Ta muốn hôn em, cho ta hôn được không?
---
23/12/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Hướng gió trên mạng lập tức thay đổi trong nháy mắt, bài review của Minh Ngạn vừa mới được đăng lên, hastag # Quỳnh Nhân đáng giá # đã lập tức xông lên hot search.
Minh Ngạn cảm thấy viết bài review như vậy vẫn chưa đủ, còn viết thêm một cái caption: "Lý giải đối với bộ phim này chỉ giới hạn bên trong tác phẩm, không có liên hệ với bên ngoài."
Nếu mà đổi thành một bộ phim khác, thì khả năng sẽ bị người khác nói là muốn dắt mũi dư luận, nhưng bộ phim này thực sự rất xuất sắc, khiến người ta vô thức cảm thấy, nhưng gì Minh Ngạn nói đều rất đúng.
Phải dùng một góc độ khác, sâu sắc hơn để cảm nhận về bộ phim này.
Bên phía những người chuyên nghiên cứu kinh văn Phật giáo cũng đang online, thông qua những văn bản nghiên cứu được đăng trên Weibo của họ, dân mạng lại càng lĩnh hội được sự khủng bố của công ty tên là Giàu Thật Nhanh này, bộ phim có lương tâm như vậy thế mà lại có thể miễn phí, thực sự hơi quá đáng.
Các mọt phim dồn dập đăgn Weibo bày tỏ:
[ Nhanh để phim ra rạp đi, tôi muốn ra IMAX xem mười lần.]
[ Tôi làm rau hẹ quen rồi, nhanh tới cắt đi.]
[ Why? Nhanh ra kiếm tiền đi, hi vọng nhà mi đừng có mà không biết điều.]
Dân cày phim bị mấy bộ phim nát trước kia dày vò lâu rồi, giờ có một bộ phim chế tác ngon lành như vậy, công ty sản xuất lại không muốn kiếm tiền, bọn họ thực sự gấp muốn chết, chỉ lo không cẩn thận công ty Giàu Thật Nhanh này mà phá sản một cái, thì sau này hết có phim ngon mà xem nữa.
Quỳnh Nhân thấy không còn cách nào cả, chỉ có thể tạm thời đăng ký Weibo công ty cho Giàu Thật Nhanh.
[ Truyền thông Giàu Thật Nhanh: Sẽ không phá sản, tập thứ hai đầu năm sau sẽ phát sóng, mọi người đừng lo lắng nha.]
Cậu dùng Weibo cá nhân share lại bài viết này, chứng minh Weibo này chính là Weibo chính thức của công ty.
Dân mạng vừa xem đã xém khóc.
Cái Weibo này không có tích xanh nhỏ xác minh tài khoản doanh nghiệp, cũng không có tiêu chí tuyển chọn hội viên, địa chỉ IP giống hệt với Weibo của Quỳnh Nhân, nói cách khác, bài viết này là do chính tay Quỳnh Nhân đăng lên.
[ Nghèo thật vậy luôn hở? Thảm quá đi. Tui đi mua single của Quỳnh Nhân luôn đây.]
[ Công ty có lương tâm, quá, tiền mang hết đi quay phim rồi, việc còn lại cái gì cũng đến tay sếp, cảm động phát khóc.]
[ Chẳng trách mà chả bao giờ thấy con trai mặc hàng hiệu, trên người không có món nào vượt quá 500 tệ, trợ lý bên cạnh thì chỉ có mỗi hai đạo sĩ tay chân vụng về, hóa ra tiền đều mang ra làm phim hết rồi. Con trai Mị chính là nhà sản xuất có lương tâm nhất Hoa Hạ.]
[ Mở kênh quyên góp chính thức đi, tui đập trước 20 nghìn.]
[ Yêm nghèo, yêm quyên 50.]
Quỳnh Nhân: "..."
Mệt mỏi quá, thôi kệ đi.
Đáng ghét, vất vả cày cuốc kiếm tiền, lại bị người ta nhìn thành nhóc đáng thương, nghèo đói chán nản, mà lại không thể đi ra giải thích, nói quần áo trên người tôi tuy không có nhãn hiệu, nhưng đều do thợ may giỏi của Địa Phủ đích thân làm, còn được xài chung tủ đồ với Diêm La Vương được.
Đây chính là số phận bị hiểu lầm của những người không biết diễn đạt ý kiến sao?
Quỳnh Nhân buồn lắm.
Cậu ôm thỏ nhỏ từ từ xoa nắn, bắt đầu luyện thanh như thường lệ.
Không cần biết là ca sĩ hay thần tượng, nếu muốn kéo dài tuổi nghề của bản thân, thì mỗi ngày đều phải luyện thanh đều đặn, có bài bản. Ca sĩ có thiên phú tốt mà đến ba mươi tuổi đã hỏng giọng trong giới không hề hiếm, Quỳnh Nhân cũng không muốn lấy bọn họ làm gương.
Điều kiện kinh tế của cậu bây giờ tốt hơn trước, bèn mời một thầy giáo nổi tiếng trong nghề dạy học online, thực ra học trực tiếp hiệu quả sẽ tốt hơn chút, nhưng công việc bây giờ của cậu tương đối bận rộn, học online xem như phương pháp thích hợp nhất.
Sau khi luyện thanh xong, cậu bèn thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát, hôm này sẽ ghi hình tiến hành xếp loại đánh giá lần hai.
Trước khi ra khỏi nhà, Quỳnh Nhân đột nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng.
Hình như tối qua trong chăn chỉ có một mình cậu.
Quỳnh Nhân quay lại hỏi thỏ nhỏ: "Tối qua có phải Diêm La Vương không tới không?"
Thỏ nhỏ gật đầu.
"Không phải nói không có mình thì mất ngủ à..."
Quỳnh Nhân lầm bầm một câu, sau đó ngồi xổm xuống, chọc chọc cái má mềm mềm của thỏ nhỏ: "Bé thỏ nhỏ nhà mình bao giờ mới có thể nói chuyện nha?"
Thỏ nhỏ lắc lắc đầu, ra hiệu nó cũng không biết.
Quỳnh Nhân xoa xoa đầu nó: "Không sao, không cần gấp. Mày chăm chỉ làm việc đi ha, tao cũng đi làm đây."
Thỏ nhỏ gật đầu, bởi vì không có móng vuốt, cho nên nó chỉ có thể cuộn cuộn cái chân ngắn tũn của mình, bày ra dáng vẻ như đang nắm tay.
Quỳnh Nhân cũng nắm tay lại, cụng nhẹ cùng thỏ nhỏ một cái: "Cố lên."
*
Cách lúc tiến hành kiểm tra các thực tập sinh còn tám tiếng nữa, Quỳnh Nhân đi vào căn phòng tập lớn nhất, tất cả các thí sinh chọn được cậu kiểm tra đánh giá đều tập trung trong này.
Thấy cậu đi vào, tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, cúi người chào hỏi.
Quỳnh Nhân chỉ định đến xem tình hình tập luyện của bọn họ một cái thôi, lúc này vẫn chưa trang điểm làm tóc, nhưng mà lông mi cậu rất dày, sắc môi lại hồng hào hơn so với người khác, nên trông giống như đã kẻ mắt với đánh son trước rồi vậy, chỉ là không hiểu sao, tối qua cậu ngủ không được ngon.
Dưới mắt có thêm một vành đen nhàn nhạt.
"Mọi người tập luyện đến đâu rồi?"
Nhóm thực tập sinh đồng loạt lộ ra biểu cảm xấu hổ, phần lớn đều lắc đầu.
Từ góc nhìn của Quỳnh Nhân, bài "Shine" này thực ra không quá khó, nhưng nếu giới hạn thời gian luyện tập là 24h, thì với đại đa số thực tập sinh phải nói là khó như ma quỷ, muốn học cùng ghi nhớ toàn bộ không hề dễ dàng, huống hồ còn thêm áp lực sát hạch lần hai, cho dù bây giờ đã thuộc, nhưng rất có thể lúc tiến hành kiểm tra lại quên mất động tác.
"Ê kíp chương trình cho tôi hai mươi phút để trò chuyện cùng mọi người, mọi người đề xuất ra động tác khó nhất, tôi hướng dẫn qua cho tất cả một lượt."
Đa số những động tác mà mọi người thấy khó đều khá giống nhau, có vài động tác đã thông qua hướng dẫn của Quỳnh Nhân học được hòm hòm rồi, chỉ là động tác cuối làm thế nào trông vẫn cứ ngường ngượng.
Quỳnh Nhân biểu diễn chậm lại từng động tác cho bọn họ xem, nhắc thêm một câu: "Lúc thực hiện động tác này có một bí quyết, mọi người hãy tượng tưởng bản thân là một chú mèo, lúc hai chân tiếp đất, có gắng đừng để tạo ra âm thanh, gót chân phải kiễng lên, nếu lúc thực hiện động tác này mà tạo ra âm thanh là làm sai rồi."
Nhóm thực tập sinh nửa tin nửa ngờ, làm thử theo.
"Ôi chao, đúng thật này... Làm được luôn rồi."
Quỳnh Nhân mỉm cười.
"Tiếp đất bằng nửa bàn chân trước, không gây ra tiếng động nào, như vậy chứng tỏ mọi người đã kiểm soát được toàn bộ cơ thể của mình, động tác này đòi hỏi sự khống chế hai chân một cách chuẩn xác. Nếu tôi nói cụ thể phải khống chế như thế nào, thì có lẽ mọi người rất khó để hiểu ngay được, nhưng nếu nói cho mọi người biết, khi tiếp đất phải không gây ra tiếng động, thân thể của mọi người rất thông minh, nó sẽ tự biết phải điều chỉnh thế nào mới có thể làm được như vậy, cho nên sẽ dễ dàng học được."
Nhóm thực tập sinh dồn dập "Wow" một tiếng.
Phương pháp dạy của thầy Quỳnh luôn luôn đơn giản dễ hiểu như vậy.
Đáng tiếc công ty không thể mời thầy Quỳnh đến là thầy vũ đạo được, nếu không, khả năng vũ đạo của bọn họ đã có thể nâng cao thêm một bậc rồi.
"Mọi người tiếp tục tập đi, có vấn đề thì thì cứ hỏi." Quỳnh Nhân nhìn đồng hồ trên tay, "Vẫn còn mười phút nữa."
Có thực tập sinh rụt rè giơ tay: "Có thể hỏi về vấn đề ca hát không ạ?"
Quỳnh Nhân gật đầu: "Đương nhiên là được."
Bầu không khí vô cùng vui vẻ hòa thuận, chỉ có một người có vẻ không hợp.
Trong một đám thực tập sinh đang cố gắng luyện tập, dáng vẻ lười biếng của Dung Hạo đặc biệt dễ thấy. Quỳnh Nhân ngẫu nhiên liếc qua cậu ta vài lần, phát hiện mười động tác thì Dung Hạo sai đến tám cái, không phải do cậu ta đã học xong nên tỏ ra thoải mái, mà là không thèm để ý động tác của mình có đúng hay là không.
Quỳnh Nhân với bản thân luôn là kiểu tự kiểm điểm tự phê bình, nhưng cậu không yêu cầu người khác cũng phải có thái độ giống như mình, cho nên chỉ nhìn vậy, chứ không để trong lòng.
Dung Hạo lười biếng nhảy xong một lượt, bèn đi đến bên tường nhặt áo của mình lên, nhìn dáng vẻ này muốn rời khỏi phòng tập ngay trước mặt Quỳnh Nhân.
Phát hiện cậu ta muốn đi, những thực tập sinh đều không khỏi kinh ngạc, bình thường có lười biếng thế nào thì đối mặt với thử thách 24h này đều sẽ có cảm giác căng thẳng, huống hồ có người bình thường nào mà lại ra khỏi lớp trước mặt huấn luyện viên chứ, thực không tôn trọng.
Quỳnh Nhân lại không phản ứng gì, ánh mắt của cậu thậm chí còn không liếc Dung Hạo thêm cái nào.
"Chuyện lúc hát không thể lên giọng là vấn đề không có cách nào giải quyết ngay tức thì được, cậu trước hết hạ tông cho nốt đó, những chỗ khác hát thật nhuần nhuyễn là được rồi, không cần quá áp lực."
Đang nói, Dung Hạo đi đến bên cạnh Quỳnh Nhân: "Huấn luyện viên, tôi thấy trong người hơi mệt, muốn về ngủ trước."
Quỳnh Nhân quay lại nhìn một cái, gật đầu, sau đó không thèm để ý, tiếp tục làm chuyện của mình.
Dung Hạo: "..."
Quỳnh Nhân không phản ứng lại cậu ta, Dung Hạo chỉ có thể rời đi.
"Mẹ kiếp, hóa ra là muốn cướp ống kính." Viên Bác, cũng chính là thực tập sinh được Quỳnh Nhân hướng dẫn vũ đạo trong vòng thi đầu tiên nhớ lại, "Trước kia Dung Hạo là hot face trên mạng dựa vào khoe giàu mà nổi, vốn là kiểu nửa đen nửa đỏ, có lẽ là muốn dùng cách này để tranh thủ có thêm thời lượng lên hình đi."
"Cậu ta diễn nhiều đâm nghiện, tiếc là thầy Quỳnh không bị lừa, không diễn theo kịch bản của cậu ta."
Viên Bác trong lòng rất kính trọng Quỳnh Nhân, cậu ta tự biết bản thân không phải kiểu người có thiên phú, cho nên bình thường luôn rất cố gắng nỗ lực, hôm qua kiểu nói chuyện của Dung Hạo đã khiến cậu ta thấy không vui rồi, huống hồ, cậu ta luôn cảm thấy, Dung Hạo hình như có chút địch ý với thầy Quỳnh.
Hi vọng là do cậu ta đa nghi.
Hết 24h, kiểm tra lập tức bắt đầu.
Quỳnh Nhân kê một chiếc bàn nhỏ trong phòng tập, cầm danh sách các thực tập sinh, bắt đầu đánh giá xếp hạng cho từng người một.
Lúc xem Viên Bác biểu diễn, Quỳnh Nhân không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: "Cậu tiến bộ rất nhiều."
Viên Bác nghe Quỳnh Nhân khích lệ, lập tức cười toe, không thấy tổ quốc đâu nữa.
"Hướng dẫn vũ đạo của huấn luyện viên đã giúp em rất nhiều, cám ơn thầy."
Viên Bác cúi người thật sâu để cảm ơn Quỳnh Nhân.
"Có thể giúp được cậu là tốt rồi, tiếp tục cố gắng."
Phần trình diễn của Viên Bác không coi là hoàn mỹ, nhưng cũng rất ổn, không quên từ quên động tác, trình độ biểu diễn cũng đạt một ngưỡng nhất định, tất cả các thực tập sinh khác đều dồn dập vỗ tay khen ngợi cậu ta.
Trùng hợp là, người tiếp theo chính là Dung Hạo.
Quỳnh Nhân lật tới phiếu đánh giá của cậu ta, phát hiện bên trên có một hàng chữ viết bằng bút chì: "Thái tử UKITeng. Chú ý thái độ. Người này tính tình rất nhỏ nhen."
Không biết là ai viết, nhưng có thể cảm giác được đối phương là có ý tốt.
Quỳnh Nhân, đặt phiếu xuống, nói: "Bắt đầu đi."
Màn trình diễn của Dung Hạo chỉ có thể dùng mấy từ vô cùng thê thảm để hình dung, quên từ, quên động tác, lạc nhịp đủ cả, phần biểu diễn của cậu ta đối với người xem, quả thực không khác gì đang tra tấn.
Mà càng khiến người ta thấy khó chịu chính là thái độ dửng dưng như không cho cậu ta. Những thí sinh khác mà có lỡ quên từ quên động tác thì đều xấu hổ tự trách, Dung Hạo lại quên đến là thản nhiên, toàn bộ quá trình đều mỉm cười cợt nhả.
"Huấn luyện viên, tôi biểu diễn không được tốt lắm, thầy sẽ không mắng tôi chứ?"
Camera hướng ống kính về phía mặt Quỳnh Nhân.
Nếu giữa huấn luyện viên cùng thí sinh nảy sinh xung đột, vậy nhất định sẽ trở thành điểm hút khán giả của chương trình.
Quỳnh Nhân lại rất bình tĩnh: "F, biểu diễn rất tệ. Không có gì để nhận xét. Người tiếp theo."
Nụ cười hờ hững trên mặt Dung Hạo tức thì biến mất, cậu ta có chút không dám tin, Quỳnh Nhân không những không mắng mỏ dạy dỗ cậu mà, mà còn dùng một câu ngắn ngủn như vậy để đuổi cậu ta xuống.
Cậu ta ăn vạ không chịu đi: "Huấn luyện viên, thầy không cho tôi lời khuyên nào sao?"
Quỳnh Nhân mà không nhận ra Dung Hạo đang cố ý nhằm vào mình thì thực sự là quá ngốc rồi, nhưng cậu thực sự không có hứng thú đáp lại sự khiêu khích của Dung Hạo.
Người như này, càng không để ý đến cậu ta, thì cậu ta càng khó chịu.
"Không có lời khuyên nào." Quỳnh Nhân nói, "Người tiếp theo."
Những thực tập sinh khác thấp giọng cười nhạo, thí sinh tiếp theo không chút khách sáo, đẩy Dung Hạo ra, "Chó ngoan không cản đường."
Quỳnh Nhân không thích xung đột vô nghĩa, cậu không hiểu tại sao Dung Hạo lại nhắm vào mình, trông đối phương không hề giống muốn ké fame của cậu. Nếu thực sự Dung Hạo là thái tử của UKITeng, muốn lăng xê cho cậu ta có cả trăm cách, không nhất thiết phải chọn phương pháp này, trái lại thái độ của cậu ta trông giống ân oán cá nhân hơn.
Thực khó hiểu, cậu mãi sau khi hot lên mới quen được vài người có tiền, nhưng đã số đều là người có tiền dưới Địa Phủ, có đi đâu mà kết thù kết oán được với Dung Hạo.
Tuy không hề tổn hại gì đến lợi ích của cậu, nhưng vẫn có cảm giác u ám không thoải mái.
Sau khi hoàn thành hai lần bình chọn đánh giá thứ hạng, năm huấn luyện tập trung lại, phát hiện tình huống ở bên Quỳnh Nhân so với người khác thì tốt hơn nhiều.
Ảnh để Thời Thanh lầu bầu nói: "Mấy đứa nhỏ nhỏ này không biết là đang rap hay đang hát nữa, có người căn bản còn không há mồm, tức chết tôi rồi."
Dương Chân cũng nói: "Căng thẳng thì tôi có thể hiểu được, nhưng đứng bất động tại chỗ là có ý gì trời, không biết cậu ta có lúng túng xấu hổ không, chứ tôi ở ngoài xem đã lúng túng chết rồi."
"Quỳnh Nhân, chỗ cậu không có ai làm khó cậu hả?"
Quỳnh Nhân lắc đầu: "Người lười biếng thì có, nhưng mà em chả thèm để ý."
"Ai vậy?"
Quỳnh Nhân: "Dung Hạo, nghe đâu lai lịch rất lớn."
"Họ Dung á?" Mấy huấn luyện viên khác đều lập tức nghĩ đến Dung Trinh, dù sao họ này cũng rất hiếm thấy, "Đừng nói là..."
Nghĩ lại thì lại thấy không hợp lý, Dung Trinh trước kia rất đào hoa, nhưng không nghe nói ông ta đã kết hôn sinh con. Hơn nữa con trai Dung Trinh thì việc gì phải đưa đi tham gia show thần tượng của UKITeng chứ?
Quỳnh Nhân: "Đạo diễn, note trong phiếu đánh giá là chú viết cho cháu ạ?"
Tống Khương u oán nhìn cậu, viết cho cậu thì làm sao? Cậu có để ý thân thận thái tử của người ta miếng nào đâu. Căn bản là viết luôn hai chữ "Không nhìn" lên mặt rồi còn.
Điện thoại của nhóm thực tập sinh đã bị thu hết lại, cho nên không biết chuyện "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục", nhưng huấn luyện viên thì ai cũng biết, Thời Thanh lập tức đùa giỡn: "Sản xuất Quỳnh, tập tiếp theo có thể để cho anh một vai không?"
Quỳnh Nhân chỉ có thể cười ha ha.
Nếu cậu để vai cho Thời Thanh, đối với Thời Thanh mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Sau hai lần đánh giá thứ hạng, các thực tập sinh sẽ bắt đầu tiến hành cạnh tranh vị trí center, lượt cạnh tranh thứ nhất sẽ do các thí sinh tự bỏ phiếu bầu ra.
Sau khi kiểm phiếu, Viên Bác lấy được vị trí center.
Cậu ta còn đang vui mừng, thì Dung Hạo đi lướt qua bên cạnh, nhẹ nhàng ném lại một câu: "Chờ đến gian đoạn khán giả bình chọn, không biết cậu sẽ là người thứ mấy đâu? Thần tượng mà, mặt mũi không đẹp sẽ không được người ta thích."
Viên Bác hơi ngẩn ra một chút, biểu cảm trên mặt cũng không được tốt.
Ngoại hình của cậu ta là kiểu manly, khác biệt rất lớn với gu thiếu niên tinh xảo trong ngành công nghiệp thần tượng, đối với ngoại hình của mình vốn đã không quá tự tin, giờ lại bị Dung Hạo nói như thế, cảm giác sung sướng vì lần đầu tiên lấy được vị trí center cũng bị hòa tan không ít.
*
Ghi hình cho tập thứ hai ngoại trừ hai lần đánh giá thứ hạng cùng cạnh tranh vị trí center ra, thì còn muốn quay cảnh tạo nhóm thi đấu đối kháng lần một.
Nhưng mà cái này phải chờ ngày mai rồi quay.
Quỳnh Nhân dẫn theo hai đạo sĩ nhỏ quay về khách sạn, Vương Bá Đoan và Mạnh Thanh Huyền thấy cậu mệt mỏi, đều thúc cậu đi ngủ sớm.
Vốn Quỳnh Nhân còn định ngồi thêm một chút để sắp xếp lịch trình công việc, nhưng chưa kịp làm thì thỏ nhỏ đã xông tới cướp điện thoại chạy mất, cho nên cậu chỉ có thể ngoan ngoan đi tắm.
Tắm xong đi ra, đuôi tóc vẫn còn mang theo hơi ẩm, Quỳnh Nhân ngồi trên ghế sô pha, mở chai nước uống một ngụm.
Cậu mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng, nhưng lại không biết chính xác bản thân lo lắng cái gì.
Tinh ⸺⸺
Tiếng chuông tin nhắn vang lên.
Thỏ bông ôm rịt lấy điện thoại, không chịu đưa trả.
"Đưa điện thoại đây cho tao nào, tao đảm bảo chỉ xem tin nhắn thôi."
Thỏ nhỏ nghĩ một chút, ôm điện thoại ghé lại gần cậu
Quỳnh Nhân mở tin nhắn, con ngươi tức thì co rút lại, nắm đấm vô thức siết chặt.
"Con trai, giờ trong tay ba đang căng, nếu con không chịu chuyển tiền cho ba, vậy ba chỉ có thể lên báo đài, nói cho mọi người biết con là đứa bất hiếu thôi."
Điện thoại lại "Tinh" một tiếng nữa.
"Số tài khoản 44444444444444, nếu ít hơn năm triệu, có thể ba sẽ không được vui lắm đâu. Không phải con rất muốn biết mẹ con là ai à? Chỉ cần con đưa đủ tiền, ba sẽ nói cho con biết."
Quỳnh Nhân nhìn chăm chăm vào giao diện nhắn tin trên điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng biểu cảm trên mặt thấy sao cũng không thể nói là đang cười.
Thỏ bông ôm lấy cánh tay cậu lắc lắc.
Quỳnh Nhân ôm lấy nó, nhẹ nhàng xoa xoa đầu thỏ: "Yên tâm đi, tao bây giờ không còn đã đứa trẻ bị ốm trên tàu hỏa trước kia nữa. Không ai có thể vứt mày đi được."
Thỏ bông lắc đầu một cái, nó bây giờ đã là yêu quái rồi, nó không lo bị người khác mang vứt, nó lo lắng cho chủ nhân.
"Không có chuyện gì." Quỳnh Nhân nhẹ giọng an ủi nó, "Thật sự không có chuyện gì."
Cậu chuẩn bị giường nhỏ chuyên dụng cho thỏ bông, còn bị nhân viên khách sạn tưởng nhầm là cậu đang nuôi mèo.
Quỳnh Nhân đặt thỏ nhỏ vào trong giường, lại đắp chăn nhỏ lên cho nó: "Ngày mai mày còn phải đi làm đó, nhanh ngủ đi."
Cậu cầm điện thoại vào trong phòng ngủ, nằm trên giường ngẩn người.
Chả trách sao hôm nay cậu cứ thấy là lạ ở chỗ nào đó. Từ sau khi cậu bắt đầu gặp may tới nay, chưa bao giờ quay được một chương trình nào gọi là bình thường cả, mỗi lần đều không gặp ma thì lại gặp yêu quái, lần này không đụng phải bất cứ chuyện gì, hóa ra là vì có xui xéo đang chờ sẵn phía sau rồi.
Đến bây giờ, Quỳnh Nhân vẫn còn nhớ Liên Thanh Tuyền lừa mình đồng ý để ông ta nhận nuôi như thế nào.
Hồi còn bé, người muốn nhận nuôi cậu rất nhiều, nhưng Quỳnh Nhân vẫn luôn không muốn đi, cậu thích viện trưởng, không muốn đi chỗ khác ở.
Liên Thanh Tuyền đóng giả là một người nhận nuôi bình thường, dẫn cậu ra sân chơi cùng chơi đùa, sau đó đột nhiên lộ ra biểu cảm suy tư, nói với cậu: "Con thực sự rất giống một người đồng hương của chú, không lẽ cô ấy là mẹ con."
Không có đứa nhỏ nào là không muốn có mẹ cả, viện trưởng đối với cậu rất tốt, nhưng tiếng mẹ kia thực sự vô cùng thân thương.
Đối với những đứa nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, bọn nó vĩnh viễn có chung một câu hỏi: "Mình từ đâu đến, tại sao ba mẹ không muốn mình?"
Quỳnh Nhân mười tuổi cũng muốn biết đáp án của cậu hỏi này. Vì vậy, cậu rơi vào cái bẫy của Liên Thanh Tuyền. Thường ngày thái độ của cậu luôn rất lạnh lùng, nhưng vì muốn có được tin tức về mẹ, cậu thử bày ra dáng vẻ giống như những đứa trẻ mong muốn được nhận nuôi khác, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn với người nhận nuôi.
Liên Thanh Tuyền rất hài lòng, ném ra tin tức nặng ký thứ hai nữa.
Tình hình kinh tế của cô nhi viện không tốt, có khả năng sẽ phá sản, ông ta rất có tiền, nếu có thể nhận nuôi đứa bé mình thích, ông ta đồng ý giúp đỡ cô nhi viện vượt qua cửa ải khó khăn này.
Viện trưởng duy trì cô nhi viện rất khó khăn, điều này Quỳnh Nhân cảm nhận được rất rõ. Bọn họ là trẻ trong cô nhi viện, là trẻ mồ côi, nhưng ăn mặc không hề kém những đứa trẻ bình thường khác, thậm chí viện trưởng còn bỏ thêm tiền để mời giáo viên về dạy đàn, dạy thư họa cho bọn họ, giống như tất cả những bậc làm cha mẹ khác, đặt kỳ vọng lên đứa nhỏ nhà mình.
Quỳnh Nhân rất thông minh, cậu nhận ra viện trưởng không dễ dàng. Liên Thanh Tuyền cũng rất thông minh, ông ta nhận ra Quỳnh Nhân lo lắng cho viện trưởng, lo lắng cho tình hình tài chính của cô nhi viện, bèn lợi dụng tình cảm mà Quỳnh Nhân dành cho cô nhi viện.
Sau khi được Liên Thanh Tuyền nhận nuôi, hai người cùng nhau lên tàu hỏa Vốn Liên Thanh Tuyền muốn đặt vé máy bay, nhưng vé hôm đó đã bán hết sạch, chỉ có tàu hỏa vẫn mua được vé.
Cậu vừa lên tàu đã bắt đầu phát sốt, mơ mơ màng màng nằm cả một ngày, không biết thỏ bông của mình bị người ta ném đi, thậm chí còn quên luôn việc mình có thỏ bông.
Sau khi được Liên Thanh Tuyền đưa về nhà, cậu mới biết, Liên Thanh Tuyền đang ở rể, không có công ăn việc làm đàng hoàng, ở trong công ty mẹ nuôi treo cái chức vụ ảo.
Mẹ nuôi của cậu tên là Ban Thù, thái độ với cậu rất lạnh nhạt, nhưng lại sẵn sàng chi tiền cho cậu.
Quỳnh Nhân luôn cảm thấy mình có được này hôm nay, có lẽ 80% là nhờ công của Ban Thù, bà mời vô số giáo viên gia sư dạy học tại nhà cho cậu. Cưỡi ngựa, chơi tennis, đàn dương cầm, cậu đều đã từng học thử một lượt, sau khi xác định bản thân thích ca hát và khiêu vũ xong, Ban Thù lại lập tức mời giáo viên tốt nhất trong thành phố đến dạy cho cậu.
Sau khi được nhận nuôi nửa năm, Quỳnh Nhân còn từng bị bắt cóc một lần, bọn bắt cóc đòi năm triệu tiền chuộc. Ban Thù lập tức ra tiền, cứu mạng Quỳnh Nhân.
Từ ngày đó trở đi, trong số các giáo viên của Quỳnh Nhân nhiều thêm mấy người vóc dáng cao lớn rắn rỏi, động tác đá gân chân của Minh Tinh lần trước, chính là do một trong số những giáo viên đó dạy cho cậu.
Nghĩ lại, trong lòng Quỳnh Nhân vẫn thấy vô cùng biết ơn mẹ nuôi.
Cậu cũng từng nghĩ, có lẽ sau một thời gian, mình và Ban Thù có thể chậm rãi trở nên thân thiết hơn, cho dù không thể thân mật như mẹ con thực sự, thì cũng có thể như người một nhà, chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau.
Đáng tiếng, người vô dụng như Liên Thanh Tuyền có thể được Ban Thù ưu ái, hoàn toàn là dựa vào gương mặt kia, Quỳnh Nhân càng lớn càng giống ông ta, Ban Thù phát hiện không đúng, cũng không lập tức nói ra, mà lén lút làm giám định ADN.
Kết quả rõ ràng.
Hôm đó Quỳnh Nhân mới học nhảy xong, tài xế đưa cậu về nhà, vừa vào cửa, cậu đã thấy vẻ mặt dì giúp việc nhìn mình vô cùng kỳ quái, giống như bất đắc dĩ, lại xen lẫn sự thương hại sâu sắc.
Cậu nghe thấy tiếng tranh cãi của Liên Thanh Tuyền và Ban Thù trên tầng, trong lòng không khỏi bất an.
Mặc dù đã ở trong căn biệt thự này bốn năm, nhưng cậu trước giờ vẫn không cảm giác được bản thân là chủ nhân của nơi này, khách nghe thấy chủ nhân căn nhà đang cãi vã, luôn có cảm giác bối rối khó xử.
Dì giúp việc xoa tóc cậu, bàn tay mang đầy nếp nhăn, thô ráp, nhưng lại rất ấm áp: "Nghe lời, người lớn cãi nhau, con đừng xen vào, đi tắm trước đi, dì có nấu chè cho con đấy."
Quỳnh Nhân không nghe lời, cậu thực sự không hiểu tại sao, người chỉ biết lấy lòng Ban Thù như Liên Thanh Tuyền thế mà lại to tiếng cãi nhau với bà, có lẽ là Liên Thanh Tuyền đã làm chuyện gì có lỗi với Ban Thù.
Cậu lúc đó tuy chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng so với bạn bè cùng trang lứa thì thông minh nhạy cảm hơn nhiều, cậu luôn cảm thấy Liên Thanh Tuyền không phải người tốt, lo lắng Ban Thù sẽ bị ông ta lừa gạt, hoặc bị Liên Thanh Tuyền làm khổ.
Ai ngờ vừa đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng thét sắc nhọn của Ban Thù: "Quỳnh Nhân là con trai ruột của ông, sao ông có thể xem nó như con nuôi mà nhận về nhà hả?"
Cửa không đóng kín, Quỳnh Nhân vị lời Ban Thù nói nói làm cho hoang mang không thôi, tay trượt đi, cửa lập tức bị đẩy ra.
Tầm mắt lạnh lùng của Ban Thù quét tới.
Cho đến giờ, mỗi khi nhớ đến ánh mắt Ban Thù nhìn mình khi đó, cậu vẫn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Những năm này, cố định hàng tháng, cậu đều chuyền tiền cho Ban Thù, cho dù là ba năm flop muốn chết kia, cũng không ngừng một tháng nào, Ban Thù đương nhiên không cần tiền của cậu, nhưng cậu cảm thấy mình nên trả lại cho đối phương.
Nợ của Liên Thanh Tuyền cậu không trả nổi, cũng không muốn trả, cậu chỉ trả lại số tiền Ban Thù đã tiêu cho cậu.
Mà sau khi sự việc bại lộ, người đưa ra ý trả cậu về lại cô nhi viện cũng không phải Ban Thù, mà chính là Liên Thanh Tuyền.
Quỳnh Nhân nghĩ, nếu lúc đó bản thân cậu mặt dày một chút, có lẽ vẫn có thể ở lại. Dù sao, tuy Ban Thù dùng ánh mắt lạnh như dao găm nhìn cậu, nhưng lại không hề có ý để cậu đi, mà người có quyền lên tiếng trong nhà lại là bà.
Nhưng cậu vẫn rời khỏi đó.
Từ giây phút biết được Liên Thanh Tuyền chính là cha ruột của mình, cảm giác của cậu đối với ông ta chỉ còn duy nhất một cái... Buồn nôn. Chỉ cần là nơi có Liên Thanh Tuyền, cậu đến một giây cũng không thể ở nổi.
Cậu một thân một mình quay lại cô nhi viện, sau khi viện trưởng cùng Dương Phong biết đầu đuôi câu chuyện cũng hết sức đau lòng, cũng chính lúc này, Quỳnh Nhân mười bốn tuổi nới biết, từ đó đến nay cô nhi viện chưa từng nhận được một đồng quyên góp nào của Liên Thanh Tuyền.
Tất cả ghi chép quyên góp là ông ta cho cậu xem đều là giả.
Nghĩ đến chuyện đã qua, Quỳnh Nhân tối qua ngủ không ngon, tối nay lại càng không ngủ được.
Cậu muốn tìm một người để nói chuyện, nhưng lại không tìm được đối tượng thích hợp.
Mọi người ai cũng vất vả, giờ lại đã hơn nửa đêm, cậu không muốn quấy rầy họ.
Nghĩ đến việc có nhiều người mê phim đang lo lắng Giàu Thật Nhanh sẽ phá sản, cậu bèn mở phát sóng trực tiếp, có lẽ trò chuyện với fan một chút sẽ dễ chịu hơn. Cậu vừa mời mở kênh livestream, đã có mấy trăm nghìn người ồ ạt tràn vào. Bình luận nhảy nhanh đến độ không kịp nhìn ra cái gì với cái gì, cậu chỉ có thể cài đặt khoảng cách thời gian giữa các lần bình luận là hai phút.
"Mọi người nói chậm một chút, đừng nói nữa a a a a, tôi không đọc được bình luận."
"Tôi đang ở đâu á? Đang trong khách sạn, ừ, có công tác.
"Ghi hình cho 'Chế Thanh 3', mọi người không xem được lịch trình của tôi à? Quay suôn sẻ lắm, các huấn luyện viên khác đều rất tốt, ê kíp chương trình cũng rất tốt."
Đây là lần đầu tiên Quỳnh Nhân mở livestream, có vài fan đã đi ngủ sớm, lại bị người khác gọi điện dựng dậy, số người xem lập tức nhảy lên một con số cao kỷ lục,
"Oa ~ mọi người không đi ngủ sao? Buồn ngủ thì đi ngủ đi, tôi cũng không định nói gì quan trọng cả, không cần thức đêm xem."
Quỳnh Nhân tắm rửa sạch sẽ, mặc áo phông trắng đơn giản ngồi dựa vào đầu giường, ánh đèn mặc dù có hơi tối, nhưng vẫn không hề làm giảm bớt vẻ đẹp của cậu. Có cảm giác giống như bầu không khí thả lỏng khi ở nhà, ít đi cảm giác con trai cưng yêu quý, mà giống kiểu vợ yêu cùng mình thủ thỉ tâm tình.
Nhưng vẫn có rất nhiều fan mẹ kiên cường đánh bình luận:
[ Con trai ngày mai còn phải đi làm, nhanh đi ngủ cho mẹ.]
[ Cục cưng đi ngủ đi, ngày mai lại live, đã muộn lắm rồi.]
[ Cho mẹ cắn con trai cưng nốt một cái, được rồi, con trai đi ngủ đi.]
[ Mẹ yêu con. Con trai ngoan, đi ngủ đi.]
"Hmm... Thực ra tôi muốn nói với mọi người..." Cổ họng Quỳnh Nhân thắt lại, không biết tại sao, viền mắt nhanh chóng nóng lên, cậu chưa bao giờ thích kể khổ với người khác, không cần biết là bản thân gặp phải chuyện gì, có thể tự mình gánh vác thì sẽ tự mình gánh vác, gánh không được thì cũng có cắn răng nuốt xuống, nhưng con người không thể cũng là cũng duy trì trạng thái không thể đánh bại như vậy.
Vì sao cậu lại có loại ba giống như Liên Thanh Tuyền chứ?
Dưới Địa Phủ, Diêm La Vương vẫn đang làm việc, thư ký Nam đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Đại Vương, Quỳnh Nhân phát livesstream này, ngài có muốn xem không?"
Tuy rằng rất bận, nhưng vẫn muốn xem.
Diêm La Vương yên lặng gật đầu.
Chuyện xảy ra trước đó mấy ngày khiến trong lòng hắn có chút nghi vấn, hóa thân nhân loại đi thăm dò Sổ sinh tử, hóa thân ác quỷ không thể không ở lại đi làm. May mắn những hóa thân kia rất nhanh đã có thể từ dưới sâu Địa Phủ quay lại.
Từ sau khi trận đổi vận bị phá hủy, kết nối ăn thông xuống cõi âm của Quỳnh Nhân ở trên mạng cũng biến mất, bây giờ cậu đăng Weibo đều phải dùng điện thoại riêng của hai giới âm dương để đăng bài.
Tuy chỉ có khán giả trên Dương gian sẽ nảy sinh hiểu lầm với "Nhật ký hành trình dưới Địa phủ" nhưng cậu vẫn đồng thời mở phát sóng trực tiếp trên cả hai điện thoại âm và dương.
"Ừm... Thực ra tôi muốn nói với mọi người..."
Diêm La Vương còn chưa kịp nhìn thấy màn hình phát sóng trực tiếp, chỉ nghe thấy thanh âm của Quỳnh Nhân lúc nói lời này, trong lòng hắn đã thắt lại, lẩm bẩm nói: "Cậu ấy muốn khóc."
Thư ký Nam: "Dạ?"
Bóng Diêm La Vương biến mất ngay trước mặt cô.
Một giây sau, thư ký Nam đã nhìn thấy một người từ bên trái màn hình trực tiếp của Quỳnh Nhân bước ra, trong ánh mắt kinh ngạc của cậu nói về phía ống kính: "Xin lỗi, ta mượn cậu ấy trước một lát."
Nói xong, hắn còn giấu đầu hở đuôi thêm vào một câu: "Là chuyện làm ăn."
"Lại đây." Diêm La Vương đứng ngoài ống kính, vươn tay ra với Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân ngây ra một chút, còn tưởng Diêm La Vươn thật sự có chuyện tìm mình, bèn trèo xuống khỏi giường: "Chuyện gì..."
Từ "Vậy" con chưa ra khỏi miệng, đã bị Diêm La Vương ôm lấy.
Diêm La Vương ôm rất chặt, Quỳnh Nhân cảm thấy mình như rơi vào trong bẫy, không tài nào nhúc nhích được.
Cảm giác tủi thân cùng tìm thấy an toàn đồng thời dâng lên trong lòng, không rõ là cái nào nhiều hơn cái nào, cảm xúc đè nén trong lòng cậu cuối cùng cũng có lối thoát.
Vai áo Diêm La Vương thấm ướt.
Lúc Quỳnh Nhân khóc không phát ra bất cứ thanh âm nào, ngay cả tiếng nức nở nghẹn ngào cũng rất nhỏ. Diêm La Vương cảm thấy thứ đang làm ướt áo mình không phải là nước mắt, nếu không, sao lúc rơi trên người hắn, hắn lại thấy đau như vậy?
Diêm La Vương nâng mặt Quỳnh Nhân lên, đôi mắt màu vàng nâu dưới sánh sáng mờ mờ trong phòng thoạt nhìn giống như được dệt thành từ những sợi vàng và nâu, giọng hắn đè xuống rất thấp: "Đừng khóc."
Hắn cúi đầu, hôn lên môi Quỳnh Nhân, thuần thục cạy mở môi cậu.
Ngay cả hóa thân ác quỷ luôn tràn đầy dục vọng cũng sẽ biết nhẫn nại trước mặt người yêu dấu của mình, hắn hôn rất chậm rãi, nhẹ nhàng mà ấm áp, phảng phất giống như một loại an ủi.
"A Nhiên."
Diêm La Vương hôn lên đôi mi bị nước mắt thấm ướt của cậu, ngón tay nóng bỏng lau khô nước mắt cùng bi thương của Quỳnh Nhân.
Bàn tay đang lôi kéo cổ áo phía sau hắn của Quỳnh Nhân chậm rãi bình tĩnh lại, ôm lấy cổ đối phương.
Diêm La Vương vòng tay ôm lấy eo cậu, Quỳnh Nhân thả lỏng ngả về phía sau, ngẩng đầu nhìn Diêm La Vương, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại đột nhiên đến đây?"
Diêm La Vương: "Thư ký Nam nói em phát trực tiếp, ta nghe giọng em, cảm thấy em muốn khóc."
Khóa miệng Quỳnh Nhân mím chặt, nước mắt vừa ngừng rơi hình như lại muốn chảy xuống.
Cậu nhỏ giọng thì thào: "Anh không nên như vậy."
Diêm La Vương không rõ lắm: "Không nên cái gì?"
Điện thoại vẫn chưa tắt livestream, Quỳnh Nhân sợ fan sẽ nghe được, giọng rất khẽ: "Anh cứ quan tâm em, thương em như vậy, em sẽ, không chịu được."
Diêm La Vương khẽ hôn lên trán cậu một cái: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ta lúc nào cũng thương em như vậy."
"Em chỉ có thể nhanh chóng làm quen thôi."
Thanh tuyến ác quỷ vừa trầm thấp lại vừa hoa lệ, luôn mang theo cảm giác có dục vọng kìm nén bên trong, lúc này lại khe khẽ nói nhỏ những lời đương nhiên như vậy, mặt Quỳnh Nhân loáng một cái đỏ như thiêu cháy, cảm giác buồn bã trong lòng cùng biến chất.
"Thích nghe ta nói như vậy?" Diêm La Vương ghé môi sát vào tai cậu, "A Nhiên, ta muốn hôn em, cho ta hôn được không?"
______________________
Editor có lời muốn nói: Cuối cùng cũng có thể đổi xưng hô cho hai người, chờ mãi mới đến đoạn hợp lý, mà tôi lướt rồi, hình như hai người này không buồn tỏ tình tỏ tiếc gì hết, cứ thế là yêu ấy, chỉ có chưa công nhận danh phận của người kia thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...