Cánh Bướm Của Màn Đêm
Ồ vậy hả, em có sim rác không? Cái loại sim mà nhặt mà còn sài được ấy? - Tôi nói nhỏ vào tai của Chương Linh Nhi.
- Dạ, lúc mà em rảnh thì em nhặt nó ở ven đường đấy vì có rất nhìu sim Vietnamobile bị bỏ người ta vứt bỏ ở đó.- Chương Linh Nhi cười hì hì khoe thành tích với tôi.
- Ừ, em cứ lấy một cái điện thoại và lắp một sim Vietnamobile ấy vào và điện cho cậu nhóc Cao Lãng là...!- Tôi dặn dò em ấy nên nói những gì cho cậu ta tiện tay tôi đưa một viên thuốc cho Chương Linh Nhi luôn.
- Thế có được không chị? Chuyện này...!- Có vẻ như em ấy hơi do dự và sợ hãi.
- Không có gì đâu, cứ nghe theo lời của chị đi.
- Ờ, dạ để em đi làm ngay.
- Em ấy nói xong thì vội vàng rời đi.
Tôi nghe tiếng bước chân của Chương Linh Nhi đi xa, tay tôi lấy một ly trà đưa lên miệng uống một chút.
Tôi khép hai mi mắt của mình lại chờ đợi tin tức từ Chương Linh Nhi.
Không lâu sau em ấy đã trở lại, em ấy nói với tôi là đã hoàn thành việc của tôi giao.
- Đi thôi.
- Tôi gật đầu đứng dậy rồi bảo em ấy đi theo.
- Đi đâu hả chị? - Chương Linh Nhi tò mò hỏi.
- Giúp chị đi theo nhóm của Liễu Thanh Y.
- Tôi trả lời một câu thì không nói chuyện nữa.
Chúng tôi bắt đầu đi theo nhóm của Liễu Thanh Y.
Nhờ Chương Linh Nhi miêu tả các hành động của nhóm ấy tôi biết được Nhóm Chương Linh Nhi bắt đầu đi xung quanh trường sau đó thì không biết vì lý do gì đã tách ra, mỗi người đi một ngã chỉ có Liễu Thanh Y và Cao Lãng là đi chung với nhau thôi.
Không biết họ làm gì mà lén la lén lút tiến vào nhà vệ sinh nam nên chúng tôi không thể vào trong đó được, đành phải lựa chọn vào nhà vệ nữ để mà lắng nghe họ nói gì.
Chỉ mới bước vào tôi đã nghe những âm thanh rên rỉ sung sướng được phát ra từ nhà vệ sinh nam vọng qua đây.
Nghe những âm thanh này thì tôi mỉm cười, tôi biết là kết hoạch của tôi đã công rồi.
Tôi bước ra ngoài, cảm nhận những cơn gió mát của đầu mùa xuân.
Môi của tôi hé mở tạo thành một nụ cười lạnh.
Kế hoạch của tôi rất đơn giản chỉ là bảo Chương Linh Nhi dùng một số điện thoại giả mạo gửi tin nhắn cho Cao Lãng, nội dung chỉ đơn giản có mấy dòng chữ thôi:" Là một thằng con trai thì nên chiếm lấy thân xác của người mình yêu, nếu không có gan này thì đúng là hèn" kèm theo là một bức hình ôm hôn nhau giữa Trần Hữu Phong và Liễu Thanh Y.
Kêu cậu ta đến một góc cây nhận viên thuốc của tôi.
Có lẽ cậu ấy sẽ cận thận không tin, nhưng nội dung và bức hình tin nhắn ấy đã đánh vào lòng tự ái ẩn sâu trong tim của Cao Lãng.
Khiến cho cậu ta thử một lần, chắc mới đầu thì sợ nhưng mà vì quá yêu Liễu Thanh Y nên cậu ta đã không kiềm được con thú trong lòng của mình.
Tôi đoán là cậu Cao Lãng này sẽ cẩn thận uống nửa viên thuốc xem coi có độc hay không rồi mới cho Liễu Thanh Y uống.
Chắc họ không ngờ tới là trong nhà vệ sinh nam sẽ có máy chụp ảnh hay camera đâu, những thứ này không phải của tôi mà là của người khác.
Cái lần mà tôi bị chụp ảnh và đưa tin lên trang chủ của trường thì tôi đã biết là trong toilet nam chắc chắn là có camera hay máy quay/ảnh lén rồi.
Ngày mai chắc chắn họ lên trang nhất của trường học, danh tiếng của hai người sẽ thối nát cùng với đó là sự trừng phạt của pháp luật.
Vì sao họ phải bị pháp luật trừng trị bởi vì Cao Lãng chỉ mới có 15 tuổi thôi.
Quan hệ tình dục với người từ đủ 13 tuổi đến dưới 16 tuổi hình phạt cho người thực hiện hành vi này sẽ bị phạt tù từ 1 năm đến 5 năm.
Tôi tin là đối với sức ép từ dư luận, dù gia tộc của chị Liễu Thanh Y lo được thì hình phạt cho chị ấy là vào trường cải tạo, vào trường này rồi thì thanh xuân hay tương lai đã vứt vào thùng rác rồi.
Nghĩ đến đây tôi cười, cười rất là vui.
"Liễu Thanh Y à Liễu Thanh Y, một cái tát của chị mà phải trả giá một đời thanh xuân của người con gái, chị thấy sao? Món quà trả lễ của em có được không?" Tôi tự nói trong lòng cũng như một lời tạm biệt đối với người chị học lớp trên này.
- Chị...!chị cười trông đáng sợ quá.
- Giọng nói e ngại của Chương Linh Nhi vang lên bên tai khiến tôi bừng tỉnh.
- Em này, nếu mà mai sau em có kẻ thù nào đó thì em phải tính toán làm sao phải hạ đối thủ một lần duy nhất và không cho kẻ ấy ngốc đầu trở lại, em nhớ kỹ chưa? - Tôi nghiêm mặt lại dặn dò Chương Linh Nhi.
- Dạ, dạ em biết rồi.
Giờ chúng ta đi đâu đây chị?
- Lên lớp của chị thôi, hôm nay chị có buổi tập luyện biểu diễn.
- Tôi nói xong thì bước đi trước.
- Chờ em với.
Chúng tôi đi không lâu đã bước vào lớp 11A2, mới chỉ bước vào lớp đã nghe được tiếng xì xào bàn tán của mọi người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...