bỗng nhiên lại lao nhanh về phía hai người, vừa chạy tới vừa kêu lên:
- Gá! Gá!
Cao Phi đang âm thầm xiết chặt Long Lang kiếm trong tay, lúc này còn chưa biết con cáo này là bạn hay là địch, cũng không biết rốt cuộc nó có phải là Bạch Vũ hay không, cẩn thận đề phòng vẫn hơn. Vừa nghe thấy tiếng kêu quen thuộc vang lên, dây thần kinh đang căng ra như dây đàn của hắn liền thả lỏng, lại cười ha hả như mới bắt được vàng vậy:
- Là mày thật à? Ha ha ha, được cứu rồi!
Giờ phút này Cao Phi cũng mặc kệ vì sao con cáo trắng Bạch Vũ lại biến hình thành cáo ba đuôi khổng lồ như vậy. Con cáo vừa chạy tới nơi, hắn liền lập tức bế Lương Như Quỳnh leo lên lưng nó, đoạn vỗ nhẹ vào đầu nó, tay cầm kiếm chỉ thẳng tới, hét lớn:
- Con mợ nó!!! Bạch Vũ, xông lên! Thoát khỏi cái chỗ khốn kiếp này đi!
- Ngao!!!
Con Bạch Vũ dường như cũng hiểu ý Cao Phi, nó ngẩng cao đầu, gầm lên một tiếng rồi lao vút về phía trước như đạn bắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...