Con rắn cũng không ngờ con mồi của nó giờ phút này lại có thể can đảm lao về phía miệng mình như vậy, trong chốc lát, ánh mắt nó liền trở nên hưng phấn, cái miệng rộng há ra hết cỡ, chỉ chờ Cao Phi tự đâm đầu vào nữa thôi.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc con súc sinh này tưởng chừng đã nuốt gọn được Cao Phi thì bỗng nhiên hắn lại lách sang một bên, mũi kiếm trong tay chúi xuống, rồi lại đột ngột đâm ngược lên trên.
“Phập” một tiếng, Long Lang kiếm bén ngót đã đâm lút cán vào ngay cuống họng con rắn lục khổng lồ. Đang trên đà đớp tới, cộng thêm lực vừa chạy vừa đâm của Cao Lạc tướng, ngay tức khắc, con rắn đã bị Long Lang kiếm xẻ một đường sâu hoắm từ cổ họng xuống gần đến bụng. Một mùi hôi tanh nồng nặc từ vết thương của nó liền ùa ra, máu xanh cũng theo đó mà phun trào.
Rầm! Rào! Rào!
Theo quán tính, con rắn trượt dài trên mặt đất, mặc dù dính phải vết thương chí mạng như vậy nhưng nó còn chưa chết hẳn, thân rắn to nặng điên cuồng giãy dụa, đuôi rắn quật loạn, hất cả cây cối lẫn đám rắn xung quanh đổ rạp, văng tứ tán.
Diệt xong một con trong đàn rắn đông vô số kể, Cao Lạc tướng đột nhiên khựng lại. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lương Như Quỳnh, cáo trắng Bạch Vũ và cả lũ rắn khổng lồ, hắn bỗng khuỵu gối quỳ rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh thi nhau chảy dài trên trán.
Khi dùng kiếm đâm vào người con rắn nọ, máu xanh của nó liền bắn ra như mưa, Cao Phi đang ở bên dưới cũng bị đám mưa máu này tưới lên người. Ban đầu hắn còn không để ý, đến khi phát giác ra máu rắn đang ngấm vào trong cơ thể mình thì đã quá muộn, máu xanh của loài rắn lục đã men theo kẽ hở của bộ giáp chảy vào trong, gần như đã thấm ướt cả người hắn. Chỉ thấy máu xanh sau khi thấm vào trong da thịt thì đổi màu, từ màu xanh lục ban đầu bỗng chốc biến thành một màu xanh đen, không ngừng lan dần ra xung quanh, hiển nhiên là, máu của loài rắn này có độc!
Độc tính của máu rắn như một luồng hơi thở lạnh lẽo, chạy đến đâu thì chỗ đó trở nên tê dại, lạnh thấu xương. Đúng lúc ấy, viên thuốc ban đầu Lương Như Quỳnh cho Cao Phi uống trước khi xuống đây lại phát huy tác dụng. Độc tính của máu rắn vừa phát tác thì từ ổ bụng hắn, một luồng khí nóng bỗng dưng xuất hiện, lại từ bụng lan tỏa đi khắp toàn thân. Luồng khí này chạy dọc theo huyết quản, sau đó lập tức ngấm vào từng tế bào, đấu đá với thứ độc rắn kia, gây ra những cơn co giật liên hồi, đau đớn khôn tả!
Đau đớn khiến cho Cao Phi như mất hết sức lực, chỉ biết chống kiếm quỳ rạp dưới đất, run rẩy chịu đựng sự giày vò của hai luồng khí trái ngược, một cực độc và lạnh như băng từ máu rắn, một nóng cháy từ viên thuốc giải độc kia.
Trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, ở yên một chỗ thì cũng khác nào giương cổ ra chờ chết đâu? Đàn rắn sau khoảnh khắc “bất ngờ” vì cái chết của đồng loại thì giống như bị kích thích hung tính trong người, liền điên cuồng mổ về phía hắn.
Lương Như Quỳnh vừa thấy Cao Phi khuỵu xuống thì đã thầm hô không ổn, vội vàng lao tới bên cạnh hắn, một tay kéo Cao Lạc tướng lôi qua một bên, tay còn lại cầm dao găm huơ loạn, những mong có thể hù dọa đám rắn đang xông đến một phen. Nhưng lúc này do ngửi thấy mùi máu tanh của đồng bọn trong không khí, tất cả chúng nó đều giống như bị điên cả rồi thì làm gì còn biết sợ hãi? Hơn nữa, con dao găm bé tí trong tay nàng thì liệu có thể làm nên được trò trống gì?
Bản thân Cao Phi vốn đã nặng ký, cộng thêm bộ khôi giáp nặng trịch trên người hắn nữa thì dù Lương Như Quỳnh có khỏe đến đâu thì cũng khó lòng mà khiêng hắn lên rồi bỏ chạy được. Chỉ thấy nàng ta gấp đến độ cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên mà cũng chỉ có thể kéo Cao Phi đi được một đoạn, vừa lúc này thì một tiếng xé gió đã vang lên bên tai, theo phản xạ, Như Quỳnh liền đẩy Cao Phi lăn tới trước, đoạn bật người lùi ra sau.
Chỉ thấy bóng xanh lao vụt qua trước mặt nàng, một con rắn lục khổng lồ đã phóng sượt qua. Bàn chân còn chưa trụ vững, bỗng nhiên thân thể lại bị một sức mạnh nào đó giật ngược về phía sau, nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Lương Như Quỳnh vội ngoái lại nhìn, hóa ra là một cái đầu rắn to chình ình đang dùng miệng ngoạm chặt cái ba lô sau lưng nàng rồi kéo cả người lẫn ba lô lên giữa không trung. Trong cơn hoảng hốt, Lương Như Quỳnh định dùng dao cắt đứt quai ba lô rồi phi xuống. Thế nhưng còn chưa kịp cắt quai ba lô, lại thấy Cao Phi đang cắn răng, lồm cồm bò dậy, sát ngay sau lưng hắn là một cái miệng rắn đang há to ra hết cỡ, trái tim bé nhỏ của nàng như muốn rớt ra khỏi lồng ngực!
Mắt thấy Lương Như Quỳnh bị lôi đi, Cao Phi cố kiềm nén sự đau đớn trong cơ thể mà bò dậy, nào ngờ, hắn còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh của nàng:
- Coi chừng!!!
Không kịp phản ứng, hay nói đúng hơn là dù có muốn tránh cũng không còn sức để mà tránh đi nữa, Cao Phi chỉ còn biết nhoài người, bổ nhào tới. Một tiếng động mạnh vang lên, con rắn mặc dù không đớp trúng đầu, nhưng răng nanh cũng kịp xé rách lớp áo giáp sau lưng Cao Phi, cái đầu lớn húc hắn một cái thật mạnh. Cao Lạc tướng chỉ cảm thấy sau lưng nhói lên một cái, sau đó trời đất trước mặt đã trở nên tối sầm.
Cao Phi văng ra với tư thế chúi đầu xuống đất, tông thẳng vào một gốc cây gần đó. Nhưng mà tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, hắn vừa thoát khỏi miệng con rắn này lại bay trúng ngay mồm con rắn khác. Cao Phi toàn thân vô lực, còn bị va đập mạnh đến nỗi đầu váng mắt hoa, nhìn lên chỉ thấy một cái chậu máu đang lớn dần, chuẩn bị ụp xuống đầu mình thì cũng đành bó tay chịu chết.
Trong chớp mắt tưởng chừng như mất mạng, một bóng đen đã hiện lên ngay trước mắt. Chỉ thấy Lương Như Quỳnh đứng chắn phía trước Cao Phi, một tay đè chặt Cao Phi xuống nền đất, tay cầm dao đã đâm thẳng vào mắt con rắn độc.
Chưa kịp mừng vì thoát chết, vừa ngó thấy tình trạng lúc này của Lương Như Quỳnh, gương mặt Cao Phi liền trở nên méo xệch.
Vì cứu hắn, Lương Như Quỳnh bất chấp tất cả mà lao đến với tốc độ nhanh nhất. Nàng vừa đẩy hắn ra thì con rắn đã mổ tới, miệng rắn cắn ngay vai phải của nàng. Nanh dài và nhọn của nó đâm xuyên từ sau ra trước, từ chỗ đó, máu tươi của Như Quỳnh không ngừng chảy ra, nhỏ tí tách xuống mặt Cao Phi.
Gương mặt Như Quỳnh đã trở nên tái nhợt, nhưng môi xinh vẫn gắng nhếch lên, gượng nở một nụ cười nhợt nhạt.
Nụ cười ấy, có lẽ cả đời này hắn cũng khó mà quên được…
Mọi chuyện kể thì dài dòng, thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt, con rắn bị đâm vào mắt đau đớn lắm nhưng vẫn ngoạm chặt không buông, lại đột nhiên rút đầu về sau, nhấc bổng Lương Như Quỳnh lên khỏi mặt đất.
Con rắn còn chưa kịp rụt đầu về, hai cái chân thú trắng như tuyết với tám móng vuốt sắc bén đã đột ngột hiện ra, vừa giẫm vừa đâm sâu vào tấm thân thuôn dài của nó, đè nó lún sâu xuống nền đất. Ngay sau đó, một cái đầu cáo to lớn lại cắn chặt vào cổ rắn, giật mạnh về phía sau. Lớp vảy rắn to dày như thế lại không chịu nổi một cú cắn, chỉ thấy máu xanh cùng thịt nát theo cú giật mạnh của con cáo liền bay tứ tán, để lộ một vùng máu thịt bầy nhầy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...