Càng Chơi Càng Lớn FULL


Editor: Tojikakkk
Beta 1: Nhã
Beta 2: Esley
Lúc Diệp Vũ Trung và Thư Kiệt tới bệnh viện, bên ngoài phòng giải phẫu vẫn sáng đèn.

Trên ghế chờ bên ngoài phòng giải phẫu, An Vân lo lắng đến sắp rơi lệ, bên cạnh bà còn có mấy người đang đứng canh, thoạt nhìn giống như vệ sĩ.
Diệp Vũ Trung đã từng nghĩ đến sẽ rời xa Tề Thấm Khải nhưng chưa từng nghĩ qua sẽ rời xa Tề Thấm Khải trong tình cảnh này, cô còn chưa kịp cho "kẻ cặn bã" kia một cái tát, thế mà nàng đã muốn tiêu sái đi gặp Diêm vương.
"Dì..." Bất kể như thế nào, ngay tại lúc này, Diệp Vũ Trung chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Tề Thấm Khải đừng xảy ra việc gì, nếu không, lửa giận cùng hận ý của cô phải biết tìm ai để phát tác đây? Diệp Vũ Trung bước tới, ngồi xuống bên cạnh An Vân.
An Vân quay đầu, đờ đẫn nhìn Diệp Vũ Trung.

Diệp Vũ Trung thấy ánh mắt của bà không thể che hết lo lắng, nước mắt cũng sắp rơi, không khỏi đồng tình với người trước mắt.

Nói thật, cô cũng không khá hơn bao nhiêu.

Lúc Thư Kiệt nói cho cô biết Tề Thấm Khải gặp tai nạn xe, cô cảm giác máu toàn thân đều đình chỉ lưu động, lý trí như bị hút ra khỏi đầu, một loại sợ hãi trước nay chưa có dâng lên trong lòng, cơ hồ khiến cô muốn ngất đi.
Không phải hận nàng sao? Vì cái gì còn có thể lo lắng như vậy cho nàng?
Diệp Vũ Trung giơ tay lên, phát hiện tay của mình đang run rẩy, cô vỗ nhẹ An Vân, nhỏ giọng an ủi: "Dì, đừng lo lắng.

Cô ấy..." Nhắc tới Tề Thấm Khải, Diệp Vũ Trung cảm thấy trong lòng có chút khác thường, cô vốn dĩ nên oán hận nàng, đến cuối cùng khi nàng gặp phải chuyện không may, thì cô lại không hề cảm thấy vui mà thở dài nói, "Cô ấy sẽ không có chuyện gì." Mặc dù đối với chuyện Tề Thấm Khải đã làm, Diệp Vũ Trung đến tận bây giờ còn chưa thể tiêu tan hết hận ý, nhưng cô thật sự không hy vọng nàng gặp chuyện không may.
An Vân nhíu mày, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt, gật gật đầu.

Đứa con này luôn khiến bà phải lo lắng, mặc dù bình thường nàng đối với bà không mấy ôn hoà, nhưng dù sao cũng là đứa con bà đứt ruột sinh ra, bảo vệ và quan tâm nàng là bản năng làm mẹ của bà.
Hai người đều thấp thỏm không yên chờ, chỉ chốc lát sau, Tề Gia Bình phong trần mệt mỏi đi tới.
"Gia Bình!" An Vân vừa thấy chồng thì bao cảm xúc bà đang cố kiềm nén vỡ òa, bổ nhào vào trong lòng ông, khóc không thành tiếng.

"Thấm Khải, con nó...!Em...!Em thật sự thật lo lắng cho con..." Diệp Vũ Trung cũng đứng dậy theo.
"Tình huống thế nào?"
"Em không biết." An Vân lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng.
Tề Gia Bình ôm An Vân, nhẹ giọng an ủi bà, sau đó quay đầu sang hỏi Thư Kiệt: "Rốt cuộc sao lại thế này? Đang êm đẹp làm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ? Không phải cậu luôn lái xe chở Thấm Khải sao?" Nói càng về sau, Tề Gia Bình hiển nhiên thực tức giận.


Ông vẫn cảm thấy đây là do Thư Kiệt sơ sẩy.
Thư Kiệt cúi đầu, trên mặt lộ vẻ xấu hổ: "Buổi trưa, Đại tiểu thư đột nhiên nói phải về nhà.

Nhưng lúc đó tôi còn đang bận việc không thể đón Đại tiểu thư ngay được, nên tôi nói cô ấy chờ một lát sẽ qua đón cô ấy.

Nhưng mà cô ấy từ chối nói cô ấy không đợi được, cô ấy sẽ tự về, còn tự mình lái xe trở về.

Tôi khuyên cô ấy tạm thời đợi tôi một lát, nhưng Đại tiểu thư nói cô ấy phải về gấp, cương quyết muốn tự lái xe về.

Tôi không lay chuyển được cô ấy, nên đành phải nghe theo."
"Nó không có việc gì giữa trưa quay về nhà làm cái gì? Mấy ngày nay cũng không thấy nó trở về mà?" Từ sau khi ông và Tề Thấm Khải cãi nhau một trận về chuyện của Thôi Dật, Thấm Khải cũng không quay trở về nhà.

Tề Gia Bình vẫn cho rằng là bởi vì xảy ra cuộc cãi vã đó, nên Tề Thấm Khải mới dỗi không trở về nhà, hiện tại lại nói vội vã về nhà, đây là có chuyện gì?
"Tôi..." Thư Kiệt hơi hơi ngẩng đầu, liếc mắt trộm nhìn Diệp Vũ Trung một cái, "Tôi cũng không rõ lắm."
Ánh mắt Diệp Vũ Trung và Thư Kiệt chạm nhau, cô biết rất rõ Thư Kiệt đang nói dối để bảo vệ cô.

Hơn nữa, anh ta nói Tề Thấm Khải phải về nhà, cái nhà kia không phải là nhà tổ của Tề gia, mà là biệt thự mấy ngày nay Diệp Vũ Trung ở.

Còn vì sao Tề Thấm Khải phải về nhà, Diệp Vũ Trung rất rõ ràng, chính là vì cô.
Nghe xong những gì Thư Kiệt kể lại, nội tâm Diệp Vũ Trung bất chợt tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Vẻ mặt cô kích động, bàn tay đang nắm chặt cũng đang run rẩy, đều là bởi vì cô, Tề Thấm Khải mới gấp gáp từ công ty trở về.

Một loại cảm giác ân hận dâng lên, xen lẫn tâm trạng lo lắng cùng hỗn loạn, làm lòng cô đau đến khó có thể thở.
"Kỳ quái!" Tề Gia Bình nói, "Em quay trở về nghỉ ngơi trước, có anh ở đây, Thấm Khải sẽ không có việc gì." Ông nói với An Vân.

Thân thể của An Vân vốn không tốt, hơn nữa việc Tề Thấm Khải xảy ra chuyện, bà cũng chịu không ít đã kích, Tề Gia Bình sợ thân thể bà sẽ không chịu đựng nổi, liền tính toán để bà về nghỉ ngơi.

Nếu con gái vừa mới xảy ra chuyện, vợ ông lại đổ bệnh, đến lúc đó thì phải biết làm sao?
An Vân lắc đầu: "Không, anh đừng như vậy! Em không sao."
Rơi vào đường cùng, Tề Gia Bình không thể làm gì khác hơn là nghe lời bà: "Không khỏe chỗ nào nhớ nói cho anh biết."

Trầm Ngôn vừa tiến hành xong một ca phẫu thuật, liền nghe tin Tề Thấm Khải xảy ra chuyện.

Cô vội vội vàng vàng chạy tới, vừa đúng lúc đèn phòng giải phẫu tắt.

Cả đám người, ngoại trừ Diệp Vũ Trung, đều vây quanh Tề Thấm Khải đang nằm trên băng-ca.

Diệp Vũ Trung trong lòng rất là mâu thuẫn, tuy rằng trong lòng cô lo lắng cho Tề Thấm Khải không kém hơn bất cứ ai ở đây, nhưng cô lại cảm giác được cô cũng chẳng là gì của nàng và cũng không có lí do gì để đến hỏi thăm.

Cuối cùng, đành phải xấu hổ đứng ở một bên, im lặng chờ đợi bác sĩ nói chuyện.
"Ngoại trừ chân gãy xương, cần nghỉ ngơi một thời gian, đầu người bệnh đã bị va chạm mạnh, thêm một số ngoại thương.

Ngoài ra cũng không đáng lo ngại.

Chỉ là, bởi vì đầu đã bị va chạm, chúng tôi còn cần phải tiến hành quan sát cô ấy trong một thời gian." Từ phòng giải phẫu bác sĩ đi ra ngoài, cho những người lo lắng chờ đợi bên ngoài ăn một viên thuốc an thần.
Diệp Vũ Trung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ khi biết được tình trạng của Tề Thấm Khải thì cô mới cảm thấy bớt lo sao?
Nhìn Tề Thấm Khải được đẩy ra từ phòng giải phẫu, trên trán còn quấn băng gạc, vết thương trên mặt còn lưu lại một chút ít máu, hiển nhiên không còn tự tin cùng cường thế như ngày thường.

Lúc này, dáng vẻ của nàng lộ ra yếu đuối làm người khác đau lòng.
An Vân lau nước mắt, mọi người đều theo Tề Thấm Khải cùng nhau vào phòng bệnh, chỉ có Diệp Vũ Trung đi sau vài bước, dừng lại, cứ như vậy nhìn Tề Thấm Khải càng lúc càng xa.

Trầm Ngôn chú ý tới Diệp Vũ Trung, cùng Tề Gia Bình nói vài câu, xoay người đi về phía Diệp Vũ Trung.
"Ngồi một chút đi, chị cũng vừa làm xong một ca phẫu thuật, mệt quá." Trầm Ngôn nói xong, lôi kéo tay Diệp Vũ Trung ngồi vào một cái ghế chờ ngoài phòng bệnh.
Vũ Trung nãy giờ không nói gì, hai hàng mày luôn luôn nhăn lại.
"Lo lắng cho cậu ấy?"
Vũ Trung ngay từ đầu đã tính phủ nhận, sau lại cảm thấy như vậy quá mệt mỏi, giống như cô đang không ngừng tự oán hận và trách cứ bản thân, nói: "Cô ấy rốt cuộc có năng lực gì mà luôn khiến tâm trạng tôi thấp thỏm, lo lắng và đề phòng?! Đúng là một người khiến người khác chán ghét!" Cảm xúc kìm nén rốt cục cũng bọc phát.
"Nghe em nói lời này, tôi cảm thấy giống như là......" Trầm Ngôn trong khoảng thời gian ngắn không tìm thấy từ thích hợp để hình dung, "Vậy hỏi cách khác, chị hỏi em, bây giờ nếu không có tình cảm đối với cậu ấy, vậy em không hận cậu ấy sao?"
Mới nói đến đây, Diệp Vũ Trung hận đến da đầu đều ngứa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên hận!" Đêm đó nàng dày vò cô như vậy, không hận nàng mới là lạ đi? Nhưng mà không thể phủ nhận, tuy là hận nàng, nhưng cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, xoay chuyển lời nói: "Nhưng khi nghe tin cô ấy xảy ra tai nạn thì tôi cũng rất lo lắng."
Diệp Vũ Trung tự nhận khả năng che giấu cảm xúc của bản thân rất tốt, từ nhỏ đến lớn, tình cảm của cô đa phần đều đặt ở trong lòng, thay vì dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cô càng giỏi dùng hành động để bày tỏ hơn.

Huống chi, ngoại trừ tình thân và tình bằng hữu ra, cô chưa từng được nếm trải qua mùi vị của tình yêu.


Có lẽ Doãn Diệc đã từng khiên cô động tâm, miễn cưỡng xem như một lần thầm mến không có kết quả, giống như tình yêu đầu đời thật ngây ngô.

Còn tình cảm cô dành cho Tề Thấm Khải lại không giống như vậy, nàng nhiệt liệt chủ động theo đuổi cô, có thể ban đầu cô chẳng hề yêu thích nàng, nhưng lại không thể phủ nhận, sau rất nhiều lần bị Tề Thấm Khải "làm phiền", cô đã dần nảy sinh cảm tình với nàng, cô có thể không chút kiêng kị tỏ ra tức giận với nàng, vì nàng mà lo lắng, cũng vì nàng mà ghen.

Trái tim đã im lặng ngủ yên rất lâu của vô, tựa hồ chỉ trong một đêm bởi vì Tề Thấm Khải, mà chậm rãi trở nên có sức sống ấm áp.

Nếu không phát sinh chuyện sau đó, có lẽ, chậm rãi, cô cũng nguyện ý thừa nhận tình cảm của mình mà đón nhận nàng.
Chỉ là cô gái đó không hề hiểu điều này, giỡ trò đồi bại với cô, nàng nhất quyết phải khiến cô hận nàng mới an tâm sao? Nghĩ đến đây, Diệp Vũ Trung buồn bực đứng phắc dậy.
"Ai, em nổi điên với chị làm gì?" Trầm Ngôn nhìn Diệp Vũ Trung ngồi bên cạnh cứ như đang tự nói chuyện một mình , biểu hiện trên mặt thay đổi liên tục đến chóng hết cả mặt, hình như trong lòng cô đang không ngừng xoay chuyển, bộ dạng trông rất sinh động.
Vũ Trung bị cô hỏi, lấy lại tinh thần bình tĩnh ngồi xuống ghế.

Hơn nửa ngày, mới mở miệng nói: "Muốn tôi làm sao bây giờ? Vừa rất oán hận cô ấy, lại vừa không thể nào chân chính hạ quyết tâm tàn nhẫn đối với cô ấy.

Cô biết không? Tối hôm qua lúc tôi lên cơn sốt, cô ấy đã chăm sóc tôi suốt cả đêm, sáng nay cô ấy lại phải tới công ty, buổi trưa là do tôi thúc giục cô ấy, cô ấy mới vội vội vàng vàng tự mình lái xe trở về.

Tối hôm qua cô ấy không được nghỉ ngơi thật tốt, mệt mỏi cả một buổi sáng còn một mình tự lái xe trở về, có thể không xảy ra sự cố sao?" Cô nói xong, nước mắt nóng bỏng liền không ngừng rơi xuống.
Trước kia khi chưa gặp Tề Thấm Khải, Diệp Vũ Trung từ trước đến nay làm người luôn có một chút lãnh đạm, đối với việc cô không để tâm thì đều không chú ý đến, cho dù có người nói thích cô, một khi cô không thích họ thì nhất định sẽ thẳng thắn cự tuyệt.

Mặc cho đối phương kêu cha gọi mẹ như thế nào, cô cũng không thèm để ý.

Cô có thế giới riêng của mình, cũng hi vọng có thể gìn giữ cho nội tâm cô độc của mình trong một ranh giới mà cô định ra, sống trong thế giới của riêng mình.

Đối với Diệp Vũ Trung, đó cũng là một loại tự do.

Ngoại trừ cha mẹ, cô thậm chí còn không muốn có bất kỳ ai khiến cô phải vướng bận xuất hiện, như vậy rất mệt.

Nhưng Tề Thấm Khải chính là người cố tình muốn phá vỡ sự cân bằng trong thế giới của cô, ba lần bốn lượt xông vào trong lòng cô, quấy rối cô tới nóng ruột nóng gan, làm cô khó sống, làm cô ghen.
Cô gái này thật sự rất xấu xa !
"Em nói là em hối cậu ây về?" Trầm Ngôn cảm giác có điều gì đó không đúng.
Diệp Vũ Trung lau nước mắt: "Phải." Cô đem bảy ngày ước hẹn nói một lần với Trầm Ngôn.

Trầm Ngôn đã biết rõ về bảy ngày ước hẹn từ sớm, chỉ có điều trước giờ Tề Thấm Khải luôn là người cẩn thận, thế nhưng lại xảy ra tai nạn, còn đúng lúc đúng dịp như vậy, không cần phải trùng hợp vậy chứ?
"Vậy bây giờ em tính sao? Quay về ký túc xá hay là quay về căn biệt thự kia?"
Diệp Vũ Trung lắc đầu, nói: "Em chỗ nào cũng không muốn đi."
"Ý em là em muốn ở cạnh cậu ấy?" Trầm Ngôn nói, "Chị khuyên em hay là thôi đi.


Chú Tề và dì An đều ở đây, em lưu lại cũng là dư thừa.

Huống chi, chú Tề tuy rằng không can thiệp chuyện Thấm Khải có quan hệ với phụ nữ, nhưng mà lần này, chỉ sợ không giống với lúc trước.

Khó bảo toàn chú Tề sẽ không đối phó với em."
"Vì sao?" Tuy rằng bộ dạng Tề Gia Bình thoạt nhìn rất hung dữ, nhưng vào lần gặp mặt đầu tiên, Diệp Vũ Trung lại cảm thấy ông rất thân thiện, coi như đó là giả, nhưng thái độ đột nhiên chuyển biến đến một trăm tám mươi độ cũng quá khoa trương đi?
"Thôi Dật, em còn nhớ hắn không?"
Diệp Vũ Trung lắc đầu, trong trí nhớ của cô, nếu không phải là người thực sự quan trọng thì cô sẽ không để trong lòng.
"Chính là tên đàn ông cặn bã quấn quít lấy Thấm Khải!"
Diệp Vũ Trung dựa vào những mãnh vụn trong trí nhớ, người đàn ông quấn quít lấy Tề Thấm Khải, hình như chỉ có một người, thì ra là hắn! "Nhưng mà chuyện này có quan hệ trực tiếp với việc Thấm Khải xảy ra chuyện sao?"
Trầm Ngôn cảm thấy mọi chuyện còn chưa được rõ ràng nên trong nhất thời chưa thể giải thích được nhiều: "Ai nha, em trước tiên cứ theo chị trở về.

Đến lúc đó sẽ cùng em nói tỉ mỉ, Thấm Khải ngoại trừ bị gãy chân, cũng không bị gì nghiêm trọng lắm.

Còn trên mặt nha, có thêm vài vết sẹo, coi như cậu ấy xứng đáng, gặp báo ứng như vậy cũng tốt lắm."
"Làm sao cô có thể nói như vậy!" Còn tưởng rằng nói như vậy, Vũ Trung sẽ cảm thấy dễ chịu một ít, nào biết đâu còn làm cho cô tức giận thêm, "Cô và Thấm Khải không phải bạn tốt sao? Hơn nữa, mặt cô ấy bị hủy, đối với cô thì là chuyện tốt lành gì?" Diệp Vũ Trung không muốn nhìn thấy một Tề Thấm Khải xấu xí, tính tình Tề Thấm Khải đã xấu xa lắm rồi, nếu nàng mà còn xấu xí thì chỉ càng khiến cô chán ghét nàng hơn thôi.

Mặc dù chỉ là câu nói đùa, nhưng cô lại cho là thật...
Lời chất vấn của Diệp Vũ Trung, khiến Trầm Ngôn á khẩu không trả lời được.

Rốt cuộc cái não nhỏ bé kia của em được cấu tạo như thế nào? Không phải hận Tề Thấm Khải tới mức muốn cậu ấy xảy ra chút chuyện, để cậu ấy chịu tội sao? Hiện tại lại vì cậu ấy nói tới nói lui, Diệp Vũ Trung, em đúng là thụ cuồng ngược mà.
Trong lúc Trầm Ngôn còn đang nghĩ ngợi, thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi lướt qua.

"Mạnh Giai!" Mặc kệ Diệp Vũ Trung có phải thật sự là thụ cuồng được ngược đãi hay không, nhưng sau khi Trầm Ngôn gặp được Mạnh Giai, cô mới chính là thụ cuồng được ngược.
Mạnh Giai băng bó tay trái, trên mặt là băng gạc, một chút máu đỏ tươi như một đóa hoa mai kiều diễm nở rộ trên băng gạc màu trắng.

Mạnh Giai nghe thấy có người gọi, theo bản năng liền quay đầu lại nhìn, nhưng sau khi vừa nhìn thấy Trầm Ngôn đang chạy theo phía sau nàng, thì mặt nàng không chút thay đổi lập tức xoay người, bước nhanh về phía trước.

(Beta: Băng sơn ngự tỷ =)))
"Mạnh Giai! Mạnh Giai!" Trầm Ngôn bỏ mặc Diệp Vũ Trung, đuổi theo Mạnh Giai.
Diệp Vũ Trung vẫn không rõ đang xảy ra chuyện gì, cô nhìn theo bóng lưng Trầm Ngôn lắc đầu.

Có lẽ, lại là bạn gái bị Trầm Ngôn vứt bỏ đi? (Beta: Lộn rồi em, ai vứt ai ? :v)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui