Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)

Trên hành lang cũng không có người, vệ sĩ đang ngủ trên ghế dựa. Dư Y vội vội vàng vàng lay anh
ta nhưng không lay tỉnh được. Cô lại kéo Ngô Thích đi tìm bác sĩ đến,
chỉ nói trong phòng bệnh có người bị thương. Chờ cho bác sĩ và y tá đều
chạy tới đó thì cô mới cầm lấy di động gọi số của chú Tuyền.

Tay vẫn run rẩy, thế
nhưng di động của chú Tuyền đã tắt máy. Dư Y hoảng hốt lại lập tức lấy
số di động của A Tán ra gọi, dĩ nhiên cũng tắt máy.

Lòng cô như rơi xuống vực thẳm, hai chân rốt cuộc vô lực chống đỡ, lảo đảo một chút rồi ngã
xuống. Ngô Thích nhanh chóng đỡ lấy cô, khẩn trương nói: “Em làm sao
vậy!”

Dư Y nhìn nhìn tay anh
ta, trên mu bàn tay có máu. Anh ta vậy mà vừa rồi đã dùng bình nước biển đập vào đầu Trần Chi Nghị, cũng không biết ống tiêm bị rút ra ngoài khi nào, thế nhưng Ngô Thích cũng không có đau đớn kêu lên.

Dư Y giữ chặt anh ta,
giống như đã tìm thấy một phần chỗ dựa. Cô từ góc tường tìm hiểu, nhìn
về hành lang phía trước, đã gần chín giờ, người trong bệnh viện cũng
không nhiều.

Trần Chi Nghị đã hôn mê, câu nói cuối cùng của anh ta là có ý gì?

“Đừng trở về…A…”

Sau ba chữ “Đừng trở về” thì ngừng lại, chữ thứ tư không phải là trợ từ cho ngữ khí. Anh ta muốn nhắc nhở cô cái gì?

Dư Y hít thở sâu, trấn
tĩnh nói: “Ngô Thích, bây giờ tôi mang anh đi tìm bác sĩ, kêu bác sĩ
nhìn xem tay anh, để tôi gọi Ngô Phỉ tới cùng với anh. Hiện tại anh hãy
nghe tôi nói, phải làm theo lời của tôi nói.”

Ngô Thích vô cùng bất an, không ngừng đổ mồ hôi. Anh ta biết vừa rồi mình đã làm cái gì, cho nên
giờ phút này mới cảm thấy sợ hãi. Dư Y gắng sức cầm lấy tay anh ta,
ngẩng đầu nhìn anh ta, thử há miệng thở dốc, hơn nửa ngày cô mới mở
miệng: “Làm theo lời em nói, anh hai…”

Khi Ngô Phỉ cùng chồng tới nơi, Dư Y đã rời khỏi bệnh viện.


Cô vẫn trốn ở chân tường
của toà cao ốc bệnh viện, cho đến khi nhìn thấy mấy người Ngô Phỉ xuất
hiện thì cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô giơ cánh ta về phía Ngô Phỉ. Khoé
mắt Ngô Phỉ nhìn thoáng qua, cô ta nói với chồng một tiếng rồi lập tức
chạy về phía Dư Y, tới gần liền vội vàng nói: “Tiểu Dư, rốt cuộc là
chuyện gì xảy ra!”

Dư Y kéo cô ta trốn vào
chỗ bóng râm, hạ giọng nói: “Chị hẳn còn nhớ rõ anh Nguỵ tới Nho An
Đường vào thời điểm tết âm lịch năm nay? Anh ấy là bạn trai của tôi, lần này đến Campuchia bàn chuyện làm ăn, có thể đã gặp chuyện không may.”

Dư Y nói ngắn gọn, giải thích một câu như vậy, lập tức hỏi: “Tôi kêu chị đi nhìn mấy phòng khách sạn kia, nơi đó thế nào?”

Ngô Phỉ không kịp giật mình, vội trả lời: “Ba phòng khách sạn kia một tiếng trước đã trả phòng!”

“Một tiếng?” Dư Y nhăn
mày, chiếu theo như vậy, khi cô và chú Tuyền trò chuyện lần cuối cùng
thì chú Tuyền vẫn còn ở trong phòng khách sạn. Dư Y suy nghĩ một chút,
dặn dò Ngô Phỉ: “Ngô Thích đánh bị thương Trần Chi Nghị, chắc là Trần
Chị Nghị sẽ không thưa anh ấy đâu. Tôi không thể chờ cảnh sát tới, hiện
tại tôi không có thời gian, cho nên ở trước mặt cảnh sát các người đừng
nhắc tới tôi, Ngô Thích cũng sẽ không nhắc tới tôi. Chờ đến khi Trần Chi Nghị tỉnh lại, chị giúp tôi hỏi anh ta một vấn đề, sau đó gọi điện
thoại cho tôi!” Dư Y mượn một ít tiền từ Ngô Phỉ, vẫn ở quanh quẩn trong cao ốc bệnh viện, đợi một lát thì di động rốt cuộc vang lên. Điện thoại đến từ Thế giới giải trí, thư ký của Nguỵ Tông Thao nói: “Cô Dư, hai
ngày trước bố già đã lên du thuyền rồi, dự tính là ngày mai có thể trở
về, hiện tại tôi không liên lạc được với ông ấy.”

Dư Y không có cách liên
lạc với bố già. Vừa rồi cô gọi điện thoại đến Thế giới giải trí, ai ngờ
bố già thế nhưng lúc này lại lên du thuyền đi chơi. Dư Y xiết chặt di
động, không ngừng đi tới đi lui. Bỗng nhiên bước chân ngừng lại, cô lấy
ra điện thoại, lập tức gọi cho di động của A Thành.

Người bên cạnh Nguỵ Tông
Thao hoặc là kêu A Trang, hoặc là kêu A Tán, tất cả đề kêu “A”. Dư Y
không khẳng định được Trần Chi Nghị muốn nói ai, điều duy nhất cô có thể khẳng định được, đó là thái độ làm người của A Thành. Ai cũng có thể đề phòng, chỉ có A Thành là không cần đề phòng.

Không biết A Thành đang

làm gì ở đầu kia, qua hồi lâu anh ta mới tiếp điện thoại. Dư Y trực tiếp nói: “Nguỵ Tông Thao đã xảy ra chuyện!”

A Thành kinh ngạc kêu lên một tiếng, tựa như còn sốt ruột hơn so với người khác. Dư Y kêu anh ta
im lặng, tự mình kể ra hết, cuối cùng hỏi: “Các anh có thuộc hạ ở
Campuchia không? Hiện tại chỉ có một mình tôi ở chỗ này, cái gì cũng
không làm được.”

A Thành vừa vội vừa hối
hận, anh ta ở bên cạnh Nguỵ Tông Thao chỉ cần phụ trách sinh hoạt hằng
ngày và đánh bài. Từ trước đến nay, loại chuyện này đều do Trang Hữu
Bách và A Tán phụ trách, anh ta không có nhúng tay, một chút cũng đều
không hiểu. Tới thời khắc mấu chốt, vậy mà một chút hiệu quả anh ta cũng không phát huy được.

Dư Y không muốn nghe anh
ta “nói lời vô ích”, suy nghĩ một chút rồi cắt ngang anh ta, hỏi: “Trợ
lý Lâm có còn ở Singapore không?”

Trợ lý Lâm được ông Robin đặc biệt phái đến Singapore, phụ trách công việc hợp tác với Nguỵ Tông
Thao. Tuy chức danh của ông ta chỉ là “trợ lý”, nhưng ông ta là thân tín của ông Robin, quyền lực ở trong tay không nhỏ.

Dư Y tìm không thấy bố
già, A Thành lại không biết gì cả, cô hoàn toàn không chờ tới rạng sáng
được. Giờ phút này duy nhất chỉ có thể nghĩ tới trợ lý Lâm, người từng
phối hợp diễn trò mấy lần với Nguỵ Tông Thao. Trợ lý Lâm nghe xong điện
thoại của cô, bình tĩnh nói: “Được, tôi đã biết.”

Ông ta suy nghĩ một lát,
rồi nói: “Đừng quay về khách sạn, cùng đừng đi Phnom Penh, trước tiên cô tìm một chỗ trọ, tôi lập tức đặt vé máy bay.”

“Từ Singapore bay tới
Campuchia, chuyến bay sớm nhất là sáng sớm hôm sau, bay ít nhất là hai
giờ đồng hồ.” Giọng nói Dư Y rất lạnh lùng bình tĩnh, không thấy nửa
phần thất thố: “Hiện giờ nơi này còn đang mưa, tôi liên lạc không được
với Nguỵ Tông Thao, bọn họ chỉ có hai người, tôi không biết bọn họ còn
có thể chống chọi được bao lâu, tôi muốn có hành động trong thời gian
ngắn nhất. Trợ lý Lâm, ngày mai ông tới đây muốn làm cái gì, hiện giờ

tôi có thể thay ông hoàn thành!”

Trợ lý Lâm có chút kinh ngạc, qua một lúc lâu mới nói: “Được.”

Chuyến đi này của Nguỵ Tông Thao, đi vào rừng rậm cũng không có mang theo thuộc hạ dư thừa, có hai nguyên nhân.

Thứ nhất là bởi vì tin
tức Quách Quảng Huy mất tích không thể lộ ra, nếu không thì nhất định
lòng người sẽ rối loạn. Ông ta vô cùng nổi tiếng ở Campuchia, địa vị của giải trí Kim Huy cũng không giống với người thường.

Thứ hai là bởi vì khu
rừng rậm này, mấy năm trước quân của chính phủ đóng ở đây, vài năm gần
đây tuy rằng quân đội đã rút khỏi, nhưng rừng rậm vẫn không được huỷ bỏ
lệnh phong toả đối với dân chúng, bởi vậy Nguỵ Tông Thao chỉ có thể rút
gọn nhân thủ, lén lút đi vào.

Dư Y không hiểu nguyên
nhân phong toả đối với rừng rậm, cho tới bây giờ cô mới biết được tình
hình thực tế – nơi đó có một khu lớn bị gài mìn!

Cô dựa vào vách tường, , chống đầu gối, bình phục cảm xúc trong chốc lát, chậm rãi thẳng lưng lên.

Gần bệnh viện có quán
internet rất nhỏ, khách hàng đều là dân bản xứ Campuchia. Dư Y tìm được
một bàn ngồi xuống, cố gắng hồi tưởng lại tin tức lúc trước A Tán nói
qua với cô, mở ra trang web nào, đi vào chương trình nào, đưa vào mật mã nào. A Tán và cô có cùng chung thông tin, anh ta có thể nhìn đến, Dư Y
cũng có thể nhìn đến. Lúc này cái bản đồ bị cô nhìn chằm chằm cả một
buổi chiều, đã tìm không thấy điểm đỏ nữa. Dư Y cố gắng hết sức làm cho
thân mình bình tĩnh, đánh một tin nhắn tới thiết bị thông tin của Nguỵ
Tông Thao, chỉ cần anh có thể nhận được tín hiệu thì sẽ lập tức biết
chuyện gì đã xảy ra.

Làm xong những chuyện
này, cô lại lập tức tìm một người phụ nữ Campuchia bản xứ, mua của cô ta một bộ quần áo màu nâu sẫm. Thay quần áo xong, Dư Y cột mái tóc dài của mình lại, chỉ chốc lát sau thì cô nhận được điện thoại của trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm nói: “Tôi đã tìm được người, đối phương tên là Jack, từng đi
lính ở Mỹ, hiện giờ đã xuất ngũ, đang ở gần đó, cô đi tìm anh ta trước
đi.”

Trong vòng mấy giờ đồng
hồ, chú Tuyền, A Tán và Trần Nhã Ân đều mất tích, Nguỵ Tông Thao cũng
liên lạc không được, cũng không biết ai là mắc xích của vấn đề xảy ra.
Việc này bọn họ không có gióng trống khua chiêng, người hiểu rõ tình
hình cũng bất quá chỉ có bao nhiêu đây. Bề mặt cục diện chính trị của
Campuchia cũng không có thái bình, trợ lý Lâm không rõ lắm bên trong có

xung đột lợi ích gì khác hay không. Bởi vậy ông ta không tính để cho Dư Y xin sự giúp đỡ của chính phủ, ông ta cần thời gian đi thăm dò rõ ràng
chân tướng. Mà mấy người Nguỵ Tông Thao, theo như lời Dư Y nói, thời
gian cấp bách, không thể đợi thêm nữa. Ông ta chỉ có thể kêu Dư Y mạo
hiểm một lần, phái ngừơi đi vào rừng rậm.

Chẳng qua ông ta thật không ngờ, Dư Y muốn đích thân đi vào.

Lúc này mưa đã nhỏ đi,
trong rừng rậm giơ tay cũng không thấy năm ngón, lúc trước có tia chớp
còn có thể miễn cưỡng chiếu sáng, hiện tại không còn năng lượng thiên
nhiên để bổ sung nguồn sáng.

Ngụy Tông Thao ở tại chỗ
quan sát một lát, xác định xung quanh tạm thời không có nguy hiểm, lúc
này mới lấy đèn pin ra, che đi một nửa ánh sáng, soi đường đi.

Phần lớn dụng cụ đi dã
ngoại đều ở trên người thôn dân bị trúng đạn, ngay cả la bàn bọn họ cũng không có. Ban đầu Nguỵ Tông Thao không có chạy lệch, nhưng mà đường
càng ngày càng gập ghềnh, sau đó thì anh cũng không xác định được. Chạy
được một đoạn thì anh lại lấy thiết bị thông tin ra liếc nhìn một cái,
vẫn không có tín hiệu, chung quanh cũng không có cây bị gãy, không thể
căn cứ năm tuổi để xác nhận phương hướng. Bọn họ tựa như đã không còn
đường để đi.

Nguỵ Tông Thao nhíu mày.
Đúng lúc này lại có một tia chớp, chiếu sáng bầu trời trong nháy mắt,
phút chốc mưa lớn lại trút xuống, đập mạnh vào cây cối. Trang Hữu Bách ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên một tiếng. Nguỵ Tông Thao giơ tay kêu anh ta đừng lên tiếng, chậm rãi đi về phía trước.

Nơi đó là một chỗ dưới vách đá, có một người đang nằm, đã không còn thở.

Ở đầu khác, Dư Y đã gặp
được Jack. Jack cao một mét chín, cơ thể cường tráng, đã mặc vào đồ nguỵ trang, súng ống trên người đã chuẩn bị chỉnh tề. Có năm người đồng đội, khổ người không khác biệt lắm với anh ta. Khi mấy người nhìn thấy Dư Y
thì rất ngạc nhiên.

Dư Y đang trò chuyện cùng Ngô Phỉ, biết Trần Chi Nghị còn chưa có tỉnh, cô dặn dò Ngô Phỉ vài câu rồi nói cho cô ta biết cách thức liên lạc với trợ lý Lâm. Sau khi ngắt
điện thoại thì cô đột nhiên đoạt lấy khẩu súng cuối cùng ở trên bàn,
nói: “Sử dụng như thế nào?”

Giữa đêm mưa, hai chiếc
xe jeep phóng nhanh ở trên đường Campuchia. Dư Y ngồi ở ghế phó lái, cúi đầu gõ laptop ở trên đùi. Trong nháy mắt xe đã dừng lại, phía trước là
một cái thôn nhỏ.

Cô muốn gặp Nguỵ Tông Thao, muốn thấy anh ngay lập tức!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận