Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

Muốn được thưởng không?


---

12/12/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Bạn hàng xóm làm chuyện như này thì cũng hợp lý thôi, hoàn toàn phù hợp với tính cách của đối phương.

Ngôn Mặc gật đầu: "Số tiền này đều là người trên dương thế muốn hối lộ cho ta, không thể trả lại cũng không muốn nhận, cho nên bèn đổi thành tiền dương, mang đi quyên góp."

Không nghĩ tới lại quyên đúng cho cô nhi viện mà Quỳnh Nhân lớn lên.

"Oa ⸺⸺" Quỳnh Nhân nhìn không được cảm thán, sau đó lại cười rộ lên, "Đây chẳng phải nói, tiền tôi dùng từ nhỏ đến lớn đều có một phần là do anh quyên góp sao?"

Trùng hợp nho nhỏ này khiến cả hai người đều thấy vui vẻ, hóa ra từ khi bọn họ chưa quen biết nhau, thì giữa cả hai đã có một mối liên hệ bí ẩn rồi.

Quỳnh Nhân cười nói: "Chúng ta thật sự rất có duyên đấy."

Trong con người trầm tĩnh của Ngôn Mặc, phản chiếu lại khuôn mặt tươi cười của Quỳnh Nhân, hắn cũng khẽ cười: "Ừ."

*

Người đại diện soi gương, chỉnh trang lại cà vạt cho mình, viện trưởng hơi nhướng mày: "Em ăn mặc long trọng như vậy làm gì?"

Người đại diện: "Đây là lần đầu tiên Quỳnh Nhân dẫn người về nhà, ý nghĩa trọng đại, đương nhiên phải ăn mặc thật ra dáng rồi."

Viện trưởng: "Người ta theo Quỳnh Nhân tới chơi lễ, cũng đâu phải để nói chuyện làm ăn, em mặc như vậy sẽ khiến cậu ấy thấy áp lực đó."

Chờ gặp được Ngôn Mặc, viện trưởng mới phát hiện, mình đoán nhầm rồi.

Ngôn Mặc mặc đồ tây được là lượt thẳng tắp, tay áo cài khua măng sét, kẹp cà vạt đầy đủ, không thiếu món gì, trông như chuẩn bị đến lễ đường kết hôn vậy. Ngay cả Quỳnh Nhân bình thường đều mặc áo phông quần thể thao, hôm nay cũng mặc đồ tây cùng kiểu dáng với Ngôn Mặc, lẽ nào hôm nay bọn họ muốn tuyên bố tin tức quan trọng nào sao?

Tim viện trường đập thình thình, hai cái đứa bé này sao không cho người ta chút thời gian nào để chuẩn bị tâm lý vậy, này là muốn đính hôn trước hay là làm lễ cưới luôn đây?

Áp lực trong lòng y có chút lớn.

Quỳnh Nhân giới thiệu: "Đây là viện trưởng của chúng tôi, Lý Gia Hạc, tôi là nhờ một tay chú ấy nuôi lớn đấy. Viện trưởng, đây là Ngôn Mặc, bạn cùng nhà với con."

Thế mà không giới thiệu Ngôn Mặc là bạn trai, lẽ nào Quỳnh Nhân cảm thấy tình cảm hai người bây giờ chưa ổn định, muốn chờ thêm một thời gian nữa. Nhưng nhà của người ta cũng đã nhận rồi, còn dọn đến ở chung, sao vẫn không chịu cho Ngôn Mặc danh phận chứ?

Ánh mắt viện trưởng nhìn Ngôn Mặc mang theo chút trìu mến.

Sau khi giới thiệu mọi người với nhau xong, tất cả ngồi xuống ghế sa lông, bầu không khí hơi hơi xấu hổ.

Quỳnh Nhân ôm thỏ nhỏ mải mê xem nội dung quay chụp kỳ đầu tiên mà UKITeng gửi tới, không nói gì nữa. Cậu không nói chuyện, mọi người lập tức không biết nói gì với nhau.

May mắn là đối mặt với tình cảnh như này, người lớn trong nhà luôn có một phương án giải quyết cố định.

Viện trưởng nhìn Ngôn Mặc, ôn hòa nói: "Cháu có muốn xem ảnh hồi bé của Quỳnh Nhân không?"

Y thấy hai mắt Ngôn Mặc sáng rực lên.

Ngôn Mặc: "Vậy có được không? Cám ơn."

Viện trưởng bật cười, nhìn lạnh như băng đáng sợ thế thôi, chứ thực ra cũng rất dễ thương mà.

Y lấy album ảnh của Quỳnh Nhân ở trong tủ ra, cười nói:

"Quỳnh Nhân từ nhỏ trông đã rất dễ thương rồi, bản tính nó lại thông minh, dễ ở chung. Người muốn nhận nuôi thằng bé rất nhiều, nhưng nó rất có chính kiến, luôn nói không muốn rời khỏi cô nhi viện, nếu không phải..."

Nói đến đó, viện trưởng vội ngừng lại, mở trang thứ nhất ra.

Bức ảnh đầu tiên chụp lúc Quỳnh Nhân đi nhà trẻ, lúc đó cậu hãy còn là một bé con bụ bẫm tròn xoe, hai mắt thật to nhìn thằng vào ống kính, ngốc ngốc toét miệng cười, mái tóc từ nhỏ đã hơi xoăn xoăn.


Hai má phúng phính thịt, khiến người ta nhìn mà chỉ hận không thể cắn một cái, nhéo hai cái, thấy một đứa nhỏ bé xíu ngoan ngoãn dễ thương cười toe toét như vậy, thực làm người ta hận không thể đem tất cả mọi thứ tốt đẹp đến cho cậu!

Ngôn Mặc ở trong lòng âm thầm ôm tim, máu trong người đã bị sự đáng yêu này làm cho sôi trào, tha thiết nói: "Ta có thể chụp lại một bức không?"

Viên trưởng gật đầu: "Đương nhiên là được rồi."

Ngôn Mặc chắp hai tay trước ngực, thành tâm thành ý nói: "Cám ơn."

Viện trưởng trong lòng vô cùng đắc ý, mới xem bức thứ nhất đã vậy, xem tiếp thêm vài bức nữa, Ngôn Mặc không phải điên luôn sao.

Người đại diện nghiêng đầu thì thầm nói với Quỳnh Nhân: "Có thấy không, mang đứa nhỏ nhà mình ra khoe khoang, chính là chuyện mà những người đã có tuổi thích làm nhất đấy."

Quỳnh Nhân cũng ghé đầu qua, nhỏ giọng nói: "Cháu ghi âm lại rồi đó, chú vừa nói viện trưởng là người có tuổi nhá."

Mặt béo của người đại diện run lên, đau lòng nói: "Quả nhiên cậu bị dạy hư rồi, trước đây cậu đâu có như thế."

Viện trưởng lật sang một bức ảnh khác, kể cho Ngôn Mặc nghe mấy chuyện thú vị hồi nhỏ của Quỳnh Nhân, đến một bức chụp hình Quỳnh Nhân đang ôm một con thỏ bông, y cười nói: "Bức này chụp lúc thằng bé mới vào mẫu giáo này."

Trong hình Quỳnh Nhân đã không còn là một bé con tròn xoe nữa, dáng người của cậu so mới mấy nhóc đồng lứa thì thanh thoát hơn một chút, mặt cũng nho nhỏ, chỉ có hai cái má bánh bao là còn nguyên, nhưng đã có thể nhìn ra đường nét xương hàm thanh tú sau này.

Cậu ôm thú bông hình thỏ nhỏ đứng ở bên tường, tủi thân ấm ức nhìn vào trong ống kính, trong mắt còn hơi nước chưa khô, nhìn qua thực khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Ngôn Mặc nhìn con thỏ bông kia, tầm mắt hơi dừng một chút, lại hỏi: "Sao cậu ấy lại khóc vậy?"

Viện trưởng thấy hắn hơi nhíu mày, trong lòng lại càng an tâm, xem ra người này thực sự rất quan tâm Quỳnh Nhân, cho nên thấy ảnh hồi nhỏ thằng bé khóc mà cũng xót cho nó nữa.

"Ngày đầu tiên đi mẫu giáo, thằng bé nghe bạn nhỏ cùng lớp khoe khoang nói, tên ở nhà của mình cực kỳ hay, gọi là Cầu Cầu. Thằng bé thích lắm, sau khi về nhà thì nói, mình cũng phải có tên ở nhà."

"Hơn nữa nó còn tự nghĩ luôn ra cái tên mà mình thích rồi."

Ngôn Mặc: "Tên là gì?"

Quỳnh Nhân nghĩ tới mà kinh, rốt cuộc viện trưởng còn muốn lôi chuyện này ra kể thêm bao nhiêu lần nữa hở giời?

Viện trưởng ngừng cười: "Thằng bé lấy tên ở nhà là Thầy Giáo. Nó cảm thấy bạn học mẫu giáo đều rất nghe lời giáo viên nói, nếu thằng bé tự lấy tên là Thầy Giáo cho mình, vậy không phải nó chính là Thầy Giáo Quỳnh sao, như vậy mấy bạn nhỏ đó sẽ nghe lời nó. Tôi nói tên ở nhà không thể gọi là Thầy Giáo được, cho nên nó mới tủi thân khóc."

Quỳnh Nhân bụm mặt: "Hồi bé ai mà chả làm ra mấy chuyện ngu ngốc chứ, chú có thể quên cái vụ này đi, ngay và luôn không?"

Ngôn Mặc nghiêm túc nói: "Không ngốc, rất đáng yêu."

Quỳnh Nhân từ từ bỏ tay xuống: "Thật không? Không phải anh đang an ủi tôi đấy chứ?"

Người đại diện: "Lại chả không."

"Không phải an ủi, thực sự rất đáng yêu." Ngôn Mặc nghiêm túc bác bỏ tin đồn, "Vậy sao đó thì sao? Tên ở nhà của cậu gọi là gì?"

Nói đến cái này, Quỳnh Nhân lập tức thấy hứng thú hơn hẳn: "Viện trưởng còn không thấy ngại mà nói tôi, chú ấy mới không đáng tin cậy thì có. Chú ấy nói với tôi không thể lấy tên là Thầy Giáo được, không gọi thì không gọi, tôi bèn bảo chú ấy lấy một cái tên khác cho mình, anh có biết chú ấy lấy tên gì không?"

Ngôn Mặc: "Tên gì?"

"A Nhiên."

"A Nhiên..." Ngôn Mặc đọc đi đọc lại hai chữ này ở trong lòng, sau đó trầm giọng nói, "Nghe rất hay."

"Hay cái gì mà hay." Quỳnh Nhân cạn lời, "Lúc đó TV hãy còn đang bật chương trình 'Thế giới tự nhiên' kìa, anh có hiểu hay không hả? Nhân / 人 – rén/ với Nhiên / 然 – rán/, hai cái từ đồng âm này thiệt sự quá là không có sáng tạo!"

*Nhìn pinyin của nó khác nhau vậy thôi, chứ các cô thả lên gg cho nó đọc sẽ thấy như kiểu nghe 2 mà 1 ý.

"Ta thấy nghe hay mà." Ngôn Mặc thấp giọng gọi câu, "A Nhiên, ta có thể gọi cậu như vậy không?"

Vành tai Quỳnh Nhân trong nháy mắt đỏ chót, cậu chôn mặt vào trên đầu thỏ bông, rầu rầu nói: "Tôi xin đó, sau này đừng gọi tôi như vậy nữa."

Giọng bạn hàng xóm dễ nghe như vậy, nhất định phải cấm tuyệt đối, không cho người này gọi tên ở nhà của cậu, tránh cho bản thân khỏi rơi vào trạng thái tinh thần hoảng hốt.

Lực sát thương này thực sự quá lớn.

Thỏ bông cố gắng thò bàn chân ngắn ngủn của mình, vỗ vỗ lên mặt cậu an ủi.

Viện trưởng đang bị nhét cơm chó, đột nhiên thấy thỏ bông chuyển động, bèn dùng sức chớp chớp mắt: "Quỳnh Nhân, thỏ bông của con mới cử động à?"


Thỏ bông lập tức cứng đờ ra giả chết.

Quỳnh Nhân ngẩng đầu lên, vành tai vẫn đỏ chót, nhưng nét mặt lại không biểu lộ gì: "Không ạ, chú nhìn nhầm rồi."

Ngôn Mặc: "Không chuyển động."

"Lão Dương?" Viện trưởng nhìn về phía người đại diện.

Người đại diện: "Đúng là không nhúc nhích."

"Vậy thì tốt." Viện trưởng ngắm nghĩa thỏ bông vài lần, thấy nó đúng là không cử động bèn không để ý đến nữa.

*

Hoạt động quan trọng nhất trong dịp lễ trung thu, đương nhiên là cùng ăn bánh ngắm trăng rồi.

Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc là lao động trẻ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm bố trí khu vực ngắm trăng.

Việc cũng không nhiều, chủ yếu là kê bàn kê ghế ra, bày bánh trung thu lên, cắt mấy cái lớn thành từng miếng nhỏ, sau đó chồng chúng nó lên thành hình tháp.

Hoa quả cũng phải gọt vỏ, cắt thành từng miếng, có thể cho vào mồm ăn ngay. Hai người họ nhanh tay nhanh chân, một loáng đã làm xong tất cả.

Quỳnh Nhân nhìn vầng trăng tròn tròn sáng trong trên đầu, cắn một miếng bánh dẻo nhân đậu xanh, cảm thán một câu hết sức vô nghĩa: "Tròn quá đi."

Ngôn Mặc cũng nhìn lên: "Ừ. Tròn thật."

"Chuyện đời là một giấc chiêm bao. Hai ba!"

Xa xa truyền đến tiếng hát lanh lảnh.

Quỳnh Nhân: "Anh có nghe thấy không?"

Ngôn Mặc: "Nghe thấy."

Bên cạnh cô nhi viện là một khu nghĩa trang liệt sĩ lớn, đừng nói là bọn họ cùng tổ chức tiệc trung thu nhé?"

"Quỳnh Nhân ⸺⸺" Viên trưởng từ trên tầng gọi với xuống, "Con soạn một ít bánh với hoa quả đưa sang cách vách đi."

"Vâng!"

Cách vách mà viện trưởng nói chính là khu nghĩa trang liệt sĩ. Khu nghĩa trang này được xây dựng từ rất sớm, mộ liệt sĩ bên trong đều là hợp táng, tính ra thì không được nhiều người biết đến, nhưng một năm bốn mùa vẫn luôn có hoa tươi.

Nhân viên trực gác ở đây rất quen thuộc với Quỳnh Nhân, thấy cậu tới thì mở luôn cửa: "Lâu không gặp, đã thành ngôi sao lớn rồi nha."

Thấy Ngôn Mặc bên cạnh cậu, ánh mắt nhân viên gác nghĩa trang không hiểu sao lóe lên một cái.

"Ngôi sao nhỏ thôi ạ." Quỳnh Nhân thực sự rất cầu thị, "Nhưng em sẽ cố gắng hơn, nhanh chóng trở thành ngôi sao lớn thực thụ."

Cậu đưa bánh trung thu cùng hoa quả cho người nọ: "Viện trưởng bảo em đưa tới, trung thu vui vẻ."

"Cám ơn nhé." Người gác cửa hất hàm về phía trong, "Tự cậu vào đi, tôi đi xem chương trình ca nhạc Trung thu đây."

Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc xách đồ vào, tiếng hát ngày càng rõ ràng hơn. Bài mà các quỷ hồn đang hát chính là tác phẩm tiêu biểu của nữ ca sĩ nổi tiếng Tống Vân Vân – "Tây Giang nguyệt".

Chỉ thấy trước bia mộ có năm quỷ hồn nho nhỏ đang đang cố gắng cất cao giọng hát. Nhưng càng cố thì lại càng hát lạc nhịp, năm người cùng hát mà có hiệu quả như năm chục người đang cùng hợp xướng vậy.

Thấy Quỳnh Nhân tới đây, bọn họ ai nấy đều cực kỳ hồ hởi: "Quỳnh Nhân tới kìa, còn dẫn theo một anh chàng đẹp trai sáng láng đến nữa. Là bạn mới của nhóc ấy à?"

"Nhỡ là đối tượng nhóc ấy đang tìm hiểu thì sao?"

"Đàn ông mà cũng làm đối tượng được à?"

"Sao không, mấy bộ phim Thái mà Tiểu Linh xem không phải cùng toàn đàn ông quen nhau đấy còn gì?"

"Thế Tiểu Linh..."


"Không không, tôi nghe thấy lúc Tiểu Linh nói chuyện với người khác nói, kiểu như cậu ta gọi là hủ nam, chứ vẫn thích mấy cô gái nhỏ nha. Cô nàng là cậu ta đang hẹn hò cũng thích xem phim nam nam yêu nhau. Hai người họ quen nhau ở trên mạng, tình cảm tốt lắm, nghe đâu cô gái kia sang năm sẽ chuyển tới Long Thành đấy."

Quỳnh Nhân từ bé đã thường xuyên tới khu nghĩa trang liệt sĩ này, nhưng mà đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy quỷ hồn của họ, không ngờ còn nhận được một tin tức kinh người như vậy.

Nhân viên gác mộ Tiểu Linh có bạn gái!

Đáng ghét, tại sao ai ai cũng có người yêu, chỉ mình cậu FA là dư nào.

Cậu đặt đồ vật xuống trước mộ, chắp tay thầm nói: "Không biết mọi người thích ăn loại nhân bánh trung thu nào, cho nên tôi mang theo mỗi loại một ít, thích cái nào thì ăn cái đó, muốn xem TV thì cứ tới chỗ nhân viên trực, anh ta đang ở trong phòng xem ca nhạc Trung thu."

Quỷ hồn lải nhải: "Cái đứa nhỏ này sao toàn khấn mấy việc nhà lặt vặt thế này nhỉ?"

"Nghe nói nhóc này bây giờ làm ngôi sao. Cái bài 'Chiết Quế lệnh' mà ông gào suốt mấy đêm rồi, chính là nhóc này hát đấy."

"Ông còn dám nói tôi, chứ bộ ông thì không gào à?"

Quỳnh Nhân nghe họ nhắc đến chuyện này, cố gắng nhịn cười, không ngờ tính tình bọn họ lại hoạt bát như thế.

Năm quỷ hồn trò chuyện một lúc, bỗng nhiên đồng loạt thở dài, nhìn về phía Quỳnh Nhân.

"Nếu tôi mà còn sống, chắc cháu nội tôi cũng lớn chừng này rồi."

"Có cháu nội thì cũng ích gì, cháu nội tôi chẳng thèm đến ngó tôi lấy một lần, đúng là đồ của nợ!"

Năm quỷ hồn không biết đã chết mấy chục năm ôm nhau khóc rống.

Quỳnh Nhân: "..."

Tâm trạng biến hóa nhanh thật!

Trung thu là tết đoàn viên, cứ để bọn họ khóc lóc như vậy, có vẻ không được tốt lắm.

Cậu thở dài: "Đừng khóc mà."

Năm quỷ hồn trong nháy mắt nín bặt, lau nước mắt nhìn về phía cậu, mặt quỷ mê man: "Nhóc ấy đang nói chuyện với chúng ta à?"

Quỳnh Nhân: "Ừ. Phần quà đặc biệt của Tiểu Quỳnh nhân tết trung thu, ai nín khóc trước thì người đó có quà."

Ngôn Mặc không nhịn được cười, đây không phải chiêu lúc ban ngày Quỳnh Nhân lấy ra để dỗ mấy bạn nhỏ trong cô nhi viện sao?

Các quỷ hồn hiển nhiên là rất thích kiểu này, nước mắt tức thì ngừng rơi.

Bọn họ quan tâm hỏi: "Cô nhi viện của nhóc đâu có ai thấy được quỷ, có phải dạo này vận may không tốt, gặp phải chuyện xui xẻo gì không?"

"Không có đâu, không có đâu." Quỳnh Nhân vội giải thích, "Mọi người cứ cho là sau khi trưởng thành tôi đột nhiên mở được thiên nhãn đi."

Cậu lại dùng giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ, từng bước dụ dỗ: "Nếu cảm thấy người nhà không tới thăm rất cô quạnh, có thể cân nhắc đi đầu thai sớm nha, đầu thai rồi thì sẽ có người thân mới."

Ngôn Mặc: "Liệt sĩ đầu thai có thể vào thông đạo tốc hành, đời sau có thể đầu thai vào một nhà tốt, gia đình êm ấm, cuộc sống hạnh phúc."

"Bọn này biết chứ." Một quỷ hồn lẩm bẩm nói.

"Mọi người biết..." Quỳnh Nhân bối rối, "Biết mà sao còn không chịu đi đầu thai?"

Ngôn Mặc nhìn quanh bốn phía, lập tức biết được nguyên do: "Là vì cô nhi viện còn ở đây."

Các quỷ hồn đồng loạt than thở: "Cao nhân."

Chuyện này thì liên quan gì đến cô nhi viện? Quỳnh Nhân không hiểu.

Ngôn Mặc nói: "Nơi này là chỗ trước kia bọn họ phơi xương, xem như một chiến trường nhỏ, sát khí khá nặng. Trong cô nhi viện đều là trẻ em, trẻ nhỏ hồn phách còn bất ổn, dính sát khí có thể khiến sinh hồn thoát ra khỏi cơ thể."

"Xương cốt của nghĩa sĩ có thể trấn hồn. Mọi người lo lắng cho đám trẻ trong cô nhi viện cho nên mới không đi đầu thai, đúng không?"

Quỳnh Nhân nghe vậy thì ngẩn ra, bọn họ vì muốn bảo vệ bọn trẻ trong cô nhi viện mới ở lại trên dương thế sao?

Cậu bước xuống bậc thềm, hướng về phía năm quỷ hồn liệt sĩ trước bia mộ, cúi người thật thấp: "Cám ơn mọi người đã bảo vệ cô nhi viện của chúng tôi."

Trên gương mặt năm quỷ hồn đều lộ ra vẻ ngượng ngùng.

"Ây dà, thực ra cũng không có gì. Nghe nhóc nói kìa, bọn tôi cũng thấy ngại lắm.

"Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, không phải chuyện to tát."

"Mầm non đất nước đương nhiên là phải bảo vệ rồi, không cần làm thế đâu."

Quỳnh Nhân đứng thẳng dậy: "Nếu tôi có thể chuyển cô nhi viện đến một chỗ khác, vậy mọi người có thể yên tâm đầu thai đúng không?"

"Nếu dọn đi, bọn trẻ đi học sẽ không tiện."


"Đúng vậy, hơn nữa giá đất bây giờ đắt đỏ lắm, tìm một chỗ lớn như thế này mở cô nhi viện, e là không dễ đâu."

Các quỷ hồn không vội đi đầu thai, ngược lại quan tâm hơn đến vấn đề đi học của bọn trẻ.

"Không cần dọn đi." Ngôn Mặc nói, "Nếu năm vị tin ta, vậy chỉ cần để ý đến việc đi đầu thai của bản thân là được."

Trong lúc nói chuyện, Ngôn Mặc mơ hồ phát ra Diêm La pháp tướng.

Năm quỷ hồn ngay tức thì nhận ra, người thanh niên này chính là Diêm La Vương trong truyền thuyết. Diêm La Vương đã nói thì đương nhiên là đáng tin rồi.

"Không biết ngài định dùng phương pháp gì giải quyết?"

Bọn họ vẫn muốn biết mọi chuyện được sẽ xử lý như thế nào rồi mới có thể yên tâm.

Ngôn Mặc: "Chỉ cần niệm lôi bộ thần chú* một lần, thì dù sát khí nặng đến đâu cũng có thể gột rửa sạch sẽ."

*Gốc 雷部诸咒, tôi không tìm được tài liệu tiếng việt nào cả, mà tài liệu tiếng trung thì chỉ tôi chỉ tìm được lời chú thôi, nói thật là đọc không hiểu. Thôi thì dí cái link vào đây, cô nào rành tiếng Trung thì giúp đỡ nhé. 

(https://zh.wikisource.org/zh-hans/%E5%A4%AA%E4%B8%8A%E4%B8%89%E6%B4%9E%E7%A5%9E%E5%91%AA/9) 

*

Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc đạp lên ánh trăng quay về cô nhi viện, trong viện mọi người đã tụ tập đông đủ. Viện trưởng và người đại diện ngồi tựa vào nhau, cùng ngắm trăng, không biết đang thì thầm tâm sự cái gì.

Mấy bạn nhỏ khác bình thường đúng chín giờ là phải lên giường đắp chăn, chỉ có hôm nay là ngoại lệ, được thức muộn hơn mọi khi, tức thì đứa nào đứa nấy hưng phấn điên luôn, ở trong sân chạy giỡn khắp nơi.

Thấy dáng vẻ không sầu không lo của bọn trẻ, Quỳnh Nhân nhẹ giọng nói: "Tuy bọn tôi đều là trẻ mồ côi, nhưng vẫn được người thương yêu, bảo vệ. Tôi cảm thấy bản thân thực sự rất may mắn."

Cậu quay sang nhìn Ngôn Mặc, trong mắt lấp lánh ánh trăng, cành khiến đôi mắt trở nên trong trẻo: "Năm vị kia muốn đi đầu thai, nếu tôi tiếp tục cúng tế, vậy bọn họ có nhận được đồ cúng không?"

Ngôn Mặc: "Đương nhiên là được. Chỉ là hình thức có chút khác biệt. Ví dụ như người trên dương thế đột nhiên kiếm được một món nhỏ chẳng hạn, có lẽ chính là do người thân kiếp trước của đối phương đang hóa vàng cho họ. Nhân quả rắc rối, khó mà tách bạch từng cái, nhưng nếu thành tâm thì có thể thông thiên, ít nhất nguyện vọng của cậu, trời đất nhất định sẽ nghe thấy."

Quỳnh Nhân mỉm cười: "Tại sao, tại tôi là bạn cùng nhà của Diêm La Vương à?"

Ngôn Mặc: "Bởi vì cậu là Quỳnh Nhân."

Tống Đế Vương từng nói, Quỳnh Nhân không phải thánh hiền tái thế, cùng không phải thần tiên độ kiếp, không hề có bối cảnh gì, cậu chỉ là một người hết sức bình thường mà thôi.

Lời này đúng, mà cũng không đúng, Ngôn Mặc đã tự mình tra qua Sổ sinh tử của Quỳnh Nhân, xem hết mười đời, không ngờ cả mười đời đều là người tốt.

Muốn sống tốt một đời đã không dễ dàng gì, huống chi là cả mười đời làm thiện.

Kiểu "Người bình thường tốt bụng" như cậu, vốn đã là kỳ tích rồi.

"Muốn được thưởng không?" Ngôn Mặc hỏi.

Quỳnh Nhân nuốt nước miếng: "Được sờ... Sờ sừng rồng à?"

Ngôn Mặc lắc lắc đầu: "So với cái đó còn tốt hơn."

Còn có phần thưởng tốt hơn cả sờ sừng rồng à? ?

Quỳnh Nhân sợ rồi, chả lẽ Ngôn Mặc thực sự định dùng hình dáng bán long mặc tạp dề buộc nơ con bướm vào bếp nấu cơm cho cậu? Ăn xong còn có thể cho cậu sờ vuốt rồng, đuôi rồng, sừng rồng xả láng.

Ngôn Mặc: "Đại khái khoảng tầm mười năm trước, ta và thư ký Nam đi công tác, khi đi ngang qua đường sắt Linh Châu thì cảm giác được một tia yêu khí, ta cảm thấy rất kỳ quái, bên cạnh nơi ồn ào như đường sắt sao lại có thứ sinh được linh trí."

Mặc dù không rõ cái này cùng chuyện được thưởng thì có liên quan gì đến nhau, nhưng Quỳnh Nhân vẫn rất nghiêm túc lắng nghe: "Rồi sau đó thì sao?"

"Ta ra lệnh cho xe rồng dừng lại, thấy thứ đã mở linh trí là một con thỏ bông. Có người cõng chủ nhân của nó lên tàu, cầm nó vứt xuống. Vì quá muốn quay lại bên người chủ nhân, nó nhờ chấp niệm này mà mở linh trí.

"Nhưng không cần biết là thế nào, nó cũng chỉ là một con thỏ bông, muốn thành công hóa yêu thực sự rất khó. Ngày hôm đó cũng đúng vào trung thu, có lẽ do mặt trăng quá tròn, có lẽ nghĩ đến việc nó bị vứt bỏ cạnh đường ray thực sự rất đáng thương, nên ta cho nó chút cơ duyên."

Ngôn Mặc đột nhiên đưa thỏ bông màu tím nhạt đang cố gắng phấn đấu làm một nhân viên chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp tới, nhét vào trong lòng Quỳnh Nhân.

"Cho dù bỏ ra thời gian mười năm, nó vẫn muốn trở lại bên cạnh chủ nhân của mình."

_____________________

Cái bài "Tây Giang Nguyệt" ở trên thì tôi tìm không có, chỉ tìm được nó trong bài thơ Tô Đài lãm vọng của Lý Bạch thôi. Bai thơi miêu tả về sự thay đổi của Tô Châu Đài Loan trong quá khứ và hiện tại. Còn Tây Giang nguyệt là vầng trăng trên sông Tây Giang, hay chính là sông Dương Tử.

(Dí cho các cô bài thơ nhé)

Tô đài lãm cổ

Cựu uyển hoang đài dương liễu tân,
Lăng ca thanh xướng bất thăng xuân.
Chỉ kim duy hữu Tây giang nguyệt,
Tằng chiếu Ngô vương cung lý nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui