Cánh Cổng Thiên Đường


Lương Minh vươn vai, đứng dậy trả tiền rồi bước ra khỏi quán rượu. Lúc này, dù đêm đã về khuya nhưng những con phố dường như vẫn không bao giờ hết nhộn nhịp nhờ quầng sáng ba màu lung linh phát ra từ những viên Tam Diệu thạch đặt trong ngọn hoa đăng trong suốt và tinh tế treo trước cửa từng ngôi nhà. Thành phố Giới Nhật về đêm như được bao bọc bởi một lớp màn lộng lẫy và xa hoa.

Ánh mắt Lương Minh dõi về phía không trung, bỗng, một tiếng huýt gió có phần quái dị bật ra từ miệng hắn. Thoáng chốc, một con chim ưng khổng lồ đã xuất hiện giữa khoảng không phía trên đầu Lương Minh.

Hắn bật cười, bàn chân khẽ đạp lên nền đường một cái, lao vút lên hơn trăm trượng rồi nhẹ nhàng đáp xuống tấm lưng rộng rãi của con ưng vương khổng lồ. Ngón tay hắn chỉ về hướng rừng Tang Kha, ưng vương liền quạt mạnh hai cánh, một người một ưng nhanh chóng biến mất trong màn đêm mờ ảo.

…Cùng thời điểm, ở phía Đông Bắc, tại một dãi bình nguyên xanh mướt và rộng mênh mông bỗng xuất hiện một bóng đen khổng lồ và thuôn dài lướt nhanh trên mặt đất, cuốn theo một đám cỏ dại bay tứ tán. Mục tiêu của bóng đen này cũng chính là rừng Tang Kha!

Một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời. Dưới ánh chớp lạnh lẽo, bóng đen không tài nào giấu mình được nữa. Nó chính là một con xà vương đen nhánh!

Trên đỉnh đầu của xà vương có một bóng người già nua đang ngồi bất động. Cho dù con xà vương này có trườn đi nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì thân hình của lão cũng không một chút lung lay.

Lão già đột nhiên mở mắt ra. Trong bóng đêm vô tận, ánh mắt sáng quắc của lão như xuyên qua hư không, vượt qua khoảng cách hơn ngàn dặm, nhìn tới vị trí của một người một ưng đang bay nhanh giữa không trung.

- Khặc khặc! Chủ nhân nói lần này bảo vật xuất hiện sẽ hấp dẫn một đám ruồi bọ quả không sai. Chỉ không ngờ rằng cả con gà chết toi này cũng bâu tới.

Nói xong, bàn tay chỉ có da bọc xương của lão vỗ nhẹ lên đầu xà vương một cái. Xà vương này dường như cũng hiểu ý của lão, thân rắn thuôn dài bỗng nhiên bay là là trên mặt đất rồi đột nhiên tăng tốc, vù một cái đã bay đi mất dạng!

…Dưới sự khiêu khích trắng trợn của số Năm, Dương Minh Trường liền giận dữ siết cò.

Đoàng!

- Không!!! – Triệu Đan Nguyên la lên. Thế nhưng tiếng hô thất thanh của nàng ta cũng không ngăn cản được ánh lửa chớp lên từ họng súng đen ngòm. Viên đạn với sức công phá mãnh liệt bay thẳng tới và xuyên qua đầu số Năm.

Tới lúc này, Dương Minh Trường mới kịp nhận ra sai lầm chết người của hắn.

Số Năm trúng đạn nhưng không hề ngã xuống, cũng không có cái lỗ nào xuất hiện trên đầu nàng ta. Đó chỉ là một cái bóng!

Cái bóng hiện hữu chưa đầy một giây liền tan biến. Cảm giác lành lạnh ở cổ, Dương Minh Trường vội cúi xuống nhìn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn xuống đã thấy một bàn tay trắng nõn đang cầm lưỡi dao găm bén nhọn kề sát cuống họng mình, tóc gáy của hắn liền dựng đứng!


- Tao đã nói rồi, mày không nhìn lại xem kẻ mà mày chỉa súng vào đầu là ai đi?

Giọng nói ngọt ngào của số Năm khẽ vang lên bên tai, thế nhưng Dương Minh Trường lại không thấy nó đáng yêu một chút nào cả. Đối với hắn, giọng nói này giống như làn hơi thở lạnh lẽo của thần chết tới đòi mạng thì đúng hơn, chỉ cần con ác quỷ số Năm kéo nhẹ bàn tay cầm dao một cái thôi thì đầu của hắn sẽ phải nói lời chia tay vĩnh viễn với cái cần cổ yêu quý… Bất giác, Dương Minh Trường khẽ nuốt khan, đứng chết lặng ở một chỗ, không dám nhúc nhích.

Sự tình phát triển quá nhanh, tất cả mọi người bên trong động đều ngỡ ngàng với cảnh tượng trước mặt. Từ Triệu Đan Nguyên, Lý Thanh Trúc cho tới Cao Phi, hết thảy đều trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn vào dáng người thon thả của số Năm. Không một ai nghĩ tới cái thân thể trông vô cùng yếu ớt và mỏng manh ấy lại có thể bộc phát ra loại tốc độ kinh người đến như vậy.

Số Năm có thể di chuyển nhanh đến mức độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, thậm chí khi đã chuyển sang vị trí khác mà địch nhân vẫn không hề hay biết, lại chỉ chăm chăm nhìn vào dư ảnh ở vị trí cũ do mình để lại. Cái loại tốc độ biến thái này ngay cả Cao Phi cũng mới thấy lần đầu.

- Đừng!

Ngay khi nụ cười lạnh lẽo trên mặt số Năm vừa tắt, đang định kết liễu mạng sống Dương Minh Trường thì bỗng nhiên Triệu Đan Nguyên lại hô lên.

Như đã đoán biết Triệu Đan Nguyên sẽ làm thế, lưỡi dao trong tay số Năm chỉ vừa chạm sát da Dương Minh Trường liền dừng lại, đồng thời nàng ta cũng ném về phía Triệu Đan Nguyên một ánh nhìn vừa lạnh lùng, vừa như thoáng chế giễu: “Xem cô làm sao ngăn tôi giết hắn nào?"

- Mặc dù Minh Trường bắn cô là sai, nhưng đó cũng là vì cô hành động của cô có thể ảnh hưởng tới an nguy của chúng tôi. Cô hành động tùy tiện như thế, Minh Trường tính khí nóng nảy làm sao chịu được. Hơn nữa, hắn là đàn ông, phải lo cho hai đứa con gái chúng tôi, có đắc tội cô cũng là bất đắc dĩ. Tôi không biết lý do cô thả người kia là vì sao, nhưng tới nước này rồi thì mọi việc đành tùy theo ý của cô vậy, chỉ mong đừng làm hại Minh Trường, có được không?

Triệu Đan Nguyên từ tốn nói.

Số Năm nghe vậy thì suy nghĩ trong chốc lát, đoạn quay qua nói với Dương Minh Trường:

- Lần này xem như mày may mắn, sẽ không còn có lần sau đâu đấy, nhớ chưa?

Nhìn nét mặt Dương Minh Trường lúc tím lúc xanh, mãi vẫn không nói được lời nào, lưỡi dao trong tay số Năm lại tiến tới một chút, cắt sâu vào da thịt hắn. Tới khi Dương Minh Trường cắn răng, gật đầu một cái thì số Năm mới chậm rãi thu dao về, cười nhạt:

- Cứ coi như cô nói đúng đi. Lần này tha cho hắn xem như là đền bù cho việc hủy bỏ nhiệm vụ. Nếu còn có lần sau… Trí tưởng tượng của cô tốt như vậy, chắc cũng đoán ra được chứ nhỉ?

Thấy số Năm chịu bỏ qua, Triệu Đan Nguyên cũng thầm thở dài một hơi. Trong lòng nàng ta cũng có chút khó chịu pha lẫn với hối hận, vì cái gì mà hết người này đến người khác thì không mời, lại đi rước một đám người tâm thần không ổn định, hở một tí là rút dao, động một cái là bắn súng đi chung như thế này? Bây giờ có muốn hối hận cũng hối không kịp rồi a…

Nhìn từng sợi dây trói trên người được bàn tay trắng nõn, mềm mại kia tháo ra, Cao Phi mỉm cười, hướng tới số Năm gật đầu một cái, nói:


- Cám ơn cô.

- Không có gì. Miễn sau này đừng đối xử tệ bạc với tôi là được rồi. Tôi mong manh dễ vỡ lắm đó! Hihi.

Số Năm vuốt tóc, cười duyên. Nhìn nàng ta cười tựa như sương mai long lanh trong nắng sớm, Triệu Đan Nguyên cảm thấy kì quái không thôi. Cớ gì mà lúc đồng hành với họ, cô nàng này cả ngày tỏ ra lạnh lùng giống như ai đó thiếu tiền mình mà chưa trả vậy, thậm chí còn không buồn mở miệng nói một câu. Mới đây, cô ta còn cầm dao hăm he đòi giết người, như hung thần ác sát, dữ tợn không thể tả. Thế mà chỉ trong khoảnh khắc, đối diện với cái tên xa lạ kia lại tỏ ra thân thiện, đáng yêu như thiên thần vậy? Vì lý do gì đây? Không lẽ… Cái này gọi là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết đấy ư?

Mà thời khắc này, Cao Phi cũng không còn tâm trí đâu để ý tới lời trêu đùa của số Năm. Thứ duy nhất khiến hắn bận tâm chính là phải làm sao để mai táng một trăm dũng sĩ Âu Lạc đã ngã xuống.

Nơi đây bốn bề chỉ toàn đá và đá, dưới chân cũng là đá nốt, không tài nào đào huyệt để chôn cất được. Cao Phi nghĩ đến nát óc vẫn không tìm được biện pháp nào khả thi, xem ra đành phải cầm lấy Long Lang kiếm, ra sức mà đào móc vậy.

Cũng còn may là Long Lang không biết được suy nghĩ trong lòng hắn lúc này. Chứ nếu mà biết thanh kiếm nó yêu quý nhất, mất biết bao nhiêu công sức mới chế tạo ra được nay bị bạn Cao Phi biến thành xẻng đào mộ, con rồng này chắc hẳn là sẽ khóc không ra tiếng, sau đó nhảy dựng lên, bất quản đường sá xa xôi, trực tiếp xuyên qua không gian và thời gian, tới tìm Cao Phi để tính sổ mất thôi!

Nền đá của động máu rắn chắc vô cùng, cho dù Long Lang kiếm có sắc bén đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới có thể đào được mộ huyệt cho hơn một trăm người.

Thấy Cao Phi cứ dùng kiếm đào liên tục xuống nền đá, lại ngó qua một trăm thi thể không nguyên vẹn xếp ngay ngắn bên cạnh, số Năm không cần nghĩ cũng hiểu ra được vấn đề, liền đem một mồi lửa đến cho hắn.

Cao Phi ngây ra nhìn mồi lửa số Năm đưa cho, ngẫm nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ gật đầu. Có lẽ, nếu như bọn họ biết thân xác mình bị kẻ khác biến thành như thế này thì cũng đồng ý để cho hắn hỏa táng đi.

Hắn thở dài, bàn tay cầm đóm lửa có chút run rẩy, nỗi bi thương trong lòng khó mà kìm nén được. Mẹ hắn qua đời khi hắn còn chưa hiểu chuyện. Lúc Cao Lỗ chết, hắn còn chưa kịp đau buồn thì cũng đã chết theo luôn. Đối với hắn mà nói, cảm giác đau đớn khi mất đi người thân mới xa lạ làm sao.

Trước kia cũng đã thấy qua sinh lão bệnh tử, sau đó lại biết được sự tàn khốc của khói lửa binh đao, tận mắt chứng kiến không ít người mới đây còn sống sờ sờ, sau một trận chiến đã vĩnh viễn chìm trong tử vong vô tận, những khi ấy hắn cũng có chút xót xa cùng tiếc nuối. Nhưng đến tận bây giờ, hắn mới thực sự nhận ra việc phải tự tay chôn cất, tiễn đưa người thân về nơi chín suối đau khổ đến nhường nào.

Dưới sức nóng của ngọn lửa vàng rực đang bùng cháy dữ dội, thi thể của một trăm dũng sĩ dần tan biến, thậm chí một chút tro tàn cũng không hề lưu lại!

Cao Phi thầm kinh ngạc, vì sao lại có thể như thế được? Dù lửa nóng cỡ nào thì chí ít cũng phải để lại một nắm tro chứ? Đằng này thi thể của một trăm người sau khi hỏa táng lại cứ như biến mất vào trong không khí vậy!

Một thoáng kinh nghi qua đi, nhìn những vết cháy sém còn sót lại trên nền đá, Cao Phi khẽ thở ra một hơi. Có lẽ như vậy cũng tốt. Sinh tử luân hồi, trăm ngàn năm sau cũng còn lại cái gì nữa đâu?


…Sau khi lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi quan sát một hồi lâu, Triệu Đan Nguyên gọi hai người Dương Minh Trường tới một góc để bàn bạc. Suy đi tính lại, cuối cùng cả ba người này quyết định vẫn ở lại động máu cùng với Cao Phi và số Năm. Đã quá nửa đêm, lại trải qua cả ngày bôn ba cũng khiến cho bọn họ đều cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa, so với việc tiếp tục lần mò trong mê cung dưới lòng đất vốn ẩn tàng vô số cạm bẫy chông gai này thì ở lại đây nghỉ ngơi lấy sức vẫn an toàn hơn một chút.

Mặc dù cảm thấy bây giờ số Năm và Cao Phi có lẽ sẽ không ra tay với bất kì ai trong nhóm, nhưng ánh mắt của đám Triệu Đan Nguyên khi nhìn về phía hai người họ vẫn mang đậm nét đề phòng.

Một đêm cứ thế qua đi.

Rạng sáng, nghe thấy một chuỗi âm thanh kim loại va chạm vang lên, đôi hàng mi đang khép hờ của số Năm khẽ mở. Vừa nhìn đã thấy Cao Phi đang dùng Long Lang kiếm đẽo gọt cái gì đó. Lòng hiếu kì trỗi dậy, số Năm bèn bước vội qua xem thử.

- Anh đang khắc gì vậy?

- Bia mộ. Xin lỗi, hình như đã quấy rầy giấc ngủ của cô.

Cao Phi hơi ngẩng đầu lên nhìn số Năm, nở một nụ cười có chút nhợt nhạt rồi nói. Nói xong, hắn lại hì hục đẽo gọt, tỉ mỉ khắc từng nét lên trên phiến đá lớn, nào có chút gì gọi là áy náy vì phá giấc ngủ của người khác đâu kia chứ?

- Không sao đâu. Em cũng đâu có ngủ.

Số Năm cũng không để ý mà cười nói, sau đó đứng sang một bên, chăm chú nhìn Cao Phi điêu khắc.

Lát sau, bia mộ ột trăm dũng sĩ Âu Lạc cũng đã được đôi bàn tay khéo léo của Cao Phi hoàn thành. Lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, hắn đứng dậy, xoay xoay tấm bia mộ trên tay, nhìn đi nhìn lại một hồi rồi mới hài lòng, gật đầu một cái.

- Thật đẹp.

Số Năm cảm thán. Không thể không nói, khiếu thẫm mĩ cùng với thủ pháp điêu khắc của Cao Phi rất cao. Cha hắn vừa là một danh tướng, vừa là đại sư chế tạo của nước Âu Lạc, thuở nhỏ Cao Phi cũng đã theo chân Cao Lỗ trong một thời gian dài nên việc thừa hưởng một chút tay nghề của cha cũng là điều dễ hiểu.

Chôn phiến bia mộ xuống nền đá nơi anh em mình yên nghỉ, quỳ lạy bái tế xong, Cao Phi mới lê thân xác mệt lữ và đói rã rời của mình dậy.

- Tây Vũ Thiện…

Cao Phi thì thầm, ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn về phía đài cao, nơi Tây Vũ Thiện lẩn trốn đêm qua. Mặc dù không hiểu vì sao lão già này lại sống sót qua hơn ngàn năm trong hình hài sương khói như vậy, nhưng Cao Phi biết chắc rằng lão đã bị thương không nhẹ. Hẳn là tên quỷ già đang lẩn trốn cách đây không xa…

Ọc ọc ọc… Quyết tâm báo thù rửa hận của Cao Phi đang dâng cao thì bị cái bao tử trống rỗng biểu tình chống đối. Cho dù võ công có cao siêu đến đâu đi chăng nữa thì cũng vẫn phải ăn uống mới có sức để mà vận động. Bốn con cá bị cáo con ăn mất ba, chỉ ăn một con bé tí hiển nhiên không thể nào giúp Cao Phi có sức lực chống đỡ hơn một ngày như vậy, đến bây giờ đã là cực hạn của hắn.

Thấy vẻ bối rối của Cao Phi, số Năm bật cười, lấy một phần lương khô trong ba lô ra và chia cho hắn. Cao Phi không hề khách sáo, vội cảm ơn qua quít đôi ba câu rồi cầm lấy phần lương khô của mình mà nhai ngấu nghiến. Lương khô tuy hơi khó nuốt, nhưng vẫn đảm bảo cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng ột con “ma đói” như Cao Lạc tướng.


Ăn uống xong xuôi mới chợt nghĩ đến việc chịu ơn nhiều như vậy mà vẫn còn chưa biết tên tuổi của người ta, Cao Phi bèn quay qua hỏi rõ.

- Em là Lương Như Quỳnh.

Số Năm nhoẻn miệng cười, trả lời hết sức dịu dàng.

- Lương Như Quỳnh… Tôi sẽ không nói thêm những lời cám ơn sáo rỗng kia nữa, phần ân tình này của em, tôi sẽ khắc ghi trong lòng. Ngày sau nếu có việc gì, chỉ cần em nói một tiếng, Cao Phi tôi quyết sẽ không từ nan!

Cao Phi xiết chặt nắm đấm rồi quơ quơ trước mặt, ánh mắt rất là kiên định của hắn khiến cho số Năm, à, có lẽ từ lúc này phải gọi nàng ta là Lương Như Quỳnh mới đúng, Lương Như Quỳnh ngây ra một lát, đoạn ánh mắt chợt lóe lên một tia tinh nghịch, môi xinh hé nở một nụ cười duyên, hai lúm đồng tiền xinh xinh hiện rõ trên khuôn mặt khả ái, Lương Như Quỳnh “e thẹn”, khẽ thủ thỉ:

- Nếu em muốn anh yêu em thì sao?

- …

Lương Như Quỳnh xuất ra một chiêu lợi hại, cộng thêm hiệu ứng hình ảnh “hai mắt chớp chớp” nữa thì đúng là khó mà đỡ được, Cao Phi trúng phải chiêu này liền bị “đơ” ngay lập tức.



Sau khi trời sáng, ba người Triệu Đan Nguyên mang theo bộ dạng mệt mỏi rời khỏi động máu theo lối cũ mà lúc đầu cả bọn bước vào. Hiển nhiên, đêm qua là một đêm khó ngủ đối với họ.

Về phần Lương Như Quỳnh, đã trở mặt với nhau rồi thì tất nhiên là nàng sẽ không có nghĩa vụ phải quan tâm tới chuyện đám người Triệu Đan Nguyên sẽ đi đâu, về đâu làm gì nữa. Lương Như Quỳnh ôm cáo trắng trong lồng ngực, vừa vuốt ve bộ lông dài trắng như tuyết và mềm mượt của nó, vừa nhìn về phía Cao Phi đang miệt mài gõ gõ đục đục...

Chỉ thấy Cao Phi nửa quỳ nửa ngồi tại chỗ Tây Vũ Thiện đã bỏ trốn, một tay cầm cán kiếm không ngừng gõ xuống, tay còn lại thì áp sát để cảm nhận độ dày, mỏng của nền đá bên dưới. Chợt, đôi hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn bỗng giãn ra, ánh mắt không thể kìm nổi nét vui mừng.

Đúng như suy đoán của Cao Phi, bên dưới quả thực có một lối đi bí mật. Chỉ có điều bộ phận kích hoạt cửa vào của lối đi mật này đã bị tiêu hủy cùng với cái ngai vàng kia mất rồi! Cho dù nền đá trên bề mặt đã bị chiêu kiếm của Cao Phi xới tung lên tạo thành một cái hố, thế nhưng theo tiếng động khi chuôi kiếm gõ xuống vang dội lại thì bên dưới còn không biết bao nhiêu là lớp đá, muốn xuống được đúng là khó!

Mặc kệ nó khó khăn đến mức nào, dù phải đào tung cái chỗ này lên thì ông đây cũng quyết phải đào cho ra cái tên quỷ già chết tiệt Tây Vũ Thiện kia! Cao Lạc tướng chửi thầm trong bụng, đoạn quát lên một tiếng, bàn tay cầm kiếm Long Lang không ngừng bới móc, tay kia liên tục gạt, hất đám đá vụn qua một bên.

Keng!

Đào xuống được hơn một tấc, Cao Phi vừa cắm Long Lang kiếm xuống thì một tiếng kim loại va chạm mạnh vào nhau bỗng vang lên. Long Lang kiếm cứng rắn và sắc bén khôn tả, vậy mà lại không thể cắt đứt được thứ gì đó ở bên dưới ư?

Cao Phi nghi hoặc không thôi, ngẫm nghĩ một lát rồi bèn chuyển qua đào ở vị trí gần đó thử xem sao. Ai mà ngờ, Long Lang kiếm mới đâm xuống thì âm thanh kim loại va chạm lại vang lên lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui