Khi trước, Ocido giao manh mối tin tức cho Charles đã đòi tiền công. Lúc đó Charles chưa biết rõ thái độ của xã hội với ma pháp đen. Vì vậy, hắn không rõ giá tiền Ocido đòi có hợp lý không.
Nhưng hiện tại hắn đã biết, Ocido cũng không biết chắc rằng đối phương mua tài liệu của mình để sử dụng cho nghi thức ma pháp đen. Nếu không, manh mối tin tức này không chỉ đáng giá năm mươi xấp tiền, thậm chí Charles còn không tới lượt.
Nhật báo Hơi nước còn có nhiều phóng viên có tầm ảnh hưởng hơn hắn nhiều, vì sao tin tức này lại rơi trúng đầu hắn?
Là bởi vì hắn là kẻ xuyên việt ư?
Hiển nhiên không phải!
Có khả năng, chủ biên cũng biết tin tức này chưa chắc là về nghi thức ma pháp đen. Ocido cũng không dám khẳng định, người khác lại không muốn đi, vì vậy mới đến lượt Charles.
Chỉ có cách nghĩ như vậy mới có thể giải thích vì sao "cơ hội tốt" lại rơi vào tay Charles.
Nếu như đúng là ma pháp đen, bản thảo cuối cùng sẽ phải giao cho chủ biên. Rồi người ta chỉ cần đè nhẹ một nhát là Charles bị sa thải, công lao sẽ của người ta cả.
Nếu như không phải ma pháp đen, hắn không những nhàn nhã mà còn tiết kiệm được kha khá tiền.
Charles lại chĩa mũi nhọn của cái mở nắp chai vào phần dưới cằm của Ocido nói:
"Đâm ở đây một lỗ thủng, về sau cứ khi nào lão uống ăn uống, nước sẽ chảy ra từ cái lỗ này. Cả đời lão sẽ phải ở chung với cái khăn ướt sũng, có vậy lão mới nhớ kỹ bài học này..."
Dứt lời, Charles làm bộ định đâm vào khiến Ocido sợ vãi linh hồn kêu lên:
"Tôi sai rồi, tôi lừa cậu, cậu muốn gì?"
Mặc kệ lão giãy dũa, Charles vẫn dí sát cái mở nút chai tới.
Việc này khiến Ocido thành thật hẳn lên, lão uể oải nói:
"Tôi sai rồi mà, cậu cho tôi một cơ hội chuộc lỗi nhá, xin cậu đấy!"
Charles nhìn lão, rồi dần dần buông lỏng tay ra:
"Là lão tự nói đấy nhá!"
Lão gật đầu liên tục đáp:
"Đúng đúng, tôi sai rồi, tôi phải sửa sai!"
Ocido đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn Charles đã có phần thay đổi so với trước:
"Cậu còn khốn kiếp hơn cả những gã khốn kiếp lêu lổng trên đường phố, lần nay tôi chịu, cậu muốn gì?"
"Tôi phải nói trước, thứ gì đắt đỏ quá thì quên đi, thà cậu giết tôi..."
Charles móc từ trong người ra một tờ giấy.
Ocido nhíu mày, huýt một tiếng sao, "Thuật hủ hóa...". Lão trả lại tờ giấy cho Charles rồi nói:
"Tôi chỉ cho cậu nhiều nhất ba phần thôi, giá thị trường mỗi phần ít nhất cả trăm xấp tiền đấy..."
Charles nhíu mày:
"Lão biết thuật hủ hóa?"
Hắn cảm giác nhận thức của mình đang có phần sai lệch. Nếu ngay cả ông chủ một tiệm đồ cổ cũng biết tới thuật hủ hóa, vậy thì thứ này...
Ocido vừa làm việc ở quầy vừa trả lời. Thái độ của lão so với trước đã tốt hơn nhiều. Cho dù lão không quá sợ hãi Charles thì cũng đối đãi với hắn như một nhân vân ngang hàng.
"Chỗ tôi có cả vật phẩm hủ hóa, nói thực ở những nơi không công khai, thứ đồ chơi này chả khác quái gì đánh bạc cả..."
Nhờ Ocido giới thiệu, Charles đã dần hiểu rõ hơn. Bời vì thuật hủ hóa không cần hiến tế sinh mạng, thậm chí không cần sử dụng những vật như máu dê, vì vậy Sở Thẩm phán không coi thuật hủ hóa là lực lượng cấm kỵ.
Cái gọi là hủ hóa, theo lời của vị học giả thần bía kia chính là tạo ra một đạo tiêu(*) thời không, rồi đưa vào đa thứ nguyên.
(*) – vật mang tọa độ không gian và thời gian.
Quá trình này vô cùng ngắn ngủi. Nếu như đạo tiêu có thể hấp dẫn sự chú ý, thậm chí sự dò xét của một số lực lượng chưa biết, thì vật phẩm làm tọa độ sẽ bị lực lượng này làm hủ hóa, có được một vài lực lượng thần kỳ.
Nhưng nghi thức này không khác gì đánh bạc. Quá trình tiến hành nghi thức không quá phức tạp, cũng chẳng có biến hóa gì, chỉ như mở một cánh cửa sổ ra mà thôi.
Không kể trong quá trình thực hiện có tăng thêm hoặc lược bớt thao tác, thì kết quả vẫn không có gì thay đổi.
Khi thuật hủ hóa mới xuất hiện, tỷ lệ vật phẩm bị hủ hóa rất cao. Có lẽ là những tồn tại vĩ đại ngoài kia cảm thấy hiếu kỳ với nơi này. Nhưng theo thời gian, càng lúc càng có nhiều thuật hủ hóa được tiến hành, nên hiện tại đã không còn mấy lực lượng mãnh mẹ chú ý tới nơi đây.
Cộng với việc thế giới này đã tồn tại các loại vật phẩm hủ hóa. Trên chúng lưu lại hơi thở của các tồn tại vĩ đại của thứ nguyên khác. Vì vậy, những tồn tại không biết khác càng không muốn chú ý tới, đây để tránh chanh chấp.
Nói xong, không biết bằng cách nào, Ocido lấy ra một tẩm thẻ nhỏ ngón tay cái, mục nát và chi chít rỉ đồng xanh.
"Nhìn đi, món đồ chơi này chỉ hai trăm xấp tiền thôi..."
Ánh mắt Charles lập tức bị tấm thẻ này hấp dẫn. Hắn cầm tấm thẻ trong tay, một giọng nói bỗng vang lên trong tâm trí hắn.
"Một ý chí vĩ đại không thể tưởng tượng được phủ xuông tấm thẻ gỗ, đã hủ hóa. Người giữ nó, khi nghỉ ngơi thì tốc độ khôi phục thể lực sẽ nhanh hơn..."
Bỗng Ocido nói:
"So với việc cậu tiến hành hủ hóa, không bằng dùng luôn tấm thẻ này bù cho đống tài liệu kia cho nhanh, cậu thấy sao?"
"Nghe này anh bạn, cuộc mua bán này cậu lời chắc. Không phải tôi coi thường cậu đâu, ba lần hủ hóa chắc gì đã kiếm được thứ có giá trị. Nhưng món đồ chơi này bán ở chỗ tôi chỉ hai trăm..."
Charles nhìn lão, hai người nhìn nhau một lúc, Ocido giơ hai tay chịu hàng nói:
"Được rồi, được rồi, tôi biết rồi..."
Nói xong, lão tiếp tục cúi đầu làm việc.
Khoảng bảy, tám phút sau, lão vác một cái túi đặt lên quầy.
"Cả thảy chín loại tài liệu. Tôi còn có ba tấm trận đồ đã vẽ hoàn chỉnh, mỗi tấm chỉ hai mươi xấp tiền, ba tấm tính ưu đãi cho cậu năm mươi..."
Cuối cùng, ông chủ tiệm đồ cổ Ocido tốt bụng tặng miễn phí cho Charles ba tấm trận bàn.
Khi Charles rời khỏi tiệm đồ cổ, hắn cảm thấy mình bị ngáo. Vốn hắn tưởng hủ hóa là một nghi thức đáng sợ, để người khác biết được là sẽ toi đời.
Ai dè thứ này chả có gì đặc biệt, thậm chí nó đã được "thương mại hóa"!
Nhớ đến những tấm trận đồ đã được vẽ sẵn, ở trên đã ghi rõ định lượng và vị trí đặt tài liệu, cảm giác ngáo của Charles càng mạnh hơn.
Khi hắn về đến nhà vẫn còn sớm, Charly chưa tan học. Charles ngồi trong phòng ngủ, bày trận đồ trên mặt đất, chiếu theo mô tả phía trên để xử lý tài liệu. Sau đó, hắn cần một vật phẩm để làm "tọa độ".
Trong khi nói chuyện cùng ông chủ tiệm đồ cổ tốt bụng, lão nói phần nhiều mọi người đều thích dùng các tấm thẻ bằng đồng hoặc gỗ để làm tọa độ.
Thứ này chẳng những cứng rắn, mà quan trọng là nó rất rẻ.
Nhưng Charles không thích mấy thứ này. Vì vậy, hắn bấm bụng dùng mười xấp tiền mua một cái nhẫn bạc không biết thật hay giả từ chỗ Ocido.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi, hắn đặt chiếc nhẫn bạc vào giữa trận đồ, rồi dựa theo 《 Quy chuẩn về ngâm tụng thuật hủ hóa》 lẩm bẩm, bắt đầu lần hủ hóa thứ nhất...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...