Chuyển ngữ: Pussycat
Chỉnh dịch: Mon
***
Thông báo tới bất thình lình, thời gian vô cùng gấp gáp, Dư Y chỉ biết là hôm nay Nguỵ Tông Thao phải tham gia tiệc tối, không đoán được lần này sao anh lại dắt mình theo.
Dư Y không hề muốn đi, nói: “Anh tìm người khác đi.”
“Tìm ai?”
Dư Y nhíu mày: “Người phụ nữ khác, chắc chắn là anh có thể tìm được!”
Nguỵ Tông Thao dứt khoát xốc chăn lên, lấy quần áo ném cho Dư Y, kêu cô mặc vào. Dư Y giằng co, co người muốn túm chăn lại, kết quả lại bị Nguỵ Tông Thao kéo tới bên người.
Nguỵ Tông Thao không nói một câu dư thừa, trực tiếp cầm áo trùm vào đầu Dư Y, động tác cứng rắn, chỉ chốc lát sau đã mặc xong quần áo. Anh xốc cánh tay Dư Y lên định đi nhanh ra ngoài, Dư Y vội hét lên: “Áo ngực, áo ngực!”
Nguỵ Tông Thao đi đến đầu cầu thang thì mới có phản ứng, quay lại phòng ngủ, ném cái áo ngực cho Dư Y rồi khoanh tay đứng ở một bên. Dư Y đành chịu, chỉ có thể ngoan ngoãn thay.
Lần này là tiệc chúc mừng tập đoàn Vĩnh Tân tròn bốn mươi sáu năm, cũng là lễ ra mắt công chúng của ông lão Nguỵ sau khi bệnh nặng mới khỏi, ý nghĩa không cần nói cũng biết. Đến lúc đó mọi người trong giới kinh doanh đều tham dự, bởi vậy các khách khứa đều phải ăn mặc thật sang trọng.
Nguỵ Tông Thao mang Dư Y đi thẳng tới Hong Kong, sau khi quẳng cô cho chuyên viên tạo hình thì tới ngồi trên sô pha bắt đầu uống cà phê. Ngồi hồi lâu vẫn chưa thấy Dư Y đi ra, anh có chút mất kiên nhẫn. Bên cạnh có một quý ông đang chờ còn lâu hơn anh, sau khi thấy thế thì nói với anh: “Phụ nữ trang điểm chưng diện thật phiền phức, tôi đã đợi hơn một tiếng đồng hồ rồi, anh cũng đang đợi bạn gái à?”
Ngón tay của Nguỵ Tông Thao vuốt ve cái ly, cặp mắt cúp xuống, nhìn về phía đầu cầu thang ở đằng xa, sau một lúc lâu mới thản nhiên “ừ” một tiếng.
Cho đến khi anh uống xong ly cà phê thứ ba, rốt cuộc trên cầu thang truyền đến tiếng động. Có một cô gái mặc lễ phục màu vàng đi tới, tóc dài uốn xoăn xõa xuống vai, trang sức kim cương tô điểm lỗ tai, cổ, và ba ngón tay. Trên tay cầm một chiếc clutch cùng màu vàng tương xứng với bộ lễ phục. Dáng người cô ta thon thả, vô cùng xinh đẹp quý phái, dịu dàng nói: “Anh yêu, thế nào?”
Người đàn ông đứng lên khỏi sô pha, nghênh đón cô ta, vui vẻ khen: “Rất đẹp!” Đang muốn tinh tế thưởng thức, đột nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót nhẹ nhàng bước trên sàn nhà, âm thanh rất đều, không nhanh không chậm.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lại, trước tiên thấy một làn váy màu xanh cẩm thạch bằng lụa mềm mại, uyển chuyển lay động theo từng bước đi, như là được nhẹ nhàng nâng lên rồi nhẹ nhàng thả xuống. Ánh mắt anh ta từ làn váy từng chút từng chút hướng lên trên. Chiếc đầm bằng lụa dán vào người, làm cho những đường cong thân thể của đối phương vô cùng hoàn mỹ. Vùng eo bên phải được thiết kế kéo lên ột chút, giống như nhẹ nhàng đính bên hông, những nếp váy xếp lại hết sức tự nhiên khiến vòng eo cực kỳ thanh mảnh. Anh ta nhìn lên phía trên nữa, chiếc đầm lệch vai để lộ xương quai xanh gợi cảm và bờ vai phải thon thả. Chiếc cổ thon dài, tóc dài uốn xoăn kẹp lại ở hai bên, thả dài ra sau lưng. Gương mặt xinh đẹp sắc sảo lộ ra rõ nét, khoé miệng hơi hơi cong lên, mũi cao thanh tú, lông mi dài và rậm, toàn thân không có bất cứ trang sức gì, thanh nhã lại dịu dàng, giống như người bước ra từ trong tranh.
Người đàn ông kia nín thở, cho đến khi có người lướt qua bên cạnh thì anh ta mới hoàn hồn lại.
Nguỵ Tông Thao đi đến chân cầu thang, đưa ra tay phải ra, ngửa đầu nhìn Dư Y. Cho đến khi Dư Y nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ bé vào tay anh, anh mới cười nói: “Bỗng nhiên rất muốn nhốt em lại.”
Từ đầu đến cuối Dư Y vẫn thản nhiên, dáng tươi cười thanh lịch tao nhã, rõ ràng là dịu dàng như nước, nhưng lại có một chút lạnh lùng làm người khác ngần ngại. Mâu thuẫn này khiến cho người ta nhịn không được muốn nhìn cô càng nhiều, tìm hiểu đến tận cùng.
Tiệc rượu được tổ chức ở khách sạn của tập đoàn Vĩnh Tân. Bên cạnh phòng tiệc là khu truyền thông. Khi Nguỵ Tông Thao và Dư Y tới, thời gian truyền thông phỏng vấn đã chấm dứt, giờ phút này truyền thông đang chờ ở nơi ghi tên khách tham dự.
Từ trước đến nay Nguỵ Tông Thao luôn luôn kín kẽ, rất ít người từng gặp mặt anh. Thế nhưng thân hình cùng diện mạo của anh thật sự khiến cho người ta khó mà bỏ qua. Hơn nữa Dư Y ở bên cạnh anh, chỉ mặc chiếc váy dài màu xanh cẩm thạch vô cùng đơn giản, thế nhưng lại rực rỡ vô cùng, khiến mọi người không ngừng tới tấp hỏi hàn và chụp hình. Cho đến khi nghe ngóng được rõ ràng, biết đó là Nguỵ Tông Thao – đứa con riêng của nhà họ Nguỵ thì cửa phòng tiệc đã sớm không còn bóng dáng của bọn họ.
Hai người bọn họ xuất hiện khiến cho phòng tiệc phút chốc bỗng yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều tụ tập ở trên người bọn họ, ai cũng không muốn dời mắt đi, cho đến khi Nguỵ Tinh Lâm tiến lên đón tiếp, sự yên tĩnh này mới bị phá vỡ.
Cô ta chỉ liếc Dư Y một cái, kéo Nguỵ Tông Thao đi giới thiệu anh với các chú bác quen biết, cười nói: “Đây là A Tông, cậu ấy mới đến, ba cháu cũng không thèm gặp cháu nhiều, chỉ biết thương cậu ấy!”
Các chú bác đã nhìn cô ta từ nhỏ lớn lên, biết cô ta tinh nghịch, cười cô là người lớn mà còn ghen tỵ với cháu. Khi đối xử với Nguỵ Tông Thao thì có chút xa lạ, chỉ khách sáo khen ngợi vài câu.
Xa xa có vài người vẫn nhìn về phía bên này, có người nói: “Đó là minh tinh nào vậy? Tại sao tới bây giờ vẫn chưa thấy qua? Theo Nguỵ Tông Thao thật sự là đáng tiếc!”
Ở đại sảnh của tiệc không thiếu các nữ minh tinh xinh đẹp gợi cảm một thời, cuối cùng là gả vào nhà giàu giúp chồng dạy con, bây giờ đứng đây vẫn có thể thu hút ánh mắt của mọi người. Trước khi Dư Y xuất hiện, những người này là đề tài của cánh đàn ông, nhưng Dư Y xuất hiện đã phá tan tất cả.
Rất xinh đẹp, vô cùng mê người.
“Không phải là minh tinh.” Nguỵ Khải Nguyên uống một ngụm rượu, mỉm cười nhìn về phía Dư Y – trung tâm của mọi ánh nhìn mà vẫn tự nhiên phóng khoáng, ung dung bình tĩnh. Ông ta nói: “Cuối cùng theo ai thì còn chưa chắc đâu!”
Ông ta nói những lời này rất nhỏ, người khác không để ý đến. Tổng giám đôc Lý ở bên cạnh, từ trước tới nay không thích nói chuyện cùng bọn họ, giờ phút này lại “a” một tiếng, nhíu mày nói: “Là cô ấy hả, tại sao lại cảm thấy quen mặt như vậy?”
Nguỵ Khải Nguyên nhướng mày lên, ánh mắt không khỏi lại hướng về phía Dư Y.
Ở đầu kia, Nguỵ Tông Thao thấp giọng giới thiệu với Dư Y: “Ba cháu gái của ông lão Nguỵ, đứa lớn nhất cùng tuổi với em, đứa thứ hai còn chưa tốt nghiệp, đứa thứ ba mười lăm tuổi, đứa nào cũng có tính nhu nhược giống bà nội của tụi nó. Đến nay mấy đứa nó còn chưa dám nói chuyện với tôi.”
Dư Y ngẩn người, lại thấy Nguỵ Tông Thao nhìn cô một cái, cười nói: “Bà nội của tụi nó là vợ lớn, lại chịu hết uất ức hơn ba mươi năm, nhìn thấy vợ nhỏ không dám nói chuyện, uất ức mà chết. Tôi không đồng tình với kẻ yếu, bởi vì họ sẽ biến những người khác trở thành kẻ yếu.” Lời nói của anh đầy ngụ ý, dứt lời thì có người đến chào hỏi. Dư Y không muốn trở ngại bọn họ nói chuyện công việc,liền bắt chuyện với người khác, rời đi.
Bên này, Nguỵ Tinh Lâm đứng ở trong góc nói chuyện với đồng nghiệp, ánh mắt nhìn về phía xa xa, vừa khinh thường, vừa có một chút ghen ghét khó có thể kiềm chế được.
Cô ta cũng từng trẻ trung như vậy, khi hơn hai mươi tuổi sắc đẹp không thua gì Dư Y. Lúc đó cô ta còn phản nghịch, ghét cha thiên vị anh hai, cố tình chống đối mối hôn nhân môn đăng hộ đối, cho đến khi hơn ba mươi tuổi mới lấy một người thường, xuất thân dòng dõi thư hương. Vợ chồng ân ái hai năm thì đối phương bệnh chết, bởi vậy cô ta bắt đầu hối hận, cố gắng quay về quỹ đạo ban đầu của cô ta. Cũng không uổng công cô ta tính toán mấy năm nay. Hiện giờ Nguỵ Khải Nguyên đã không còn sự uy hiếp gì, chỉ còn lại một mình Nguỵ Tông Thao.
Cô ta liếc mắt nhìn Nguỵ Khải Nguyên ở đằng xa, rồi chuyển hướng ánh mắt tới Dư Y, cười cười, nói: “Tôi không ưa cái cô gái kia. Phòng nghỉ để trống, thế nào cậu hai cũng muốn nghỉ ngơi. Đúng rồi, không phải phóng viên vẫn còn muốn phỏng vấn anh ấy sao?”
Bên cạnh là cấp dưới tâm phúc của cô ta, sau khi đối phương nghe vậy thì ánh mắt khẽ động, ngầm hiểu rồi đi qua.
Dư Y không có chuyện gì làm, bụng lại hơi đói, muốn lấy chút đồ ăn. Cô cúi đầu nhìn đủ thứ đồ ăn ngon ở trên bàn. Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ cũng giống cô, cùng cúi đầu nhìn về phía đồ ăn, một lát thì gắp một cái bánh ngọt đầy bơ để vào dĩa, lúc xoay người hơi nhanh, cánh tay giơ lên cái dĩa vung ra, sắp văng đến ngực của Dư Y. Dư Y nhanh chóng lùi lại một bước, đối phương tựa như chưa hết hoảng hồn, “á” lên một tiếng, vội nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thiếu chút nữa là đụng phải cô!”
Dư Y cười cười: “Không sao.” Cô đi đến trước bàn tiếp tục lựa chọn đồ ăn. Nhưng người phụ nữ ở bên cạnh dường như vẫn không cẩn thận như cũ, lại có một lần suýt nữa hất cái dĩa trứng cá muối lên ngực Dư Y, Dư Y vẫn cười nhạt.
Đối phương bắt chuyện với cô, hỏi cô họ gì, lại giới thiệu mình là nhân viên của tập đoàn, thuận tiện nói vài câu đến Nguỵ Tông Thao, bầu không khí bỡ ngỡ nhất thời bị vỡ tan. Cô ta thấy Dư Y đã chọn xong đồ ăn, xoay người chuẩn bị rời đi thì lập tức giơ một ly rượu lên, giày cao gót dẫm nhẹ lên gấu váy của Dư Y, nói: “Cô Dư, cô thử rượu này xem.”
Sau khi Dư Y nghe vậy thì quay người lại, chỉ cảm thấy làn váy của mình có chút căng ra, đối phương dường như lảo đảo, khẽ kêu một tiếng rồi ngà vào cô, ly rượu sóng sánh đổ xuống.
Nhưng đúng lúc ấy, một tay Dư Y nhắc làn váy lên, dưới chân giống như bị lảo đảo về phía bên trái, cũng khẽ kêu lên một tiếng, cổ tay khẽ lật về phía trước.
Đối phương vốn đang đứng thẳng, vẩy rượu về phía Dư Y. Trong lúc đó lại phát hiện gấu váy ở dưới chân bị rút mạnh ra, cô ta không kịp rút chân lại. Một lực mạnh này khiến cho cô ta dừng chân, nhưng lại ngả thẳng về phía trước, ngay lập tức chén dĩa cũng rớt xuống theo, bơ bánh ngọt cùng trứng cá muối đều hắt lên trên người cô ta. Cô ta hét lên một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người nhìn qua.
Dưới ánh đèn, một người phụ nữ chật vật ngã ở trên mặt đất, trên người đầy bơ. Ở bên cạnh, Dư Y thả làn váy xuống, tỏ vẻ như chuyện không liên quan tới mình, nhíu mày nói: “Làm sao ngã sấp xuống vậy?” Cô nhìn về phía người phục vụ, nói: “Làm phiền dẫn quý cô này đi phòng vệ sinh một chút.”
Nguỵ Tông Thao đang bàn chuyện với người khác, nghe thấy tiếng động mới tìm kiếm Dư Y, ra hiệu cho người kia một cái, rồi đi tới. Trên mặt đất vẫn còn vết bẩn, nhân viên phục vụ đang dọn dẹp, ngừơi ở chung quanh đã không còn chú ý tới nơi này.
“Có chuyện gì à?”
Dư Y lắc đầu: “Không có việc gì, vừa rồi tôi thấy cô gái kia đang nói chuyện với cô của anh, không ngờ rằng trong nháy mắt thì đã ngã một cái.”
Nguỵ Tông Thao nhướn nhướn mày, cười nhẹ, nói: “Ông lão Nguỵ sắp lên sân khấu, tôi đứng cùng em một lát.”
Hai phút sau, ánh đèn trong phòng tiệc dần dần mờ đi, ánh sáng tập trung ở trên sân khấu. Ông lão Nguỵ ngồi trên xe lăn, được người đẩy lên bục, tinh thần khoẻ mạnh, mặt mày hồng hào, giọng nói như chuông đồng. Lấy bốn mươi sáu năm trước làm lời mở đầu cho hôm nay, đọc bài diễn văn xúc động mọi người. Cuối cùng ông ta buông micro xuống, tiếng vỗ tay như sấm, qua hồi lâu mới nâng tay kêu mọi người im lặng. Ông không nhấc micro lên, hai tay chống vào tay vịn của xe lăn, từ chối người khác nâng, chậm rãi, khó khăn đứng lên, lưng có chút còng xuống, hai chân run rẩy, nhưng giọng nói lại vô cùng vang dội phấn khởi: “Ở sau lưng tôi là phông nền, trên mặt viết chính là bốn mươi sáu năm, cái phông nền này tôi đã dùng bốn mươi sáu năm, hàng năm chỉ sửa mấy chữ số. Nó đã cũ vô cùng, hàng năm đều cần tu bổ, nhưng tôi vẫn không nỡ bỏ, bởi vì nó đã chứng kiến sự khởi đầu của Vĩnh Tân, trải qua u ám, cũng vẫn còn rực rỡ. Tôi tin tưởng rằng nhiều năm về sau, nó vẫn có thể chứng kiến như cũ, những chữ số ở trên mặt vẫn có thể thay đổi từng năm như cũ!”
Tiếng vỗ tay tức thì vang lên, tràng sau còn to hơn tràng trước, kéo dài không dứt!
Buổi tiệc hôm nay vô cùng thành công. Ông lão Nguỵ ngồi ở trong phòng nghỉ, rốt cuộc có thể thả lỏng người.
Ông ta gọi vài người cấp cao của tập đoàn đến trước mặt, căn dặn một hồi, sau đó thì thấy Nguỵ Tông Thao đã đứng ở cửa. Nhìn thoáng phía sau lưng anh chỉ thấy làn váy màu xanh cẩm thạch kéo ở trên mặt đất. Ông ta kêu mọi người đi ra, ánh mắt nhìn thẳng hai người này, rốt cuộc dần dần thấy rõ chủ nhân của cái váy.
Trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất xuất chúng.
Dư Y tiến lên kêu một tiếng “Ông”, cử chỉ ung dung nhã nhặn. Nét mặt ông lão Nguỵ thản nhiên, chỉ “Ừ” một tiếng đáp lại, một câu cũng không nói, rồi nói với Nguỵ Tông Thao: “Cháu ở lại trước, ông có lời muốn nói với cháu.”
Nguỵ Tông Thao nhỏ giọng nói với Dư Y: “Chờ tôi ở trên xe.”
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại Nguỵ Tinh Lâm cùng ba người cháu gái của nhà họ Nguỵ, còn có thêm một Nguỵ Tông Thao.
Giọng nói của ông lão Nguỵ nghiêm khắc, nói với ba người cháu gái: “Nguyên cả một buổi tối cũng không thấy các cháu gọi người ta, kêu anh cả!”
Ba người cùng hô lên một tiếng “anh cả” rồi không mở miệng nữa. Ông lão Nguỵ nhíu mày, phất tay bảo các cô ấy đi ra, nói với Nguỵ Tông Thao và Nguỵ Tinh Lâm: “Đứa lớn cùng lứa tuổi với cái cô Dư kia, thoạt nhìn thì càng giống như là em gái của cô Dư hơn, không có một chút bản lĩnh gì. Trước kia tôi quá ít quan tâm đến tụi nó, hiện tại tụi nó không cha không mẹ, lại không có tài cán gì, sau này chỉ có thể dựa vào hai người giúp đỡ. Muốn cho Vĩnh Tân đi lên thì nhất định phải đoàn kết, hai cô cháu các người phải để tâm làm việc.”
Ông ta lại liếc Nguỵ Tông Thao: “Nhà họ Nguỵ ta đã không thể trông cậy vào chú của cháu, cháu cũng biết là đàn ông nhà họ Nguỵ rất ít ỏi. Việc kinh doanh trước đây, ông thích hợp tác với người đã có gia đình, bởi vì lòng bọn họ càng có trách nhiệm hơn. Bây giờ cũng giống như vậy, có gia đình có thành tựu, cháu hiểu rõ chưa!”
Ông ta răn dạy xong, thân thể có chút không chống đỡ nổi, sắc mặt dần dần tái nhợt. Chống chọi đến lúc Nguỵ Tông Thao rời đi, ông ta mới bắt đầu ho khan không ngừng. Nguỵ Tinh Lâm nhanh chóng vỗ lưng cho ông ta, vội la lên: “Ba, có muốn gọi bác sĩ tới không?”
Ông lão Nguỵ khoát tay, thở chậm lại, khàn giọng hỏi: “Chị cảm thấy cái cô Dư kia như thế nào?”
Ánh mắt của Nguỵ Tinh Lâm khẽ động, cười nói: “Cô Dư xinh đẹp thông minh, biết điều, chỉ cần xuất thân của cô ta trong sạch, con thấy A Tông thích là tốt rồi. Hơn nữa, thoạt nhìn cậu ấy thực sự rất cưng chiều cô ta, ba đừng nên phản đối.”
“Ai phản đối.” Ông lão Nguỵ nói: “Đi điều tra xuất thân của cô ta trước, ba đã không còn so đo dòng dõi!”
Bãi đỗ xe đã trống trơn, khách khứa đều đã rời đi, Dư Y ngồi ở trong xe nghỉ ngơi. Thấy xa xa có bóng người đi tới, cô vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy người tới đúng là Nguỵ Khải Nguyên.
Nguỵ Khải Nguyên đi đến bên cạnh xe, cúi người nhìn Dư Y đang ở trong xe, nhìn cô thật gần, chỉ cảm thấy hai mắt của cô càng thêm xinh đẹp, không khỏi cười nói: “Trong giây lát A Tông chưa ra được đâu, cô Dư còn phải chờ thật lâu, không bằng tôi đưa cô trở về, để cho chú Tuyền ở đây chờ cậu ta?”
“Chú Nguỵ khách sáo quá rồi, tôi không gấp.”
Nguỵ Khải Nguyên đã sớm dự đoán được câu trả lời của cô, cũng không miễn cưỡng. Ông ta móc từ trong túi ra một hộp trang sức, đưa tới cửa xe, trầm giọng nói: “Đêm nay cô Dư rất đẹp, có người nói A Tông thật may mắn.” Ông ta cười cười: “Nhưng mà cô Dư còn thiếu trang sức, A Tông vậy mà không có để ý.”
Trong hộp trang sức là một đôi bông tai bằng ngọc trai, long lanh sáng bóng, tròn trịa mượt mà, rất xứng với bộ váy này của Dư Y.
Xa xa có tiếng bước chân truyền đến, trong chốc lát thì đã đến gần, hộp trang sức đột nhiên bị người nào đó lấy đi, chỉ nghe một tiếng cười nhẹ: “Cám ơn, tôi vốn muốn tặng Y Y một bộ trang sức.”
Nguỵ Khải Nguyên cười cười: “Vậy đúng lúc, về nhà nhớ kêu Dư Y đeo.”
Nguỵ Tông Thao nhếch môi một cái, mở cửa xe kêu Dư Y nhích vào trong. Xe khởi động, Nguỵ Khải Nguyên đứng tại chỗ, lúc cuối chỉ nghe được một câu: “Y Y, có thích hay không?”
Ông ta cười khẩy một tiếng, xoay người đi đến chỗ xe của mình đang đỗ, mở khoá, sau một tiếng “ting”, đèn xe sáng ngời. Bỗng nhiên bước chân của ông ta khựng lại phút chốc, đột nhiên nhìn về phía chiếc xe hơi sang trọng mới rời đi.
Ông ta nghe thấy vừa rồi Nguỵ Tông Thao kêu “Nhất Nhất”, bây giờ, rốt cuộc thì ông ta đã nhớ ra Dư Y là ai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...