Tác giả: Tiểu Thụ Muốn Thành Công
Tuyết ngoài trời vẫn lặng lẽ rơi, đọng lại trên mặt đất, cái lạnh buốt mùa đông luồn qua khe kính, quấn quít bên người Tề Thấm Khải cùng Diệp Vũ Trung.
Vũ Trung rúc đầu sâu hơn vào trong lòng Thấm Khải, tham lam hít lần hương thơm quen thuộc của nàng.
Vũ Trung có thể cảm nhận rõ hơi thở ấm nóng của Thấm Khải phả bên tai mình, khiến cô có chút nhộn nhạo.
Đây không phải lúc suy nghĩ mấy chuyện này.....!Nhắm chặt mắt, Vũ Trung hít thật sâu cố gắng đè nén tâm tình của mình.
Cảm thấy cô cử xử có chút kì lạ, Thấm Khải cúi xuống gần tai cô hỏi
"Vũ Trung? Em sao vậy?"
Khó khăn lắm mới ổn định được tâm tình lại một lần nữa bị chỉ một hành động nhỏ nhặt của Thấm Khải làm rối loạn, Vũ Trung lấy tay đẩy mặt nàng ra xa, quay đi chỗ khác cố gắng che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Thấm Khải chớp mắt, khẽ nhíu mày một cái, nhưng rồi lại mỉm cười tinh nghịch kéo Vũ Trung lại gần.
"Em đang đẩy tôi ra xa đấy à?"
Vũ Trung ngẩng đầu nhìn Thấm Khải, lắc đầu liên tục.
Tuy nhiên lại bị nàng lờ đi như không thấy, vẫn tiếp tục lơ đãng nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài.
"Tôi thấy Trình tiên sinh thật đáng thương, ngày lễ tình nhân lại không có ai đi cùng.
Tôi ở đây thì bị em đẩy ra xa.
Em xem, hai kẻ đáng thương trong ngày này thì nên làm gì đây?"
"Em cấm!"
Vươn tay ôm chặt lấy cổ cái tên đáng ghét đang cười nhe nhởn này, Vũ Trung nâng giọng.
Thấm Khải hài lòng với phản ứng của cô, cũng ôm cô chặt hơn, giữa hai người gần như không còn một khoảng cách nào nữa.
Tất cả phút chốc chìm trong im lặng, mỗi người lại có một suy nghĩ riêng.
Thấm Khải vẫn còn đang chìm đắm trong sự hạnh phúc, nàng vẫn có chút không tin nổi mình lại có thể hạnh phúc như bây giờ.
Vũ Trung lại rối như tơ vò với tình cảnh bây giờ.
Ngực Thấm Khải đang chạm vào ngực mình, ngực Thấm Khải đang chạm vào ngực mình.....!Cô không thể nghĩ thông suốt được nữa, Vũ Trung khẽ động tạo lực ma sát giữa hai người, áp mặt vào cổ nàng, môi run lên như muốn nói điều gì đó.
Tất cả đều bị Thấm Khải thu vào tầm mắt, nàng mỉm cười, vuốt ve sống lưng Vũ Trung, hưởng thụ hơi ấm từ cơ thể run rẩy của cô.
"Tôi không ngờ em muốn tôi đến vậy."
Một tay không ngừng vuốt ve cô, một tay nghịch ngợm từng sợi tóc dài của cô, thi thoảng cố tình phả hơi nóng vào tai Vũ Trung.
Vũ Trung không còn đủ lí trí để đáp trả lại, chỉ biết ôm lấy Thấm Khải chặt hơn, từng hơi thở dồn dập.
Không khí trong xe đang dần bị hâm nóng bởi hành động mờ ám của hai người.
Thấm Khải đẩy Vũ Trung ngả ra ghế xe, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, một tay chống đỡ cơ thể, một tay kéo khoá áo cô xuống, từng lớp từng lớp một cho đến khi Vũ Trung chỉ còn mặc một chiếc áo len mỏng.
"Tiểu thư? Tôi có thể vào xe không?"
Thư Kiệt dè dặt gõ lên cửa kính, có chút không biết nên phải làm sao.
Hôm nay không chỉ có mình Trình tiên sinh đáng thương, mà cả Thư Kiệt cũng thương không kém.
Rõ ràng là anh chở tiểu thư đến, người ra khỏi xe cuối cùng là anh, vậy mà giờ ngậm đắng nuốt cay đứng hứng tuyết ngoài này chờ tiểu thư cùng Diệp tiểu thư tâm tình xong.
Tuy rằng Thư Kiệt biết hai người đã phải xa nhau lâu như vậy thì khi gặp lại khó mà tách nhau ra được, nên anh chỉ muốn trốn vào một quán cafe nào đó cho ấm người, nhưng nhỡ tiểu thư gọi thì sao? Lương tâm nghề nghiệp của Thư Kiệt không cho phép anh làm vậy.
Về phần trong xe, sau khi nghe thấy tiếng Thư Kiệt, Vũ Trung mới bừng tỉnh, vội vàng đẩy Thấm Khải ra,ánh mắt mông lung nhìn nàng.
"Thấm Khải, chúng ta.....đa....đang trong xe....."
Thấm Khải nhìn cô, thở dài mất hứng, lấy mấy chiếc áo khoác rơi vung vãi chùm lên người Vũ Trung, rồi lại kéo cô vào lòng, đồng thời hạ cửa sổ xuống, lạnh lùng nhìn Thư Kiệt.
"Lên xe."
Thư Kiệt có chút dở khóc dở cười, anh chỉ là không chịu nổi nữa nên mới liều mình gõ cửa thôi mà.
Tiểu thư ơi, xe không có kính đen bên trong có thể dễ dàng nhìn vào, chúng ta lại đang đỗ bên lề đường, chẳng lẽ cô tính làm luôn sao? Anh mở cửa bước vào, gió lạnh bên ngoài cũng lùa vào khiến cho Vũ Trung run lên.
Thấm Khải nhíu mày, cởi áo khoác khoác thêm lên người Vũ Trung, lườm Thư Kiệt một cái.
"Xuống xe."
"Dạ?"
"Tôi tự lái về."
Ngồi còn chưa ấm chỗ lại bị đuổi xuống, Thư Kiệt cảm thấy muốn đâm đầu xuống đất cho rồi.
Ấm ức nhưng không thể phản kháng, chỉ biết ngậm ngùi xuống xe.
Xuống xe còn không quên bồi thêm một câu.
"Tiểu thư, người ngoài có thể nhìn vào trong nên hai người làm gì cũng nên đợi về đến nhà."
Thấm Khải nghe xong liền đen sầm mặt lại, Vũ Trung ngại ngùng vùi mặt vào áo khoác của nàng, không chịu nhìn Thấm Khải đến một cái.
"Còn anh nên mạnh dạn hơn một chút không Chu Vy đến nhìn cũng không thèm.
Đàn ông không cần phải lắm chuyện như vậy."
Thật oan uổng! Rõ ràng là anh đang lo lắng cho hai người họ, sap cuối cùng lại bị mắng? Còn không kịp phản ứng lại thì Thấm Khải đã lên ghế lái từ lúc nào phóng đi mất.
Thấm Khải lái xe một mạch về Tề gia, mở cửa xe bế Vũ Trung vào trong nhà, một loạt hành động xảy ra liên tiếp khiến cho Vũ Trung không kịp định hình nổi.
Nàng bế cô lên phòng, nhẹ nhàng thả xuống giường, từ đầu đến cuối luôn mỉm cười, thoắt cái trườn lên người Vũ Trung, hôn lên môi cô.
Vũ Trung nhanh chóng bị cuốn theo sự cuồng nhiệt của nàng, lưỡi hai người cuốn vào, tham lam mút lấy nhau.
Chỉ đến khi cả hai không thể thở được nữa, hai người mới tách nhau ra, hơi thở dồn dập của cả hai trộn lẫn vào nhau.
Vũ Trung nặng nhọc mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Thấm Khải đang nhìn mình, tim có chút nhói lên.
Đưa tay vuốt ve đôi mắt nàng, Vũ Trung không biết nếu nàng thực sự gặp chuyện gì trên bàn mổ, thì cô sẽ ra sao? Cô sẽ sống cả đời với Thôi Tuyết Cảnh và Trầm Nhiễm cùng những kí ức mập mờ về Thấm Khải sao?
"Tôi không hối hận về việc đã phẫu thuật."
Thấm Khải nắm lấy tay cô, áp sát vào mặt mình hơn.
"Giờ tôi có thể nhìn thấy em một lần nữa, đều là nhờ quyết định đó." Ngày đó, nàng đã ước mình chết đi, ít nhất, như vậy nàng có thể được gặp lại Vũ Trung, không bị những kí ức ám ảnh nữa, nàng không muốn mỗi khi nhắm mắt lại, đều nhớ lại rằng mình đã không thể cứu em ấy, rằng mình đã vô dụng như thế nào.
Vũ Trung cảm thấy sống mũi cay xè, tim như bị ai đó bóp nghẹn.
Cô không nhớ, cô không thể nhớ được những gì đã xảy ra, Vũ Trung từng nghĩ, chỉ cần có tương lai là đủ.
Nhưng những đau đớn Thấm Khải đã trải qua mà cô không hề hay biết, thì sao cô có thể chia sẻ với nàng đây? Thực sự sẽ có tương lai nếu không có quá khứ sao? Vũ Trung vén áo Thấm Khải lên, vuốt ve vết sẹo trên bụng nàng, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
"Thấm Khải....em xin lỗi....xin lỗi..."
Thấm Khải đau lòng gạt đi từng giọt nước mắt lăn dài trên má Vũ Trung, hôn lên khoé mắt cô.
"Đừng khóc." Nàng chưa từng muốn người mình yêu phải rơi nước mắt, chỉ mình nàng đau thôi, là đủ rồi.
"Tôi nói rồi, tôi không hối hận."
Đêm đó, hai người chỉ ôm lấy nhau thật chặt, không có tạp niệm, chỉ là chia sẻ hơi ấm cho nhau.
Từ lần đầu tiên bất ngờ gặp nhau trên phố, rồi bao nhiêu sóng gió cả hai đã phải trải qua, cho đến bây giờ, sau cơn mưa trời lại sáng.
Để có tình yêu này, cả hai đều đã phải mệt nhọc nhiều rồi, đêm nay hãy để họ có thể chìm vào giấc ngủ êm đềm trong vòng tay đi.
Vậy đêm nay không được rồi.
Thấm Khải lim dim mặt nhìn khuôn mặt ngủ say của Vũ Trung, luồn tay vào mái tóc đen dài của cô, mỉm cười.
Để lần sau vậy! Còn cả đời cơ mà.
Nàng nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...