Editor: Esley
Mấy ngày sau, Tề Thấm Khải từ nước ngoài trở về.
Khi nàng về tới nhà, chuyện thứ nhất nàng làm chính là đòi phong thư Chu Vy cất trong vali từ tay Thư Kiệt.
Tất cả lực chú ý của nàng đều đổ dồn vào bức thư này, Địa chỉ trên bức thư này anh đã điều tra chưa? Tề Thấm Khải vừa nhận thư vừa hỏi.
Dạ rồi.
Tôi nghĩ Chu Vy đã báo lại chuyện này với Thôi Tuyết Cảnh, đến khi chúng ta điều tra thì nơi đó đã trở thành phòng không nhà trống rồi, hơn nữa họ đã kịp xóa đi toàn bộ dấu vết.
Thư Kiệt trả lời, Chậm một bước nên thu hoạch gì cũng không có.
Lúc anh nói xong thì Tề Thấm Khải đã sớm mở thư ra, cẩn thận đọc qua một lần.
Một hồi lâu sau, Thư Kiệt thấy hai hàng lông mày nàng khẽ giãn ra, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười đắc ý.
Đại tiểu thư...trong thư viết gì vậy? Thư Kiệt thử thăm dò hỏi.
Tề Thấm Khải không nhanh không chậm nhét bức thư vào lại phong thư, thở dài một hơi, Thư Kiệt, việc anh có được bức thư này không được tiết lộ cho Trầm Ngôn biết, một chữ cũng không được đề cập đến.
Tại sao? Tuy rằng Thư Kiệt không hề có ý định nói cho Trầm Ngôn biết về bức thư này, thế nhưng Tề Thấm Khải lại đột nhiên nói như vậy, anh ngược lại rất thắc mắc.
Tề Thấm Khải mím môi, biểu hiện sự cương nghị và nghiêm túc, Thư Kiệt, rất nhiều chuyện không nên hỏi, cho dù có hỏi được, anh cũng chưa chắc sẽ hiểu.
Thư Kiệt hiểu ra liền gật gù.
Nhưng không ngờ, Tề Thấm Khải lại bồi thêm một câu, Đặc biệt là với một người có tư chất thấp như anh.
Đại tiểu thư...!Thư Kiệt khóc không ra nước mắt, tự dưng anh lại bị Tề Thấm Khải ghét bỏ là sao?
Tề Thấm Khải không có ý tứ muốn xin lỗi, nàng nhét phong thư vào tay Thư Kiệt, Phong thư này, ngàn vạn lần không thể làm mất, những ngày này anh nhớ chú ý đề phòng một chút.
Tôi đoán, Thôi Tuyết Cảnh chắc còn chưa biết tầm quan trọng của bức thư này, trừ phi Chu Vy nói nội dung của bức thư này với chị ta.
Nếu có người dám xông đến đây lấy bức thư về, tám phần mười là Chu Vy hoặc người do cô ta phái tới.
Thư này rốt cuộc viết gì?
Phong thư này liên quan rất lớn...!Tề Thấm Khải nhìn khung trời xa xa bên ngoài cửa sổ, Đến lúc then chốt, có thể dùng nó để cứu mạng.
Thư Kiệt: ...
Đây dường như hơi giống thừa nước đục thả câu...
Tề Thấm Khải lại hỏi, Mấy hôm trước, tôi kêu anh điều tra Doãn Diệc, làm tới đâu rồi?
Thư Kiệt trả lời, Tôi đã kêu người điều tra, ngoại trừ tra ra được hai năm trước Doãn Diệc quay về Đức quốc, bây giờ làm thông dịch viên riêng cho Neils, ngoài ra không thu hoạch thêm được gì.
Rất hiển nhiên, cô ta hoặc có người chống lưng cho cô ta, ra sức che giấu những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua của cô ta.
Có biết người đó là ai không?
Thư Kiệt lắc đầu, Không điều tra được.
Tề Thấm Khải khoanh hai tay lại, nàng suy nghĩ một hồi, Chắc chắn cô ta có vấn đề.
"Vậy bây giờ..." Thư Kiệt chờ mệnh lệnh tiếp theo của Tề Thấm Khải.
"Anh đừng vội, tôi muốn suy nghĩ thật kỹ, bây giờ lòng tôi thật sự quá hỗn loạn.
Tôi luôn cảm thấy Doãn Diệc cũng không đơn giản như chúng ta tưởng." Tề Thấm Khải nhớ đến lần gặp mặt cuối cùng với Doãn Diệc cách đây hai năm, bây giờ nghĩ lại có gì đó không hơp lý.
Tề Thấm Khải ôm mèo đen, cả cơ thể mập mạp như cục than của nó vùi vào lòng nàng, một chút ấm áp làm tiêu tan không khí lạnh lẽo xung quanh Tề Thấm Khải.
Bên ngoài cửa sổ, ánh tà dương đang dần buông xuống, chỉ còn đọng lại những vệt nắng màu vàng cam trải dài trên mặt đất.
Tề Thấm Khải cảm thấy giờ phút này nàng hệt như một cụ già bước vào độ tuổi xế chiều, ôm một con mèo, mỗi ngày nhàn nhã chờ mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Nhưng điều khác biệt duy nhất giữa nàng và những cụ già là họ không hề có bất kỳ lo lắng nào, mỗi ngày trôi qua đều rất an bình; còn nàng thì không thể như vậy, xoay quanh cuộc sống của nàng đều là những lo lắng nghĩ suy, còn có rất nhiều việc đang chờ nàng giải quyết.
Trưởng thành theo tuổi tác, sự bá đạo toát ra từ người nàng đã dần bị thời gian xói mòn, nội liễm cùng trầm ổn dần trở thành một phần tính cách của nàng.
Khi nàng bình tĩnh, nàng cũng cảm thấy cuộc sống hiện tại của chính mình thú vị chẳng bằng cuộc sống trong dĩ vãng.
Nàng muốn, những tháng ngày bình thản có thể trải qua cùng người nàng yêu, không có người đó, thì năm tháng cũng trở nên rất tẻ nhạt.
Một người cô đơn tịch mịch như nàng, nếm mãi cũng không ra mùi vị hạnh phúc là gì.
Tề Thấm Khải thừa nhận, nếu không là vì ái tình, cuộc đời của nàng xem như rất thuận buồm xuôi gió.
Nhưng trời cao không toại lòng người, ái tình vĩnh viễn là thứ khiến người ta dằn vặt nhất.
Khiến người ta cười vì nó, khóc vì nó, vĩnh viễn không có cách nào khống chế được.
Con mèo mập muốn nỗ lực đứng thẳng người lên, một bàn chân không ngừng khều cổ Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải bị lông xù cùng móng vuốt của nó khều đến ngứa ngáy, vội tóm lấy móng vuốt của nó, quở trách, "Lại nghịch ngợm? Đừng làm rộn."
Nhưng con mèo mập có vẻ không chịu từ bỏ, đôi mắt màu lục bích nhìn vào Tề Thấm Khải ra vẻ cầu xin.
Tề Thấm Khải bất đắc dĩ, khẽ cười ôm chặt nó vào lòng, "Không nghe lời liền đuổi mày ra ngoài!" Hai năm qua, khoảng thời gian cô độc nhất, cũng chỉ có con mèo này cùng Thư Kiệt ở bên cạch bầu bạn cùng nàng.
Nhưng Thư Kiệt thực sự quá tẻ nhạt, nên Tề Thấm Khải tình nguyện lựa chọn ở bên cạnh con mèo nhiều hơn, như vậy sẽ yên tĩnh hơn một chút, dù sao đây cũng là do Vũ Trung nhặt về.
Tuy rằng Tề Thấm Khải không thích động vật nhỏ, đặc biệt là loài mèo vì chúng rất hay rụng lông, thế nhưng trải qua thời gian, lâu dần cũng bồi dưỡng được cảm tình, huống chi, đây là thứ duy nhất Vũ Trung để lại cho nàng khi còn sống.
Nghĩ đến đây, Tề Thấm Khải nhấc tay nhẹ nhàng vuốt lên đạo vết sẹo trên bụng.
Vết sẹo này cũng do Vũ Trung để lại cho nàng.
Kỳ thật lúc đó nàng đã rất kinh hãi khi Vũ Trung đâm nàng, nhưng sau đó khi Vũ Trung đắm mình xuống biển, loại cảm giác nhìn thấy người mình yêu gặp nạn mà không tài nào cứu được, còn khiến nàng đau khổ hơn nỗi đau thể xác.
Nàng vuốt ve vết sẹo, vừa nghĩ tới Vũ Trung thì vết thương lòng lại phảng phất như vừa bị xé ra, đau thấu tận tâm can.
Hệt như một con dao cắm sâu vào lòng, không ngừng rỉ máu, dòng máu nóng dâng lên viền mắt, hòa thành những giọt lệ nóng bỏng trượt dài xuống má nàng.
Nàng vô tình thất thần chìm vào nỗi đau của những ký ức xưa cũ, cuối cùng khiến con mèo mập nhân ra nàng không thèm để ý nó nên rất bất mãn, vội chui ra khỏi lòng nàng, lắc lắc thân thể mập ú nhảy xuống đất bỏ đi.
Tề Thấm Khải cũng không đuổi theo, nàng gập người, lấy tay ôm mặt, những giọt nước mắt đã sớm hóa thành những lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo đâm vào tim nàng từng đao từng đao một.
Thôi Tuyết Cảnh vội vàng lên máy bay trở về quốc nội, khi máy bay đáp thì trời đã tối, từ sân bay chạy vội về nhà cũng đã quá nửa đêm.
Khi nàng vừa mở cửa thì thấy Chu Vy lặng thinh ngồi bên ngọn đèn yếu ớt trong phòng khách chờ nàng về.
"Tiểu thư." Chu Vy nghe thấy tiếng cửa mở, kích động rời khỏi ghế sa lông, "Đã trễ thế này mà không có ai đưa ngài về sao?"
Thôi Tuyết Cảnh bước tới gần cô, giọng nói trầm tĩnh, dưới ánh đèn lờ mờ có vẻ đặc biệt ôn nhu, "Đã muộn rồi, nên lúc ở phi trường tôi để bọn họ sớm nhà nghỉ ngơi."
Chu Vy có chút đau lòng nói, "Một mình ngài về khuya như vậy, thật là làm cho người ta không yên lòng.
Tại sao không gọi tôi tới đón ngài?" Cô đón lấy áo khoác từ tay Thôi Tuyết Cảnh, đầu ngón tay cảm thấy hơi ướt, dường như là nước sương ban đêm.
Thôi Tuyết Cảnh cười cười, nắm chặt tay Chu Vy, "Rất lạnh sao? Cũng không chịu mặc thêm áo, tay lạnh như băng vậy."
Chu Vy lắc đầu.
Ánh mắt Thôi Tuyết Cảnh quét một vòng xung quanh căn phòng, không có ai khác ngoài Chu Vy, trong lòng bỗng dâng lên một chút mất mác, nàng hỏi, "Em ấy đâu? Ngủ rồi?"
Chu Vy gật đầu, thấy vẻ mặt nàng có chút biến chuyển, "Tiểu Thư, Trầm Nhiễm tiểu thư đâu? Thật ra sau khi Nghiêm Đồng bỏ đi, Chu Vy rất hiểu những gì Thôi Tuyết Cảnh phải trải qua.
Nghiêm Đồng là một người rất có sức ảnh hưởng đến từng ngóc ngách trong cuộc sống của Thôi Tuyết Cảnh, mà sự ảnh hưởng này không thể nghi ngờ chính là tiêu cực.
Vì lẽ đó, Chu Vy đặc biệt hi vọng sau khi Nghiêm Đồng bỏ đi, có thể có một người khác thích hợp hơn lại một lần nữa bước vào cuộc sống của Thôi Tuyết Cảnh, cứu nàng ra khỏi bóng tối ưu buồn.
Dưới cái nhìn của cô, Trầm Nhiễm chính là ứng cử viên sáng giá nhất.
Từ nhỏ cô và Thôi Tuyết Cảnh đã cùng lớn lên bên nhau, cô là một trong những người hiểu rõ Thôi Tuyết Cảnh nhất, Chu Vy cũng hiểu phần tình yêu Trầm Nhiễm dành cho Thôi Tuyết Cảnh không hề thua kém so với Nghiêm Đồng.
Mà điều quan trọng hơn là, bối cảnh gia đình của Trầm Nhiễm cũng tương tự Thôi Tuyết Cảnh, chỉ cần Thôi Tuyết Cảnh gật đầu, hai người ở bên nhau sẽ không bị người khác phản đối.
Còn về phần Nghiêm Đồng, thân phận của cô so với Thôi Tuyết Cảnh chính là đối nghịch.
Nhưng đáng tiếc, trên đời chỉ có tình yêu là thứ duy nhất không thể miễn cưỡng.
Thôi Tuyết Cảnh trước sau không có cách nào hoàn toàn quên đi Nghiêm Đồng, cũng không có cách nào đi yêu Trầm Nhiễm.
Mà điều càng làm cho Chu Vy lo lắng hơn chính là tình cảm Thôi Tuyết Cảnh dành cho Diệp Vũ Trung.
Tuy nói Thôi Tuyết Cảnh chưa bao giờ biểu đạt qua rốt cuộc tình cảm của nàng với Diệp Vũ Trung là gì, nhưng Chu Vy có thể nhận ra, Thôi Tuyết Cảnh đối xử với Diệp Vũ Trung rất khác mọi người.
Điều này đã được chứng minh hơn 2 năm trước khi Thôi Tuyết Cảnh lén lút mang Diệp Vũ Trung chạy trốn khỏi Trung Quốc.
Cho dù Thôi Tuyết Cảnh có sủng nịnh Trầm Nhiễm nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ là tình bạn xen lẫn tình thân, còn đối với Diệp Vũ Trung, không thể nói hoàn toàn là ái tình, nhưng rõ ràng không giống nhau.
Loại cảm giác không minh bạch này khiến Chu Vy vô cùng lo lắng.
Cứ xem như Thôi Tuyết Cảnh yêu Diệp Vũ Trung, Diệp Vũ Trung cũng có tình ý với nàng, vậy còn Tề Thấm Khải thì sao? Nàng dễ dàng chịu để yên sao? Rõ ràng hai người sẽ không có kết quả tốt.
"Hậu sự của Phương lão gia còn chưa xử lý xong, em ấy vẫn chưa thể về." Thôi Tuyết Cảnh trả lời, "Những ngày gần đây, em ấy có động tĩnh gì không?
Chu Vy nhíu mày, rõ ràng không cao hứng, "Tiểu thư, đã muộn rồi hay là ngài đi nghỉ ngơi trước đi."
Thôi Tuyết Cảnh cũng không chịu buông tha, "Em ấy ở trong phòng?
Chu Vy bất lực thở dài, đành phải thỏa hiệp với Thôi Tuyết Cảnh, "Dạ.
Thôi Tuyết Cảnh nói với Chu Vy, "Lần sau tôi có về trễ, cô cũng không cần phải chờ tôi.
Cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Nàng nói xong liền bỏ lại Chu Vy, bước về phía phòng của Diệp Vũ Trung.
Chu Vy nhìn bóng lưng của Thôi Tuyết Cảnh, nhớ tới việc liên quan về Mạnh Giai, cô thật sự không thể ngờ rằng, nàng chính là bạn thân của Nghiêm Đồng, nếu nói chấp niệm của Thôi Tuyết Cảnh đối với Nghiêm Đồng rất sâu nặng thì Mạnh Giai cũng vậy.
Mà điều càng rắc rối hơn chính là, em của Trầm Nhiễm, Trầm Ngôn lại đi yêu Mạnh Giai.
Nếu như có một ngày, Trầm Ngôn biết hết tất cả sự thật, cô sẽ lựa chọn ra sao? Mạnh Giai sẽ lựa chọn ra sao? Phát hiện ra chị của người mình yêu đã từng đối xử ra sao với Nghiêm Đồng, Mạnh Giai còn có thể buông xuống cừu hận, tiếp tục ở lại bên cạnh Trầm Ngôn sao? Người khó chịu nhất chắc hẳn sẽ là Trầm Nhiễm, cô vô tình đã trở thành hồng câu* ngăn cách Mạnh Giai và Trầm Ngôn, khiến họ khó có thể vượt qua.
Còn bức thư kia, không may lại rơi vào tay Tề Thấm Khải, nếu như nàng biết sự thật Trầm Nhiễm là chị của Trầm Ngôn, nói nội dung bức thư ấy cho Thôi Tuyết Cảnh biết, thì Chu Vy chắc chắn xong đời.
*hồng câu: khoảng cách (sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán - Sở ở Trung Quốc, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng)
Nghĩ đến đây, lo lắng trong lòng Chu Vy lại càng nặng.
Lá thư đó, tìm cơ hội, cô phải tự tay mang về.
Thôi Tuyết Cảnh mở cửa, bên trong chỉ mở một chiếc đèn bàn.
Từ khi Diệp Vũ Trung đến ở cùng nàng, lúc ngủ sẽ đều bật một chiếc đèn.
Có lẽ là cô sợ tối, hoặc cũng có thể là do cô quá cô độc, cảm xúc trong lòng căn bản không thể nói cho ai nghe, nên cô luôn muốn mở một bóng đèn trong phòng, như vậy sẽ khiến cả căn phòng ấm áp hơn rất nhiều.
Thôi Tuyết Cảnh rón rén ngồi xuống mép giường, nhìn Diệp Vũ Trung đang ngủ say.
Vẻ mặt nàng không biểu lộ tâm tình gì mà chỉ lẳng lặng nhìn cô ngủ.
Diệp Vũ Trung hơi nhíu mày, phảng phất giấc ngủ không mấy an tường.
Thôi Tuyết Cảnh nắm lấy vạt áo của chính mình, tâm tình của nàng bây giờ rất phức tạp.
Diệp Vũ Trung đã biết hết sự thật, cô đã đi tìm Tề Thấm Khải, và nhất định cũng đã đi đến bước đường cùng.
Kỳ thực tất cả đều nằm trong dự liệu của Thôi Tuyết Cảnh.
Điều này khiến nàng rất đắc ý, nhưng vào mấy ngày trước, khi nàng nghe Chu Vy nói đến cảm xúc của Diệp Vũ Trung, thì tâm tình nàng bỗng trở xấu.
Nàng không hiểu vì sao nàng lại khó chịu, lại bất an.
Nàng không thích bản thân rơi vào kết cục như ngày hôm nay, vì một quân cờ mà khó chịu, nếu cứ tiếp tục như thế này, đại kế của nàng chắc chắn sẽ hỏng.
Thôi Tuyết Cảnh ngồi bên giường một hồi lâu rồi mới rời đi.
Trước khi rời khỏi phòng, nàng còn đặc biệt giúp Diệp Vũ Trung đắp chăn, nàng thầm hạ quyết tâm, bất luận nàng có cảm giác ra sao với Diệp Vũ Trung, có một số việc không phải nên làm mà là phải làm.
Diệp Vũ Trung mở mắt ra, kỳ thực lúc Thôi Tuyết Cảnh về nhà cô đã nghe thấy tiếng nàng.
Hai ngày nay cô không lúc nào chợp mắt được, cô chỉ không muốn đối mặt với Thôi Tuyết Cảnh, nen mới giả bộ ngủ.
Cô hận Thôi Tuyết Cảnh, điều này không thể nghi ngờ, nhưng cũng vào lúc này, cô phát hiện bản thân đối với Thôi Tuyết Cảnh còn có một loại cảm xúc riêng biệt.
Cô không hiểu, tại sao Thôi Tuyết Cảnh lại có thể ôn nhu với cô như vậy, ôn nhu đến nỗi Diệp Vũ Trung không thể tin toàn bộ vở kịch đều do một tay Thôi Tuyết Cảnh dựng lên.
Dù sao hai năm qua, Thôi Tuyết Cảnh thật sự đối với cô rất tốt, giống như một người chị...quả thật những mưu tính của nàng đối với cô và Thấm Khải đều không công bằng, nhưng Diệp Vũ Trung thật sự không cách nào phủ nhận, coi như là giả bộ cũng được, Thôi Tuyết Cảnh đã nguỵ trang đến mức quá giống thật.
Diệp Vũ Trung rất đau đầu, thực sự không muốn lại nghĩ đến những chuyện này, cô nhất định phải nghỉ ngơi, như vậy ngày mới mới có tinh thần đi chất vấn Thôi Tuyết Cảnh.
v}{[
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...