Editor: Tiểu Thụ
Kim đồng hồ chỉ đúng 8 giờ, Trầm Nhiễm ngồi im trên ghế như một tác phẩm điêu khắc, nàng đã đợi cả một buổi tối.
Thời gian trôi qua, mặt trời mặt trăng hoán chỗ cho nhau, mặt trăng dần biến mất, nhường chỗ cho mặt trời tỏa sáng, nhưng tại sao Tuyết Cảnh vẫn chưa về?
Thôi Tuyết Cảnh cũng không nói rõ hôm qua có về hay không, Trầm Nhiễm liền đợi nàng cả một đêm.
Trầm Nhiễm biết, việc này thật ngu ngốc, không đem lại cho nàng điều gì cả.
Nhưng nàng vẫn cố chấp chờ đợi, chờ đợi một tình yêu vô vọng.
Rốt cục, cũng nghe thấy tiếng tra khoá vào ổ, nàng ngẩng mặt lên, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Thôi Tuyết Cảnh đi vào.
"Sao lại ngồi đây? " Thôi Tuyết Cảnh hỏi nàng.
Trầm Nhiễm trợn trừng mắt lộ ra cả tơ máu, uể oải hỏi:
"Tối hôm qua cậu đã đi đâu vậy?"
Thôi Tuyết Cảnh thả túi xách xuống : "Không phải đã bảo cậu không cần chờ mình sao? Sao vậy? Cậu chờ mình cả đêm à? " Nàng đi đến trước mặt Trầm Nhiễm, nhìn thấy viền đen dưới mắt nàng, Thôi Tuyết Cảnh đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng , "Đồ ngốc.
.
.
.
.
."
Trầm Nhiễm nghe thấy Tuyết Cảnh nói liền nuốt nước mắt vào trong khẽ thở dài, chút oán hận với Thôi Tuyết Cảnh cũng tan biến đi mất.
Nàng chỉ hận chính bản thân mình, sao cứ phải một mực ở bên cạnh một người như vậy?
"Hôm qua sau khi đưa cậu về nhà, mình đi tìm Doãn Diệc.
" Thôi Tuyết Cảnh ngồi xuống.
Trầm Nhiễm hơi ngưng lại: "Tại sao? Là bởi vì Nghiêm Đồng.
.
.
.
.
.
Hay là bởi vì —— bởi vì Diệp Vũ Trung?"
Bất kể là ai, Trầm Nhiễm cũng cảm thấy mất mát trong lòng, người khiến cho Thôi Tuyết Cảnh trực tiếp ra tay, không phải là nàng.
"Cậu có hứng thú sao ?"
"Có." Trầm Nhiễm trả lời chắc như đinh đóng cột , "Cậu biết điều gì khiến mình quan tâm nhất không? "
"Là bởi vì Diệp Vũ Trung." Thôi Tuyết Cảnh mềm giọng , thành thật trả lời.
Trầm Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nước mắt, âm thanh nàng run rẩy hỏi lại :
"Cậu yêu em ấy sao?"
Thôi Tuyết Cảnh trong nháy mắt bật cười, nàng không thể tin nổi điều này, coi chuyện Trầm Nhiễm vừa nói như một chuyện đùa:
"Cậu đang nói gì vậy? Điều này cậu cũng đã từng hỏi mình, đáp án cũng đã rõ, giờ còn muốn hỏi lại lần nữa sao? Thật vô nghĩa!"
"Nếu như cậu thấy chuyện này thật vô nghĩa, cậu không thèm để ý đến, vậy cậu tùy ý trả lời mình một lần nữa là được thôi.
Phải hay là không phải, cậu chỉ cần nói vài từ thôi, tại sao cậu lại không nói được, cứ phải vòng vo như vậy??" Nước mắt lạnh lẽo lăn trên mặt Trầm Nhiễm, tình yêu không được đáp lại này khiến cô đau thấu tim, cô đã quá mệt mỏi rồi.
Nụ cười của Thôi Tuyết Cảnh tắt ngấm, thay vào đó là sự cứng rắn cùng nghiêm túc không thể lay chuyển nổi.
"Cậu yêu em ấy ! !" Trầm Nhiễm khóc một hồi lâu, thay vì cứ lẫn tránh trong ngột ngạt chi bằng cô thẳng thắn nói ra với Thôi Tuyết Cảnh một lần, giọng cô chất vấn sắc nhọn vang vọng khắp phòng khách , "Hai năm qua , cậu đã nảy sinh tình cảm với em ấy.
"
Thôi Tuyết Cảnh nhắm mắt lại, hai hàng lông mày cau thật chặt, giơ tay lên đỡ trán, tiếng khóc của Trầm Nhiễm làm nàng thấy thật phiền lòng, Trầm Nhiễm làm đầu nàng càng lúc càng đau, tưởng chừng như sắp nổ tung.
Đêm hôm qua, từ khi rời khỏi nhà Doãn Diệc, lòng nàng vẫn không thể yên tĩnh lại được.
Lúc đầu, khi cảnh cáo Doãn Diệc, tưởng chừng như vì nhớ lại chuyện của Nghiêm Đồng, nên mới không kìm chế được kích động.
Nhưng đến cuối cùng Thôi Tuyết Cảnh dần dần nhận ra rằng, từ khi bước ra khỏi nhà của Doãn Diệc, tất cả sự tức giận này của nàng chỉ vì Doãn Diệc đã gây tổn hại đến Diệp Vũ Trung.
Nàng cảm thấy mình không còn như trước nữa, càng ngày càng để tâm đến Diệp Vũ Trung.
Hai năm qua, bảo vệ cô thật tốt, vì nàng không muốn để Tề Thấm Khải phát hiện ra, việc Diệp Vũ Trung ở bên cạnh nàng, ngay cả Thôi Dật cũng không biết.
Thôi Tuyết Cảnh thích khoảng thời gian ở cùng với Diệp Vũ Trung, vừa yên tĩnh, lại thú vị, lúc đó nàng mới có thể hạ tâm lí đề phòng lúc ở trước mặt người khác xuống, nàng có thể không cần lạnh lùng nghiêm khắc, nàng có thể toàn tâm toàn ý tận hưởng khoảng thời gian nhàn hạ.
Thế nhưng, Thôi Tuyết Cảnh không cho rằng, chỉ như vậy, là nàng sẽ yêu Diệp Vũ Trung.
Diệp Vũ Trung là người đơn giản lại yên tĩnh, nàng yêu thích việc cô từ từ bước vào cuộc sống của nàng một cách tự nhiên và tĩnh lặng.
Điều cô quan tâm đến nhất là công việc và danh vọng, cô không có bị tiền tài và vật chất che mắt, ở trong thế giới hỗn loạn này, Diệp Vũ Trung vẫn có thể kiên quyết giữ vững lập trường của mình.
Thôi Tuyết Cảnh biết Diệp Vũ Trung yêu Tề Thấm Khải, cho dù Tề Thấm Khải từng làm chuyện như vậy với cô, ở trong lòng cô, không phải không hận Tề Thấm Khải, nhưng lại bỏ qua sự hận thù đó, sắp xếp hợp lí giữa yêu và hận Tề Thấm Khải.
Diệp Vũ Trung là người nhát gan, cô không phải người cường thế gì, nhưng cô lại đơn thuần, luôn kiên trì đến cùng.
Những người như vậy, thực sự không nhiều.
Rất nhiều người cho rằng Diệp Vũ Trung không xứng đáng có được tình yêu từ một người ưu tú như Tề Thấm Khải.
Cô bé hiếm thấy như vậy, từ một góc nhìn nào đó, em ấy thực sự có nét giống với Nghiêm Đồng, nhưng mình yêu em ấy sao? Thôi Tuyết Cảnh đã ngồi trên băng ghế công viên suốt cả tối hôm qua, nàng xem xét lại tình cảm mình dành cho Diệp Vũ Trung, chỉ là cuối cùng nàng vẫn không hiểu nổi.
Nàng vốn dĩ tưởng bản thân có thể dễ dàng buông tay để Vũ Trung quay về bên cạnh Tề Thấm Khải, như việc Nghiêm Đồng đã từng rời bỏ nàng trước đây.
Nhưng không phải, Thôi Tuyết Cảnh thật tâm nghĩ, nàng không muốn Tề Thấm Khải phát hiện ra chân tướng về Diệp Vũ Trung quá nhanh.
Lần đầu tiên, Thôi Tuyết Cảnh có ý nghĩ muốn giữ lại Diệp Vũ Trung ở bên mình.
Không phải bởi vì tình yêu, chỉ là, khi nàng vẫn chưa làm rõ được tình cảm của mình đối với Diệp Vũ Trung, mọi việc không thể kết thúc như vậy được.
Trầm Nhiễm co quắp ngồi trên tấm thảm, khóc không thành tiếng.
Qua một hồi lâu, Thôi Tuyết Cảnh mới nói: "Không nên suy nghĩ bậy bạ, mình với em ấy không như cậu nghĩ đâu."
"Cậu không thể yêu mình.
.
.
.
.
." Trầm Nhiễm cúi đầu, khó khăn nói một câu.
Đây mới là......điều khiến cô đau nhất.
Thôi Tuyết Cảnh im lặng, Trầm Nhiễm nói không sai.
Tình yêu thì không thể nào ép buộc được, nàng có thể không ngần ngại cưng chiều Trầm Nhiễm, có thể sủng ái cô, nhưng không thể nào có loại cảm giác như tình yêu được.
Nàng không đành lòng làm tổn thương Trầm Nhiễm, nhưng nàng không thể yêu cô.
Phải nói là, mất đi Nghiêm Đồng, nàng đã mất đi khả năng yêu một người.
Căn phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng khóc của Trầm Nhiễm, thì là tiếng thở dài của Thôi Tuyết Cảnh.
Một lát sau, điện thoại của Trầm Nhiễm vang lên, nàng cố gắng kìm nén tiếng khóc, vừa nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến, liền lập tức nghe máy.
"Alô.
.
.
.
.
."
Không biết đầu dây bên nói cái gì, Trầm Nhiễm liền ngừng khóc.
Biểu cảm khiếp sợ cùng phiền muộn hiện lên trên khuôn mặt nàng : "Tôi biết rồi, tôi sẽ trở về nhanh thôi."
"Có chuyện gì sao?" Thôi Tuyết Cảnh nhận ra điểm kì lạ.
Trầm Nhiễm trực tiếp bỏ qua nàng, đi đến phòng ngủ, thu dọn đồ đạc.
"Trầm Nhiễm.
.
.
.
.
." Thôi Tuyết Cảnh cảm thấy thật bất đắc dĩ, tựa hồ như không thể nào nhấc chân bước đến bên cô vậy, rốt cuộc nàng nên làm gì đây?
Trầm Nhiễm thu dọn gần xong, vệt nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô bình tĩnh nói : "Không liên quan đến cậu......!Mấy ngày tới, đừng gọi điện cho mình, cũng đừng đi tìm mình.
Tuyết Cảnh, nếu như cậu còn chút gì đó gọi là tôn trọng mình......!Xin hãy để mình được tự do, được không? " Câu cuối cùng, gần như là đang cầu xin nàng.
Thôi Tuyết Cảnh không thể trả lời được : "Có việc gì, cứ đến tìm mình."
Người nàng cần xin lỗi nhất......!không phải là Nghiêm Đồng, mà là Trầm Nhiễm, điều này, nàng không thể phủ nhận.
Trầm Nhiễm đi xuống tầng, đúng lúc vừa ngồi lên taxi, Diệp Duệ liền chạy tới.
Cô không nhìn thấy Trầm Nhiễm, bởi vì người cô muốn gặp lúc này, chỉ có Thôi Tuyết Cảnh.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà, à không, đây đâu phải nhà của cô.
Cô trầm mặc, ấn chuông cửa.
Thôi Tuyết Cảnh đang chán nản ngồi đờ trên mặt đất, nghe thấy tiếng chuông cửa, tưởng Trầm Nhiễm bỏ quên thứ gì, cũng không ngờ, mở cửa ra, lại là Diệp Duệ.
"Không mang chìa khóa sao?" Giọng nàng như đại dương mênh mông êm dịu, không chút gợi sóng.
Diệp Duệ chỉ tức giận trừng mắt nhìn nàng, trong lòng chất chứa thù hận, hai mắt đỏ ngầu nhìn nàng.
Trong đó là sự thù hận sâu đậm nhất, thậm chí, cô còn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết chết Thôi Tuyết Cảnh ngay lập tức.
Tuy rằng cô chưa chứng minh được rằng mình là Diệp Vũ Trung, nhưng từ lúc rời khỏi bệnh viện, cô đã hiểu ra gần hết mọi chuyện, bây giờ, cô chỉ muốn Thôi Tuyết Cảnh tự nói ra điều đó thôi.
"Làm sao vậy?" Thôi Tuyết Cảnh nhìn thấy cô có cái gì đó không đúng.
Vẻ mặt của Diệp Duệ cuối cùng cũng biến hoá một chút, cô nặng nề đi vào cửa.
Thôi Tuyết Cảnh đi tới, rót nước cho cô : "Tay thế nào rồi? Có bị bỏng nặng lắm không? "
Nghe lời hỏi thăm ân cần của nàng, vừa tự nhiên lại thân thiết như vậy, Diệp Duệ không thể tưởng tượng nổi là nàng đã làm những chuyện khủng khiếp kia.
"Đây." Thôi Tuyết Cảnh đưa nước cho cô.
Diệp Duệ nhìn nàng, nhận lấy cốc nước: "Tôi là ai?"
"Hả?"
"Tôi là Diệp Vũ Trung có đúng không? Tôi là Diệp Vũ Trung của Tề Thấm Khải có đúng không??"Cô gào lên, Thôi Tuyết Cảnh chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Vũ Trung kích động xen lẫn với phẫn hận như vậy.
Thôi Tuyết Cảnh mặt không biến sắc hỏi: "Diệp Vũ Trung của Tề Thấm Khải ?" Nàng cười một tiếng , "Hừ, chưa gì đã đánh giấu quyền sở hữu rồi.
Hai người.......!tối qua đã phát sinh quan hệ sao? "
Diệp Duệ không hiểu tại sao Thôi Tuyết Cảnh có thể dùng ngữ khí bình thản để nói những lời như vậy, lẽ nào chị ta không thấy hổ thẹn hay sợ sệt gì sao?
"Trả lời tôi, tôi là Diệp Vũ Trung phải không!!!??? " Diệp Duệ nâng giọng chất vấn, cho dù trong lòng cô đã biết rõ đáp án.
Thôi Tuyết Cảnh không hiểu nổi chỉ qua một đêm thôi, sao cô lại dùng thái độ xa lánh đó đối với nàng?
Thấy nàng không có ý định trả lời, Diệp Duệ bực tức ném cái cốc xuống dưới đất, tiếng vỡ vụn lanh lảnh vang lên khiến Thôi Tuyết Cảnh giật mình, sau đó Diệp Duệ liền vọt tới, túm lấy cổ áo nàng: "Thôi! Tuyết! Cảnh!" Cô nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
Ánh mắt Thôi Tuyết Cảnh không lay động, bình tĩnh nhìn đôi mắt đầy tơ máu của Diệp Vũ Trung.
"Tôi là ai? Rốt cuộc tôi là ai??" Diệp Duệ gào lên chất vấn, cô cảm thấy gấp gáp đến phát điên, cô muốn Thôi Tuyết Cảnh nói ra điều đó, hai mắt đong đầy nước mắt.
Thôi Tuyết Cảnh duỗi hai tay, đẩy tay cô đang nắm lấy cổ áo mình ra : "Em không phải đã biết sao? Diệp Vũ Trung."
Quả nhiên là như vậy! Diệp Duệ, không, là Diệp Vũ Trung, đưa hai tay che mặt, trong lòng quá mức kích động, cảm giác buồn phiền, ngột ngạt khiến cho cô không tài nào thở nổi.
Cô thở hổn hển, trong đầu rối loạn, trong lòng cũng rối thành một mớ bồng bông.
"A.
.
.
.
.
." Khẽ kêu lên một tiếng khó nhọc, cô gần như phát điên lên trước mặt Thôi Tuyết Cảnh.
"Chị tại sao lại làm như thế!!??? Tại sao lại lừa gạt tôi suốt hai năm qua!!!!???? " Diệp Vũ Trung tức giận trợn mắt nhìn Thôi Tuyết Cảnh, thế nhưng người kia lại không phản ứng lại.
Thôi Tuyết Cảnh biết mình cũng không thể giải thích gì nữa, chỉ im lặng nghe cô lên án mình.
Diệp Vũ Trung từ từ bình tĩnh lại : "Chị đã làm gì với tôi? Tại sao tôi không thể nhớ nổi chuyện trước kia? "
"Em hẳn là phải đoán được rồi chứ.
Trầm Nhiễm là bác sĩ tâm lí, lại có khả năng thôi miên rất giỏi.
Kỳ thực lúc em rơi xuống biển hai năm trước, đầu thực sự bị tổn thương, có bị mất đi trí nhớ, Trầm Nhiễm chỉ là thay đổi những mảnh trí nhớ còn sót lại thôi, rồi để thành như bây giờ, hoàn toàn bình thường.
" Thôi Tuyết Cảnh ngược lại cũng không nói dối cô, tự thuật lại một hồi.
"Chị tại sao lại làm như vậy!!??? " Diệp Vũ Trung hỏi lại nàng.
Thôi Tuyết Cảnh thở dài: "Sao em không đi hỏi Thấm Khải, bây giờ, không phải em đang rất muốn gặp lại em ấy sao? Mỗi tội, trước khi em có thể rời khỏi đây, tôi nên trói em lại mới đúng, bằng không, kế hoạch bao lâu nay của tôi sẽ bị em một tay phá tan mất, Diệp Vũ Trung! " Nàng nói ra cân nhắc của mình, Diệp Vũ Trung nghe thấy mà không khỏi sợ hãi.
Thôi Tuyết Cảnh cười lạnh, khiến cho người khác không thể hiểu nổi nàng đang suy tính điều gì, khiến cho người khác đổ mồ hôi lạnh.
Diệp Vũ Trung nhớ lại từ lúc về nước đến giờ, nàng khiến cô làm đủ mọi chuyện, bản thân cũng có những việc làm kì lạ, nếu giờ cô không nói cho Thấm Khải biết, Thấm Khải chẳng mấy chốc sẽ rơi vào tròng của nàng mất.
Diệp Vũ Trung hiểu được, sau lưng Thôi Tuyết Cảnh, chắc chắn là một âm mưu khủng khiếp gì đó.
"Ác quỷ.
.
.
.
.
.
Chị đúng là ác quỷ.
.
.
.
.
." Diệp Vũ Trung lẩm bẩm, sau đó xoay người, nhanh chóng bỏ chạy.
Thôi Tuyết Cảnh cũng không theo kịp cô, chỉ là ôm lấy hai tay mình cười gằn.
Yêu em ấy? Tình hình đã như thế này, điều đó còn có khả năng sao? Thôi Tuyết Cảnh, mày đừng vọng tưởng lung tung!
Về phía Diệp Vũ Trung, từ khi rời khỏi nhà Thôi Tuyết Cảnh cô không ngừng chạy trốn, cô lo rằng Thôi Tuyết Cảnh sẽ đuổi theo, nói đúng hơn, với thủ đoạn của nàng, việc muốn bắt ai lại, lập tức sẽ phái người hành động.
Vì vậy, cô không được phép dừng lại,nếu không, một khi bị Thôi Cảnh Tuyết bắt lại, nhất định sẽ bị nàng giam cầm.
Lúc đó, đừng nói là cô, ngay cả Tề Thấm Khải cũng bị nàng hại chết.
Nghĩ đến hai năm qua cô đã thân thiết khi ở bên Thôi Tuyết Cảnh, nghĩ đến bản thân cô là Diệp Vũ Trung, nghĩ đến trước kia cô và Tề Thấm Khải đã từng yêu nhau, tuy rằng giờ đây cô không thể nhớ được điều gì, tất cả vẫn đủ khiến Diệp Vũ Trung lạnh cả người.
Quá khủng khiếp đến mức khó tin.
Thấm Khải, xin hãy chờ em chỉ một lúc nữa thôi.
.
.
.
.
.
Nghĩ đến Thấm Khải, Diệp Vũ Trung khó nhọc nén nước mắt lại.
.
.
.
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...